Editor: Puck - Diễn đàn
Đoạn nhạc đệm nhỏ đó, ta và a Lăng cũng không biết, chúng ta đang ngồi trên đống rơm trong miếu, dựa vào tường bồi dưỡng tình cảm.
“A Lăng.”
“Ừm.”
“A Lăng.”
“Ừm.”
“A Lăng ––”
“Nàng muốn chết hả!”
“Chàng lại hung ta?”
“A, Tứ nương nàng lại náo loạn.”
“Mỹ nhân nhi, cười một cái cho tỷ.” Ta làm dáng vẻ háo sắc.
“Đăng đồ nữ *!” Tay a Lăng run run, “Ban ngày ban mặt, nàng dám!”
(*) Đăng đồ nữ: từ đăng đồ tử - yêu râu xanh.
Ta giả bộ nhào qua, trong miệng kêu lên, “Sao không dám? Chàng xem ta có dám không!”
“Cứu mạng với, người mau tới đây!” A Lăng hạ thấp giọng kêu.
“Kêu đi, chàng chính là kêu rách cổ họng cũng không có ai tới cứu chàng, vẫn ngoan ngoãn để tỷ hôn một cái.” Ta làm tạo hình thô bỉ hơn, nắm cằm của hắn định hôn lên.
“Đăng đồ nữ, nạp mạng đi ––” Một trường kiếm kèm với tiếng la phá phong cảnh xông tới.
“A!” Ta vội né tránh. Đúng là đủ máu chó, vì sao tình tiết mới có trong tiểu thuyết, lại xảy ra trên người chúng ta?
“A Lăng ––”
“Tứ nương ––”
“Đồ háo sắc, ngay cả bụng bự cũng không bỏ qua, ngươi có tính người không!” Một nữ tử chính là hiệp khách giang hồ cả giận nói.
“Chúng ta đang đùa giỡn, ta là thê chủ của hắn.” Ta vội vàng giải thích, chuyện gì chứ, ngươi ăn no không có việc gì làm hả?
“Phi! Nạp mạng đi!” Nữ tử vung kiếm tới đây.
“Tứ nương ––” A Lăng nhào lên người ta, che chở chặt chẽ cho ta. Nàng kia vội vàng thu kiếm, để tránh tổn thương đến a Lăng. [email protected]`l3q21y”d0n
Ta vội vàng tránh ra, bụng a Lăng, mới vừa rồi động tác lớn như vậy, “A Lăng, chàng sao vậy, bụng có không thoải mái không?”
“Ách, các ngươi?” Nàng kia cũng buồn bực.
“Hai chúng ta mở miệng đùa giỡn, mắc mớ gì tới ngươi!” Ta nổi giận quát.
Sắc mặt a Lăng trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra ngoài, cắn môi thật chặt, nói không ra lời.
Nước mắt của ta liền ào ra, cũng không kịp lau, “A Lăng, chàng sao rồi, có phải đau bụng không?”
“Ừm.” A Lăng yếu đuối gật đầu.
Nước mắt của ta càng không ngừng được, vội vàng ôm a Lăng lên đi ra ngoài xe ngựa, trên tay nâng chân a Lăng ướt nhoét, khẳng định chảy máu, trong miệng càng thêm đắng nghét muốn chết.
A Lăng, chàng ngàn vạn lần không thể gặp chuyện xấu!
“Diệp Hồng mau tới giúp một tay, a Nhạc ngươi chăm sóc bọn họ, ta phải nhanh chóng tìm đại phụ!”
Diệp Hồng vừa thấy đã xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới đây, giúp ta chăm sóc a Lăng, ta đi đánh xe.
“Ta tới!” Nữ tử kia phát hiện ra vấn đề lớn, vội leo lên xe ngựa, vung roi lên liền chạy lên trấn trên.
Ta ôm chặt a Lăng, ngay cả thở cũng không dám thở.
“Tứ nương –– đừng khóc, ta –– không có việc gì.” A Lăng cầm lấy tay ta, gian nan nói ra lời an ủi.
“A Lăng, chàng nhất định sẽ không có chuyện gì, a Lăng, đừng nói chuyện.” A nhịn nước mắt, liền gào về phía nữ nhân nhiều chuyện, “Nếu a Lăng có chuyện gì, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!”
Nàng kia tự biết đuối lý, không dám nhiều lời, chỉ buồn bực trong lòng đánh xe.
Trên đường không có nhiều người, một đường xông tới chạy thẳng tới cửa y quán, xe còn chưa dừng lại ổn định, ta liền nhảy xuống, Diệp Hồng đỡ ổn a Lăng, ta liền ôm xuống, ôm vào y quán.
“Đại phụ, đại phụ, mau đến nhìn xem ––”
Đại phụ vừa nhìn đã xảy ra chuyện, vội bỏ lại bệnh nhân xem bệnh hơn một nửa, sang đây nhìn a Lăng.
“Nhanh tìm ông đỡ, đây là muốn sinh!” Đại phụ mạch cũng không chẩn, liếc mắt nhìn liền phân phó. Một mặt lấy miếng nhân sâm ra, để a Lăng ngậm trong miệng.
Không còn kịp đổi chỗ nữa, ta bố trí cho a Lăng trong một gian nhỏ, chuẩn bị nước nóng khăn lông cây kéo các loại, người đi mời ông đỡ cũng trở lại rồi.
“A Lăng, a Lăng, không sợ…” Ta cầm lấy tay hắn, mình cũng run rẩy không ngừng.
“Tứ… Nương… Ta… Không được…” dieendaanleequuydonn
“Sẽ không, a Lăng, sẽ không, nghe lời ông đỡ, sinh ra được là tốt…”
“Dùng sức –– hô hấp, dùng sức. Đúng, cứ như vậy, lặp lại ––” Ông đỡ quả nhiên đã nhìn quen tình cảnh này, vẫn rất bình tĩnh chỉ huy.
“A Lăng, không có chuyện gì, cục cưng sẽ đi ra, kiên trì một chút.”
“A ––”
“Oa ––”
“Ra rồi ra rồi! Chao ôi, là một tiểu công tử!” Ông đỡ ôm lấy đứa bé, ôm lên cho chúng ta nhìn.
Đứa bé gầy tong teo yếu ớt, nhắm hai mắt không ngừng khóc.
A Lăng gắng gượng liếc mắt nhìn, liền ngất đi.
“Không sao, chính là mất máu quá nhiều, ta viết cho ngươi phương thuốc, điều dưỡng cho tốt đi.” Đại phụ chẩn mạch, nhìn ta, “Thân thể bị tổn hại, về sau sợ rằng không thể sinh.”
Không thể sinh? Ta thở phào nhẹ nhõm, không sao cả, ta lại ít quan tâm những chuyện kia, chỉ cần a Lăng thật tốt là được, không sinh nữa, hắn cũng có thể ít chịu tội chút.
A Lăng cũng không thể vẫn luôn ngây ngô ở đây, chúng ta bao bọc lấy hắn cực kỳ chặt chẽ, ôm lên xe ngựa, mang theo thuốc, về nhà dàn xếp đi.
Bố trí xong cho a Lăng, để nhi tử Bảo nhi nằm trong ngực hắn ngủ. Bên kia Diệp Hồng đã sắc xong thuốc, chờ a Lăng tỉnh có thể uống.
“Đều là lỗi của ngươi, làm hại tỷ phu thiếu chút nữa gặp chuyện không may, may nhờ tỷ phu không có chuyện gì, nếu không ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!” Ngũ lang dáng vẻ bát phu, chỉ vào nữ nhân cùng trở về mắng.
“Xin lỗi, ta cũng không ngờ có thể như vậy.” Nữ nhân kia thưa dạ, nam tử này thật ngang ngược, ai dám lấy chứ.
Ta chặn Ngũ lang đang giận dữ nhảy nhót lại, liếc mắt một cái về phía Lý Nhạc, Ngũ lang lập tức yên tĩnh, trợn mắt nhìn Lý Nhạc một cái, ai bảo ngươi nhìn chuyện cười của ta! Xoay người đi vào nhà nhìn tỷ phu của hắn.
Ách, ta làm gì sai? Lý Nhạc sờ đầu một cái, cũng buồn bực.
“Cái đó ––”
Nữ tử kia vừa định nói chuyện, ta liền cản lại, “Không sao, ngươi cũng chỉ có lòng tốt làm chuyện xấu, ta không trách ngươi.”
“Được rồi, ta đi đây.” Nữ tử nói xong xoay người đi ra ngoài, phút cuối cùng lại quay đầu nói thêm một câu: “Ta tên Đoàn Vân Phong, về sau nếu cần trợ giúp, đến Thái thành tìm ta, vừa hỏi sẽ biết.” Nói xong cũng không quay đầu lại rời đi.
A, ta không có chuyện gì, tìm ngươi làm gì? Một kẻ kỳ quái, ta không để ý, phải trở về nhà. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Không đúng! Đợi chút, Thái thành? Thái thành, ta dường như từng nghe tới, là ở đâu?
“Ngươi nghĩ cái gì vậy? A Lăng tỉnh.” Diệp Hồng ở ngưỡng cửa nhà gọi ta.
“A.” Trong miệng ta đáp lời. Đúng rồi, nghĩ ra, năm ấy Diệp đại nhân nói quay về chính là Thái thành đi?
“Diệp Hồng, mới vừa rồi nữ nhân kia nói nàng ta là người Thái thành, ngươi nhanh đi hỏi một chút xem có phải là chỗ đại nhân nhà ngươi nói không?” Ta nhận lấy chén thuốc, đi vào trong nhà, “Ta đi nhìn a Lăng.”
Diệp Hồng ngẩn ngơ, vội đuổi theo ra rồi.
“A Lăng, mau uống thuốc.” Đỡ a Lăng dậy, nhét gối đầu ra phía sau, để cho hắn nửa nằm, đưa thuốc qua, a Lăng ực một cái uống cạn rồi, lưu loát hơn ta nhiều.
A Lăng ăn mứt quả, lại súc miệng, tinh thần tốt hơn nhiều.
“A Lăng chàng cảm thấy như thế nào? Đợi lát nữa liền ăn chút gì đó.”
“Ừm, Tứ nương, là nhi tử, thật sự là Bảo nhi.”
“Đó là đương nhiên, Bảo nhi tốt, là tri kỷ của chàng.”
“Tứ nương nàng thật tốt.”
“A Lăng ––”
“Oa ––”
Đồ sát phong cảnh này, giống hệt tỷ tỷ hắn, thời khắc mấu chốt liền quấy rối.
“Oa ––” Tiếng khóc càng vang hơn.
Nhất định là đói bụng, a Lăng vội vén váy lên đút.
Sau một lúc, quả nhiên dừng khóc, a Lăng dụ dỗ vỗ về liền ngủ mất.
Diệp Hồng trở lại, hắn đã hỏi nữ nhân đó, quả nhiên chính là Thái thành đó, chỉ có điều lại không nghe nói tới một nhà Diệp đại nhân, xem ra Diệp đại nhân chỉ khiêm tốn thu xếp. Đoàn tiểu thư ra ngoài lịch luyện, trong nhà mở tiêu cục buôn bán, làm ăn cũng không tệ. Đoàn tiểu thư là truyền nhân một đời mới, sau khi lịch lãm có thể chính thức đón lấy tiêu cục.
“Đã rất nhiều năm không gặp, ta muốn đi thăm đại nhân một chút.” Diệp Hồng thương lượng với chúng ta.
“Ngươi đi như thế nào? Một nam tử độc thân quá không an toàn.” A Lăng đưa ra nghi vấn.
“Qua ít ngày nữa Đoàn tiểu thư sẽ đi về, ta đi cùng nàng.” Diệp Hồng nói ra đáp án khiến cho chúng ta rớt mắt kiếng.
“Ách –– khi nào đi?” Mấy năm nay, giống như người một nhà, thật sự có phần không nỡ.
“Ba ngày sau đi, ta thăm đại nhân xong sẽ trở lại.” Diệp Hồng sảng khoái nói, thật ra thì bản thân cũng không nỡ, mấy năm này rất thoải mái rất vui vẻ.
“Được rồi.” Chúng ta gật đầu.
Ba ngày sau, Đoàn tiểu thư đúng hẹn đi tới trước cửa tiệm chúng ta, điều khiển xe ngựa mình mua.
Chúng ta đưa Diệp Hồng lên xe, đưa hành lý lên, cái ăn dọc đường với đồ có thể sử dụng đến, còn có mấy bao thổ sản nơi này, làm quà tặng cho Diệp đại nhân. Phút cuối cùng ta nhét chút bạc cho hắn, trên đường có lẽ sẽ dùng tới, lo trước khỏi họa luôn luôn tốt hơn.
Ngũ lang nước mắt lưng tròng kêu: “Diệp Hồng, trở về sớm chút!”
Ta vỗ vỗ bả vai hắn, trở về thôi.
“Đi rồi?” A Lăng ở trên giường hỏi.
“Ừm.”
“Phụ thân, con ôm đệ đệ.” Tuyết nhi hơn ba tuổi đang chơi đùa với đệ đệ.
“Không được, Tuyết nhi con còn nhỏ, sẽ làm ngã đệ đệ, chờ con trưởng thành là được.” A Lăng một tay ôm nhi tử, một tay ôm nữ nhi, vẻ mặt hiền từ.
“Vâng, chờ con trưởng thành, bảo vệ đệ đệ của con!” Tiểu Tuyết nhi nắm quả đấm nhỏ, chọc cười người một phòng.
Ha ha ha.