Chương 381,
Tử Tình đang cùng các nữ quyến bế Yên Nhiên đeo trang sức, vừa nghe còn có tặng lễ đến, Tử Tình sửng sốt, bỗng nhiên có chút lớn đầu, còn có ai đây? Hay là xe ngựa đưa tới? Lâm Khang Bình đi ra bên ngoài đón người vào bên trong vườn, mấy người khiêng đồ vào phòng. Tiểu Phấn cùng Tiểu Lục lại khiêng vào Tây phòng chỗ Tử Tình cùng các nữ quyến đang ở.
Phó phu nhân bế Yên Nhiên cười nói: "Đi, nhìn một cái đi, còn có thứ tốt gì chúng ta chưa thấy qua?"
Người đến là Văn gia, lại có thể là Chu chưởng quầy theo đến, Lâm Khang Bình cùng Chu chưởng quầy ở phòng khách dùng trà, năm đó, Chu chưởng quầy là lấy thân phận trưởng bối của Lâm Khang Bình tới tham gia lễ đính hôn và lễ thành thân của Lâm Khang Bình, bây giờ nhìn Lâm Khang Bình lập được một phần gia nghiệp lớn này, cũng là có chút vui mừng, không ngừng than thở mình là già rồi.
Lại nói Tử Tình thấy Phó phu nhân cùng Hạ thái thái tò mò, chỉ đành phải mở thùng ra, trừ vòng cổ vàng bạc mỗi loại một bộ, còn lại là biểu lễ sáu nâng, túi hương hầu bao đám ngọc bội hoa cùng với một đống đủ loại đồ chơi nhỏ làm bằng phỉ thúy ngà voi đồ vật nhỏ linh tinh, Tiểu Phấn nói, bên ngoài còn có mười cân mì chỉ bạc thượng đẳng.
Mì chỉ bạc: Là món ăn truyền thống của khu vực tỉnh Giang Tô (Thường Châu, Vô Tích) và thành phố Thượng Hải, do tiệm mì truyền thống trăm năm Vị Hương Trai Thường Châu làm ra vào năm 1912, đã có lịch sử trăm năm. Coi trọng phối liệu, thao tác, trình tự nghiêm khắc, có sợi mì mảnh như tơ, màu trắng như bạc, mềm dẻo trơn, đầy tính dai, cho vào nồi không bị dính…
Phó phu nhân tiện tay nhặt lên một con heo phỉ thúy nhỏ cười nói: "Lễ vật này còn rất đặc biệt, nhìn, phỉ thúy này chất nước thật tốt, chạm trổ cũng tinh xảo, chậc chậc, xem Yên Nhiên của chúng ta có nhiều phúc khí, ngay cả đồ chơi cầm trong tay đều là ngọc thạch."
Hạ thái thái cũng là kinh ngạc, Lâm Khang Bình không phải là một gã sai vặt chỉ từ Văn gia đi ra sao? Làm sao Văn gia còn đặc biệt tới sinh nhật cho đứa nhỏ Lâm gia, nhìn quà sinh nhật này còn không nhẹ đâu?
Một nhà Tử Tình này đến cùng có ma lực gì, ngay cả Phó phu nhân cũng bảo vệ? Mong mỏi vội vàng đến tặng lễ? Phó đại nhân lần này vào kinh, cũng không có cơ hội lên chức, nhưng là Hạ đại nhân mặc dù không có cơ hội vào kinh diện Thánh, lần mở ấn sau Tết cuối cùng cũng lên một chức Châu phán An Châu phủ, là tòng thất phẩm, hẳn là có liên quan đến Tử Phúc và Phó đại nhân đề cử dìu dắt, cho nên, Hạ thái thái càng muốn thân cận với Phó gia Tăng gia hơn một chút.
Nghĩ tới những điều này, Hạ thái thái cười nói: "Đến nhà thông gia phu nhân nhiều lần như vậy, cũng chưa từng tới vườn của Tử Tình nhìn xem một lần, hôm nay đến cũng là muốn đi dạo một chút, mới vừa vào Viên, đã thấy hoa đầy vườn, không khí thở ra, đều là đầy mùi hoa."
"Đây chính là thật, lần đó ta đến vào mùa xuân, cũng là bị hoa đầy vườn mê mắt, Tử Tình còn nhất định đòi cho ta một đóa mẫu đơn cài tóc, ta cũng không nỡ để cho nàng cắt xuống." Phó phu nhân cười nói.
Tử Tình nghe xong, chỉ đành phải tiếp đón Phó phu nhân và Hạ thái thái cùng với Thẩm thị và mấy vị cữu nương cùng đi, mấy vị cữu nương cũng không muốn đi theo, chủ yếu vẫn là cảm thấy câu nệ, Thu Ngọc cũng xua tay nói: "Ta cũng không đi, một năm ta đến hơn mười lần, chỗ nào không quen? Ta thay ngươi bế đứa nhỏ đi?"
Qua từ cửa Trúc uyển, thấy bên trong còn có người ở, Hạ thái thái thật là có chút nghi hoặc, Tử Tình thấy giải thích nói: "Là Lương tiên sinh mời đến từ trong thành An Châu, giảng dạy bọn nhỏ cầm kỳ thư họa, ta là nha đầu nông thôn cái gì cũng không biết, cuộc sống bây giờ dư dả hơn một chút, muốn cho mấy đứa nhỏ của ta học thêm một số thứ, đừng như cha mẹ bọn họ trừ thôn cô chính là thô hán, thật sự xấu hổ đi gặp người."
Phó phu nhân nghe xong cười nói: "Ngươi không phải là đang chê cười ta đi? Trong những người này trừ Hạ thái thái, chúng ta đều là xuất thân tiểu gia."
Hạ thái thái nghe xong vội nói: "Phu nhân mới là nói đùa đó. Phu nhân nếu là xuất thân tiểu gia, chúng ta cũng là hàn môn phúc mỏng đến cả tiểu gia cũng không bằng, các ngươi nói đúng không?"
Tử Tình vừa nghe, Hạ thái thái này thật đúng là đọc qua chút sách, nói chuyện cũng không thô tục, mặc dù làm người có chút khôn khéo, xu lợi, người cũng không xấu, đối với Tử Vũ cũng là thật lòng yêu thương, cái khác, Tăng gia cũng sẽ không quá nghiêm khắc.
Phó phu nhân muốn ở trong đình hóng mát nghỉ tạm, Tử Tình vội phân phó Tiểu Phấn chuẩn bị nước trà điểm tâm tới đây, lúc này lá sen đã hoàn toàn mở ra rồi, chật kín cả ao, chỉ là hoa sen còn chưa thấy bóng nào.
Phó phu nhân nhìn đám lá sen nói: "Giọt sương trên lá sen này nghe nói có thể dùng để pha trà, không bằng ngươi ngày nào đó cũng thử xem? Ta từng uống trà bằng tuyết trên hoa mai quét xuống, hương vị thật đúng là không tệ, có một mùi thơm ngát hoa mai."
Tử Tình nghe xong cười thầm, mình thật đúng là một người thô kệch, không biết phẩm trà, đời trước cũng chính là xuất thân nhà nghèo, nào có cơ hội với thừa tiền phẩm trà, đời này, ngay từ đầu cũng không có điều kiện kia, chờ có điều kiện kia, vị giác của Tử Tình đã định tính rồi, cũng không phân biệt ra được trà ngon.
"Phu nhân muốn nếm thử mà nói, ngày mai ta phái người thu thật những giọt sương này, đưa đi cho phu nhân, ta sẽ không giả bộ cao nhã này rồi, muốn nói đồ ăn có ăn ngon hay không, ta còn có thể nói ra một hai, trà này, cũng là thật tâm không hiểu." Tử Tình cười nói.
Thẩm thị nghe xong cũng cười nói: "Nữ nhi này của ta, từ nhỏ chính là đồ ăn hàng, còn chỉ thích ăn món ăn thôn quê, như ếch, lươn, cá chạch, ba ba. …, không bơi trong nước nàng không thích, đáng tiếc, bay trên trời không bắt được, bằng không, cũng sẽ bị nàng bắt đi ăn.
Phó phu nhân nghe xong cười nói: "Phải không? Hôm nay cần phải nếm thử tử tế, ngày trước ta đến, cũng chưa từng thấy mấy thứ này, nhưng là nghe hai tiểu tử kia nhà ta nói qua, hương vị là tốt như thế nào, tốt xấu gì hôm nay ta cũng phải nếm thử món ngon này."
Tử Tình vừa nghe, cái này thật có chút khó khăn rồi, lươn dễ nói, ếch thì nhất thời không tìm được, bèn gọi Tiểu Phấn, phái Lâm Miêu đi chợ phố hoặc trong trang tìm xem.
Cũng may hôm qua đã chuẩn bị mấy con cá lớn, lúc này, cũng là có ích rồi, có hấp, kho tàu, tê cay , hương cay, đã dặn Tiểu Tử làm lên hết.
Mọi người đang ở đình hóng mát dùng trà nói cười, đột nhiên, Hạ thái thái nhìn con đường nhỏ từ cửa lớn vào sân nói: "Tử Tình, nhà ngươi hình như lại tới tặng lễ nữa rồi."
Tử Tình vừa thấy, đúng vậy, vẫn là người trông như quản gia nhà Tiểu Dực lần trước đến kia, do Lâm Mạch dẫn tiến vào. Tử Tình thật sự đau đầu rồi, lần trước đã nói rõ ràng với tiểu thí hài này, về sau không cần tùy tiện tặng lễ tới, một đứa nhỏ phá của bảy tám tuổi, còn rất chấp nhất. Chẳng qua, Tử Tình đã quên, Tiểu Dực cũng không nói Yên Nhiên là vợ của hắn, chỉ là luôn miệng gọi muội muội muội muội.
"Ồ, người tới chạy thẳng tới nơi này." Phó phu nhân nói.
Tử Tình vừa thấy, đúng vậy, Lâm Mạch không biết nói cái gì, người trông như quản gia kia trực tiếp xông đến cầu nổi bên này, Tử Tình chỉ đành phải đứng lên, đứng ở cạnh bậc thềm đón, người tới đến trước mặt Tử Tình, cúi đầu chào hỏi, hai tay kính cẩn giơ qua một bức quyển trục trong tay, nói: "Thái thái, đây là tiểu chủ nhân của chúng ta cố ý viết mừng tuổi cho thiên kim của quý phủ, còn có một phong thư."
Tử Tình nhận lấy, mở thư trước, vừa nhìn, vẫn là thể bút của Tiểu Dực, đại ý là, đáp lễ của Tử Tình lần trước hắn nhận được rồi, rất là cao hứng, nhất là xiêm y Tử Tình tự tay khâu cho hắn, mặt khác hắn nhớ kỹ lời nói của Tử Tình, không có tùy ý dùng tài sản trong nhà cho lễ sinh nhật của Yên Nhiên, tự mình đặc biệt viết mấy chữ. Còn có, đồ lần trước đưa tới, thật ra là mẫu thân hắn để lại cho hắn, mẫu thân hắn sau khi sinh xong hắn không bao lâu thì bệnh mất, đồ cưới của mẫu thân hắn đều để lại cho hắn và tỷ tỷ hắn, có người chuyên quản lý cho hắn, cho nên, bảo Tử Tình không cần lo lắng. Chẳng qua, cuối cùng, hắn cũng nói, muốn nghe lời Tử Tình, sau khi lớn lên, phải làm một người tay làm hàm nhai.
Tử Tình xem thư này hồi lâu, mới hiểu rõ ý tứ, đoán chừng vẫn là Tiểu Dực biết Tử Tình không thích xem cổ ngôn, cho nên đặc biệt đổi thành bạch thoại.
Bạch thoại: Ngày xưa là nói chuyện phiếm, nói chuyện tán gẫu…, ngày nay là hình thức viết văn của tiếng Hán hiện đại. Có thể hiểu là lối viết như nói chuyện thường ngày.
Tử Tình để cho Tiểu Phấn dẫn theo khách tới đi phòng khách dùng trà, khách tới lại đứng không nhúc nhích.
Hạ thái thái ở một bên cười nói: "Tử Tình, mau mở tranh chữ này ra, để cho chúng ta nhìn xem là bút tích thật của vị đại gia nào?"
"Đâu có, chỉ là một tác phẩm của đứa nhỏ, không phải là đại gia gì." Tử Tình trả lời, đột nhiên nhìn thoáng qua khách nhân không đi, đối phương nhìn Tử Tình một cái, nói: "Phu nhân, gọi ta Phương quản gia là được."
Tử Tình đoán ý của Phương quản gia cũng là bảo Tử Tình mở ra ngay trước mặt, chỉ sợ có lời gì để cho đối phương mang về, Phó phu nhân cũng nhìn ra ý đồ đến của đối phương, ở một bên cũng góp hứng, Tử Tình cũng có chút tò mò đứa nhỏ này viết cái gì, mở ra vừa nhìn, là một cái biểu ngữ, đã bồi xong rồi, chỉ có một câu "yên nhiên nhất tiếu bách hoa trì ", Tử Tình tìm tòi trong đầu nửa ngày, hình như nhớ được là một bài vinh mai nào đó, cụ thể không nhớ rõ.
Bồi: là một môn tay nghề đặc thù trang trí thư họa, mẫu chữ khắc…
Yên nhiên nhất tiếu bách hoa trì: một câu thơ trong bài “nhất tiễn mai” của Hoàng Công Độ thời Tống, có ý là một nụ cười lơ đãng, rất xinh đẹp làm muôn hoa phải xấu hổ, chậm chạm không dám nở. Câu thơ này có cùng chữ “yên nhiên” trong tên Yên Nhiên, có thể tiểu Dực cũng có ý là Yên Nhiên cười một cái muôn hoa thẹn (hehe).
"Thật đúng là chữ của một đứa nhỏ, tuy có chút non nớt, nhưng mà, cũng nhìn ra được là tốn tâm tư rồi." Phó phu nhân nói.
"Ừm, Phương quản gia, thay ta đa tạ tiểu chủ nhân nhà ngươi, lát nữa ta treo nó lên, đặt ở phòng tiểu nữ. Tiểu chủ nhà ngươi còn có nói dặn dò gì không?" Tử Tình hỏi.
Phương quản gia nghe xong Tử Tình nói treo tác phẩm thư pháp ở phòng của Yên Nhiên, vội vui vẻ nói: "Không có, ta trở về nhất định truyền đạt lời nói của thái thái. Tiểu chủ biết được nhất định là vạn phần cao hứng, tiểu chủ luyện mấy chữ này, cũng là tốn mấy ngày liền."
"A, lễ tặng này thật đúng là lễ nhẹ mà nặng tình cảm, đứa nhỏ bây giờ thật đúng là nhỏ tuổi nhưng tinh ranh, một câu lời hay mà thôi, vừa lấy lòng chủ nhân, cũng đầy đủ mặt mũi cùng tâm ý của mình." Hạ thái thái cười trêu ghẹo một câu.
Hạ thái thái chủ yếu là nghe Tử Tình nói đối phương là một đứa trẻ, không nỡ tiêu tiền, đành phải tự viết một bức chữ mà thôi, Tử Tình còn thấy rất nặng, mà đối phương hiển nhiên là có tình cảm với Yên Nhiên, Hạ thái thái nghĩ tới tôn nhi của mình, không khỏi có chút ê ẩm, người này vừa ghen tỵ, vừa tức tối, vừa sốt ruột, liền dễ dàng nói ra lời nói sai lầm.
"Tặng lễ không câu nệ cái gì, chỉ cần tâm ý đến, chính là khó có được. Phương quản gia nói vậy đã là một đường bôn ba vất vả, đi theo nha hoàn nhà ta đi uống ly trà đi, tướng công nhà ta đang ở phòng khách tiếp khách, lát nữa ta chuẩn bị vài thứ ngươi mang giùm cho Tiểu Dực." Tử Tình vội nói, sợ trên mặt Phương quản gia khó coi, nếu giận thật, đoán chừng Hạ thái thái còn phải gánh chịu đi, vì Tử Vũ, Tử Tình cũng không thể để cho Phương quản gia trở mặt.
Chẳng qua, Tử Tình lúc này thật đúng là không đoán được tâm tư của Hạ thái thái, chủ yếu Tử Tình cũng không có lòng dạ nào đi đoán, vừa nghe mẫu thân của Tiểu Dực không còn, lòng đồng cảm trào ra, khó trách lần đó ở nhà Tử Tình, khi Tử Tình vuốt ve Thư Ngọc, vẻ mặt khát vọng, thì ra là từ nhỏ đã thiếu hụt sự âu yếm của mẫu thân.
Phương quản gia dừng một chút, nói: "Thật ra, còn có một xe lễ vật ở bên ngoài, chủ tử sợ ngài tức giận, nói, đưa tác phẩm thư pháp lên trước, đó là đặc biệt mừng tuổi cho lệnh tiểu thư. Lễ vật ngoài cửa là quà tặng lễ Đoan Ngọ trước cho thái thái, chúng ta sẽ không đến riêng một chuyến nữa, còn có, chủ tử nói, phu nhân đừng giận, về sau, tiểu chủ của chúng ta sẽ coi phu nhân là cô cô của hắn, cháu hiếu kính cô cô một chút cũng là phải."
Đùa, cô cô này là dễ làm như vậy? Tử Tình ngay cả lai lịch của đối phương là gì cũng không rõ, đến họ cũng không biết, còn cô cô, cô cô, Tử Tình cho rằng chỉ là thuận miệng mà gọi.