Cho dù lời đồn đại
sai lầm, Tôn mẫu cũng không có ý tứ kết thân, cười nói: “Con bé nhà tôi
không xứng, tính tình thô lỗ, chữ to không biết, gả đi nhất định sẽ
khiến người ta chê cười. Bà xem đó, vẫn nên lựa chọn chỗ khác tốt hơn,
Huệ tử coi như xong đi.” Sở dĩ từ chối, ngoại trừ thân tộc Phùng gia
không hòa thuận, còn có một điều nữa là, Phùng Hiên là người đọc sách,
tương lai có địa vị, chắc gì đã không ghét bỏ con gái mình, ngộ nhỡ bị
bỏ, con gái sẽ khổ nhiều lắm! Cho nên bà tuyệt đối không thể đáp ứng.
Lời này ý từ chối rất rõ ràng, Ngô cô cô lập tức sáng tỏ, vốn định nói hai
câu khách khí, giờ đành từ bỏ, không muốn nói lại đề tài này. Thế nhưng
nghĩ tới Phùng mẫu ở nhà còn đang nằm trên giường, trong lòng bị xúc
động, Ngô cô cô nói: “Bà và chị dâu tôi thân thiết, mọi người đều không
phải người ngoài, hiện tại chị dâu tôi cũng có mặt, bà có chỗ nào không
hài lòng, hoặc là có yêu cầu gì thì cứ nói ra. Cho dù không được, lần
sau tôi gặp được người thích hợp, cũng có thể giới thiệu với hắn.” Bà
định hỏi kỹ chút, hỏng việc cũng dễ ăn nói hơn.
Nhìn lướt qua
Ngô mẫu, nơi này là chỗ thân quen, mà bọn họ lại là thân thích, Tôn mẫu
cũng là nói hai câu: “Không nói gạt bà, đứa nhỏ Phùng Hiên này nói chung không ai không thích, đúng như tôi vừa nói đó, Huệ tử không xứng với
nó. Gia thế nhà nó không tệ, bản thân lại có học vấn, tương lai nhất
định sẽ đỗ đạt. Nhưng dù là có tiền đồ tốt, tôi vẫn không yên tâm, tương lai hai bên sinh ra dị tâm, sẽ khó giải quyết. Tôi không muốn tương lai con gái tôi phải đau khổ.”
Đây là ngay ở trước mặt Ngô mẫu bà mới nói, nếu là người khác, nói toạc ra, bà sẽ bị coi là kẻ xấu miệng.
Lo lắng vậy cũng không quá đáng, cõi đời này nhiều nhất là những chuyện
nhue thế. Có mấy ai không chê cám bã chi thê? Tuy vẫn đi tìm tiểu thiếp
xinh đẹp nhưng còn bảo lưu địa vị chính thất, đã xem như có lương tâm.
Còn có kẻ tàn nhẫn, dứt khoát cho ngươi một phong hưu thư, địa vị hài tử cũng bị liên lụy, khó mà giữ được.
“Tôn tẩu, những chuyện khác
tôi không dám hứa chắc, nhưng phẩm đức Hiên nhi tôi dám bảo đảm. Nó
tuyệt đối không phải loại người như vậy, tôi xem hắn lớn lên, đúng là ôn hòa lương thiện, không làm ra được chuyện như vậy đâu.” Ngô cô cô
thoáng kích động, bà thật sự tin tưởng phẩm đức của cháu ngoại trai.
Tôn mẫu gật đầu, nói: “Tôi cũng chỉ suy đoán một số khả năng, cũng không
phải thật sự tin tưởng nó như thế. Thế nhưng ngoại trừ điều này, còn có
một vài điểm cần chú ý.” Nhìn đối phương: “Tôi không sợ bà căm ghét, nói thẳng luôn, đứa nhỏ Phùng Hiên này chỗ nào cũng tốt, thế nhưng quan hệ
giữa nó và thân tốc rất là đau đầu. Mà tình huống nhà tôi, bà cũng biết
đấy, ngàn dặm xa xôi tới đây định cư, hoàn toàn không thân không tộc, vì thế đã ăn không ít thiệt thòi. Cho nên tôi luôn nghĩ, tương lai nếu con gái được gả cho một nhánh của dòng họ nào đó lớn chút, thì sẽ không bị
người ngoài bắt nạt.” Đây cũng là dự định của Tôn mẫu từ trước tới nay.
Tôn mẫu lo lắng như vậy rất là có lý, cõi đời này thật sự không có mấy kẻ
bất hòa với thân tộc mà sống tốt đẹp được. Không phải là bị người trong
tộc xỉa xói, thì cũng bị người ngoài bắt nạt mà không có ai ra mặt giúp
đỡ. Cho nên thân tộc không hòa thuận mới xem như là chỗ tệ nhất của đứa
nhỏ Phùng Hiên này, rất khó có người không e ngại.
Đối với
chuyện này, Ngô cô cô cũng giải thích: “Em chồng này của tôi và đại bá
bất hòa, mọi người đều biết, không có gì để giấu. Thế nhưng người trong
tộc không phải toàn bộ đều đứng về phía đại bá kia, không ít người thân
cận với Hiên nhi, ngày tết vẫn hường xuyên qua lại.” Bà hơi có chút
tưởng niệm: “Đứa nhỏ Hiên nhi này tài tình không tệ, được rất nhiều tiên sinh tán thưởng, tương lai không hẳn không thể trúng tú tài, chưa biết
chừng còn trúng cử nhân. Đến lúc đó lẽ nào đại bá của nó còn có thể nhăn mặt khó khăn!”
Chỉ cần thi khoa cử có thành tựu, sẽ có nhiều
người ủng hộ, những kẻ ngày xưa không tốt, cho dù trong lòng không cao
hứng, cũng sẽ giương lên khuôn mặt tươi cười.
Lời này không giả, nhưng rốt cuộc cũng phải trúng cử thì mới nói được! Thi khoa cử há lại
là dễ dàng? Bao nhiêu người đầu tóc bạc trắng cũng không thi được tú
tài, huống chi cử nhân, quá khó.
“Ngô muội, hôn sự này đại khái
không thể thành, cũng không phải tôi bắt bí, coi con gái mình thành châu bảo. Đệ đệ của nó quá nhỏ, toi cũng không nói gạt bà, tôi có lòng định
hôn cho con gái sớm một chút, thế nhưng không muốn gả nó đi quá sớm, ít
cũng phải ở nhà thêm hai năm, chờ đệ đệ nó lớn hơn chút thì mới được.”
Tôn mẫu nói: “Tôi có lỗi với hai đứa chúng nó, càng thêm đau lòng đứa
lớn, để nó chịu khổ nhiều.”
“Thôi đừng nói lời này nữa, bà cũng là bất đắc dĩ, hai đứa nhỏ sẽ hiểu.” Ngô mẫu chợt nói chen vào.
Ngô cô cô thở dài một tiếng, nói: “Nhà nhà đều là như vậy, bà đừng nghĩ
nhiều, không phải quá vất vả thì cũng là cuộc sống không như ý, đa phần
đều là vậy.”
Nhìn Tôn mẫu, Ngô cô cô định nói thêm vài câu: “Tôn tẩu, tôi bảo đảm với bà một câu. Huệ nha đầu gả tới nhà em chồng tôi,
ngày tháng trôi qua tuyệt đối không khổ cực, bên đó có sẵn nhà cửa, hơn
nữa của cải lưu lại rất đầy đủ.” Đối với mối lo của Tôn mẫu, bà nói: “Bà lo con trai phải ở một mình, điều này mọi người đều thông cảm, nhưng
cũng không trở ngại. Hiện tại chẳng phải Duẫn nhi đang đi học sao, sau
hôn lễ hoàn toàn có thể đến ở nhà anh rể, học tập có chỗ nào khó hiểu
còn có người để hỏi. Bà đừng vội từ chối, cứ thử suy nghĩ xem sao đã,
qua mấy ngày nữa tôi lại tới đây, lúc ấy bà hãy cho tôi một trả lời chắc chắn.”
Ngô cô cô nói như vậy, Tôn mẫu không phải không động
lòng, đứa nhỏ Phùng Hiên này đúng là rất tốt, mới đầu đúng là phải lo
lắng thân tộc không giúp đỡ, sẽ bị người ngoài bắt nạt. Nhưng Ngô cô cô
nói cũng không sai, chỉ cần Phùng Hiên thi khoa cử có thành tích, như
vậy thân tộc tuyệt đối sẽ không đẩy hắn đi xa, trái lại càng thêm thân
cận. Mà đại bá của hắn, cũng không thể làm trái lời trưởng bối trong
dòng họ.
“Được rồi, tôi về đi suy tính một chút, qua mấy ngày
nữa bà qua đây, bất kể có đồng ý hôn sự này hay không, tôi cũng sẽ cho
bà một câu trả lời chắc chắn.”
Tôn mẫu về nhà nghĩ suốt một
ngày, hồn vía lên mây, cuối cùng vỗ đùi nói: “Quên đi, dù sao cũng là
chuyện kết thân của con bé, không bằng nói cho nó nghe một chút, xem nó
nghĩ thế nào.” Suy cho cùng, Tôn mẫu vẫn phải bàn bạc cùng con gái, chứ
không thể tự mình quyết định. Đương nhiên, điều này cũng là vì bản thân
Tôn Huệ là một người rất có chủ ý.
Dặn dò Chu Đồng trông con
trai út xong, Tôn mẫu liền đi ra cửa, về phía nhà Tôn Huệ. Đến nơi, Tôn
Huệ vừa lúc có ở nhà, không đi ra ngoài, bởi vì phải bàn chuyện quan
trọng, bà tỏ ra tương đối bí ẩn, cho nên vừa vào phòng liền đóng cửa
lại. Tôn Huệ thấy mẹ có vẻ thần thần bí bí như vậy, đang thắc mắc, ai
biết tiếp theo mẹ nàng liền mang đến một tin tức nặng tựa ngàn cân.
Nàng bị làm cho kinh sợ vô cùng!
“Mẹ nói cái gì, Phùng bá mẫu chọn trúng con, muốn con làm con dâu của bà
ấy?” Đây đúng là tin tức khiến cho Tôn Huệ cực kỳ bất ngờ và hoảng hốt,
bởi vì tết năm ngoái mẹ nhất định muốn may đồ mới cho nàng, buộc nàng
điểm trang chút, trong lòng nàng đã có chút e sợ mình sắp phải hứa hôn.
Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ có người lại muốn kết thân với nhà nàng
sớm như vậy, hơn nữa người này lại là Phùng Hiên!
Tôn mẫu gật đầu, nói: “Đúng, con cảm thấy như thế nào, có thích hợp hay không?”
Tôn Huệ nói: “Mẹ, việc này cũng quá sớm đi, con mới bao tuổi chứ, ít cũng
phải một hai năm nữa mới nên đính hôn.” Nàng muốn trì hoãn ngày nào tốt
ngày ấy, cái nàng cần nhất chính là thời gian. Cũng không muốn hôn sự bị định ra sớm như vậy, hơn nữa đối tượng lại còn là một thiếu niên nhỏ
tuổi.
Lời này Tôn mẫu không đồng ý chút nào, nói: “Sớm cái gì
sớm, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi, hiện tại không mau tìm, cuối cùng
chẳng lẽ con định chọn một người mà không ai chọn hay sao! Nghe kỹ cho
ta, mặc kệ người này có được hay không, năm nay cũng phải bắt đầu tìm
kiếm hôn sự, có thể định ra là tốt nhất, bằng không đầu năm sau chính là kỳ hạn cuối cùng.” Không thể đợi đến lúc mấy người đồng trang lứa đã
sinh con mà nàng còn chưa được gả đi, bị người khác nói ra nói vào là
việc nhỏ, quan trọng hơn, cơ hội tìm được người chồng tốt không còn
nhiều.
Tôn Huệ thấy lời này của mẹ mang theo tâm sự, vội vàng
dời đề tài: “Chẳng phải mẹ muốn hỏi con hôn sự với Phùng gia có được hay không đó sao? Con nghĩ, hay là thôi đi, con luôn cảm thấy tính cách của hắn không giống con, hơn nữa hắn là người đọc sách, con cũng không xứng với hắn!” Trước tiên từ chối hôn sự này đã, chuyện về sau, từ từ nghĩ.
“Nói linh tinh cái gì, con gái của ta tốt như vậy, nào có chuyện không
xứng!” Tôn mẫu không thích nghe con gái hạ thấp chính mình đi như thế,
trước mặt người ngoài bà nói vậy đó là khiêm tốn, cũng không phải thật
sự cho rằng con mình không bằng người ta. Ở trong mắt cha mẹ, con cái
mình là tốt nhất. Bà vỗ tay Tôn Huệ, nói: “Con thử nói ta nghe thử, con
có gì không hài lòng đối với Phùng gia, để ta suy nghĩ một chút.”
“Mẹ, Phùng công tử tính tình không tệ, con và hắn cũng đã gặp mấy lần, nhưng thật sự con cảm thấy khó có thể sống chung, nói chuyện rất không ăn
khớp với nhau.”
“Cái gì mà khớp với chả không khớp, ta nghe
không rõ ràng lắm.” Từ ngữ vừa rồi, Tôn mẫu chưa nghe người ta nói bao
giờ, nhìn con gái: “Con cũng nghĩ tính cách hắn không tệ lắm, như vậy
gia đình của hắn thì sao?”
“Con chưa không tiếp xúc qua, chỉ
nghe người khác đàm tiếu mấy câu, sao có thể phán đoán.” Tôn Huệ nói,
nàng luôn luôn không coi lời đồn đại của người khác là sự thật, nếu như
không phải bản thân tự trải qua, nàng sẽ khó mà tin tưởng.
Tôn
mẫu lắc đầu một cái, rất là bất đắc dĩ nói: “Con bé này này, hỏi con mấy câu con đều không chịu trả lời chắc chắn, quên đi, ta không hỏi nữa, tự mình nghĩ.”
“Vậy mẹ sẽ đáp ứng việc hôn nhân này hay sao? Đệ đệ còn nhỏ, bất kể thế nào ít nhất hai năm nữa con mới có thể gả đi được.” Trong lòng trầm xuống, Tôn Huệ rất sợ mẹ sẽ đồng ý.
Tôn mẫu hừ
một tiếng, nói: “Dù sao hỏi con con cũng không biết gì, ta tự mình
nghĩ.” Thấy dáng vẻ lo lắng của con gái, bà nói: “Yên tâm đi, ta nhất
định sẽ không hại con, tất nhiên phải hỏi thăm cẩn thận trước đã.”
Tôn Huệ lập tức nở nụ cười lấy lòng nói: “Con đâu có không yên tâm về mẹ
chứ? Vậy mẹ cứ cẩn thận tìm hiểu một phen, trở về nói kết quả cho con
nghe là được.” Tôn Huệ thầm nghĩ, đệ đệ nhỏ tuổi như vầy, tình huống
trong nhà lại như thế, nàng cách lúc bị gả đi vẫn còn sớm!
Thế nhưng nàng sai lầm rồi, sự thực chính là, Tôn mẫu đi ra ngoài một chuyến, trở về liền nói, định ra rồi.
Phùng gia sẽ đến cầu thân.