Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Chương 56: Chương 56




Ở gần thôn trấn có một nơi có xây một cái lò gạch, nung ra gạch xanh chất lượng tốt, khắp vùng này nhà ai cần xây nhà đều đến đấy mua. Hai văn tiền một viên gạch, số lượng mua đạt đến con số nhất định còn được chở tới tận nhà.

Tôn mẫu hỏi ý thợ xây, lại thêm bán gia súc kiếm được không ít, liền nổi lên ý định xây tường viện trước. Vì chuyện này, bà đặc biệt đi tới lò gạch một chuyến, cùng ông chủ bàn bạc giá cả xong, nhờ bọn họ nung một gạch, số lượng hơn một ngàn viên, đặt cọc trước một xâu tiền, số còn lại chờ nhận hàng sẽ trả nốt.

Sân của nhà họ Tôn khá rộng, cần không ít gạch, hơn một ngàn viên này có khi còn không đủ, thôi thì cứ dùng tạm trước, không đủ lại mua thêm.

Trong thời gian chờ gạch nung xong, Tôn mẫu cũng đã bắt đầu đi chung quanh tìm người, không chỉ riêng thợ xây, thợ phụ cũng phải tìm, vì để tiết kiệm chút gạch, những chỗ góc tường Tôn mẫu định chôn đá tảng chắc chắn, bề ngoài quét một lớp vôi, như thế vừa chắc chắn lại vừa đẹp mắt.

Ở thôn này từ trước tới nay, những nhà cần xây nhà đều mời thân bằng bạn tốt tới giúp đỡ, bọn họ đều rất nhiệt tình! Nhưng Tôn gia hiển nhiên không được, không thể tập hợp được nhiều người như vậy. Bọn họ không có thân tộc ở bên, chỉ có hai nhà bạn bè không tệ, thế nhưng hai nhà này đều có việc phải làm.

Đã như vậy thì phải dùng tiền mời người, ngày một bữa cơm, cộng thêm hai mươi văn tiền, vừa vặn thời gian này không phải ngày mùa, nhà nhà đều nhàn rỗi, bỏ ra chỗ tiền kia có rất nhiều tráng đinh mạnh khỏe tình nguyện tới làm.

Thuê được tám người, phân thành hai nhóm, một nhóm lên núi chở đá xuống, một nhóm trước tiên đập tường đất nện chắc trước đây đi, lại đào móng, chờ đá được chuyển về thì bắt đầu xây tường, thợ xây là một bác thợ già có hơn mười năm kinh nghiệm, tay nghề tỉ mỉ, những khối đá lộn xộn vào tay ông ấy xếp đặt, trát vữa liền biến thành ngay ngắn chỉn chu.

Lấy đá làm móng tường từ đầu tới cuối mất khoảng năm ngày, lúc này gạch xanh cũng đã được chở đến.

Tới khi xây bằng gạch xanh thì không cần thuê nhiều thợ phụ nữa, sa thải mấy người, còn lại hai người và Tôn mẫu phụ giúp chuyển gạch, chuyển vôi vữa.

Bận rộn một tuần, tường gạch xanh cao tầm 9 thước đã được xây dựng xong xuôi, ba thước bên dưới là màu trắng của đá được quét vôi, phía trên là gạch màu xanh xám, xanh và trắng đối xứng, nhìn vô cùng đẹp mắt.

Ngày mà tường viện vừa xây xong, Chu Hải đưa tới hai cánh cổng, cổng lớn bằng gỗ dày, bề mặt quét nhựa cây ngô đồng, nhìn rất đặc biệt. Lúc lắp cánh cổng lên, màu gỗ và màu tường viện vô cùng hợp nhau. Chu Hải nói rằng: “Nếu tường viện đã xây dựng đẹp như vậy mà lại phối với cánh cổng cũ rích trước kia thì trông sẽ khó coi.' Thế cho nên ông ấy dành ra hai ngày, dùng vật liệu gỗ có sẵn trong nhà tỉ mẩn làm ra hai cánh cổng này. Sau đó còn quét nhực, hong khô, ngày hôm nay cũng vừa hoàn thành, liền cầm tới đây.

Vừa tốn vật liệu gỗ vừa bỏ công sức, hai cánh cổng này nhất định không hề rẻ. Tôn mẫu đang định hỏi giá tiền để trả cho Chu Hải, thế nhưng Chu Hải lại từ chối thẳng thừng, hắn nói: “Đừng nói chuyện tiền nong, dù sao cũng không tốn tiền mua, chẳng qua là vật liệu trong nhà, lại chỉ bỏ ra thêm hai ngày công, bọn nhỏ không chê là tốt rồi.” Cũng không đáng tiền gì.

Tôn mẫu nói việc này cho Tôn Huệ nghe, lúc đó ý nghĩ đầu tiên của Tôn Huệ cũng không phải mình đang chiếm lợi hay gì, mà là mừng thầm. Trái lại trong lòng nàng hơi trầm xuống, đây đều là ân tình, mà hiện tại nàng đã nợ ân tình quá nhiều, mỗi lần đều cố gắng làm chút gì đó để báo đáp, nhưng bản thân nàng rất rõ ràng, so với trợ giúp mà người khác mang tới, sự báo đáp của nàng quá mức bé nhỏ không đáng kể.

Nhưng cho dù bé nhỏ không đáng kể, Tôn Huệ vẫn lựa chọn đáp lại, đây cũng coi như là tâm ý , còn nói báo ân, chờ nàng thành niên, nhất định sẽ trả. Mà hiện tại, chỉ có thể lấy đồ trong nhà có sẵn mang đi tặng, ví dụ như đưa một ít trứng gà tới cho Chu gia. Nhà họ không nuôi gà, muốn ăn đều phải đi mua, thế nên việc nàng đưa tặng trứng gà là hoàn toàn phù hợp.

Lúc mang trứng gà tới tặng, Chu gia không có từ chối, thế nhưng cũng không để Tôn Huệ trở về tay không, mà tặng lại một chút đồ chơi nhỏ. Thường xuyên qua lại, quan hệ hai bên hòa hợp hơn rất nhiều, Chu Đồng và Tôn Huệ cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Một ngày nọ, Tôn Huệ đang cắt cỏ cho gia súc ăn, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, đi qua mở cửa ra, vốn tưởng ngoài cổng là Ngô Thải Điệp hoặc là Chu Đồng, không nghĩ tới lại là mẹ mình, tuy hơi ngạc nhiên khi thấy mẹ tới vào giờ này, thế nhưng nàng vẫn nhanh nhẹn né người cho mẹ đi vào.

Chưa kịp bước vào trong phòng, từ ngoài sân Tôn mẫu đã hỏi: “Ta nghe nói con đi theo nha đầu Thải Điệp kia học biết chữ, có phải có chuyện như vậy hay không?” Bà cũng chỉ mới nghe thấy chuyện này trong khi tán gẫu mấy câu với người ta.

Nhất thời Tôn Huệ không biết trả lời làm sao, phải biết lần trước Tôn mẫu tỏ thái độ căm ghét chuyện học chữ, nếu lúc này gật đầu, ngộ nhỡ bị mẹ mắng chửi rồi cấm học luôn thì khổ rồi. Mà bảo Tôn Huệ lập tức phủ nhận việc này thì nàng không làm được, nàng vốn không biết nói dối.

Ai biết, nàng chưa kịp trả lời, Tôn mẫu lại nói: “Biết vài chữ, đệ đệ con có thể theo học không? Biết chữ cũng không tệ, không làm kẻ mù chữ, còn có thể tính sổ. Ta nghĩ, có nên cho đệ đệ con tới tư thục học hay không, tốn chút tiền học phí, dù gì cũng học được một ít, con thấy sao?” Câu cuối cùng, hiển nhiên là đang hỏi xem ý kiến của Tôn Huệ như thế nào. Mỗi việc cần làm, Tôn mẫu đã có thói quen bàn bạc với Tôn Huệ. Bởi vì luôn có thể nhận được đáp án không tệ.

Nghe mẹ nói xong, Tôn Huệ hơi kinh ngạc, thật sự không rõ nguyên nhân gì làm cho mẹ phát sinh biến hóa lớn như vậy. Đây là chuyện tốt, thế nên Tôn Huệ cũng không suy tính nhiều, đáp luôn: “Con đã biết sơ tầm trăm chữ, đệ đệ cũng theo học một chút, nhưng chúng con đều học không sâu, vẫn nên tới tư thục học thì tốt hơn.” Đây là nàng kiến nghị: “Năm nay thì thôi, mùa đông tới nơi rồi, chờ tới đầu xuân sang năm hãy cho đệ đệ vào Tư Thục học, trước tiên học một năm xem sao.”

Tôn mẫu gật đầu, cười nói: “Ta cũng định làm như vậy, chờ đệ đệ con về hãy nói chuyện với hắn.” Đối chuyện đưa con trai tới Tư Thục học, bà đã hạ quyết tâm.

Dẫn mẹ vào trong nhà xong, Tôn Huệ tò mò hỏi: “Sao tự dưng mẹ lại muốn cho đệ đệ vào Tư Thục học tập?” Không hỏi một chút, trong lòng giống như có móng vuốt nhỏ cào nhẹ, rất ngứa ngáy.

”Tiểu tử Ngô Chi kia chẳng phải cũng từng đi học, biết chữ biết tính sổ đó sao?”

”Đúng vậy, Thải Điệp chính là học chữ cùng Ngô Nhị ca đó ạ.” Khi Tôn Huệ mới biết chuyện còn định cùng hắn học nữa đấy, sau đó mới biết Thải Điệp cũng biết chữ và nhờ tỷ ấy dạy.

Nói tới chuyện này, Tôn mẫu hơi kích động: “Con biết không, hiện tại nó tìm được việc ở một cửa hàng trên huyện, làm trong phòng thu chi, mỗi tháng kiếm được không ít tiền!” Nghĩ đi nghĩ lại, nếu con trai mình có thể đi học, nói không chừng cũng có thể được làm ở phòng thu chi, không cần làm ruộng vất vả. Lúc này, đối với chuyện đi học, bà không còn một chút châm chọc nào như khi Chu Hải đưa Chu Sơn nữa. Nhiều chuyện thay đổi, lại thêm có Ngô Chi làm ví dụ, suy nghĩ của bà cũng táo bạo hơn trước.

Ở trong mắt Tôn mẫu, con trai của bà nhất định không kém.

À, hóa ra là như vậy, Tôn Huệ đã hiểu rồi.

”Mẹ, Ngô Nhị ca tìm việc lúc nào vậy, sao con không nghe Thải Điệp nói nhỉ!” Không phải Tôn Huệ hoài nghi, chỉ là nàng thật sự có chút không rõ, theo tính tình của Ngô Thải Điệp, tỷ ấy sẽ không giấu nàng, trái lại còn tới nói với mình đầu tiên. Cũng không phải khoe khoang, mà chỉ là một hình thức chia sẻ tâm sự.

”Hắn nào có tâm tình chạy tới nói cho con chứ, vì chuyện này mà Ngô gia còn đang gặp rắc rối nữa đấy!” Tôn mẫu xua xua tay, than thở: “Vị trí này của Ngô Chi là do đối tượng đính hôn của Thải Điệp giới thiệu cho, ông chủ gặp mặt Ngô Chi xong bèn bảo nó tới làm hai ngày thử, cảm thấy nó thông minh nhanh nhẹn thì rất là thoả mãn, liền để hắn làm ở phòng thu chi. Vốn là chuyện rất tốt, thế nhưng Ngô Đại ca lại có ý kiến, hơn nữa vợ hắn xúi bẩy, nên không vui vẻ gì cho lắm.”

Ngô đại ca cảm thấy hắn làm con lớn nhất, có cơ hội tốt hẳn phải nghĩ tới hắn đầu tiên, hiện tại lại để cho đệ đệ, trong lòng liền không dễ chịu. Mà lúc này, vợ hắn lại nói thêm hai câu, Ngô phụ đi tới chợ gia súc thường xuyên dẫn Ngô Chi theo, không dẫn hắn theo, luôn có phần thiên vị Ngô Chi. Lần này Ngô đại ca càng không thoải mái, lúc ăn cơm hắn bất mãn nói hai câu, thế là mọi người liền trở nên lúng túng, người trong nhà đều không vui. Cũng khó trách Ngô Thải Điệp chưa hề kể chuyện tốt này cho Tôn Huệ nghe.

”Khó xử thật đấy, Ngô thúc phụ và Ngô thúc mẫu có lẽ đều buồn bực trong lòng.” Tôn Huệ nói.

Tôn mẫu hừ một tiếng, bà nói với vẻ hơi coi thường: “Người làm đại ca kia cũng quá hẹp hòi rồi, luôn cảm giác cha mẹ mình thiên vị tiểu đệ, sao hắn không suy nghĩ một chút, lúc chia nhà, đất ruộng hơn nửa đều phân cho con trưởng, mà ngôi nhà bọn họ đang ở cũng không chia cho con thứ. Hiện tại Ngô thúc phụ con sắp xếp như thế chẳng qua là cảm thấy tương lai Ngô Chi được chia ít gia sản hơn, bây giờ nên bù đắp thêm chút, đều là con mình, cũng không thể sai lệch quá nhiều. Vừa vặn Ngô Chi thông minh, có thể tự mình kiếm tiền, như vậy cho hắn cơ hội này, tương lai mới có thể chia cho đại ca hắn nhiều chút. Thế mà đại ca hắn không nghĩ ra, thực sự là hồ đồ.”

Thấy con gái có chút lo lắng, Tôn mẫu khoát tay nói: “Không sao đâu, Ngô thúc phụ con trải qua nhiều chuyện, trong lòng sẽ không quá đau buồn. Hơn nữa theo thời gian, đại ca Thải Điệp sẽ nghĩ thông suốt thôi.”

Tôn Huệ cười cười, hỏi: “Mẹ, thế Ngô Nhị ca đi làm trên huyện là phải ở luôn trên đó hay sao?” Nàng hỏi thế để chuyển đề tài, nếu không cứ tiếp tục đàm luận sâu thêm, mọi chuyện sẽ trở nên không vui.

”Đi chứ, cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua.” Tôn mẫu nói: “Hắn ở trong huyện, hắn tính sổ sách ở tiệm xe ngựa, chỗ ấy lớn, có căn phòng nhỏ dành cho hắn. Mỗi ngày còn được bao cơm, điều kiện thật sự không tệ.”

Lại hàn huyên thêm mấy câu, đột nhiên Tôn Huệ hỏi: “Chẳng phải Chu Sơn cũng tới Tư Thục học được mấy tháng rồi đó sao, không biết học như thế nào?” Hàng ngày nàng dậy sớm về muộn, thật sự chưa gặp qua hắn.

Tôn mẫu sửng sốt một chút, không ngờ con gái lại hỏi đến hắn, nói: “Ta cũng không rõ ràng, chỉ để ý không cho nó đói bụng, đối với chuyện học hành của nó, ta cũng không hỏi nhiều. Sao con lại hỏi cái này?” Bà thấy hơi kỳ lạ.

”Con chỉ hỏi một chút, chả là con muốn biết Tư Thục dạy những gì, đệ đệ đi học hơn một năm, có thể học được cái gì.” Đừng có học cả năm mà chỉ biết mấy chữ, như vậy không đáng chút nào.

”Vậy à.” Tôn mẫu nói: “Lúc về ta sẽ hỏi nó một chút, lần sau tới nói cho con nghe sau.”

”Được, vậy thì phiền mẹ hỏi một chút.”

Nói thêm mấy câu nữa, Tôn mẫu cũng rời đi, trước khi đi, còn dặn Tôn Huệ nói với đệ đệ nàng một tiếng, sang năm sẽ đưa hắn đi Tư Thục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.