Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 188: Chương 188: Chạy thoát




Hai người nói xong, Lâm Khang Bình dẫn Tử Tình nhanh chóng đến một quán bán quần áo, Tử Tình mua một bộ quần áo vải thô ngay tại quán, hai người tìm một phòng ở tửu lâu, Tử Tình thay quần áo, buông tóc xuống, làm thành tóc hai búi, làm da đen đi, giả thành nha hoàn của Lâm Khang Bình, hai người từ cửa sau đi ra, Lâm Khang Bình dẫn Tử Tình quẹo trái rẽ phải lên xe ngựa của Lâm An, đi thẳng đến cửa thành.

Ra khỏi cửa thành, Tử Tình mới an ổn một chút, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, nhìn ngoài xe không có người, mới nói: "Tình nhi, không có việc gì. Chúng ta về nhà cũ của ta trước, để Lâm An trở về thành, tìm thiếu gia hỏi một chút."

Lâm An đưa bọn họ đến Lâm gia thì sắc trời đã rất trễ, Lâm An cũng không về kịp nên cũng vào Lâm gia, người Lâm gia nhìn thấy Lâm Khang Bình và Tử Tình đều ngoài ý muốn, nhất là Tử Tình, trang điểm làm người nghi ngờ.

Dư thị hỏi: "A, sao nhanh trở lại vậy, ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ ở kinh thành thêm mấy ngày nữa chứ? Mới vài ngày đã về rồi à? Chẳng lẽ có gì không tốt? Trốn trở về?"

"Đại nương thực nói giỡn hoài, kinh thành choir có nhà cao, người nhiều thôi, xem xong một lát là chán. Chúng ta muốn về nhà sớm ấy mà." Tử Tình nói, nhưng trong lòng Tử Tình lại phát hoảng với sự mẫn cảm của Dư thị.

"Vậy sao ngươi trang điểm thế này, làm hại chúng ta bị dọa nhảy dựng, nghĩ các ngươi đụng phải chuyện không tốt gì chứ." Dư thị hỏi tiếp.

"À, mấy ngày hôm trước ở nhà có một bác nói với ta rằng kinh thành có rất nhiều loại người, chúng ta dễ bị người xấu nhớ thương, tội gì phải tìm phiền toái, nên ta liền trang điểm thế này để ra ngoài. Chỉ cần an toàn là đủ, lỡ gặp phải người không thể true, muốn khóc cũng khóc không nỗi, đại nương thấy ta nói đúng không?" Tử Tình hỏi.

"Được rồi. Bọn nhỏ còn chưa có ăn cơm mà, nhanh làm chút đồ cho bọn nhỏ ăn, có gì ngày mai lại nói." Lâm Diệu Tổ lên tiếng.

Dư thị còn muốn hỏi vài câu, thấy sắc mặt Lâm Diệu Tổ, nhìn nhìn lại Khang Bình và Tử Tình, chắc cũng vội càng đến nên chưa ăn cái gì. Liền phân phó con dâu cả Hồ thị đi làm hai chén bánh canh.

Tử Tình lung tung ăn chút đồ, tìm chỗ ở cho Lâm An, năm lên phản, một đêm không yên giấc.

Sáng sớm, Lâm An trở về kinh thành, Lâm Khang Bình dẫn Tử Tình đi bái tế cha mẹ hắn, đắp đất thêm cho phần mộ. Vội vàng cả buổi sáng, khi về nhà, Dư thị còn túm ống tay áo Tử Tình hỏi về chuyện ở kinh thành. Tử Tình đối phó vài câu, lấy cớ mệt mỏi đi nghỉ ngơi.

Lâm An trở về lúc mọi người sắp đi ngủ hết, đưa ra ngân phiếu một ngàn lượng cùng một phong thơ của Văn tam, nói: "Ta vào thành lúc buổi trưa. Về nhà trước, Văn thiếu gia đã phái người đưa tới cái này, ta cũng không nhìn thấy Văn thiếu gia, là Vương Tài đại ca giao cho ta, nói Văn thiếu gia dặn rằng đừng tìm hắn."

Lâm Khang Bình mở thư, xem xong, không nói một lời, giao cho Tử Tình, Tử Tình đọc xong mới việc ngọn nguồn mọi việc: ". . . Bọn ta chơi đùa ở tửu lâu, ai ngờ một người trong số chúng ta liếc mắt một cái đã coi trọng Tử Tình, sau này luôn luôn đi theo sau các ngươi, tâm tư của hắn ta đoán không nỗi, hắn đã phân phó người khác đi điều tra lai lịch của các ngươi, nói lý ra thì đây không phải phong cách hành sự của hắn như thường, ta sợ bất lợi với Tử Tình. Thậc xin lỗi, ta chỉ có thể giúp các ngươi đến đây, bởi vì, hắn là một công tử quý tộc chân chính, ta không thể cản được . . ."

Tử Tình khó hiểu, khi nào thì mình lại trêu chọc công tử quý tộc? Đây là chuyện nằm mơ cũng không ngờ, Tử Tình suy nghĩ nửa ngày, bản thân cũng không làm ra chuyện gì náo động, chẳng qua nhảy sạp và ăn ở hội chùa thôi, nhưng dù sao cũng có rất nhiều thiếu nữ dân tộc thiểu số nhảy cùng.

"Khang Bình, ta đâu có làm chuyện gì khác người đâu? Nữ tử xinh đẹp ở kinh thành đầy cả đường, nói thật, ta nihnf các nàng còn đỏ mắt, ta thì đẹp bằng ai được? Ta chỉ là hoa dại ven đường, người ta mới là hoa mẫu đơn."

"Ngươi không được nói mình như vậy. Ở trong lòng ta, ngươi chính là điều tốt đẹp nhất, ta mặc kệ mẫu đơn thược dược, ta chỉ thích cây hoa dại là ngươi, trong mắt ta, ngươi trân quý hơn tất cả." Lâm Khang Bình ôm Tử Tình nói, trong lòng lại nghĩ, cây hoa dại này này rất kiều diễm, mới làm người qua đường mơ ước có được, nên nhanh chóng về nhà thôi.

Tử Tình trước kia dã đọc tiểu thuyết xuyên không, nữ chủ toàn gặp được hoàng đế, a ca, vương gia, không thì cũng Hầu gia.., nàng còn cười nhạo một phen, bảo vương tử công chúa đầy đường hay sao mà gặp lắm vậy. Không ngờ mình đi xem hội chùa cũng có thể gặp phải cái gọi là quý tộc, từ đây, Tử Tình rất tin tưởng điều này. Nhưng đối phương là loại người nào thì Văn tam không nói rõ.

Văn tam còn nói thừa dịp bọn họ còn không phát hiện Lâm Khang Bình và Tử Tình ra khỏi thành, nhanh về phía nam đi, vài năm này đừng trở lại kinh thành. Kỳ thực, văn tam còn lo lắng rằng Tử Tình không biết thế lực của người này bao lớn, nhưng không thể nói ra, chỉ dặn bọn họ nhanh đào tẩu.

Tử Tình đốt thư của Văn tam đi, Lâm An nói lúc ra thành, đã có người âm thầm kiểm tra, không biết bức họa vẽ ai, nhưng chuyên chọn nữ tử trẻ tuổi để kiểm tra.

"Tình nhi, chúng ta nhanh về đi, ta đã làm xong mọi chuyện. Lúc đầu ta còn định dẫn ngươi chơi cho đã rồi mới về nhà, còn muốn dẫn ngươi đi Việt thành nhìn biển, nhưng kbaay giờ không được rồi. Về sau, chờ ngươi già đi, tóc bạc rồi, ta nhất định sẽ dẫn ngươi đi dạo. Tình nhi, ngươi đừng trách ta, được không? Ta thật sự rất sợ mất ngươi, chúng ta về nhà đi." Lâm Khang Bình ôm Tử Tình, thì thầm.

Trong lòng Tử Tình đau xót, vội gật đầu đáp ứng, nói: "Được, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi, ta đã dạo chán rồi, rất nhớ nhà. Ra ngoài mới biết không nơi nào tốt bằng nhà mình cả. Về sau, chúng ta không ra khỏi thôn nữa."

Một đêm này, Lâm Khang Bình ôm chặt lấy Tử Tình, một đêm không chợp mắt. Tử Tình tất nhiên là đau lòng không thôi. Trong lòng không biết đã chửi bới tên công tử nhà giàu kia mấy trăm lần, tốt nhất là hắn ra ngoài bị xe đụng mất trí nhớ. Tử Tình dù sao vẫn là một người thiện lương, cũng không hy vọng người khác chết đi.

Ngày thứ hai, sắc trời vừa sáng, hai người đã dậy, Tử Tình đem một ít lễ vật nhỏ mua ở hội chùa tặng mọi người, liền cáo từ cùng Lâm Diệu Tổ cùng Dư thị, nói còn muốn chạy về nhà để kịp cày bừa vụ xuân, Lâm Diệu Tổ nghe xong lý do này, cũng không giữ lại, chỉ lần nữa dặn dò Lâm Khang Bình sống cho tốt, thường xuyên về thăm nhà.

Lâm Khang Bình dẫn Tử Tình một đường bôn ba, Tử Tình vẫn cải trang thành thôn cô.

Lúc này, trong kinh thành lại có một cảnh tượng khác, buổi chiều ngày ấy, Lí nhị công tử bọn họ thấy Tử Tình bọn họ vào tửu lâu, cũng không để ý lắm, dù sao đối với bọn họ mà nói, chỉ cần nhìn trúng ai, thì không ai có thể chạy thoát lòng bàn tay. Bọn họ ngồi ở tửu lâu đối diện, chọn một căn phòng ở lầu hai, La trì tự mình thủ ở cửa sổ.

Nhưng ai ngờ một canh giờ đi qua, còn chưa thấy bóng người, đến đối diện tìm thì không thấy, tiểu nhị nói căn bản không phát hiện bọn họ rời đi khi nào, dù sao xinh đẹp nữ tử như vậy ai thấy mà không ấn tượng?

Ngày ấy La đại công tử lần tìm Tử Tình mà không thấy, Lí nhị công tử rất căm tức, sợ Tử Tình muốn ra khỏi thành, suốt đêm vẽ tướng mạo quần áo của Tử Tình, sáng sớm liền phái mật thám trông coi ở các cửa thành.

La đại công tử tìm mấy bà mai ở kinh thành đến, nhìn bức họa, hỏi thăm là khuê tú nhà ai, ai ngờ các bà mối đều nói kiểu quần áo này chưa thấy, khuê tú ở kinh thành sẽ không ăn diện như thế, chắc chắn không phải người kinh thành và các vùng lân cận đây, chắc là đến từ phía tây hoặc phía nam. Lí nhị công tử nghe xong phân phó La trì lật tìm kinh thành. Ba bốn ngày đi qua, vẫn không thu hoạch được gì.

Lí nhị công tử tức giận nghiến rặng, mới nghĩ đến có phải Tử Tình bọn họ đã ra khỏi thành hay không? Phái hai tổ người ngựa tìm tòi trên đường đi về phía nam cùng phía tây, ai ngờ Tử Tình đã thay đổi trang phục, thành một thôn cô, mặt cũng đen, Lâm Khang Bình tất nhiên là nông phu, có chạy qua người bọn họ cũng không nhận ra. Huống chi chờ bọn hắn ra khỏi thành tìm thì đã là năm ngày sau, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình chạy ngày chạy đêmh, đã ở xa ngàn dặm.

Lí nhị công tử tiêu phí nhiều tinh lực cùng nhân lực như vậy, mà hơn nửa tháng vẫn không thu hoạch được gì, tức giận đập mọi đồ trong phòng, La đại công tử quỳ trên mặt đất, chịu đựng cơn tức giận lôi đình của Lí nhị công tử.

Qua hơn nửa ngày, thấy Lí nhị công tử mới đỡ tức, La đại công tử phương nói: "Việc này cũng có vài phần kỳ quái, nói lý ra thì chúng ta bí mật lén tìm kiếm bọn họ như vậy, bọn họ chắc sẽ không phát hiện, chẳng lẽ là có người nói cho bọn hắn, mà người biết việc này chỉ có bốn người chúng ta, chúng ta cũng không đáng vì một nữ tử xa lạ mà đắc tội ngài. Lời giải thích duy nhất là trùng hợp, trùng hợp là nàng kia có việc rời khỏi kinh thành, có lẽ, bọn họ chỉ đến kinh thành làm việc, xong xuôi thì nhìn xem hội chùa ở kinh thành, dạo hội chùa xong sẽ về nhà, tuy rằng lý do có chút gượng ép, nhưng rốt cuộc không tìm thấy lý do nào hợp hơn."

"Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?"

"Buông tha đi, dù sao chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, cũng không thể dễ dàng bại lộ thực lực của chúng ta, ngày khác có duyên để ta gặp nàng, ta thề, nhất định đem nàng đưa đến trước mặt ngươi. Chúng ta không thể vì một nữ tử mà phạm vào điều tối kỵ, huống chi vẫn là một nữ nhân của người khác."

Lí nhị công tử cúi đầu, nửa ngày không nói, thở dài, phất phất tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.