Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Chương 30: Chương 30




Một đêm này ngủ cũng không được, hay tỷ đệ hàn huyên rất lâu, dây dưa không định ngủ. Bên cạnh đó, vì tiết kiệm chút dầu thắp nên trong phòng hoàn toàn không có một tia sáng nào, trong bóng tối chỉ có tiếng hai người tán gẫu.

Trong giọng nói của Tôn Duẫn tràn đầy hưng phấn, cảm giác hoàn toàn thoát ly ràng buộc, tin tưởng ngày mai sẽ là một ngày tươi đẹp. Tôn Huệ thì không lạc quan như thế, có lẽ là nàng quá ngốc cho nên bao nhiêu năm rồi vẫn chưa phát hiện ra con đường nào để làm giàu, một vài điểm quan trọng có thể nghĩ đến, đều bị thân sĩ hào tộc địa phương chiếm đi, nếu không thì cũng là vấn đề thiếu tiền vốn, cuối cùng chỉ có thể bán khí lực hay sao?

Trời tờ mờ sáng Tôn Huệ đã dậy rồi, Tôn Duẫn ở giường cách vách nghe thấy động tĩnh cũng lộc cộc bò dậy rửa mặt một phen, Tôn Huệ đi nấu cơm, mà Tôn Duẫn đi qua chuồng gia súc mang thức ăn cho gà và gia súc.

Lừa, bò, la la và đám gà kia đương nhiên phải chuyển qua bởi vì chúng là những thứ đáng tiền nhất của Tôn gia, cũng coi như là nguồn gốc để kiếm tiền. Chỉ có một thứ không thể mang sang đó là nơi nuôi dưỡng địa long, hiện tại đã khoanh vùng, đợi đến khi khí trời ấm áp lên lại chọn địa long chất lượng tốt bỏ vào nuôi. Hiện tại đàn gà vẫn ăn chỗ địa long lấy từ bên Chu gia.

Ở đây cần phải nói một chút, căn nhà hiện tại của Tôn Huệ này có chút xa xôi, tách khỏi nơi tụ tập dân cư trong thôn, gần sát phía sau núi. Diện tích nơi ở cũng không nhỏ, trước sau rào một khoảng sân, dựng lên mấy gian nhà, ở nông thôn cũng coi như không tệ.

Cháo trong nồi còn chưa nhừ, Tôn mẫu đã tới đây rồi, bà trằn trọc suốt một đêm, vành mắt cũng thâm lại, tận mắt thấy hai đứa con mới coi như an tâm.”Đêm qua ngủ có ngon giấc không, nếu không hôm nay ta ở đây với các con?” Tôn mẫu vẫn lo lắng như trước.

Tôn Huệ rất áy náy khi thấy mẹ tiều tụy như thế, đây đều là do mẹ nhọc lòng vì bọn họ .”Mẹ, không có gì mà không yên lòng, chẳng phải đêm trừ tịch hàng năm con và đệ đệ đều ngủ ở nơi này sao, hôm nay mẹ vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt, không cần lo nghĩ nhiều như thế. Mẹ xem mẹ kìa, mấy ngày nay bận bịu lại còn ngủ không được, sắc mặt cũng khó coi rồi kia!”

Gật đầu qua quýt, Tôn mẫu chẳng cảm thấy mình có chỗ nào tiều tụy, trái lại còn nói lời quan tâm: “Mấy ngày nay con và Duẫn nhi mới vất vả, cứ thả lỏng mấy ngày, không vội làm việc, tất cả còn có ta đây.” Nghe thấy bụng con gái đang kêu ùng ục, mở to hai mắt nói: “Sao giờ còn chưa ăn cơm? Đi một chút đi, mau mau ăn xong lại nói. Tuyệt đối đừng để đói bụng đó.”

Lúc này, Tôn Duẫn bưng hai bát cháo lại đây, để lên bàn: “Con thấy cháo được rồi bèn bưng lại đây. Mẹ có muốn ăn một chút hay không ạ?” Hắn vừa thấy mẹ đến, vốn đang định chạy qua xem sao, sau đó lại nghĩ, đại khái mẹ lại sắp lải nhải, bèn né đi. Mãi đến tận khi cháo trong nồi đã chín, xem chừng mẹ đã nói được hơn nửa, hắn mới bưng cháo đi vào.

Thấy con trai còn nhỏ tuổi đã phải khổ như thế, cái gì cũng phải làm, Tôn mẫu kéo một cái liền ôm hắn vào trong lòng, xoa nắn mấy cái, trong miệng nói ngoan, ngoan. Bảo bối khổ rồi.

Tôn Duẫn rất là không quen, lại không dám giãy giụa, chỉ biết đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía tỷ tỷ, lại bị ôm như vậy nữa, hắn sẽ nghẹt thở mất.

Tôn Huệ nín lại thương cảm trong lòng, linh hồn nàng xem như là người trưởng thành, chút khổ như thế còn có thể chịu đựng được, nhưng nàng thật sự thương tiếc cho đệ đệ. Nếu dọn ra ngoài ở, nàng cũng phải có chủ ý, từng bước một tiến lên, phấn đấu cho cuộc sống càng ngày càng náo nhiệt.

Tiến lên một bước, Tôn Huệ tiếp nhận cầu cứu của đệ đệ, bận bịu kéo mẹ ra, nhìn vết đỏ trên cổ đệ đệ nói: “Được rồi, mẹ à, nhìn mẹ ôm đệ đệ chặt quá sắp không thở nổi rồi kìa. Tất cả ngồi xuống ăn bát cháo nóng ấm áp đi.” Quay sang phía mẹ nói: “Hai người ăn trước đi, con vào nhà bếp múc thêm một chén nữa.”

Tôn mẫu kéo con gái một cái, đẩy nàng ngồi xuống trên ghế, miệng nói: “Khi ta tới đã ăn, đừng đi múc nữa, hai tỷ đệ các con mau mau ăn đi.” Bà đương nhiên sẽ không tới đây ăn của hai con, thời điểm dọn nhà lấy từ Chu gia ra chỉ có bấy nhiêu gạo, vẫn nên ăn tiết kiệm một chút thì hơn.

Tôn mẫu đang giúp muối dưa chua ở một bên, nhìn hai tỷ đệ ăn cháo, không khỏi mở miệng: “Sao không luộc trứng gà? Hai đứa các con vạn lần không nên tiết kiệm, lúc nào nên ăn thì ăn, đừng chỉ chăm chăm tích góp tiền, cuối cùng lại thiệt thòi cho thân thể.” Tuy nói cần tiền xây nhà, nhưng cũng không đến nỗi phải bóp mồm bóp miệng, chỗ bà còn có chút tiền, trong nhà đất ruộng nhiều, tích góp trong mấy năm tới cũng xong thôi.

Tôn Duẫn ăn xong ngụm cháo cuối cùng, thả bát đũa trong tay xuống, quay sang nói với mẹ:“Không phải tiết kiệm, mấy ngày nay ăn cũng nhiều mà, con cũng hơi ngấy, con nói với tỷ rồi, trước hết tích góp lên, đợi trong bụng thanh lọc hết dầu mỡ, lại luộc ăn.” Nói xong, thấy tỷ tỷ cũng ăn xong rồi, bèn tiến lên thu dọn bát đũa.

Tôn Duẫn rất hiểu chuyện, có việc liền cướp làm. Thấy vậy, Tôn Huệ rất vui mừng, nhưng vẫn sẽ không để cho hắn làm, tiến lên nhận lấy : “Được rồi, việc này để tỷ tới làm đi, đứa bé trai như đệ sao có thể làm mấy việc như này? Không sợ bị người chê cười sao, nhớ kỹ sau này có rất nhiều việc tỷ muốn làm nhưng lại không thể làm, lúc ấy để cho đệ.” Tuy rằng đệ đệ thành thục hơn so với những đứa trẻ bình thường, nhưng vẫn nghe theo những lời này.

Rửa vài cái bát rất nhanh, lại thêm quét tước nhà bếp, cũng không mát bao nhiêu thời gian. Trong lúc này, Tôn Duẫn cầm dao bổ củi đi lên núi, hắn không chịu nghe lời mẹ mà nghỉ ngơi một ngày, hắn không ngồi yên một chỗ được, hơn nữa, nghỉ một hôm lại thiếu đi chút bạc, hắn không nỡ.

Thấy con trai không nghe lời, Tôn mẫu ở phía sau mắng hắn. Nhưng hắn cũng không thèm để ý, vui vẻ đi lên núi kiếm củi.

Xoay người lại Tôn mẫu oán giận với con gái: “Thằng nhóc này, cũng không biết ta đây là vì ai, bảo nó nghỉ ngơi một ngày nó cũng không chịu.” Tôn Huệ cười nhíu mày: “Còn không phải học theo mẹ hay sao, lúc nào cũng liều mạng làm việc, mệt mỏi cũng không biết.” Đổ nước, cất bát đũa đi.

”Mẹ, con cảm thấy cứ để sân trống không cũng đáng tiếc, mẹ nghĩ xem có thể trồng ít rau dưa hoa quả gì hay không.” Mấy ngày nay Tôn Huệ đều tính toán, sân lớn có thể trồng không ít thứ, cũng có thể duy trì sinh hoạt. Trước đây không ở nơi này thì thôi, bây giờ đã ở rồi thì phải suy tính một phen. Hơn nữa, sân toàn đất trống nhìn không đẹp mắt lắm.

Tôn mẫu nghĩ một hồi, nói: “Rau cải, ta tìm xem, hẳn là có. Những thứ rau thường ăn, năm ngoái ta đều giữ lại hạt giống, chắc là đủ cho con gieo hết chỗ này. Còn trái cây, hạt giống khổ qua còn lại không nhiều, trở về ta đến Ngô gia hỏi một chút, thế nhưng, cây ăn quả thì thật không có. Con muốn trồng loại nào, hôm nào lên chợ dạo qua một chút, những thứ này hẳn là có bán.”

Tôn Huệ gật đầu, đành nói: “Vậy mẹ tìm giúp con hạt giống rau cải và khổ qua nhé, cây ăn quả thì chờ hai ngày nữa con đi chợ nhìn thử, xem có thứ gì vừa ý hay không.” Cây ăn quả là khó chọn nhất, nàng lại không biết phân biệt giống nào tốt, hầu hết các loại cây ăn quả đều rất bình thường, tỷ như cây quýt đi, nhiều khả năng chính là vỏ dày ruột lép, vị lại không ngọt, thà không trồng còn hơn.

Tôn mẫu cũng biết cây ăn quả không dễ chọn, nếu để cho con gái tự chọn mua, thì hoàn toàn chính là ăn may, rất khó mua được giống tốt, cho nên bà đề nghị: “Như vậy đi, con đợi một thời gian, ta sai người mời Tống Hữu Tài ở thôn bên cạnh, trước đây có người nói hắn từng trông coi vườn trái cây cho quan lão gia, ánh mắt rất tốt. Để hắn ra tay, chọn ra cây ăn quả nhất định sẽ không kém cỏi.” Danh tiếng của Tống Hữu Tài ở vùng này truyền ra rất rộng, bình thường trong nhà cần trồng nhiều cây ăn quả đều sẽ tới xin hắn chọn giúp, tiêu tốn một khoản tiền. Nhưng cũng phải nói hắn quả thật có chút tài năng, chọn lựa ra cây giống, bất kể là đào hay lê, đều tốt lắm.

nguồn :chantalprym.wordpress.com

Tôn Huệ cũng từng nghe qua thanh danh của người này, có người nói hắn vô cùng kiêu ngạo, ỷ vào việc từng làm cho quan lão gia, rất là xem thường người khác. Giá cả hắn thu cũng rất tùy ý, nếu hắn không vui vẻ, chào giá sẽ rất cao, đương nhiên, cho dù nịnh nọt khiến cho hắn thoả mãn, giá cả cũng sẽ ở một mức độ nhất định, dù gì hắn vẫn rất yêu tiền, nói chung đến cuối cùng sẽ không thấp hơn năm mươi văn. Năm mươi văn, đây không phải một con số nhỏ, bán vỏ trứng gà tích góp chừng mấy ngày mới đủ, mà nếu như bán củi thì cũng quá khổ cực, nàng có chút không bằng lòng.

”Con chỉ muốn gieo hai, ba cây ăn quả trong sân, dùng tiền mời Tống Hữu Tài thì cũng quá không đáng đi, con thấy hay là thôi, tự mình tùy tiện chọn lựa cũng được.” Nếu như là muốn trồng cả một vườn, có nguồn tiêu thụ, như vậy đừng nói là năm mươi văn, coi như năm trăm văn Tôn Huệ cũng cam lòng bỏ ra. Bởi vì tiền đó có thể kiếm về, nàng biết một đạo lý —— vĩnh viễn không nên ngại phía trước đầu tư lớn, hoàn trả đều ở phía sau, chính là trả giá càng nhiều, thu được càng nhiều.

Tôn mẫu nói: “Con cứ suy nghĩ thêm, nếu như thật sự mời hắn, cũng không nhất thiết chỉ mua hai, ba cây, đến lúc đó mua thật nhiều cũng được. Năm mươi văn cũng không phải quá đắt.” Khuyên nhủ, mua được cây ăn quả tốt, coi như vừa ăn vừa bán, năm mươi văn này vẫn có thể kiếm về, hơn nữa chính mình cũng được ăn hoa quả ngon, rất có lời.

Tôn Huệ không quyết định chắc chắn được, lần lữa nói: “Để nói sau đi ạ, hiện tại vẫn nên gieo rau cải đã, nếu không tới mùa hè sẽ chẳng có gì ăn. Lúc về mẹ tìm giúp con nhé, lát nữa con đi làm đất một chút, trộn thêm phân, chờ ngày mai mẹ cầm hạt giống sang sẽ gieo luôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.