Cuộc Sống Bình Thản Vùng Sông Nước

Chương 96: Chương 96




Hồ Nguyên cười to hai tiếng:“Đệ đúng là nói không được mà, ở đây chơi một lát, giữa trưa chúng ta uống vài chén. Vừa lúc đại cữu tử ta ở đây, đệ giúp ta tiếp khách đi.” Xoay người nói với Tôn Huệ:“Tẩu tử muội ở trong phòng, muội vào trong đó đi, cũng một thời gian dài không gặp, nàng cứ nhắc muội suốt đó.”

“Muội cũng nhớ tẩu tử, nếu không phải mấy ngày nay trong nhà có việc thì muội đã sớm quađây bái phỏng.” Tôn Huệ cười nói, sau đó chỉ vào trong phòng, nói với trượng phu:“Ta đi bên kia, có việc chàng nhờ người gọi ta nhé.”

“Đi đi, vào trò chuyện với tẩu tử.”

Tôn Huệ đi vào phòng trong còn Phùng Hiên thì bị kéo vào giữa đám khách khứa, giới thiệu một phen, lại tán gẫu một hồi chuyện.

Trong phòng thật nhiều người, Hồ nương tử ngồi ở giữa, lúc Tôn Huệ gõ cửa tiến vào, nàng là người đầu tiên nhìn thấy, Tôn Huệ thấy vậy lập tức tiến lên nói:“Hảo tẩu tử, hôm nay muội đặc biệt đến xin chén rượu mừng này.”

Hồ nương tử kinh ngạc nhảy dựng, thấy là Tôn Huệ thì cực kỳ mừng rỡ:“Cuối cùng cũng chờ được muội, hôm kia tẩu tử mới vừa nói với Hồ đại ca của muội là muốn hẹn muội và trượng phu muội tới đây chơi nữa đó.” Hồ nương tử kéo Tôn Huệ tới bên cạnh mình, giới thiệu với mọi người:“Nha đầu này là thê tử của bạn học cùng trường với trượng phu ta, nói đến cũng là duyên phận, chúng ta vừa gặp nhau liền thấy hợp. Chỉ hận trượng phu không giới thiệu sớm một chút.”

.”

Hồ gia tiểu cô nói:“Ta vừa gặp cũng thấy thân thiết, không trách tẩu tử cứ nhắc mãi, đổi lại là ta cũng muốn mỗi ngày ở một chỗ đùa giỡn với nàng!” Nàng không phải muội muội ruột thịt của Hồ Nguyên, xem như đường muội, trong nhà điều kiện không phải thật tốt, cho nên trong lời nói tuy mang theo ý tứ muốn lấy lòng, nhưng không tới mức hoàn toàn giả bộ.

Cho nên Hồ nương tử cũng vui vẻ nói chuyện cùng nàng, nhìn nàng nói:“Muội cũng cảm thấy như vậy đi, muội cũng đừng có ăn dấm chua, ta cùng đệ muội này đúng là rất thân thiết. Coi nàng là muội muội ruột còn ngại không đủ đâu.”

Ha ha nở nụ cười, Tôn Huệ kéo cánh tay của nàng nói:“Tẩu tử đừng nói như vậy, muội sẽ xấu hổ, lâu như vậy muội mới tới thăm tỷ.”

“Muội biết là tốt rồi, hôm nay tẩu tử nói gì cũng phải phạt muội một chén rượu mới được.” Hồ nương tử giả vờ giận dỗi vì Tôn Huệ tới muộn.

Vội vàng xua tay, Tôn Huệ nói:“Tẩu tử mau thu lời này, muội uống 1 ly là say luôn, đến lúc đó không chừng muội sẽ làm loạn hết lên mất.” Nàng thật đúng là sợ uống rượu, ngửi mùi cũng say, nói một ly đã say có lẽ hơi khoa trương, nhưng uống hai ba ly vào, chắc chắn sẽ chẳng còn biết trời đâu đất đâu.

“Cái này thì khỏi lo, trong nhà nhiều phòng ở, say rồi thì tìm gian phòng ngủ lại, vừa lúc còn có thể bồi tỷ thêm hai ngày.” Hồ nương tử nói:“Ta đây đã dự mưu thật lâu, hôm nay muội chắc chắn trốn không thoát!”

Nói đùa lâu như vậy, Hồ nương tử mới chính thức giới thiệu người trong phòng cho Tôn Huệ nhận thức:“Vừa nãy nói chuyện là muội muội của Hồ đại ca, trong tộc xếp thứ ba, muội cứ gọi Tam muội muội đi.” Vị Hồ Tam muội này, quần áo trên người nửa cũ nửa mới, khuôn mặt cũng có vẻ hòa nhã, lúc được giới thiệu liền mỉm cười gật đầu, kêu một tiếng tỷ tỷ.

Lôi kéo Tôn Huệ đứng dậy đi đến trước mặt một vị phụ nhân lớn nhất trong phòng, Hồ nương tử nói:“Đây là đại tẩu của ta, muội cũng theo ta gọi đại tẩu đi.” Tôn Huệ ngoan ngoãn thưa:“Chào đại tẩu.” Mấy người còn lại cũng đều là thân thích trong nhà, Hồ nương tử giới thiệu một lần, mọi người đều quen thuộc lên, cùng nhau trò chuyện giết thì giờ.

Không lâu sau có người đi qua nói là cơm nước đã xong xuôi, Hồ nương tử dẫn mọi người tiến vào nhà chính, ngồi xuống một bàn lớn ngăn màn trúc góc phía tây nam.

Lúc ăn cơm, Tôn Huệ từ chối mãi mà vẫn bị Hồ nương tử rót cho hai chén mới bỏ qua nàng, cũng là do thấy sắc mặt nàng phiếm hồng do bị sặc rượu, bằng không cũng sẽ không buông tha dễ dàng như vậy. Lần ăn cơm này, Tôn Huệ xem như kiến thức tửu lượng của Hồ nương tử, rượu không ngừng rót, ít nhiều cũng phải 15 chén, tính ra cũng phải được nửa cân rượu.

Bàn nữ bên này ăn uống không lâu, bát đũa thu thập xong xuôi, bàn nam bên kia mới uống được chút ít, Tôn Huệ liếc thấy trượng phu uống không ít, nghĩ hôm nay chỉ sợ lại say. Sau giờ ngọ, Tôn Huệ bị kéo sang một bên, lúc này không có người bên ngoài mà chỉ còn lại Hồ nương tử và nàng, những người khác đều có việc.

Chỉ có hai người, Hồ nương tử nói chuyện cởi mở hơn nhiều, uống trà nói:“Muội tử, lần này ta cũng nghe Hồ đại ca muội nói, Phùng tiểu đệ là không trúng, nhưng không phải do văn chương của hắn kém, mà là viết không hợp ý giám khảo.” Thật sự có chút đáng tiếc, hai lần thi huyện thi phủ, bài danh của Phùng Hiên đều nằm trong nhóm đầu, theo lý là sẽ không bị rớt, nhưng giám khảo lần này không thích văn chương hoa mỹ, cho nên Phùng Hiên mới không được lựa chọn.

“Tẩu tử, cũng không có gì, dù sao trượng phu muội vẫn còn nhiều cơ hội, lần sau lại thi là được.” Tôn Huệ biết Hồ nương tử nói như vậy là muốn an ủi chính mình, mặc dù nàng có tiếc hận, nhưng cũng không cảm thấy khổ sở gì lắm, đúng như lời nàng vừa nói, Phùng Hiên mới có mười mấy tuổi, không trúng là chuyện rất bình thường, chỉ cần sau này rèn luyện thêm là có thể trúng tuyển tú tài, vấn đề chỉ là sớm hay muộn thôi.

“Muội có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi, cũng an ủi Phùng tiểu đệ một chút, đừng để cho hắn mất tự tin.” Hồ nương tử cũng không sợ Tôn Huệ để ý, nói thẳng:“Năm đó Hồ đại ca muội cũng thế, mà hắn chỉ qua huyện thử, ở nhà buồn suốt một tháng không để ý đến ai, ta khuyên rách mép mới coi như bình thường lại.” Tiến đến Tôn Huệ bên tai, cười nói:“Cũng không sợ muội chê cười, Phùng đại ca muội còn định mang sách đi đốt, bị ta cầm chổi lông gà phết vài cái mới tiếp tục học. Nhìn xem, hiện tại hắn có phải nên cảm kích ta, năm đó nếu ta để mặc hắn đốt sách, làm sao có thể phong cảnh được như bây giờ. Phùng tiểu đệ nếu cũng như vậy, đừng đau lòng, cứ cho hắn mấy chổi, tương lai hắn sẽ biết ơn muội.”

Nhìn lại dáng vẻ dịu dàng của Hồ nương tử, Tôn Huệ hôm nay coi như được mở mắt, không chỉ có tửu lượng cao, làm việc càng thêm bưu hãn.

Tôn Huệ cười to lên, gật đầu nói:“Hảo tẩu tử, nghe tỷ, trượng phu muội nếu cũng như thế, muội sẽ học theo tỷ cho hắn mấy chổi.” Trở về phải kể cho trượng phu nghe một chút, để cho hắn tỉnh táo lên, xem hắn còn dám làm liều hay không.

“Đương nhiên đừng quất mạnh quá, chỉ cần cho hắn biết sự lợi hại của muội là được rồi.” Hồ nương tử nói, nàng cũng không muốn Phùng tiểu đệ thật sự bị chịu tội.

Tôn Huệ nói:“Muội cũng không nỡ đâu, đánh lên người hắn, chính mình cũng chẳng thoải mái gì.”

Hồ nương tử giễu cợt Tôn Huệ vài câu, sau lại nói:“Hôm nay đừng trở về, ở đây thêm một đêm, hai chúng ta ngủ chung rồi còn tâm sự nữa, được không?” Ở lâu chắc chắn là không được, Phùng tiểu đệ bọn họ chắc chắn không chịu, cho nên Hồ nương tử nghĩ, một đêm thôi cũng tốt.

“Tẩu tử, như vậy không được đâu, tỷ cũng biết bà bà muội thân mình không được tốt, trong nhà không thể không có người. Bọn muội ở bên ngoài cũng sẽ lo lắng, cho nên đành phải đi trở về, lần sau tẩu tử tới nhà muội ở vài ngày nha?” Tôn Huệ không có biện pháp ở lại, cho nên liền mời tẩu tử tới nhà chơi, ở nhà nàng cũng như nhau.

Hồ nương tử thu lại nụ cười, nàng cũng nghe trượng phu đề cập qua tình huống nương của Phùng tiểu đệ, biết năm ngoái có thời điểm còn cực kỳ nguy cấp, cho dù hiện nay tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn chưa chặt đứt bệnh căn.“Hiện tại thân thể bá mẫu thế nào, có khỏe không?”

“Thuốc vẫn uống, bất quá cũng không nặng thêm, đang điều dưỡng.” Tôn Huệ không dám nói ra tình huống chân thật, dù sao việc này ngay cả trượng phu cũng bị gạt.

“Như vậy a, ta đây cũng không tiện giữ muội lại, chờ tiệc rượu tan, uống trà tỉnh rượu xong, hai người liền nhanh chạy xe về, nếu không sẽ muộn mất.” Nếu không thể ở lại đây qua đêm, như vậy cũng đừng chậm trễ, một đường không gần chút nào, lỡ gặp lúc trời tối thì lại khó đi.

“Dạ, vậy tẩu tử nhớ phải đến nhà muội làm khách nha.”

Trên đường về nhà, Tôn Huệ chuyển sang đánh xe, Phùng Hiên say khướt, đứng còn không vững, đương nhiên không thể để cho hắn đánh xe. Bất quá Phùng Hiên mặc dù rất say vẫn kiên trì muốn ngồi phía trước, nói gì cũng không nghe, vì để kịp thời gian, Tôn Huệ cũng đành mặc kệ hắn, để cho hắn ngồi bên cạnh. Vốn đang quay cuồng, miệng lầm rầm, có khi còn cười vài tiếng, xe lắc lư một hồi, Phùng Hiên liền ngủ luôn, đầu gối lên cánh tay Tôn Huệ.

Thở dài một hơi dừng xe lại, Tôn Huệ cố sức đỡ trượng phu vào trong xe, lấy áo choàng sáng nay mang đi cẩn thận đắp lên người hắn rồi mới đi tiếp.

Đến nhà, Tôn mẫu ra mở cổng, thấy nữ nhi hỏi:“Con rể đâu?” Tôn Huệ dừng xe lừa lại, chỉ vào thùng xe phía sau nói:“Uống nhiều rồi, đang nằm bên trong ngủ. Nương giúp con đỡ hắn vào trong nhà nghỉ ngơi với.” Từ ngoài cổng vào trong phòng xa như vậy, Tôn Huệ cũng không có sức đỡ trượng phu, cự ly ngắn còn được.

May mắn Phùng Hiên không quá nặng, hai người nhanh chóng đưa hắn đi nghỉ ngơi.

Tôn mẫu thấy con rể cả người toàn mùi rượu, hỏi:“Đã uống trà tỉnh rượu chưa?” “Uống ở bên kia rồi.”

Hai người đi ra, Phùng mẫu đanh định bưng đồ ăn tiến vào, nói:“Hiên tiểu tử lúc này đại khái sẽ không ăn, chúng ta liền ăn đi.” Chờ thêm một lát nấu cho hắn chén cháo để hắn dậy ăn.

Dùng cơm xong, Tôn Huệ vừa thu dọn bát đũa vừa hỏi nương:“Lần này lên miếu xin sâm là xin được quẻ tốt nhất sao? Trụ trì nói như thế nào.” Nàng vì tâm an, cũng có chút nguyện ý tin mấy thứ mà người ta gọi là mê tín này.

Phùng mẫu nói:“Không sao, trụ trì nói không có gì cần e ngại, chỉ cần hảo hảo dưỡng là được.”

“Đúng, trụ trì nói nhiều lời hay, cũng không có gì cần phải chú ý.” Tôn mẫu hiện tại đã an lòng rất nhiều, thấy sắc trời đã khuya bèn cáo từ:“Được rồi, không nói nhiều nữa, ta đây phải nhanh đi trở về.” Bà đợi đến lúc này là sợ để Phùng mẫu một mình ở nhà lo lắng, cho nên mới ở lâu như vậy, hiện tại nữ nhi đã trở lại, bà cần phải đi về.

“Nương, hôm nay ở đây ngủ một đêm đi, thời gian không còn sớm, lúc này nương chạy về, con sao có thể yên tâm.”

“Cũng không phải lần đầu tiên đi đường vào ban đêm, lại không xa lắm, đâu mất bao lâu thời gian?”

Phùng mẫu lúc này cũng nói:“Hôm nay thật sự không nên đi nữa, ban đêm trời tối sương xuống, không khéo lại bị bệnh. Nơi này cũng không phải không thể ở, phòng khách vẫn luôn dọn dẹp, chăn gối cũng sẵn.” Bà cũng lên tiếng giữ lại, nếu không phải vì bà, thông gia sẽ không để lại lâu như vậy.

“Đúng vậy, nương, nương nghe bọn con nói đi. Dù sao nương cũng không bắt buộc phải trở về, ở lại thêm một đêm đi mà.”

“Trong nhà cũng rất lo lắng, ai cũng nói phải báo tin về. Hơn nữa đệ đệ con ban đêm không chịu rời ta, thôi để lần sau ta nhất định sẽ tới ở vài ngày.” Không yên lòng tiểu nhi tử, Tôn mẫu vẫn quyết định trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.