Một ngày nọ, vừa vặn
trong nhà hết muối ăn, Tôn Huệ cầm theo mấy trăm văn tiền đánh xe lừa
lên trên trấn, nàng định đi mua sách về. Nhưng bút mực thì còn phải xem
đã, nếu như giá cả quá cao sẽ không mua, lấy que vạch trên đất cũng
được, cứ từ từ đã. Ngày mùa hè trời nắng chói chang, may mà lúc này là
sáng sớm cho nên vẫn còn chút mát mẻ lưu lại, nhưng đến khi lên trấn,
toàn thân nàng vẫn toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Tới tiệm tạp hóa mua muối xong, Tôn Huệ điều khiển xe lừa đi đến cửa hàng sách. Mới
vừa vào cửa Tôn Huệ đã phát hiện điểm khác thường, ông lão đang ngồi
trên ghế đọc sách kia đang trợn mắt nhìn mình, còn nhíu mày nhăn nhó, tỏ vẻ hắn rất ghét mình đến đây. Cười khổ, theo tin tức nàng hỏi thăm
được, ông lão này chỉ là một đồng sinh* chưa đi thi khoa cử, thậm chí
còn không phải là tú tài, người đọc sách này cũng không còn ít tuổi, vẫn nên mua sách nhanh một rồi trở về đi thôi.
*học trò nhỏ (thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài)
”Tiên sinh, xin hỏi có mới quen tự khiến thư sao? Cho cháu mua một quyển, đệ
đệ trong nhà sắp đi học vỡ lòng.” Tôn Huệ gọi ông lão là tiên sinh, sợ
xưng hô khác sẽ chọc cho hắn không vui, nàng chỉ định mua sách xong rồi
đi ngay, chẳng muốn lề mề ở chỗ này làm gì.
Ông lão hừ mũi
một cái, hoàn toàn là miệt thị, suýt chút nữa đã mở miệng chửi đồ chân
đất mắt toét, chẳng qua bận tâm “phong độ”, mới nuốt lời kia xuống. Thế
nhưng cũng không đáp lời Tôn Huệ, phất tay xua đuổi : “Mau trở về đi,
nơi này không phải chỗ cho một cô nương như mày đến, đừng làm dơ chỗ
này, đi đi đi!” Sách của hắn không phải ai cũng mua được, không có thân
phận địa vị còn muốn mua sách? Nằm mơ giữa ban ngày!
Tôn Huệ nghẹn một hơi trong lồng ngực, trợn tròn mắt lên, đây là lần đầu tiên
nàng gặp phải người như vậy, đọc vài cuốn sách đã cảm thấy bản thân hơn
người, hắn ta còn chưa có chứa quan đâu!”Tiên sinh, ông cầm sách đưa cho cháu, cháu lập tức đi ngay, không làm chậm trễ ông.” Quên đi, tạm thời
nhẫn nhịn, sau này ít đến chỗ này là được rồi, trước tiên mua được sách
xong rồi tính sau.
”Sách? Tại sao ta phải bán sách cho con
nhóc mày chứ? Nói cho mày biết, sách này là sách thánh hiền, không phải
mấy kẻ như mày có thể chạm vào, khuyên tụi mày nên chịu khó trồng trọt
cho tốt đi, đừng mơ tưởng những thứ không nên có.” Hừ, trong mắt ông lão này toàn là chế nhạo và xem thường, lời “khuyên bảo” cũng tỏ vẻ hết sức khinh bỉ.
Đây là chuyện khiến cho Tôn Huệ lúng túng nhất từ trước tới nay, người khác cho dù không thích cũng rất ít khi nói trắng
ra như vậy, trắng trợn tỏ vẻ chính mình không thích, nói chuyện còn vô
lễ như thế, thật không biết ông lão này đọc sách gì, một chút nhã nhặn
cũng không có! Thôi đi, cũng chẳng phải một mình nhà ông mới bán sách,
tỷ không thèm so đo, cùng lắm tỷ lên huyện thành một chuyến, chỗ ấy có
lẽ còn đầy đủ hơn nhiều so với hiệu sách nhỏ xíu này. Nghĩ như thế, Tôn
Huệ bèn chuẩn bị rời đi.
Một nam tử cao cao gầy gò ăn mặc
đúng mực bỗng nhiên đi vào, dáng vẻ hắn hiền hòa, trên mặt mang theo nụ
cười ấm áp, lúc tiến vào đầu tiên là bắt chuyện với ông lão bán sách:“Lỗ bá, mực cháu muốn mua đã có chưa.” Quay đầu nhìn thấy Tôn Huệ, ánh
mắt sáng lên, đi tới: “Là Tôn tiểu thư sao, lần trước từ biệt, chúng ta
đã rất lâu không gặp.” Hắn nhìn thấy Tôn Huệ ở chỗ này thì hơi nghi hoặc một chút, không biết sao nàng lại tới hiệu sách, chẳng qua cũng không
đặt câu hỏi, bọn họ còn chưa thân quen đến mức đó.
Tôn Huệ
gật đầu, cười nói: “Đúng là rất lâu không thấy, anh tới mua mực sao? Thế thì nhanh lên một chút đi, tôi phải đi về bây giờ.” Nàng muốn rời xa
chỗ này thật nhanh, ở đây thêm phút nào nàng khó chịu thêm phút đó. Hơn
nữa thoạt nhìn Phùng Hiên và ông lão này biết nhau, có khi còn rất thân
quen, còn ở đây thêm nữa sẽ không tốt, có lẽ sẽ rất khó xử.
Thế nhưng Tôn Huệ chưa kịp nhấc chân rời đi, ông lão đã vuốt râu mép mở
miệng: “Hiên nhi, cháu biết nữ tử này?” Đánh giá Tôn Huệ từ trên xuống
dưới một chút, Lỗ lão đầu thầm nghi ngờ, lẽ nào là thân thích của Phùng
gia ? Nếu là như vậy, có thể bán sách cho nàng.
Phùng Hiên
hơi gật đầu, cung kính nói: “Thưa Lỗ bá, đúng là quen biết, cháu và nàng có chút quan hệ không tệ. Sao vậy, Tôn tiểu thư tới mua sách sao, có
mua được hay không?” Câu cuối cùng, Phùng Hiên xoay đầu lại hỏi Tôn Huệ.
Thở dài, vẫn là chậm một bước, sớm biết như vậy nàng nên thừa dịp hắn đang
chào hỏi rời đi luôn cho xong. Tôn Huệ cười nói: “Tôi rảnh rỗi nên tới
xem một chút, kỳ thực không muốn mua thứ gì, chỉ tới để mở mang kiến
thức.”
Phùng Hiên căn bản là không tin, lần đầu tiên nghe
nói có người tới hiệu sách để mở mang kiến thức. Tôn Huệ lấy cớ cũng quá tệ, nếu là đời trước còn có khả năng rãnh rỗi tới nhà sách dạo chơi,
thế nhưng vào thời đại này, đây là chuyện không ai dám nghĩ tới, trăm
phần trăm sẽ bị vạch trần. Chẳng qua Phùng Hiên thông minh không đi vạch trần, nói tiếp lời: “Vậy sao, có vừa ý thứ gì không, không bằng tôi
giới thiệu mấy quyển cho cô?”
Tôn Huệ lắc đầu, nửa nói nữa
giải thích: “Thực ra không cần đâu, ngay cả chữ tôi còn không nhận ra,
anh đề cử sách gì tôi cũng không xem được” Nàng nói chuyện chính mình
không biết chữ một cách rất hào phóng, không câu nệ chút nào, cũng không có vẻ xấu hổ. Phùng Hiên hơi kinh ngạc, lần đầu tiên thấy một nữ tử như vậy, cho nên hắn nói ra lời mà chính hắn cũng không ngờ tới: “Nếu như
muốn biết chữ, trước hết cô nên mua Thiên Tự văn, đó là sách vỡ lòng,
bên trong có gần hết các chữ viết, học xong lại xem những thứ khác. Mua
một quyển, rãnh rỗi tôi có thể dạy cô.”
Mặc dù Tôn Huệ có
chút kinh ngạc, thế nhưng suy nghĩ của nàng không giống như một nữ tử cổ đại nên có, cho nên nàng không cảm thấy Phùng Hiên nói vậy có thỏa đáng lắm hay không. Lỗ lão đầu trợn tròn mắt, lực tay nhất thời hơi mạnh,
giật giật cọng râu, ui da, quá đau. Hắn không hiểu rõ lắm, rốt cuộc hai
người này có quan hệ ra sao, càng lớn càng phải cấm kỵ nhiều thứ, sao
Phùng Hiên lại nói như vậy chứ.
”Lỗ bá, bá còn Thiên Tự văn không, lấy một quyển cho Tôn tiểu thư xem.” Phùng Hiên nói.
Cũng không đợi Tôn Huệ từ chối, Lỗ lão đầu gật đầu, lật đật đi tới giá sách
tìm. Chỉ chốc lát sau đã mang tới một quyển sách không dày lắm, để lên
trên bàn, quét mắt nhìn Tôn Huệ: “Xem một chút đi.”
Trong
lòng đảo quanh, không biết có nên xem hay không, nàng không thích Lỗ lão đầu lắm, thế nên nàng cũng không muốn mua sách ở đây. Thế như hiện tại
sách đã ở ngay trên bàn, cầm nhìn cũng chẳng sao, có gì trả tiền xong đi về luôn, sau này sẽ không đến đây nữa, mắt không thấy tâm không phiền.
Cuối cùng Tôn Huệ vẫn không nhịn được, liếc nhìn quyển sách, sau đó đưa tay
cầm lên, mở ra xem mấy lần. Lòng nàng hoàn toàn nguội lạnh, khóc không
ra nước mắt, những chữ này là cái gì? Hình thù kỳ quái, có chút giống
chữ tượng hình, nhưng khắc hẳn với chữ phồn thể đời trước một chút nào,
thậm chí chữ lệ, chữ tiểu triện, chữ kim* cũng không giống, hệ thống chữ viết hoàn toàn khác hẳn. Thậm chí còn không đoán mò được chữ nào, Tôn
Huệ nuốt nước bọt, miễn cưỡng cười nói: “Sách này bán thế nào?” Nàng vẫn nên mua về trước đã, chờ có cơ hội tìm Ngô Nhị ca nhờ chỉ bảo cho thôi.
Nể mặt Phùng Hiên, Lỗ lão đầu cũng chịu bán cho Tôn Huệ, nói: “Ngươi thành tâm muốn mua thì đưa ta 120 văn đi, số lẻ ta bớt cho ngươi.” Sách này
là bản in khắc gỗ, thành phẩm khá là quý, nếu không phải Thiên Tự văn
hơi mỏng thì còn đắt tiền hơn.
Tôn Huệ cũng kinh ngạc với
giá tiền này, chỉ có vài tờ như thế mà đắt ghê gớm, thế nhưng Phùng Hiên đứng bên cạnh không có vẻ bất ngờ, chắc hẳn giá tiền này là vừa phải,
có khi còn rẻ hơn chút. Ai, ai nói hàng hóa ở cổ đại rất rẻ, tới xem
sách này một chút đi, tuyệt đối không rẻ đâu! Không nghĩ nhiều nữa, Tôn
Huệ móc tiền thanh toán, nàng đã quyết định không làm kẻ mù chữ, chút
tiền này nàng vẫn đồng ý đầu tư.
Ngay khi Tôn Huệ cầm sách
chuẩn bị đi, Phùng Hiên mở miệng: “Tôn tiểu thư chờ chút đã, tôi lấy mực xong chúng ta đi cùng nhau.” Phùng Hiên như bị quỷ thần xui khiến nói
ra một câu như vậy, lòng bàn tay hắn toát mồ hôi, vành tai ửng đỏ. Không biết vì sao lại mở miệng, nhưng ít nhất hắn biết, đây là ý nghĩ trong
lòng hắn.
Người khác nói chuyện giúp ngươi, Tôn Huệ đương nhiên không thể từ chối, cho nên nàng gật gật đầu.
Nhận lấy gói giấy trong có mấy viên mực Lỗ bá vừa đưa cho, Phùng Hiên nói:“Tiền thì bá cứ ghi lại trước, cuối tháng cháu tới thanh toán một lượt.” Lỗ lão đầu phất tay, tỏ vẻ không thèm để ý: “Không sao, không cần phải
gấp gáp.” Phùng Hiên luôn mua đồ ở đây, qua thời gian dài, khi nào không mang tiền theo hắn bèn lựa chọn ghi sổ, mỗi cuối tháng sẽ trả toàn bộ.
”Đi thôi.” Phùng Hiên mang đồ theo, quay sang nói với Tôn Huệ, hai người cùng nhau rời đi xa.
Phùng Hiên đi bộ tới đây, gia đình hắn có một con ngựa lùn**, đó là cha hắn
để lại, nhưng mẹ hắn không yên lòng để cho hắn cưỡi, sợ ngã, hơn nữa
khoảng cách từ nhà tới thôn trấn cũng không quá xa, cho nên lần nào lên
trấn Phùng Hiên cũng đi bộ.
Vừa vặn tiện đường, thấy Phùng Hiên
dường như có lời muốn nói, Tôn Huệ đánh xe lừa qua mời hắn: “Lên ngồi
đi, có lời gì vừa đi vừa nói.”
Xe lừa mỗi ngày đều lau rửa
rất sạch sẽ, hơn nữa Tôn Huệ còn để mấy tấm đệm thô ở trên xe, y phục
trên người Phùng Hiên vẫn còn mới một nửa, có mùi bột giặt thơm ngát,
ngồi lên cũng không bẩn.
Xe lừa thong thả chạy, qua một hồi lâu Phùng Hiên mới thử mở miệng: “Tôn tiểu thư?” “Ừm, nghe đây.” “Kỳ thực
Lỗ bá cũng không xấu lắm, chỉ hơi ỷ mình thanh cao, coi thường người
khác.” Không biết nói cái gì, Phùng Hiên rất ngốc nên mới bắt đầu câu
chuyện bằng cách này. Hắn biết tính nết Lỗ bá, rất có khả năng ông ấy đã làm Tôn Huệ khó xử, hắn mở miệng như thế cũng không phải muốn nói tốt
cho Lỗ bá, hắn hiểu rõ, hai bên không cần giao tiếp nhiều thì sẽ không
cần để ý cảm giác của nhau. Mà hắn chỉ muốn nói chuyện một cách tự nhiên hơn.
Tôn Huệ rất xem thường, dù sao nàng cũng không thích
ông lão này, cũng không định lý luận với Phùng Hiên, bèn gọn gàng dứt
khoát nói: “Được rồi, đừng nói đến ông ấy nữa, chúng ta vẫn nên nói
chuyện khác thì hơn.” Nếu không nàng nhớ đến lúc ông lão kia làm mình
khó xử, sẽ có chút phiền lòng.
Nói chuyện khác? Phùng Hiên sững sờ, hắn không biết nên mở miệng thế nào cho nên mới nói chuyện Lỗ bá mà. -_-
Tôn Huệ buồn bực, không biết Phùng Hiên phát ngốc cái gì, tại sao có chuyện muốn nói mà lại không mở miệng. Vì để đi đường không nhàm chán, nàng mở miệng hỏi: “Phùng công tử, anh đọc sách mấy năm, có định tham gia khoa
cử không?” Hắn gọi chính mình là tiểu thư, tuy rằng Tôn Huệ không cho là như vậy, thế nhưng vì đáp lễ, cũng gọi hắn là công tử.
”Lúc ba tuổi phụ thân đã cho tôi đi học vỡ lòng, hơn mười năm nay rồi.”
Phùng Hiên hồi tưởng một thoáng, sau đó cảm thán : “Có chuẩn bị tham
gia, mặc kệ có được hay không, dù sao cũng nên cố gắng, đây là kỳ vọng
của phụ thân tôi.” Cũng là kỳ vọng của chính hắn nữa, bao nhiêu năm nay
học hành gian khổ suốt cả ngày đêm, ai không hi vọng?
Tôn Huệ gật đầu: “Tôi nghĩ anh sẽ thành công.” Nửa là cầu chúc, nửa là khẳng định với hắn.
”Cảm tạ.”
Sau đó là một đường không nói chuyện, mãi đến tận khi tách ra, Phùng Hiên
mới thoáng cứng ngắc nói: “Cô đọc sách có chỗ nào không hiểu, tôi có thể dạy cô.”
”Vậy trước tiên cám ơn anh.” “Không có gì!”
Chẳng qua Tôn Huệ cũng không có ý định thỉnh giáo Phùng Hiên, lúc nàng biết
Phùng Hiên sẽ tham gia khoa cử, nàng đã vứt bỏ ý niệm này, mặc kệ như
thế nào, vẫn không nên quấy rầy thì tốt hơn.