Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 110: Chương 110: Hợp tác




Trung thu đi qua, ngày mười sáu tháng tám, Lâm Khang Bình đi lại, Tử Tình xem xét vốn riêng của mình, không đủ 5 lượng bạc, đây là do Tử Tình mới bán mất bức tranh thêu, Tử Tình tính toán nửa ngày, rất là hối hận bản thân không sớm cất vốn riêng.

Vì thế, Tử Tình gói lại bức tranh thêu của mình, một ngày trước Tử Tình liền hỏi Thẩm thị , hẳn là có thể bán được mười lượng bạc, hai đứa trẻ trong tranh đều cúi đầu, cũng nhìn không ra là ai, Tử Tình muốn Lâm Khang Bình mang ra ngoài bán, cố gắng bán cho người nước ngoài, có thể bán nhiều hơn.

Lâm Khang Bình hỏi: "Đây không phải bức đầu tiên ngươi thêu sao? Giữ lại làm kĩ niệm không tốt à? Bán rất đáng tiếc, ta đoán ngươi lúc đầu cũng định giữ làm kỉ niệm."

"Ơ, làm sao ngươi biết ta muốn giữ lại làm kỷ niệm ?" Tử Tình hỏi xong, lại cảm thấy có chút không lễ phép, thấy Lâm Khang Bình không tức giận mà chỉ cười cười, liền tiếp tục nói: "Ngươi hãy nghe ta nói, mấy thứ này không có thì về sau còn thêu lại, ta cũng không nỡ bán, nhưng không kiếm đâu được nhiều bạc, chỗ ta chỉ có chưa đầy 5 lượng, bán bức tranh thêu này đi, ngươi mua chút lá trà hoặc bức tranh thêu nhỏ, chở đến Việt thành, người nước ngoài đến nước ta, hơn phân nửa cũng mua mấy thứ này trở về, đúng rồi còn có đồ sứ, tơ lụa, đáng tiếc ta không có nhiều bạc làm tiền vốn như vậy. Nếu không ngươi trực tiếp đem bức tranh thêu này bán cho người nước ngoài, xem có bán giá cao hơn không? Ngươi mà có bạc của riêng mình thì cũng nên làm chút buôn bán, dù sao cơ hội này khó mà có được. Còn nữa, đến bên đó, nếu có ngọc thạch nào thì giúp ta chọn mấy tảng đưa về, nếu gặp được hòn đá lòe lòe tỏa sáng mà nhỏ ngươi cũng mang về, hoặc mầm móng gì đó mới mẻ, ngươi mang về luôn."

"Ngươi bảo ta đến đây là vì chuyện này? Vì sao không nói cùng thiếu gia? Thiếu gia quen biết rất rộng, ngươi muốn cái gì đều có thể làm ra giúp ngươi."

"Rất phiền toái, một việc nhỏ mà thôi, làm thể để làm gì? Ngươi giúp ta không phải cũng giống nhau à?"

"Nhưng thiếu gia không thấy phiền toái. Một câu nói mà thôi, hơn nữa, ta đoán thiếu gia rất thích ngươi làm phiền toái hắn ."

Tử Tình nhìn chằm chằm Lâm Khang Bình nửa ngày. Hỏi: "Sao hôm nay ngươi nói chuyện không thoải mái, lề mề như vậy, đến cùng là ngươi có ý gì. Nếu ngươi không muốn thì coi như ta chưa nói gì cả, làm gì mà ra sức chối từ. Chẳng giống nam nhân tý nào." Tử Tình nói xong, sẽ xoay người đi.

Lâm khang Bình túm Tử Tình lại, rồi lập tức buông lỏng tay ra, hỏi: "Thiếu gia tặng ngươi bươm bướm, vì sao ngươi không cần?"

"Hôm nay ngươi thật kỳ quái, sao có nhiều vấn đề quá vậy? Vì sao ta phải nhận thứ của người khác, huống chi là đồ quý trọng, ta là người kiến thức hạn hẹp vậy sao?" Tử Tình mất hứng.

Lâm Khang Bình nghe xong, mỉm cười đầy mắt, chủ động nhận hầu bao trong tay Tử Tình. Mới hỏi: "Mấy lượng bạc này ngươi để dành bao lâu rồi?"

"Ngươi làm sao mà biết là ta tự dành dụm, mà cũng dành nhiều năm rồi, bán những đồ may tú hầu và thêu khăn, a, ngươi không phải là không đồng ý sao? Sao lại lấy hầu bao? Ta không muốn miễn cưỡng ngươi. Trả hầu bao cho ta."

Lâm Khang Bình đem hầu bao bỏ vào túi tiền bên người mình, hai mắt chăm chú nhìn Tử Tình thật lâu, mới hỏi: "Vì sao ngươi tin tưởng ta đến vậy?"

Tử Tình bị nhìn có chút ngượng ngùng, nhân tiện nói: "Ai tin ngươi? Ta đâu phải tin ngươi một cách không không thế, đừng dong dài nữa. Hỏi đông hỏi tây cả mớ chuyện. Tin là tin, chẳng lẽ ngươi còn có thể cuỗm mấy lượng bạc của ta sao. Tiền để trong tay ta là tiền chết. Mau đi đi, trì hoãn mãi sẽ không tốt. Chừng nào ngươi có thể trở về?" Nếu không sợ Thẩm thị hỏi đông hỏi tây tạo phiền toái không cần thiết, Tử Tình đã muốn mượn một ít ngân lượng của nương.

"Cũng không biết nữa, còn phải xem chuyện tình thuận lợi đến đâu, nếu có thể mua được ngọc thạch thì tốt rồi, tìm mua được nhiều ngọc thạch thì thiếu gia nói sẽ để ta chuộc thân, mở cái hộ tịch (như chứng minh nhân dân, hộ khẩu ấy), lấy danh nghĩa của ta lập một tiệm làm đồ trang sức bằng ngọc ở kinh thành, thoát ly khỏi Văn gia, ta giúp hắn quản lý chuyện bôn bán. Cơ hội này với ta mà nói, thật sự là hiếm có, với lại ta còn muốn cảm tạ ngươi đó. Nhưng không biết một chuyến này có thuận lợi không nữa?"

Tử Tình thấy hắn có chút ảm đạm, liền an ủi: "Ngươi yên tâm, việc còn do người. Lần này mua không được thì ngươi đi về phía tây nam, đi qua ngọn núi đó, qua biên giới, có thể tìm được nơi sản sinh của ngọc, nhưng nơi đó nhiều nguy hiểm, nếu không có gì quá cấp bách thì ngươi đừng đi."

"Lời này ngươi không thể tùy tiện nói ra, lỡ có hạng người tham lam biết được, sẽ gây ra đại học cho ngươi, nhớ lấy. Lời này ngươi còn nói với ai khác chưa?" Lâm Khang Bình khẩn trương nhìn Tử Tình.

Tử Tình bị vẻ mặt của hắn làm sợ hãi, vội lắc đầu nói: "Không có, thật sự là chưa nói với ai cả, vừa rồi ta thấy ngươi thương tâm lo lắng, mới thốt ra, ngươi cũng không cần nói cho người khác được không? Chúng ta chon nó ở trong bụng, ngươi cũng không cần đi, ta nghe người ta nói qua, nơi đó chín chết một sống. Ra ngoài rồi ngươi nhất định phải nhớ, thứ gì cũng không quan trọng bằng mạng sống."

"Vậy là tốt rồi, chúng ta cũng không nói, ta đáp ứng ngươi, không đi chỗ đó. Ta sẽ nhớ kỹ lời ngươi nói. Ngươi chờ, ta nhất định sẽ trở về."

Lâm Khang Bình nói xong, lại đem kia bức tranh thêu đưa cho Tử Tình, nói: "Đây là tác phẩm đầu tiên của ngươi, ta hi vọng ngươi lưu trữ cho tốt. Ngươi vẫn thêu cái khác mà bán, nhưng phải chú ý nghỉ ngơi, vì chút bạc mà làm mắt hỏng thì không đáng. 5 lượng kia ta sẽ cầm đi." Nói xong muốn vươn tay xoa xoa tóc của nàng, nhưng vẫn còn khắc chế .

Tiễn bước Lâm Khang Bình, Tử Tình bắt đầu thêu hoa, nàng cảm thấy trong tay phải có chút tiền bạc, lỡ tương lai có gì biến cố, cũng có điều kiện ứng biến. Lần này có cơ hội hiếm có, nhưng tiền vốn thật sự quá ít. Cho nên Tử Tình nhờ Tăng Thụy Tường vẽ cho nàng một bức hoa sen sau cơn mưa, Thẩm thị dạy nàng tuốt chỉ, phối màu, Tử Tình muốn thêu xong trước tết, cho nên rất dụng công, không có việc gì thì ngồi thêu. Ngay cả Thẩm thị đều cảm thấy có chút kinh ngạc, âm thầm nói cùng Tăng Thụy Tường "Trong nhà cũng không kém chút bạc ấy, đứa nhỏ này phí sức để làm cái gì?"

Tăng Thụy Tường nhìn thoáng qua Tử Tình đang cúi đầu thêu: "Có lẽ là muốn mua mấy thứ mới mẻ, lần trước nàng mua tảng đá không phải ngươi đã oán trách nó ao? Ta đoán nàng muốn dành vốn riêng, về sau nhìn thấy cái gì cũng không cần mở miệng xin tiền ngươi, ai kêu ngươi không tín nhiệm đứa nhỏ chi? Không bằng, về sau mỗi tháng ta cho nàng chút tiền tiêu vặt, nữ hài tử lớn rồi, tâm tư cũng nhiều, trong tay có mấy đồng tiền mới tiện, huống hồ đứa nhỏ này vừa có chủ ý vừa có kiến thức, sẽ không tiêu lung tung."

"Cũng đúng, vừa nói đến việc này, ta đã nghĩ tới Tử Bình, không biết trong lòng đứa nhỏ kia nghĩ như thế nào, thanh danh hỏng rồi, tương lai có thể bình an gả ra ngoài được không nữa, đại ca đại tẩu ngươi đúng là phát sầu, nhưng biết khuyên thế nào được. Cho nên, ta phải quản Tử Tình cho chặt, không có việc gì thì hông để nó ra ngoài, dù sao mỗi một năm lớn, theo ta được biết, trong tay nàng hẳn là có mấy lượng rồi, số tiền đó là đủ cho một đứa nhỏ như nàng rồi, nàng muốn làm gì chứ?"

"Yên tâm đi, trong lòng đứa nhỏ này đều biết , một tảng đá hết 5 lượng bạc, nàng tiêu pha sao? Còn đừng nói tảng đá này làm ra mấy thứ rất tốt, mang ở trên tay ngươi, ta thấy còn đẹp hơn bạch ngọc. Ngươi cũng đừng quản chặt đứa nhỏ quá, quan tâm nhiều một chút, dùng nhiều tâm tư hơn là được. Còn chuyện Tử Bình, chúng ta vẫn là trướ yên lặng xem xét đi, giờ làm sao tìm được người thích hợp trong nháy mắt được?"

Thẩm thị cũng gật đầu, trong lòng nghĩ muốn tìm một cơ hội hỏi Tử Tình một chút, Tử Tình tự nhiên không biết hành động của bản thân khiến cho cha mẹ nghi ngờ, trong lòng tràn đầy vui mừng chờ Lâm Khang Bình trở về, nhìn xem việc buôn bán này có được mấy phần lợi nhuận? Có đáng giá để nàng bỏ nhiều công sức hay không.

Ngày nhoáng một cái đã đến tháng mười, cam trên cây đã chín, Tử Tình hái vài lần, cảm giác hương vị hơi ngọt, có hai trái ăn không ngon lắm, Tử Tình cũng làm ký hiệu, hái xuống để nhà ăn hoặc tặng người, nghiên cứu kỹ thuật chiết cây.

Khoảng thời gian trước, cam cùng quýt Tử Tình đều bán cho Chu chưởng quầy, lần này cam Tử Tình không muốn bán sớm, thương lượng cùng Tăng Thụy Tường, nói từ trên sách nhìn thấy, phương bắc có một loại hầm để cất giữ đồ ăn cho mùa đông, nếu đặt cam vào hầm, có thể để thêm một đoạn thời gian hay không?

Tăng Thụy Tường nghe xong, nhớ tới trước kia du lịch, đúng là thấy người phương bắc đào hầm chứa đựng cải trắng và cải củ. Vì thế nhờ Tăng Thụy Ngọc, hai người vội mấy ngày ở phía sau núi, dùng tấm ván gỗ chống đỡ để ngừa sụp xuống, Tử Tình lại cầm chút rơm khô phòng ẩm, sau đó mới đem cam bỏ vào, đóng cửa kín lại. Bởi vì là lần đầu tiên làm, Tử Tình chỉ dùng một nửa số cam, cũng may năm nay cam là năm đầu thu hoạch, sản lượng không nhiều, vừa vặn dùng để làm thí nghiệm.

Chuẩn bị cho tốt tất cả, mùa đông đã đến, mùa đông năm nay đặc biệt rét lạnh, trong nhà đốt mấy chậu than, cả nhà chuyển đến nhà giữa, gian thứ nhất phía đông ở, cũng chính là bên cạnh phòng ngủ của Thẩm thị, bây giờ không có người ở. Tử Thọ cùng Tử Hỉ đã chuyển đến tây ốc, chính là phòng của Tử Phúc, lúc Tử Lộc trở về thì Tử Tình cùng Tử Vũ mới chuyển về phòng cũ.

Trận tuyết đầu mua rơi xuống, đã là cuối tháng , Tử Tình không cẩn bị ốm, lại tái phát ho gà. Hai năm nay, ẩm thực trong nhà tốt lắm, cũng uống nhiều sữa dê, Tử Tình ho gà không nhiều như lúc nhỏ, nhưng mỗi lần ho khan thì không dứt, đến mức vẻ mặt đỏ bừng, phảng phất muốn đem ruột gan phèo phổi đều ho ra ngoài, Tử Tình rất là thống khổ, lại không có cách nào giảm được.

Thẩm thị ở một bên nhìn, vừa đau lòng lại vừa khó chịu, quanh năm suốt tháng, vơ vét xung quanh mọi phương thuốc, Tử Tình không muốn để Thẩm thị khổ sở, mỗi lần đều phối hợp đem thuốc uống vào, khổ không nói nổi.

Ngày này, Thẩm thị lại cầm một phương thuốc không biết từ chỗ nào đến, nói lần này có thể dùng được, có mấy người dùng rồi khỏi, dược bên trong thì bình thường, Thẩm thị đã bốc thuốc về. Nhưng lại không có đậu cô-ve làm thuốc dẫn, mùa đông này, đậu cô-ve căn thật đúng là không dễ tìm, Thẩm thị đành phải nơi nơi tìm kiếm trong thôn. Để lại Tử Tình cùng Tử Vũ giữ nhà, hai người đang vui chơi đùa thì chuông cửa vang, lão gia tử cùng Điền thị nổi giận đùng đùng đi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.