"Tường nhi, ngươi qua chỗ cha đi." Lão gia tử mở miệng nói câu nói đầu tiên từ lúc Tử Tình vào.
Tăng Thụy Tường quả thật qua đó, lão gia tử bảo hắn ngồi xuống dưới chỗ
mình, quan sát Tăng Thụy Tường một hồi, lại sờ sờ đầu hắn, tựa như một
lão nhân sắp sửa đi xa, , giờ khắc này, nước mắt Tử Tình tràn mi.
"Cha biết mấy năm nay, trong lòng ngươi rất ủy khuất, ngươi là đứa nhỏ
tốt, tất cả đều là lỗi của cha, một bước sai, thì mọi bước đều sai, cha
thật sự xin lỗi ngươi nhiều, nhưng người cha cảm thấy thua thiệt, là
ngươi đó, trong lòng cha luôn luôn rõ ràng."
Lão gia tử nói rất chậm, hốc mắt cũng đỏ. "Lão nhị, đến cùng ngươi muốn
làm gì? Ngươi xem cha ngươi đều như vậy, ngươi còn muốn ép hắn chết à?
Một đứa không đáng tin cậy, một đứa kìa cũng là không đáng tin cậy.
Ngươi không thể để chúng ta sống yên ổn vài năm à?"
Điền thị cướp lấy lời của lão gia tử. lúc này mặt Tăng Thụy Khánh đen
thui, chuyện đại tỷ Điền thị đến đã làm hắn không vui, hắn là một người
sĩ diện, làm người ngoài nhìn thấy điều này, thế mà lão gia tử này còn
nói cái gì mà thật xin lỗi Tăng Thụy Tường, làm như Tăng Thụy Tường ủy
khuất lắm không bằng.
"Cha, ngươi cần phải nói cho rõ ràng, bằng không, lão nhị còn tưởng rằng hắn chịu thiệt lớn thế nào, ta cũng muốn biết, vì sao cha xin lỗi lão
nhị, chẳng lẽ trong cái nhà này, ta không cống hiến gì? Vì nương Tử Bình không sinh con trai à? Nhiều năm như vậy, trong lòng chúng ta không ủy
khuất sao?" Tăng Thụy Khánh hỏi.
Tăng Thụy Khánh nói xong, Chu thị thật hợp thời mà khóc thút thít. "Lão
đại, đến cùng là ngươi muốn làm gì? Ta vừa mắng đệ ngươi xong, ngươi lại gây chuyện nữa à?" Điền thị hét lên.
Tử Tình xem vẻ mặt Điền thị, hình như không muốn để lão gia tử nói tiếp. Điều này chứng tỏ lão gia tử muốn nói cái gì, Điền thị đoán được vài
phần, chắc là chuyện bất lợi với bà. Bằng không, bà sẽ không ồn ào với
Tăng Thụy Khánh, bà luôn luôn không dám trực tiếp xung đột cùng Tăng
Thụy Khánh mà.
"Lão đại. Từ nhỏ đến lớn, ủy khuất hay không ủy khuất, tự ngươi biết, ta không nói nhiều, đệ đệ ngươi đối xử với ngươi thế nào, trong lòng ngươi rõ ràng, ngươi sờ lương tâm ngươi đi. Hỏi ngươi bản thân đi. Nương Tử
Bình xem bệnh, ngươi bỏ bao nhiêu bạc, nương ngươi bỏ bao nhiêu bạc, ta
không phải người mù. Ta hôm nay muốn nói là, nếu Tường nhi nói hắn sẽ ra bạc nuôi hai lão già bọn ta, đây là do hắn phúc hậu, hắn không nợ ai
cả."
Lão gia tử nói. "Đúng vậy, Khánh tể à, di nương cũng nói vài câu, từ
nhỏ, nương ngươi nâng niu ngươi trong lòng bàn tay mà lớn lên, sau này,
ngươi cùng Tường tể, hai ngươi qua ở với bà ngươi hai năm, vì ngươi mà
nương ngươi không tiếc lời với bà, khó khăn lắm mới đem ngươi trở về.
Sau này vì lí do gì mà bà xa lạ với nương ngươi thì ngươi cũng biết rồi. Thành thân xong, vì gia đình nhỏ của ngươi, ngươi muốn dành tiền riêng. Nương vì ngươi cũng không nói thêm gì, đồ gia dụng không đủ, liền bắt
Tường tể về, để hắn kiếm tiền nuôi nhà, vì để huynh đệ các ngươi không
xảy ra mâu thuẫn, còn nói à ngươi cũng giao mười lượng, chuyện này di
nương biết, năm đó cha ngươi không ít lần cãi nhau chuyện Tường tể với
nương ngươi, cha ngươi lại không đọ nỗi. Nói về ủy khuất, cả cái nhà
này, chỉ có một mình Tường tể là ủy khuất thôi." Đại Điền thị nói.
Lão gia tử nghe xong, lại vuốt đầu Tăng Thụy Tường: "Đứa nhỏ à, mọi
chuyện trước kìa đều do cha hồ đồ, ngươi cũng đừng hỏi nữa. Về sau, nghe cha một lời thôi, ngươi cứ sống cho ngươi, cũng không cần phải giúp ai
cả, ta cùng nương ngươi tiêu không hết bao nhiêu cả, một năm ba lượng là đủ rồi. Yên tâm, về sau, cha sẽ không hồ đồ nữa, cha sẽ cố gắng, sống
lâu vài năm, cha đã thấy đủ rồi."
"Được, tất cả các ngươi đều coi lão nhị tốt, lão nhị là người tốt bụng,
ta chính là người ích kỷ độc ác, làm như ta khiến lão nhị chịu thiệt lắm ấy, ta nói cho mà biết, nhà ta không chiếm tiện nghi của lão nhị, muốn
chiếm, cũng là một nhà Xuân Ngọc, không liên quan đến ta, lão nhị, ngươi nhớ chưa hả?"
Tăng Thụy Khánh nói xong, lại nói với lão gia tử: "Cha, không phải là
ngươi muốn sống cạnh lão nhị sao? Đi theo ta cũng ủy khuất cho ngươi,
lão nhị có tiền, lại biết cách làm người, ngay cả di nương cũng thường
xuyên tặng đồ đến đó, bằng không, di nương có thể chạy tới đây vào buổi
tối để nói chuyện thay hắn à? Nếu thế, hôm nay trước mặt mặt di nương,
chúng ta nói cho rõ đi, cha, nương, sau này các ngươi đi theo lão nhị
chứ gì? Nếu còn coi ta là con, thì hàng năm ta sẽ đưa hai thạch thóc cho các ngươi, cũng coi như hồi báo công các ngươi nuôi ta lớn đi, nếu
không coi ta là con, đi ra ngoài nói ta không nuôi lão nhân, ta cũng
không nói gì, chỉ xin các ngươi nể mặt Tử Toàn, tốt xấu gì cũng cho đứa
nhỏ một đường sống."
"Đại ca, đây là lời ngươi nên nói sao? Sao ngươi lại nói thế hả, cha mẹ
đổi ngươi thế nào, ngươi đều quên hết rồi à?" "Ta quên, quên cái gì? Ta
đã chướng mắt ngươi từ lâu rồi, từ nhỏ mọi người đều nói ngươi thông
minh hơn ta, học giỏi hơn ta, bà cũng quan tâm ngươi, dượng cũng quan
tâm ngươi, trong nhà rõ ràng không có gì để ăn, vì muốn để ngươi đọc
sách, thi cái gì tú tài rách nát thối tha. Trong lòng ta không thoải mái đấy, ta mới đọc sách vài năm, đã nói ta không thi đậu, bắt ta về nhà,
dựa vào cái gì mà ta làm lão đại, ta nên bán mạng liều chết vì cái nhà
này, còn nhỏ tuổi phải ra ngoài đi làm, nhìn sắc mặt người khác mà sống, ngươi thì ngồi trong phòng học, gió mưa không đụng đến người, không
phải là ngươi muốn biết vì sao sao? Đó, ta nói hết ra rồi đó, ngươi còn
muốn biết cái gì nữa?" Tăng Thụy Khánh nói một hơi đối với Tăng Thụy
Tường.
Tăng Thụy Tường nhìn Tăng Thụy Khánh, đánh chết cũng không tin, người từ nhỏ vì hắn là liều mạng đánh nhau cùng người khác, làm sao có thể từ
nhỏ đã oán hận chán ghét hắn như vậy? Đó là đại ca của hắn sao? Tăng
Thụy Tường nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, thẫn thờ.
"Đại ca, ngươi không đi đọc sách, nhưng chính ngươi cũng không muốn học
mà, học cũng không được gì, ngươi quên nhưng ta không quên, còn nữa,
điều kiện trong nhà còn chưa thảm như ngươi nói, ta còn nhớ rõ, nương
sinh xong Xuân Ngọc mới bị bệnh, luôn luôn phải xem bệnh bốc thuốc, thật nhiều năm sau mới có Hạ Ngọc, hơn nữa sau này, thân mình bà cũng không
khỏe, cho nên mới triệt sản luôn."
Tăng Thụy Tường chỉ nhỏ hơn Tăng Thụy Khánh hai tuổi, làm sao có thể
không nhớ chuyện gì? Tăng Thụy Tường nói làm Tăng Thụy Khánh đơ người,
chắc hắn không ngờ Tăng Thụy Tường lại mạnh mẽ như thế, trước kia Tăng
Thụy Tường mặc kệ là trường hợp gì, đều không khiến hắn nan kham, sẽ nể
mặt hắn. Hôm nay đang ngồi tại đây, không chỉ có vợ chồng Đại Điền thị,
còn có vợ chồng Thu Ngọc, hơn nữa là Lâm Khang Bình và Tử Tình, thể diện của Tăng Thụy Khánh mất sạch rồi.
"Mặc kệ nói như thế nào, hôm nay nói rõ luôn, ta cũng không muốn qua
lại với nhà ngươi nữa, sau này, chúng ta ai đi đường nấy, ngươi sống
ngày tốt của ngươi, ta sống của ta, yên tâm, về sau ta sẽ không vào cổng cao sang nhà ngươi đâu. Dù sao ngươi cũng không coi ta là huynh đệ, mấy năm nay, ta không xin xỏ ngươi chuyện gì, nhưng giờ ta xin ngươi, chỉ
một chuyện thôi."
Tăng Thụy Khánh nói xong, thở dài một hơi. "Một chuyện Tử Phúc còn không làm nữa kìa." Chu thị nói tiếp. "Bây giờ ta khó khăn, để ngươi thay ta
tận chữ hiếu, ngươi thấy đấy, ngươi tốt bụng lắm, hận không thể đem thân bằng bạn tốt đều mời đến, không phải ngươi muốn ép ta bỏ bạc ra sao?
Chỗ cha mẹ, hàng năm ta đưa gạo, thêm hai lượng bạc nữa, thừa lại thì tự ngươi nhìn mà làm đi, cũng đừng nói ta không dưỡng cha mẹ. Không phải
hai lượng bạc sao, chuyện to tát lắm à? Còn bày đặt giả giọng nói dễ
nghe, bạc ngươi bỏ ra, chỉ vì muốn biết vì sao? Hôm nay nên cũng nói,
không nên nói cũng nói rồi, ta bỏ bạc, mọi người đều chứng kiến, về sau, xem ai còn dám nói gì nữa không?"
Tăng Thụy Khánh nói xong cũng không thèm nhìn vẻ mặt mọi người, đi thẳng về luôn, Chu thị ngồi đơ một lúc mới đi theo ra ngoài, còn than thở cái gì mà hai lượng bạc. một nhà Tăng Thụy Khánh đi rồi, ánh mắt Điền thị
giống dao nhỏ nhìn Tăng Thụy Tường, hỏi: "Lúc này ngươi vừa lòng chưa,
Xuân Ngọc ngươi không nhận, đại ca ngươi cũng không nhận, cha mẹ ngươi
cũng không muốn nhận luôn hả?"
"Nương, mặc kệ con làm như thế nào, ở trong mắt ngươi, ta luôn có lỗi."
Tăng Thụy Tường cũng không muối nói gì thêm với Điền thị, nhiều năm như
vậy, mặc dù năm đó Tăng Thụy Tường đem bạc giao hết cho Điền thị, Điền
thị cũng chưa bao giờ nói ngọt với hắn một câu, huống chi, bây giờ Tăng
Thụy Tường căn bản không nghe theo lời Điền thị, Điền thị đối tốt với
hắn mới là lạ đó.
"Nương, năm đó các ngươi quá đáng thật, ngay cả ta cũng giấu, ngươi
không thể bởi vì sợ đại ca đại tẩu, liền đem trọng trách đổ hết lên
người nhị ca được, khi nào thì đại ca đại tẩu lo lắng cho cái gia đình
này vì các ngươi chứ, càng đừng nói đối với bọn ta. Mọi người có việc gì đều tìm nhị ca, nếu không có nhị ca, chúng ta bây giờ sẽ thế nào? Ta
cùng nhị tỷ, còn không phải đều dựa vào nhị ca mới có hôm nay ư? Cả đời
này, nương thật hồ đồ, coi hạt cát như trân châu, đại ca như vậy, đại tỷ phu như vậy, đại tỷ cũng như vậy, nhị ca của ta là một viên trân châu,
ngươi lại coi như hạt cát mà dẫm nát dưới chân, nương à, ta phải nói gì
cho phải đây?"
Thu Ngọc thấy sắc mặt của Tăng Thụy Tường và lão gia tử, không khỏi xót
xa, kể lể Điền thị vài câu. "Ngươi là đồ chết bầm, ngay cả nương ngươi
cũng mắng, ngươi không mở miệng nói chuyện thì có ai bảo ngươi là đồ câm đâu, về hết đi, nhìn các ngươi lại tức giận."
Điền thị không kiên nhẫn vẫy tay. Thu Ngọc đi đến trước mặt lão gia tử,
nói: "Cha, ngươi không sao chứ, đại ca của ta là người nóng nảy, ngươi
đừng để trong lòng." "Ta là cha hắn, còn không hiểu được hắn sao? Trở về đi."
Lão gia tử cũng vẫy vẫy tay với Thu Ngọc, nhiều năm như vậy, bị Tăng
Thụy Khánh ép buộc còn ít à? "Vậy ngày mai ta lại đến, mấy ngày nay, ta
giúp các ngươi nấu cơm vài ngày, ta thấy nương còn phải nghỉ thêm vài
ngày." Thu Ngọc nói.
Điền thị nghe xong, từ chối cho ý kiến, Thu Ngọc thấy vậy, cũng không nói gì nữa, cả nhà cáo từ.
Thu Ngọc vừa đi, Tăng Thụy Tường cũng biết hôm nay chỉ có thể như vậy,
hỏi tiếp nữa, sức khỏe lão gia tử cùng Điền thị mà có chuyện gì thì sao, nhưng mà, bỏ qua cơ hội này, ai biết về sau có còn cơ hội hỏi ra miệng
hay không có, Tăng Thụy Tường thầm thở dài, đứng lên, cũng muốn cáo từ.