Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Chương 80: Chương 80




Edit: Canina

Gió bắc thổi mạnh, cỏ cây xao xác.

Tôn Duẫn mang theo sản vật phương bắc lấy giá thấp bán ra, được chừng 5 lượng bạc, cộng với lợi nhuận trước đó tổng thể cũng có hơn mười lượng. Số tiền này đủ mua hai, ba mẫu ruộng, theo ý Tôn Huệ là chờ cơ hội mua ruộng nước cho đệ đệ.

Bất quá Tôn Duẫn không đáp ứng, Tôn mẫu cũng cự tuyệt, bọn họ là chuẩn bị dùng bút tiền này đặt mua đồ cưới cho Tôn Huệ.

Đầu tiên là trang sức, bởi vì tiền cũng không nhiều, lấy bạc làm chủ, làm một bộ trang sức, vòng tay. Vải vóc linh tinh cũng có, các màu đều có hai thất, cộng lại 8 thất. Mấy thứ đồ khác cũng nhiều, hơn mười lượng bạc không đủ, còn phải lấy ra tiền dư trong nhà mới xong.

Tôn Huệ nhìn phần đồ cưới này, trong lòng rất là cảm động. Nếu là nhà người khác, có mấy ai chịu bỏ ra nhiều như vậy, cho dù là đời trước, nữ nhi cũng ít được coi trọng. Nương và đệ đệ thật sự là tốt lắm, làm cho trong lòng nàng cảm thấy được an ủi, lúc này cho dù áp lực lớn thế nào, nàng coi như cũng có thể đủ thừa nhận.

“Huệ Tử a, đều là nương không tốt, chỉ có thể chuẩn bị cho con bao nhiêu đây. Cha con trên trời có linh thiêng thấy được, đại khái chắc cũng thông cảm. Năm đó lúc mà con còn rất nhỏ, cha con cũng đã chuẩn bị đồ cưới cho con, trang sức cũng có, chẳng qua dọc theo đường đi vất vả, đến giờ đã không còn dư lại bao nhiêu.” Nói xong, Tôn mẫu từ trong lồng ngực lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng bàn tay, để trên bàn mở ra.

Một chiếc nhẫn khảm hồng ngọc cùng một bộ vòng tai trân châu lẳng lặng nằm trên tơ lụa, dưới ánh sáng mỏng manh của ngọn đèn ánh lên màu ngọc.

Tôn mẫu cảm thán nói:“Năm đó đây là cha con cho ta, nhiều năm như vậy cũng không bán, hiện tại cho con, cũng coi như để con có thứ gợi nhớ tới cha.” Tôn gia không phải nhà nghèo, ở quê hương cũng coi như giàu có, ruộng nước trăm mẫu, xem như tiểu phú gia, mà Tôn phụ là kinh doanh cửa hàng cho nên mới có thể để lại rất nhiều đồ này nọ, dù trải qua lưu vong vẫn còn có thể đặt mua một phần gia nghiệp.

Tôn Huệ nhìn hai thứ này có chút quen quen, trong trí nhớ nương nàng thường xuyên mang, sau khi lưu vong nàng chưa hề thấy qua, vẫn cho rằng nương đã đem bán, không nghĩ tới vẫn còn giữ lại.“Hai thứ này nương vẫn nên giữ lại cho em dâu tương lai thôi, con có phân đồ cưới nương cho kia đã thực đủ.” Đều là thứ tốt, tương lai đệ đệ lấy nương tử, tuyệt đối có thể diện.

Tôn mẫu lắc đầu, cười nói:“Nói cho con thì con cứ cầm, đệ đệ con hiện tại càng ngày càng có tiền đồ, càng ngày càng giống cha hắn. Sau này lập gia nghiệp là phải dựa vào chính hắn, ta có thể cho bao nhiêu?” Rốt cuộc là đứa nhỏ của vong phu, thông minh, đối với chuyện kinh thương cũng có chủ ý riêng, rất là thông thấu.

Nhắc tới cha, Tôn Huệ nhịn không được hỏi:“Nương, phương bắc an thuận rồi, nương không nghĩ tới quay trở về sao? Chúng ta tạm trú ở nơi này, luôn là dung nhập không được, trở lại phía bắc còn có gia sản tộc nhân, cuộc sống không phải càng tốt hơn sao?” Từ rất lâu nàng đã muốn hỏi câu này, nhưng là nương luôn không trả lời, chỉ nói muốn ở đây, đã quên phương bắc.

Nhìn nữ nhi đã sắp trở thành đại cô nương, lập tức phải xuất giá, có một số việc là có thể nói.

“Huệ Tử a, chúng ta không thể quay về, từ sau khi cha con đi, chúng ta không thể trở về nơi đó được nữa. Gia sản không phải thuộc về tộc nhân thì cũng bị người khác chiếm đi, chúng ta trở về khả năng ngay cả trang sức trên người cũng sẽ bị đoạt đi. Ngày tháng so với hiện tại hẳn sẽ càng thêm khổ sở.” Tôn mẫu không phải không muốn trở về, nơi đó dù sao cũng là tổ tông sở cư, nhưng là không thể.

Tôn Huệ nhíu mày nhăn mặt, nói:“Tại sao có thể như vậy, cho dù bị phân đi chút, nhưng đệ đệ còn đây, dù sao cũng phải có lưu lại.” Cho dù đi tới đâu thì đệ đệ cũng phải có một phần.

“Sẽ không lưu lại, một mẫu cũng không lưu.” Tôn mẫu lắc đầu, cười khổ nói:“Bọn họ như thế nào sẽ để lại cho chúng ta, cha ngươi cùng tộc nhân quan hệ không tốt, năm đó náo loạn rất nhiều chuyện. Hơn nữa cha ngươi là con thừa tự của tổ phụ, hiện tại cha ngươi đi, tộc nhân vừa lúc lấy cớ phân đất. Chúng ta trở về, có thể để lại mệnh là còn tốt, nói không chừng còn phải xuống bồi cha ngươi.” Huyên náo nhiều chuyện, lại không cùng tộc nhân lui tới, như thế nào có thể trở về.

Bởi vì tiền tài, có nhiều người chuyện gì cũng đều có thể làm được, nàng không muốn mạo hiểm.

“Kia cữu cữu đâu, có thể tìm bọn họ nói giúp, dầu gì cũng sẽ không bị bọn họ thật sự khi dễ thảm như vậy.” Tôn Huệ nói, cữu cữu có thể làm chỗ dựa, không nên để mặc cả nhà mình bị khi dễ như vậy. Bọn họ ở phía bắc cũng có thân thích, chẳng lẽ không có ai đứng ra.

Tôn mẫu đột nhiên đỏ mắt, lấy tay che miệng, nghẹn ngào nói:“Đi rồi, các cữu cữu của con đều đi rồi, không ai còn sống, vào năm nọ lục tục đi hết. Mấy cái biểu huynh muội của con, chỉ còn nhị biểu huynh còn sống, được mợ con dẫn theo sống nhờ nhà ngoại.” Nếu không phải xảy ra tình huống này, bà cũng không nhất định ở này, có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa mà nói, tộc nhân Tôn thị cũng không thể quá mức kiêu ngạo. Không may là các ca ca của bà đều không còn, nhóm tẩu tử cũng chỉ còn dư lại một người, không có ai làm chủ, sau khi trở về chỉ có thể chịu khi dễ. Còn không bằng ở tại nơi này, dù gì vẫn có thể sống sót.

“Cái gì? Các cữu cữu đều đi, sao nương không nói, cũng không từng đi xem một cái.” Tôn Huệ kinh hoảng đứng lên, đây vẫn là lần đầu tiên biết được các cữu cữu không còn ở trên đời.

Năm đó không cùng một đội ngũ chạy nạn, các cữu cữu bởi vì vấn đề lương thực đã đi trước với một đội ngũ khác, cho nên tin tức Tôn Huệ tuyệt không biết.

Tôn mẫu hít sâu một hơi, lấy khăn lau khóe mắt, khóc nức nở nói:“Trên đường đi khi đó từng người từng người đều ngã xuống, ta và cha con lúc ấy chỉ lo trốn, cũng không hỏi thăm. Vẫn là vừa lúc gặp được một người trong đội, còn nhận thức chúng ta, theo trong miệng hắn ta mới biết được tin tức. Mà khi đó muốn tìm cũng không có khả năng, ai biết trốn nơi nào, sau đó cha con bị bệnh, cuối cùng chỉ có thể quên đi.” Năm đó chạy nạn, thật sự giống như một bóng ma, một hồi ác mộng không muốn gợi lại. Đại hạn năm đó chôn vùi thân nhân Tôn gia nhiều lắm, cũng chôn vùi tương lai tốt đẹp.

Lúc này tất cả những chuyện thương tâm trước đây đều bị gợi lại, Tôn mẫu cảm thấy vận mệnh của chính mình thật sự khổ, năm đó bà cũng từng ăn mặc không lo, trượng phu ân ái. Ngày tháng trôi qua khiến cho người hâm mộ, ai ngờ ông trời cư nhiên đùa giỡn, hết thảy đều xong rồi. Thân nhân rời đi, gia nghiệp cũng bị người khác chiếm mất, lưu lạc đến hiện nay, nếu không phải bọn họ không chịu thua kém, cuộc sống không biết sẽ ra sao.

Tôn Huệ tim như bị đao cắt, khi nàng tuổi nhỏ, các cữu cữu đối nàng không tệ, cũng có cảm tình. Giờ nghe nói bọn họ không còn, trong khoảng thời gian ngắn nước mắt rưng rưng, thương tâm không thôi.

Cùng nương khóc một hồi, Tôn Huệ cầm khăn lau nước mắt, xách bình rót hai chén trà, mình uống một ngụm, đưa cho nương.

“Đều do con, tự dưng lại nhắc tới chuyện này đến, làm hại nương khóc một hồi.” Tôn Huệ cười, ôn hòa nói.

Hiện tại nghe nương nói tới việc này, Tôn Huệ xem như hiểu được hồi đó lúc nàng nói muốn về cố hương, vẻ mặt nương lại trở nên phức tạp, lộ ra bi ý. Hóa ra không riêng việc cha qua đời, còn có nhiều duyên cớ như vậy, thật sự là làm khó nương chôn giấu nhiều năm, để cho mình và đệ đệ không cần nghĩ tới những chuyện thương tâm.

Uống nước xong, Tôn mẫu thu thập tâm tình, lắc đầu nói:“Không nói chuyện này, không bao lâu chính là hôn kỳ của con, phải chuẩn bị thật tốt mới được. Cho dù cha con mất, có nương ở đây, cũng sẽ để cho con phong phong cảnh cảnh gả cho đi ra ngoài.” Đây là tâm nguyện của bà, cũng là cho nữ nhi một nơi quy túc.

“Không cần tiêu pha linh tinh, nương, chúng ta cứ làm bình thường, đừng phung phí, về sau không ít việc phải dung đến tiền!” Tôn Huệ thật đúng là sợ nương tổ chức hôn lễ quá tốt, không tiếc dùng nhiều bạc, vậy thì có chút phô trương.

Tôn mẫu đè lấy tay nữ nhi, gật đầu nói:“Nương trong lòng đều biết, yên tâm đợi gả đi, hết thảy không cần quan tâm, ta và đệ đệ con tự biết sắp xếp.” Cầm lấy hộp đưa cho nữ nhi:“Thứ này hiện tại nương liền giao cho con, cất giữ cẩn thận.” Hôn lễ không nhất định phải mang, nhưng là vẫn có thể đặt ở đồ cưới cho người ta hâm mộ một phen.

Hôn kỳ cuối cùng định vào mùng 6 tháng giêng, chênh lệch 4 ngày so với Chu Đồng, nàng là mùng mười. Như vậy tới hôn lễ cũng náo nhiệt chút, miễn cho xảy ra chuyện không hay.

Càng tới cửa ải cuối năm thời gian càng thêm gấp gáp, vội vàng lễ mừng năm mới gì đó, còn có hai cọc hôn lễ phải trù bị, có thể nói là bề bộn nhiều việc. Tôn mẫu bận tới nỗi gót chân không kịp chạm đất, các nơi đều tới tay, mỗi một chuyện đều cần bà xác định.

Cũng may là Chu cô cô xong việc trong nhà lập tức qua hỗ trợ, hôn sự Chu Đồng xong xuôi Tôn mẫu mới thở phào một hơi, còn thật sự cẩn thận tính toán hôn lễ cho nữ nhi.

Tết trừ tịch năm nay đồ ăn thực phong phú, nhưng ngoại trừ Chu Thụ nhỏ nhất, những người khác khó tránh khỏi buồn phiền. Cháu gái, nữ nhi, tỷ tỷ phải lập gia đình, trong lòng mỗi người đều cực kỳ phức tạp, đồ ăn đến miệng cũng không có vị.

Thời gian sẽ không dừng lại vì bất kỳ lý do nào, cảm xúc dù thế nào theo thời gian trôi qua cũng sẽ dần dần nguôi ngoai.

Tôn gia không thân thích, cho nên cũng không có ai thêm trang, bất quá Ngô gia tặng một phần lễ, còn có Ngô Thải Điệp từ nhà chồng đi qua, cho một chiếc nhẫn vàng. Thấy Tôn Huệ muốn cự tuyệt, nàng liền nói:“Muội cho tỷ thêm cây trâm, bây giờ tỷ hoàn lễ, muội không nhận, hay là ghét bỏ nhẫn này nhỏ?”

“Tỷ biết muội không có ý tứ này, bất quá thứ này rất quý trọng, muội không thể thu.” Tôn Huệ không nghĩ tới Ngô Thải Điệp cư nhiên đưa lễ lớn như vậy, còn nói muốn hoàn lễ:“Hơn nữa, thím đã cấp thêm qua, tỷ không cần cho.”

“Nương tỷ là nương tỷ, tỷ là tỷ, hoàn lễ này là của tỷ, nương là cho muội thêm trang.” Cường điệu nói.

Nở nụ cười lắc đầu, biết tính Thải Điệp, nếu không thu là sẽ không từ bỏ ý đồ, Tôn Huệ bèn nhận lấy:“Đã như vậy, muội liền mặt dày nhận.” Nghĩ chờ tương lai Thải Điệp có đứa nhỏ, làm chiếc khóa trường mệnh đưa đi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.