Tử Tình tự nhiên không biết, kết quả của cuộc trao đổi giữa Thẩm thị và Tăng Thụy Tường, là muốn mang nàng cùng vào kinh. Nàng lúc này, đang thay quần áo cho Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình muốn đi gặp Tần Tri phủ. Bất kể thế nào, một chuyến này là cần phải đi.
Lâm Khang Bình mới ra cửa không được bao lâu, Thẩm thị tới đây, nàng cũng là muốn biết việc hôm qua, rốt cuộc là ai nói cho Tần gia?
Tử Tình chỉ đành phải kể lại một lần, đột nhiên, Tử Tình nghĩ tới hôm qua Tần bà tử nhìn quần áo của Hà thị, cũng không biết có cái gì không ổn, bèn nói với Thẩm thị: "Nương, ngộ nhỡ Tần phu nhân tới đây, nếu hỏi quần áo của bà ngoại, ngươi cứ một mực chắc chắn là Tử Hỉ tặng cho ngươi, ngàn vạn đừng nói là nhà Tiểu Dực đưa tới."
"Đây là vì sao? Không phải một mảnh vải sao? Tốt hơn cài này, chúng ta cũng không phải chưa từng mặc?" Thẩm thị hỏi.
Thực ra, Tử Tình cũng không biết phương diện này rốt cuộc có cái gì khác nhau, chẳn qua là thấy Tần phu nhân dường như có hứng thú hơn với đồ nhà Tiểu Dực cùng Văn gia đưa tới, trong lòng không thể không phòng bị một chút, sách, bút và giấy mực Tiểu Dực tặng cho mấy đứa Thư Duệ, Tử Tình đều cất ở nội viện, cho nên, ngày ấy mới yên tâm mà dẫn Tần phu nhân đi xem thư phòng. Về phần mấy cái đĩa và tịnh bình kia, Tần phu nhân đã xem qua rồi, lại đặc biệt cất riêng lại, ngược lại có vẻ giấu đầu hở đuôi, cho nên, Tử Tình vẫn đặt ở chỗ cũ.
"Nương, chuyện bên trong này, chúng ta cũng không rõ ràng, chỉ là vì dự phòng ngộ nhỡ mà thôi, Tần phu nhân này, khẳng định là không có việc không lên điện Tam bảo."
“Không có việc không lên điện Tam Bảo” (vô sự bất đăng Tam Bảo điện). Tam Bảo điện là từ chuyên môn của Phật giáo. Tam Bảo tức là: Phật, Pháp, Tăng. Phật là chỉ Đức Phật, Pháp là chỉ kinh điển Phật giáo, Tăng là chỉ người tu hành. Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, ví dụ như Đại Hùng Bảo điện (chánh điện). Ngoài ra, nơi để sách kinh là Tàng Kinh các và tăng phòng là nơi người tu hành nghỉ ngơi. Chúng đều là những nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào. Vì thế, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi Tam Bảo, từ đó có câu “vô sự bất đăng tam bảo điện”.
Hai nương con đang nói chuyện, Tiểu Phấn tới đây nói, Tần phu nhân tới.
Tử Tình cùng Thẩm thị đi ra ngoài, Tần phu nhân thấy Thẩm thị cũng là có chút sửng sốt, chẳng qua rất nhanh đã đổi lại một khuôn mặt tươi cười, nói: "Ta mới từ chỗ tỷ tỷ đến. Trong nhà không có người, chắc là ở bên cạnh, quả thật là như thế. Tỷ tỷ cũng thật là, vẫn coi ta là người ngoài. Ngay cả chúc thọ nương ta, cũng không nói với ta một tiếng, may mà lão gia nhà ta tìm Lâm Khang Bình có việc thương lượng. Bằng không, thật đúng là thất lễ."
"Nào dám kinh động phu nhân? Chỉ là cả nhà tập trung một chỗ, dỗ lão thái thái vui vẻ mà thôi. Ngay cả ta cũng không đi qua, đi dập đầu trước rồi." Thẩm thị cười nói.
Tử Tình thấy chỉ có một mình Tần phu nhân, cười nói: "Hôm nay thế nào không tìm Phó phu nhân cùng Hạ thái thái cùng tới đây, một hồi này, cũng gom không đủ chân rồi."
Tần phu nhân nghe xong nói: "Hôm nay có thể nói là đặc biệt tới tìm ngươi cùng Lâm Khang Bình. Ta cũng không thể tới thăm riêng các ngươi?"
"Thực là không dám nhận, tướng công nhà ta vừa đúng lúc đi gặp Tần đại nhân, bái thiếp hôm qua, chúng ta cũng là buổi tối về nhà mới nhìn thấy, sợ đại nhân có việc gì quan trọng. Sáng sớm, tướng công nhà ta đã ra ngoài rồi. Phu nhân mời vào trong." Tử Tình vừa nói vừa dẫn khách nhân vào phòng phía Tây.
Tần phu nhân nghe xong thở dài, nói: "Aiz, cái này thật sự là nhà nào cũng có quyển kinh khó đọc, chúng ta ấy à, cũng là nhìn nở mày nở mặt, thực ra, những khó khăn kia, người ngoài có ai có thể nghĩ tới được đâu?"
Tử Tình nghe xong lời nói của Tần phu nhân. Chắc là có điều đến cầu, nhưng là, một nữ nhân không ra cửa lớn như Tử Tình, có thể biết cái gì? Lâm Khang Bình không phải là bị Tần đại nhân tìm đi sao? Lúc này, nàng lại tới cửa tìm Tử Tình làm cái gì?
Chẳng lẽ là Tần đại nhân ở nhà đã bàn bạc trước với phu nhân rồi? Sợ Lâm Khang Bình khó đối phó, đặc biệt đến tìm Tử Tình thuyết phục?
Thực ra. Tử Tình thật đúng là đoán đúng rồi. Bọn họ cũng không chỉ cho là Tử Tình là một thôn cô chưa thấy cảnh đời, gọi Lâm Khang Bình đi rồi, Tần phu nhân này liền tới cửa đến, chẳng qua, nàng cũng là không nghĩ tới Thẩm thị ở đây.
Chẳng qua, Tần phu nhân trấn định xuống rất nhanh, Thẩm thị hơn Tử Tình một chút, cũng là có hạn, lợi dụng tốt, có lẽ còn có thể giúp được việc.
Bởi vậy lúc này, Tần phu nhân cảm thán trước một phen, Thẩm thị tất nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, thuận miệng phụ họa nói: "Cũng không phải là lời này? Đại nhi tử nhà ta, nghe là thăng chức, làm Tri huyện Kinh huyện (huyện thuộc Kinh thành), nhưng là Thánh thượng nói, nếu ba năm không có làm tốt, sẽ đày nhi tử ta đến những địa phương xa xôi hẻo lánh kia, trái tim này của ta à, thực là thường xuyên thắt chặt đấy."
Tần phu nhân nghe xong lời này sửng sốt, Thẩm thị này không tiếp lời nàng hỏi tiếp, đột nhiên, nàng nghĩ tới cái gì, hỏi: "Ta cũng nghe nói, lúc đầu Hoàng đế đúng là rất thích Thám hoa lang nhà ngươi, nhất định cũng thưởng không ít thứ tốt nhỉ?"
"Thứ tốt?" Thẩm thị nhớ tới lời dặn vừa rồi của Tử Tình, bèn nói: "Có thể có cái gì? Tiểu tứ nhà ta có đưa tới cho ta mấy mảnh vải, còn có như ý gì đó, cái khác, ta cũng không biết."
Tần phu nhân nghe xong, chỉ đành phải xoay người hỏi Tử Tình, nói: "Tử Tình, hôm nay ta thật đúng là có việc tới tìm ngươi, ta cũng là không còn cách nào khác, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nói thật với ngươi thôi."
Tử Tình nghe xong chỉ đành phải hỏi: "Không biết Tần phu nhân thế nhưng là gặp khó khăn gì? Chẳng qua là, nhất giới bình dân như nhà ta, có thể giúp đỡ được việc gì cho phu nhân?"
Tần phu nhân nghe xong, chỉ đành phải kể lại một lần chuyện đã xảy ra, thì ra là, Tri phủ phu nhân Việt Thành này là tỷ tỷ ruột của Tần phu, nhà mẹ đẻ của Tần phu nhân ban đầu là người Kinh Thành, phụ thân là Thiểu Khanh Thái Thường tự, vốn là chính tứ phẩm Kinh quan, đáng tiếc bởi vì bệnh mất, gia đạo sa sút, cũng may Tần phu nhân cùng tỷ tỷ nàng tìm được hôn phu tốt, đều đỗ Tiến sĩ, dần dần làm đến vị trí ngày hôm nay.
Ban đầu, Trần Tri phủ Việt Thành cùng mấy người khác lấy cổ phần danh nghĩa từ chỗ Lâm Khang Bình, việc này, cũng không biết thế nào bị bên trên biết được, có người nhắc nhở Trần Tri phủ, Trần Tri phủ lúc này mới vội vàng tìm Lâm Khang Bình rút khỏi cổ phần.
"Nhưng là, bây giờ Hoàng thượng không biết thế nào mà biết được mấy chuyện này, nổi trận lôi đình, nói là giao trách nhiệm các tỉnh tra rõ cẩn thận, trực tiếp phái người từ phía trên đến điều tra, lời này không sợ các ngươi giận mà nói, quan viên bây giờ, có mấy người sạch sẽ, chịu được điều tra? Bởi vậy, tỷ phu nhà ta vừa nghe hoảng sợ, suốt đêm phái người đến tìm lão gia nhà ta thương nghị việc này."
"Nhưng là, sự việc lớn như vậy, nhà ta chỉ là một bạch đinh tầng thấp nhất, sao có thể giúp việc cho phu nhân?" Tử Tình vẫn là không làm rõ Tần phu nhân từ nơi nào nhìn ra Tử Tình có thể giúp được?
"Nói thật ra, lúc ban đầu ta đến bái phỏng tỷ tỷ, chỉ là muốn đơn thuần làm quen với tỷ tỷ, mọi người kết giao một chút, ta biết đứa nhỏ nhà tỷ tỷ là quan ở Kinh thành, mọi người nói không chừng có thể dìu dắt nhau một hai. Nhưng là, ta cũng là không nghĩ tới, ngẫu nhiên đến nhà Tử Tình, mới biết được Khang Bình nhà ngươi là đi ra từ Văn gia, vẫn luôn thân thiết qua lại cùng Văn gia, thật đúng là làm ta vui mừng quá đỗi. Cho nên, ta nghĩ, cũng khỏi phải bỏ gần tìm xa, không bằng trực tiếp tìm Khang Bình nhà ngươi van xin Văn gia một chút, Tam gia Văn gia nghe nói đúng là người Lại bộ, lần này phái người xuống dưới, hình như còn có hắn."
Tử Tình thế mới biết, vì sao lúc trước Tần phu nhân hai lần ba lượt đến nhà mình thăm dò tình huống. Quả thật là vì Trần Tri phủ Việt Thành, chỉ là, Tần phu nhân còn chưa nói thật, nàng là sau khi nhìn thấy mấy món đồ sứ kia ở nhà Tử Tình, nàng mới chạy đến Việt Thành báo cho Trần tri phủ thu tay lại.
Tử Tình không biết phụ thân của Tần phu nhân là Thiểu Khanh Thái Thường tự, thực ra chính là quản lý những việc lễ nhạc, tế tự, trai giới.., cho nên Tần phu nhân đối với những đồ dùng trang phục gì gì đó của Hoàng gia từ nhỏ đã tai nghe mắt thấy, vẫn là có mấy phần nhãn lực phân biệt. Cho nên, nàng vừa thấy mấy thứ đồ sứ kia ở nhà Tử Tình, liền biết không phải là vật phàm, mặc dù không phải là cống phẩm, cũng là Hoàng gia làm cho quan lớn nhất phẩm nhị phẩm, xem như ban thưởng của Hoàng gia đối với đại thần, mà Văn gia có thể lấy vật ban thưởng của Hoàng gia đem đi tặng, quan hệ này tất nhiên không phải là nông cạn, nhưng Tần phu nhân đúng là không nghĩ tới, mấy thứ này không phải là từ Văn gia lấy ra.
Tử Tình tất nhiên không biết chỗ cong cong vòng vòng này, nói: "Tần phu nhân, ta nói rồi, việc bên ngoài của tướng công nhà ta, ta chưa bao giờ hỏi tới. Lại nói, Tần đại nhân cũng đã tìm tướng công nhà ta đi rồi, nói vậy tướng công nhà ta, tất sẽ nói rõ ràng với Tần đại nhân, việc này, ta mặc dù không hiểu chuyện hơn nữa, cũng biết nông sâu, ngươi cũng biết, tướng công ta chỉ là một hạ nhân đi ra từ Văn gia, có thể có bao nhiêu sức nặng? Việc này, ta thấy phu nhân vẫn là phải tình toán thêm cho thỏa đáng."
Lúc Tử Tình nói lời này, Lâm Khang Bình đang đứng ở thư phòng của Tần đại nhân, cũng là một phen sợ hãi từ chối đề nghị của Tần đại nhân bảo hắn ra mặt tìm Văn Tam, chẳng qua là, Tần đại nhân kia cũng không có nói chuyện uyển chuyển như Tần phu nhân.
"Đại nhân, ngươi cũng biết, ta chỉ là gã sai vặt bên người thiếu gia, cũng chỉ là nô tài của Văn gia, nô tài Văn phủ cũng có vài trăm, người bên cạnh thiếu gia từ nhỏ đến lớn, không biết có bao nhiêu, chỉ sợ mấy năm qua, thiếu gia sớm đã quên ta rồi. Mặc dù không quên, chuyện của chủ tử, cũng không phải một nô tài như ta có thể xen mồm, đại nhân, ngài nói có phải cái lý này hay không?" Lâm Khang Bình hỏi.
"Khang Bình, ngươi không cần đánh trống lảng với ta? Ta cũng là nghe nói, việc ngươi ở Việt Thành, vẫn là Văn gia ra mặt giúp ngươi, bằng không, Trần tri phủ bọn họ làm sao có thể thua bởi tay ngươi? Ngươi lúc nào đã thấy miếng thịt béo lại nhổ ra ngoài chưa? Cho nên, việc này, ai buộc chuông thì người đó đi cởi chuông, một chuyện không phiền hai chủ, bởi vì ngươi dựng lên, tất nhiên ngươi đi chấm dứt là tốt nhất. Còn có, Trần tri phủ cũng là đáp ứng rồi, không chỉ bạc trước kia hắn trả lại toàn bộ cho ngươi, chỉ cần ngươi bảo vệ vị trí này của hắn, về sau, chuyện buôn bán ở Việt Thành, ngươi còn sợ không kiếm được bạc, người khác thuận lợi chính mình cũng thuận lợi, những lời này, ngươi cũng nghe nói chứ?" Tần đại nhân âm âm nói.
"Đại nhân, ta nói đều là lời nói thật, chuyện Việt Thành, ta thật sự không có tìm Văn gia ra mặt, chắc là Trần tri phủ đắc tội người khác, người khác ngáng chân cũng là có khả năng. Đại nhân khẳng định cũng biết, Trần tri phủ cũng không phải là chỉ có liên quan tới một nhà ta, đại nhân hơi chút dụng tâm phân tích một chút, Văn gia đáng giá vì một nô tài đã thoát tịch đi đắc tội với người trong quan trường sao? Điều này cũng không hợp với lẽ thường phải không? Có lẽ là Trần tri phủ đắc tội người khác, người khác mượn danh nghĩa của ta tới trừng trị hắn, cũng không phải không có khả năng phải không?"
Tần đại nhân nghe xong trầm ngâm nửa ngày, hỏi: "Quả thực không phải là ngươi tìm Văn gia? Sao ta nghe nói, lúc tiểu nữ nhà ngươi đầy tuổi, Văn gia còn đặc biệt từ Kinh Thành đưa tới hạ lễ? Điều này cũng không hợp với lẽ thường đi?"
"Đại nhân, hạ lễ của Văn gia, thật đúng không phải là đặc biệt đưa tới, là chưởng quỹ của Văn gia trong thành An Châu đưa tới. Đại nhân hẳn là biết, nhà ta cùng Văn gia có chút làm ăn qua lại, cam nhà ta sản xuất, để suốt được đến Tết, còn có chân giò hun khói lạp xưởng.. nông trang nhà ta sản xuất, người Kinh Thành, cũng thích thứ mới mẻ, nhà ta vào cuối tháng mười một hàng năm đều phái người đưa cho Văn gia, do người Văn gia đưa lên Kinh Thành. Thiếu gia Văn gia thiếu gia cũng là thuận tay, cho đứa nhỏ nhà ta một phần hạ lễ."
Lâm Khang Bình nói xong, nhìn thẳng Tần đại nhân.