Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 389: Chương 389: Mời khách




Editor: Trạch Mỗ

"Cái này, ta biết, thực ra không phải là mặt trời xuống núi, là vì chỗ chúng ta đang sống là một vật thể hình cầu, gọi là Địa cầu, Địa cầu là chuyển động xung quanh mặt trời, quay từ tây sang đông, cho nên, là phía đông sáng lên trước." Thư Ngạn nói chơi, còn dùng hai cái đĩa biểu thị một chút.

Mấy đứa Tiểu Dực đều mang theo nghi vấn nhìn về phía Tử Tình, Tử Tình gật đầu nói: "Điều này, là học thuyết của người Tây Dương, người Tây Dương phát hiện nơi chúng ta sống là hình cầu. Chờ các ngươi có cơ hội, cũng có thể học một chút tri thức của người Tây Dương. Thực ra, khoa học hẳn là không phân biệt biên giới, chỉ cần là có tác dụng với chúng ta, thứ tiên tiến hơn chúng ta, chúng ta nên học tập người ta, đương nhiên, chúng ta cũng có chỗ lợi hại hơn bọn họ. Thế nên, chúng ta cũng không nên tự coi nhẹ mình."

Tử Tình biết những đứa nhỏ này lai lịch không nhỏ, lời nói này, là nói có mục đích, tương lai, có lẽ còn có thể cần dùng đến.

Tử Tình nói chuyện cùng bọn nhỏ một lúc, lại dẫn theo bọn họ chơi một lúc diều hâu bắt gà con, ném bao cát, nhiều kiểu nhảy dây. Cho đến khi mặt trăng lên giữa bầu trời, mọi người mới còn chưa thỏa mãn mà giải tán.

Sáng sớm ngày hôm sau, đưa tiễn mấy đứa Tiểu Dực rồi, trong lòng Tử Tình cũng có chút mất mát, ba đứa nhỏ này, thấm thoát đã ở Tình viên một tháng, cảm giác cũng là tựa hồ như người thân của Tử Tình, nếu không phải là Tử Tình lo lắng sau này dính dáng quá nhiều không tốt, Tử Tình thật đúng là hi vọng bọn họ thường xuyên tới đây, nhất là đứa tên Tiểu Dực kia, quyến luyến Tử Tình thật đúng là không phải sâu bình thường.

Thẩm thị thấy vẻ mặt Tử Tình, hỏi: "Đã luyến tiếc bọn họ, vì sao lại nói với bọn họ, bảo sau này bọn họ đừng đến nữa, đi địa phương khác tăng thêm kiến thức? Ngươi xem mấy đứa nhỏ kia, rất đau lòng đó."

"Nương, ta cũng là mâu thuẫn quá, ngươi nói người ta từ xa xôi đến, ta cũng không thể nói lời lạnh nhạt, đều là đứa nhỏ, sao ta có thể nổi giận với bọn nhỏ? Ta chỉ có thể đối với bọn họ thật tốt, nhưng là, ta sợ thời gian dài. Hình thành quy luật. Vừa đến ngày nghỉ, bọn họ chạy đến chỗ này, hơn nữa còn luôn miệng muốn Yên Nhiên, nhưng là, cái loại gia đình này, là chúng ta có thể với được sao? Ngộ nhỡ. Tương lai, bọn họ thật sự muốn nâng Yên Nhiên vào làm thiếp, ta phải làm sao bây giờ? Cho nên, ta bảo bọn họ về sau đừng tới. Chỉ coi đây như một hồi ức đẹp trong quá trình trưởng thành, nhớ lại đã từng, có một vị cô cô như vậy, từng đối xử thật lòng với bọn họ, cũng chỉ thế thôi."

Thẩm thị nghe xong cười nói: "Đứa nhỏ mới bao nhiêu tuổi? Cách suy nghĩ của ngươi còn xa lắm. Lại nói, Kinh thành cách đây hơn ngàn dặm, sao có thể đến thường xuyên? Bọn nhỏ cũng là ham thích mới mẻ. Ngươi yên tâm, chỉ sợ qua hai năm, ngươi xin người ta đến, người ta còn không tới đâu?"

Tử Tình cười khổ một chút, nói: "Hi vọng như thế đi?"

Thẩm thị lại hỏi vài câu Lâm Khang Bình khi nào thì trở về, xưởng thủy tinh ở Hàng Thành tiến triển có thuận lợi hay không….

Những cái đó Tử Tình thật đúng là không biết, Lâm Khang Bình chỉ là sau khi đến Hàng Thành, nhờ gửi một phong thư cho Tử Tình, sau đó. Cũng không có gửi thư nữa, Tử Tình đoán chừng hắn cũng là muốn sớm xong việc, đi về ăn Trung thu, cho nên, mới không thời gian viết thư cho Tử Tình. (diedanlequydon.com)

"Ngày ấy, ý của Hạ thái thái là muốn gom tiền nhập cổ phần đi? Bị ta cắt ngang, có mấy ngày không tới đây, ngươi nói, Vũ nhi là nữ nhi của ta. Ta có thể không lo lắng cho nàng sao? Nàng thì tốt rồi. Há mồm đã muốn nhập cổ phần, cho rằng chỉ nhà nàng có dư bạc à? Trong mắt chỉ có con nàng. Sợ chúng ta để cho Hạ nữ tế bị thua thiệt." Thẩm thị thở dài.

"Nương, chuyện trên đời này, thật đúng là trước khác nay khác, lúc trước, lúc chúng ta kết thân với Hạ gia, nghĩ Hạ gia tuy là nhà quan lại, chúng ta có Đại ca, cũng miễn cưỡng không tính với cao, sau này, đến Tiểu Tứ kia, thật đúng là với cao Phó gia, ai ngờ Phó gia vậy mà hiền hoà như vậy, Hạ gia ngược lại càng xu lợi hơn. Bây giờ, mới vài năm, chúng ta đều không cần nhìn sắc mặt của bọn họ, bọn họ ngược lại một đám đều muốn bám vào chúng ta."

Lời của Tử Tình không phải là không có đạo lý, Tử Phúc và Tử Hỉ mặc dù không có phẩm cấp cao như Phó gia, nhưng là, hai người này là quan ở Kinh thành rồi, đều là dưới chân Thiên tử, Ngự tiền có thể nói lên, tiền đồ tất nhiên bừng sáng.

Thẩm thị nói đến cái này cũng cười nói: "Đúng vậy, ban đầu lúc định Phó gia, ta còn lo lắng Tiểu Tứ bị coi thường đấy. Nói đến cái này, ta còn nợ các nàng một lần mời khách, vừa vặn, lúc này ngươi cũng nhàn rỗi, ta gửi thiệp mời cho các nàng nhé?"

Hai người đang nói chuyện, Thư Duệ mang theo mấy đứa Yên Nhiên đi vào, Tử Tình cũng không nói những chuyện này nữa, Thẩm thị cùng bọn nhỏ nói đùa một hồi, rồi đi.

Mấy ngày tiếp theo, Tử Tình vội vàng chuẩn bị quần áo cho Thư Duệ đi huyện học, đứa nhỏ lớn nhanh, quần áo cơ bản là một năm đổi một lần, trang phục người một nhà mình, Tử Tình cơ bản là tự mình làm, cho nên, qua mấy ngày cực kỳ bận, cũng đã đến ngày đưa Thư Duệ đi rồi.

Thẩm thị nhìn Tử Tình làm quần áo cho đứa nhỏ, cũng nhớ lại hồi nàng còn trẻ, vừa đến thời điểm này, cũng vội vàng chuẩn bị quần áo cho mấy người Tử Phúc đến trường, không nghĩ tới, thời gian thoáng một cái đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, bây giờ cũng đến lượt Tử Tình, cảm khái vài câu.

Thẩm thị là mời Phó phu nhân và Hạ thái thái vào mùng hai tháng tám tới đây, vốn theo ý của Tử Tình, là ở Tình viên tốt hơn, nhưng là, ý của Thẩm thị, nàng đã là mời khách, vẫn là ở nhà tốt hơn, vả lại, trong nhà vốn cũng không có người nào, chỗ như vậy là đủ rồi.

Phó phu nhân cùng Hạ thái thái là đồng thời vào cửa, phỏng chừng hai người là hẹn trước, Hạ thái thái vừa thấy Tử Tình, hỏi ngay: "Tử Tình, khách nhân nhà ngươi đi rồi?"

"Đi gần một tháng rồi, ý của nương ta là muốn sớm đi gọi mọi người đến tụ tập, nhưng lại gặp phải tết Truyên Nguyên (rằm tháng bảy), đành thôi, bởi vậy, vừa mới vào tháng tám, đã mời mọi người tới. Sợ hai vị chờ không kịp, cho là nương ta muốn quỵt nợ đấy." Tử Tình cười nói.

"Đúng vậy, nương ngươi còn không mời, ta sẽ không mời mà đến, trong nhà không có một đứa trẻ, đến cả tiếng cười cũng không nghe thấy, còn không bằng đến chỗ Tử Tình, nhìn đứa nhỏ nhà người ta nô đùa cũng được." Hạ thái thái oán giận nói.

Trong tay Phó phu nhân đang bế Yên Nhiên, nghe thấy được lời này của Hạ thái thái, nói: "Lời này của Hạ thái thái rất phải, ta cũng cảm thấy điểm ấy của thông gia phu nhân tốt, mấy nhi tử không ở bên người, mà lại có nữ nhi tri kỉ như vậy ở bên cạnh. Muốn ta nói, lúc trước ánh mắt của thông gia tẩu tử thật không sai, tìm nữ tế như Lâm Khang Bình, cũng chẳng khác nào có thên nhi tử."

"À, nói đến Khang Bình nhà ngươi, còn chưa có từ Hàng Thành trở về sao? Cũng là ra ngoài nhiều ngày rồi nhỉ?" Hạ thái thái hỏi.

"Cũng là nhiều ngày rồi, cũng không gửi thư, cũng không biết rốt cuộc việc có thuận lợi hay không? Thật làm cho người ta sốt ruột chết." Tử Tình biết Hạ thái thái muốn biết cái gì, vội vàng nói trước.

"Nói đến cái này, nữ nhi nhà chúng ta mấy ngày nay, cũng nên sắp sinh rồi, cũng không gửi thư giống thế, phỏng chừng là muốn chờ sinh xong rồi mới gửi thư, thật sự sốt ruột chết người. Cách xa như vậy, muốn nhìn một cái, cũng là không thể." Phó phu nhân thở dài.

"Đúng vậy, Đại nàng dâu kia của ta còn chưa có tin tức đâu, nàng hẳn là trước Tứ nàng dâu mấy ngày, cũng là mấy ngày này, nếu không phải là tình huống trong nhà không đi được, ta cũng muốn đi xem mấy người các nàng, ngươi nói một chút, sáu đứa nhỏ có năm đứa ở Kinh thành, làm nương, có thể không nóng ruột nóng gan sao?" Thẩm thị nói.

"Được rồi, nương, mời khách nhân đến, cũng không thể ở đây tố khổ oán trách, chúng ta đổi lại chủ đề vui vẻ hơn đi, ta đoán chừng mấy ngày này, sắp có thư đến rồi, chờ Đại tẩu cùng Tứ đệ muội sinh, chúng ta à, lại mở rượu ăn mừng một bữa." Tử Tình cười nói.

"Đúng là cái lý này? Tất nhiên phải rồi." Thẩm thị đáp.

Bốn người chuyển qua gian phòng phía tây, bài bàn đã dọn xong rồi, Tiểu Phấn bế Yên Nhiên rời đi, mấy ngày nay Tăng Thụy Tường nhàn rỗi, lại bắt đầu đi học đường giảng bài, một mình Tử Văn cũng thật là bận chân không chạm đất.

Cho nên, trong nhà cũng không có người ngoài quấy nhiễu, bốn người chơi bài ở trên bàn, Tiểu Tử dẫn theo Thạch bà tử ở phòng bếp chuẩn bị cơm.

"Tử Tình, khách nhân nhà ngươi đi rồi, có nói khi nào lại tới hay không? Ta thấy bọn họ rất thân thiết với ngươi, không giống như là cô cô vừa nhận, trái lại như cô cô ruột thịt." Hạ thái thái hỏi như là tùy ý.

"Trẻ con thôi mà, đều là thiên tính, ai tốt với nó, tự nhiên thân với người đó. Ngươi nói người ta từ xa xôi đến, sao ta có thể để cho người ta chịu lạnh nhạt, không thiếu được tận tâm thêm một chút mà thôi, đâu có nói đến có tốt như thông gia thái thái nói?" Tử Tình nhàn nhạt trở lời một câu.

"Đó cũng phải, tâm nhãn trẻ con sạch sẽ nhất, liếc mắt một cái có thể nhận ra ai là thật sự đối tốt với nó ai là giả vờ có lệ. Chẳng qua, Tử Tình, nói đến cái này, sự nghiệp của Khang Bình nhà ngươi làm cũng không nhỏ, ngộ ngỡ, ta là nói ngộ nhỡ, hắn gặp khó khăn gì, có người giúp đỡ một phen, không phải là rất tốt sao? Ta thấy mấy đứa nhỏ này, chỉ sợ lai lịch cũng không thấp." Phó phu nhân hỏi.

"Ai nha, cũng không phải là lời này, mấy nhà chúng ta, căn cơ vẫn là hơi mỏng, càng là ở Kinh thành, hộ có tiền có thế đi nhiều, bình thường à, người ta muốn cầu tới cửa cũng không tìm được con đường, Tử Tình của chúng ta thì tốt, người ta tìm tới cửa. Nếu không nói, vẫn là Tử Tình của chúng ta mệnh tốt đấy. Ngồi ở trong nhà, phú quý cũng có thể từ trên trời rơi xuống, chỉ xem Tử Tình muốn nhặt hay không thôi." Hạ thái thái cười nói.

Tử Tình có chút buồn bực, cách làm người của Hạ thái thái Tử Tình tất nhiên rõ ràng, nhưng là, lời nói của Phó phu nhân, không thể không khiến cho Tử Tình suy nghĩ vài phần, chẳng lẽ, Phó phu nhân cũng là hi vọng Tử Tình dựa vào quan hệ này, tương lai nâng đỡ Tử Hỉ sao?

Tử Tình tất nhiên không biết, người giao thiệp ở quan trường dài lâu, suy nghĩ tất nhiên lâu dài hơn so với Tử Tình, hơn nữa, cá tính của bọn họ, không khâu còn muốn cắm kim đấy, hơn nữa, có sẵn cơ hội đặt ở trước mặt, ai có thể không động tâm? Phó phu nhân mặc dù không xu lợi giống Hạ thái thái, nhưng là, ánh mắt và tâm tư của Phó phu nhân, tuyệt đối không thể kém hơn Hạ thái thái. Cho nên, Phó phu nhân mới có ý phối hợp với Hạ thái thái đến tìm hiểu.

Tử Tình tất nhiên không rõ ý nghĩ của Phó phu nhân, nàng đối với Phó phu nhân vẫn là tương đối kính trọng, không nghĩ Phó phu nhân thành một người như Hạ thái thái, chẳng qua, lời nói của Phó phu nhân, vẫn là khiến cho Tử Tình lưu tâm.

Cho nên, suy nghĩ một chút, Tử Tình nói: "Những đại hộ nhà cao cửa rộng kia, há lại những tiểu hộ hàn môn chúng ta có thể tùy ý dính dáng? Không làm tốt một cái, chỉ sợ biến khéo thành vụng cũng là có, nếu người ta có lòng giúp đỡ, chuyện của chúng ta, người ta hơi dụng tâm một chút là có thể biết được. Tội gì tự chúng ta phải dán lên, không được ngược lại hoàn toàn phản tác dụng, các ngươi nói, có phải cái lý này hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.