Cuộc Sống Của Cô Nàng Mù Đường

Chương 2: Chương 2: Bạn Trai Mình Nhất Định Là Cũng Mắc Bệnh Mù Đường, Nên Tới Tận Bây Giờ Vẫn Chưa Tìm Thấy Mình.




Vừa về đến cổng, tôi đã thấy mẹ đại nhân ngồi sẵn ở ngoài sân nhặt rau tối. Mắt lại không ngừng ngó ra ngoài đường như đang dòm cái gì đó? Chắc không phải đang canh me tôi về đấy chứ? Tôi run người một cái, rón rén dắt cô Vàng vào cổng. Mẹ đại nhân đã kịp nhìn thấy tôi, đối diện với cái lắc đầu quen thuộc, tôi cố bày ra vẻ mặt nịnh nọt chạy đến ôm choàng lấy cổ bà nũng nịu:

“Mẹ yêu ơi, đi một ngày đàng, không thể tìm về một chàng rể cho mẹ được đâu! Con gái mẹ vẫn là muốn được ăn cơm mẹ nấu cả đời cơ. Hôm nay mẹ nấu món gì vậy ạ?”

“Bỏ cái tay ra khỏi cổ tôi ngay. Lại không hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ hả? Báo cáo xem, hôm nay bắt chuyện được với mấy người đàn ông? Có làm quen được anh chàng nào tốt không?”

Đấy, đấy mẹ tôi lại bắt đầu cái màn tra hỏi cũ rích sau khi đuổi con gái mình ra khỏi nhà một ngày. Tôi ngán ngẩm cố lái chủ đề sang chuyện khác:

“À, mẹ này. Con trai của bác Phúc hàng xóm của mình đó. Có đẹp trai không mẹ?”

“Ôi trời, thằng bé đó quả thật xuất sắc luôn. Mẹ mới gặp có hai lần thôi, nhưng thằng bé đẹp trai khỏi bàn. Nhìn cao ráo, sáng sủa, lễ phép. Mới hai tám tuổi thôi mà đã được bác Phúc giao cho chức giám đốc trong công ty rồi. Ôi, đúng là con nhà người ta.”

“Ồ, vậy ạ. Thôi, Con vào nhà đây mẹ!”

“Ơ này, còn chuyện hôm nay…”

Hết chuyện. Bản thân tôi không có biệt tài gì giỏi, chỉ có việc “nói lảng, nói tránh” là giỏi nhất! Mẹ đại nhân cũng phải bó tay với tôi.



“An Khuê, xuống đây mẹ nhờ một chút.”

Tôi đang ngồi trong phòng tranh thủ kiểm tra e-mail của các nhà tuyển dụng. Nghe thấy tiếng mẹ đại nhân gọi liền tiện tay bật một bài nhạc ầm ĩ lên. Còn cố tình vặn loa to hết cỡ, tôi đang giả vờ như cái gì cũng không nghe thấy. Mẹ đại nhân chắc chắn lại muốn nhờ vả mấy việc linh tinh. Lòng tự nhận lỗi với mẹ: “Con xin lỗi, con đúng là một đứa con vô dụng. Hai lăm tuổi rồi vẫn chưa giúp được việc gì cho mẹ.” Cứ tưởng mẹ gọi tôi vài lần không thưa sẽ thôi không gọi nữa. Ai ngờ mẹ lên tận nơi mở cửa phòng tôi, dùng nội công thâm hậu hét to át luôn cả tiếng loa của máy tính:

“An Khuê, sao mẹ gọi không thưa hả?”

“A, mẹ đại nhân. Mẹ có gọi con sao? Hề hề con bật nhạc to quá nên không nghe thấy. Con xin lỗi mẹ!”

Tôi thua rồi, đành phải hạ nước cờ vô tội, tay nhanh chóng di chuột tắt đi cửa sổ trên máy tính. Nhanh như cắt phóng ra cửa tự nhiên khoác lấy tay mẹ, mồm miệng bắt đầu ăn nói ngọt ngào như ngậm kẹo chuppachup:

“Đi nào, mẹ đại nhân muốn sai con làm gì cũng được. Con làm hết, con làm hết. Đừng bắt con ban đêm cũng phải ra ngoài tìm chồng là được.”

“An Khuê, sao con lại nói thế? Mẹ có bao giờ ép buộc con đâu. Nhưng mà nhờ con mẹ mới nghĩ ra một ý tưởng, hình như ban đêm ra ngoài dễ tìm chồng hơn thì phải.”

Mẹ đại nhân của tôi còn bày ra bộ mặt vui mừng hơn cả Colombo tìm ra châu Mỹ. Tôi chỉ biết bất lực gào thét:

“Mẹ à…”

“Được rồi, được rồi. Mẹ chỉ đùa thôi! Mẹ nhờ An Khuê của mẹ đưa giỏ ổi Đông Dư sạch này sang cho nhà hàng xóm nhé! Chiều nay cậu con mới chở sang, nhiều quá mình ăn không hết. Con chỉ cần giúp mẹ mang giỏ này đến nhà bác Phúc thôi, con làm được chứ?”

“Việc nhỏ nhặt này, mẹ cứ để con… Cô Vàng đâu mẹ nhỉ? Vàng ơi…”

“Không phải chỉ đến nhà hàng xóm thôi sao, con cũng sợ bị lạc đường nữa hả?”

Tôi xịu mặt xuống, mẹ đại nhân đúng là khinh thường con gái mẹ rồi! Tôi bị mù đường thật, nhưng cái đường ngắn ngủn từ nhà đến nhà hàng xóm chỉ có vài bước chân. Tôi mà đi lạc, tôi không còn là An Khuê nữa.

“Không, không… Chỉ là con nhớ cô Vàng quá thôi. Thôi thì không làm phiền nó nữa, con đi đây.”

Tôi vui vẻ sách giỏ ổi Đông Dư sang biếu hàng xóm. Tôi cũng rất quý bác Phúc, bác chừng khoảng 60 tuổi rồi nhưng nhìn vẫn còn khỏe mạnh và phong độ lắm. Lần nào gặp bác cũng khen tôi: “An Khuê nhỉ, càng lớn càng xinh đẹp thế này. Không biết sau này nhà nào có phúc lấy được cô con dâu ngoan ngoãn như con? Ha ha.” Những lúc như thế, ngoài mặt thì tôi tỏ vẻ ngượng ngùng nhưng trong bụng thì vui như mở cờ. Chỉ muốn chạy về ngay để khoe với mẹ đại nhân, vẫn có người khen đứa con gái vô dụng của mẹ đấy thôi! Nhà bác Phúc cách nhà tôi có vài bước chân, nhưng to hơn gấp đôi. Tôi có vào đó vài lần để mang biếu những món bánh truyền thống mà mẹ tôi thường làm, hoặc khi có quà gì ở dưới quê ngoại gửi lên mẹ đều sai tôi mang sang biếu. Bên trong nhà đích thị là to như một cái biệt thự, có cả thang máy di chuyển lên xuống giữa các tầng nữa. So với căn nhà của hàng xóm, thì căn nhà của chúng tôi đúng thật là nhỏ bé. Nhưng tôi luôn hài lòng với căn nhà đó, vì có bố tốt bụng, có mẹ đại nhân dễ thương và có thằng em trai biết ngoan ngoãn nghe lời.

Đến cổng nhà bác Phúc, tôi nhấn chuông hai lần thì có người ra mở cổng. Chiếc đèn ngoài sân cũng được bật lên, tôi nhìn rõ hơn người đến mở cửa là cô Hoa, cô ấy là giúp việc cho gia đình nhà bác Phúc. Tôi nhanh mồm nhanh miệng chào hỏi:

“Cháu chào cô Hoa, mẹ dặn cháu mang một ít ổi Đông Dư của quê ngoại cháu sang biếu nhà bác Phúc. Bác ấy có nhà không ạ?”

“Có cháu ạ, cháu vào đây chơi một chút đã.”

Cô Hoa mỉm cười hiền hậu nhìn tôi, đon đả mời vào nhà. Tôi lưỡng lự một chút cũng xách theo giỏ ổi đi vào trong. Gì chứ hiện tại tôi cũng đang rảnh, tranh thủ vào chơi với bác Phúc, nghe bác ấy khen vài câu cho sướng tai. Dạo gần đây bị mẹ đại nhân suốt ngày lải nhải, chê xấu, màng nhĩ của tôi đúng là sắp bị “sờ troét” nặng rồi. Vừa vào đến cửa đã thấy bác Phúc đang ngồi ở ghế sofa, tôi nâng khóe miệng lên vừa phải, cười duyên dáng chào hỏi:

“Cháu chào bác Phúc ạ.”

“A, An Khuê nhỉ. Vào đây con, lâu quá bác không gặp. Dạo này trông lại xinh xắn lên nhiều…”

“Không biết nhà nào có phúc lấy được cô con dâu ngoan ngoãn, xinh đẹp như con đây? Hề hề.”

Tôi nhanh hơn một bước, mạo muội ngắt lời hội thoại cũ rích của bác ấy. Bác nhìn tôi thoáng ngạc nhiên rồi phá lên cười sảng khoái. Tay vỗ vỗ vai tôi cưng chiều nói:

“Con bé này, đúng là hiểu bác ghê! Thế đã dẫn được anh chàng nào về ra mắt bố mẹ chưa?”

“Dạ chưa ạ. Bạn trai con chắc cũng mắc bệnh mù đường, nên tới tận bây giờ vẫn chưa tìm thấy con.”

“Ha ha… Cứ từ từ.”

“Vâng, à mẹ dặn con mang sang biếu gia đình bác giỏ ổi Đông Dư sạch của nhà ngoại con dưới quê mới gửi lên.”

“Ôi dào, lần nào có món gì ngon cũng nhớ đến bác và mang sang biếu thế này. Nhà hàng xóm đúng là chu đáo thật. An Khuê trông cũng giống mẹ nhỉ, vừa xinh xắn vừa tốt bụng.”

Được bác Phúc khen, tôi mặt không đỏ, nhưng vẫn vờ như ngượng ngùng gãi gãi đầu trả lời:

“Dạ, có gì đâu ạ. Bác quá khen rồi. À, con đặt giỏ ổi lên bàn kia nhé!”

“Được, được. Vào đây ngồi chơi nói chuyện với bác một chút nữa.”

Tôi vừa ngồi xuống ghê sofa, cô Hoa đã mang lên cho tôi một cốc cam vắt ngon lành. Sau đó lại tiếp tục mang lên một đĩa hoa quả to đùng có nho, có táo, có dâu tây… Mấy khi được ăn những loại hoa quả ngon như thế này, tôi ngồi đó uống hết cốc nước cam, xử lý gần hết một nửa đĩa hoa quả mới đứng dậy xin phép đi về.

“Bác ơi, chắc con xin phép đi về đây ạ.”

Bác Phúc nãy giờ vẫn đang mải xem chương trình thời sự, thấy tôi đứng dậy mới chú ý đến.

“Ơ, vẫn còn sớm mà. Ngồi đây chơi thêm chút nữa hẵng về. Ăn hoa quả đi con.”

“Dạ thôi, ở nhà con còn có một chút việc chưa làm xong. Con xin phép đi về đây ạ.”

“Được rồi. Con về đi, về cẩn thận không lạc đường. Thỉnh thoảng lại sang nhà bác chơi nhé!”

“Vâng ạ! Con chào bác!”

Tôi lễ phép chào bác Phúc rồi ôm một bụng no căng ra cửa đi về. Không ngờ lại gặp được một người khiến tôi hóa đóa lần thứ hai trong ngày. Chính xác là cái người bất lịch sự đó đang đứng trước mặt tôi! Hóa ra, anh ta lại là hàng xóm của chúng tôi à?

“Cô gái ăn trộm… Sao cô lại ở đây?”

Tôi lại bị chính câu nói của người trước mặt điểm thêm một cái huyệt nữa! Cái gì? Anh ta gọi tôi là cô gái ăn trộm. Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm. Tôi định lên tiếng giải thích thì giọng nói của bác Phúc đã vang lên phía sau:

“A, Lạc Minh. Tập thể dục về rồi hả con. May quá, con bé là An Khuê hàng xóm nhà mình đó. Vừa mang chút quà sang biếu gia đình mình, giờ đang định đi về. Sẵn tiện con đưa con bé về một đoạn đi. Để con bé về một mình bố không yên tâm.”

“Không phải chứ bố? Nhà hàng xóm mà cũng cần con đưa về sao ạ?” Lạc Minh nhìn về phía bác Phúc sau lưng tôi, cao giọng hỏi.

“Người khác thì bố không biết, nhưng An Khuê thì cần phải lo lắng đấy.”

“Cô bị mù đường à?” Anh ta thản nhiên nhìn xuống tôi hỏi một câu đến là buồn cười. Nhưng phản ứng của tôi lại là nhanh chóng phản kháng lại:

“À, không… Dạ không cần đâu bác ạ. Con không dám phiền anh ấy đâu. Con tự về được ạ, nhà con ngay gần bên cạnh mà, chỉ cần đi vài bước chân là đến. Hề hề.”

Tôi cười méo mó rồi cắm cổ đi như chạy về phía cổng. Ra đến ngoài đường mới nhớ ra là bản thân chưa kịp giải thích lời nào với anh ta, rằng: “tôi không phải là kẻ trộm, tôi là một cô gái đàng hoàng, chính trực, cần, kiệm, liêm chính, chí công, vô tư…” Tôi vừa đi vừa lắc đầu, mồm lại lẩm bẩm như một đứa tâm thần:

“Hài, mình lại quên béng đi mất.”

“Cô quên cái gì à?”

Một giọng nói vọng từ đằng sau khiến tôi giật mình quay lại. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, một “nam nhân” cao to đẹp trai đứng đó nhìn tôi. Rất tiếc người đến lại là cái tên hàng xóm bất lịch sự ban nãy. Càng tốt, tiện thể giải thích một chút hiểu lầm hồi chiều với hắn:

“A, may quá. Nãy tôi quên giải thích với anh. Thực ra như hồi chiều tôi nói, là cô Vàng nhà tôi không tốt. Đi tha những thứ đồ bậy bạ mang về. Chứ không phải tôi sai nó làm thế. Có vẻ như anh đã hiểu lầm rồi, nên tôi muốn giải thích một chút.”

“Thứ đồ bậy bạ? Ý cô là chiếc điện thoại đắt tiền của tôi cũng chỉ là thứ đồ bậy bạ?”

Sao bao nhiêu câu thoại của tôi anh ta không để ý, lại chỉ để ý đến câu “thứ đồ bậy bạ” đó là sao? Người này chắc có sở thích móc họng người khác đây mà. Thôi, coi như tôi lỡ lời, tôi chấp nhận chịu bị lép vế. Bước tiếp theo, để xem tôi tâng bốc anh thế nào.

“À, không… Ý tôi là bình thường cô Vàng nhà tôi toàn tha những thứ đồ bậy bạ. Không hiểu sao hôm nay lại có khứu giác tốt thế, lại biết chiếc điện thoại của anh đúng là đắt tiền. Hình như là iphone 7 thì phải. Chà, chà anh đúng hình mẫu soái ca nha. Vừa đẹp trai lại vừa có tiền. Lại nói những người như anh thường rất rộng lượng, bao dung. Anh xem, anh xem chuyện chiều nay anh bỏ qua đi được không?”

“Được, về hình mẫu tôi không được như cô nói. Nhưng tôi vốn là người rộng lượng. Chuyện chiều nay, tôi sẽ bỏ qua cho.”

Nghe hắn nói xong, tôi lại thấy có cái gì đó không đúng. Tôi chính là cố ý “nói lảng, nói tránh” nhưng càng nói lại càng thấy mình đi xa quá. Nghe thế nào cũng thấy bản thân mình đang tự nhận lỗi chứ không phải là giải thích nữa. Hắn cũng vì thế mà trả lời thuận theo. Tôi đập đầu xuống đất đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.