Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 500: Chương 500: PN2, đại phiền não của tiểu hài tử




Thư Vĩ và Yên Nhiên cùng với Lý Dực ngồi ở trên xích đu, Thư Ngọc cùng Thư Ngạn đẩy bọn họ, năm người cười hì hì chơi một hồi, lúc này, Truy Nguyệt đi ra ngoài nói ăn cơm rồi.

Đám con nít bày hai bàn ở trên kháng, Hạ thái thái lo lắng Văn Xương chịu thiệt, muốn để cho Văn Xương đi theo nàng, Tử Vũ nghe thấy nàng gọi Văn Xương, liền nói: "Nương, những đứa nhỏ này đều ở cùng nhau, chỉ đứa nhỏ của chúng ta được chiều chuộng? Văn Xương còn là nam hài đấy, cũng nên rèn luyện một chút.

Hạ thái thái nghe tuy có chút mất hứng, chẳng qua cũng không tiện nói gì, cả đại gia đình này nam hài nhiều nữ hài tử ít, cho nên nữ hài tử thông thường đều tương đối tinh quý hơn, nam hài đều học xong tự lo liệu cuộc sống từ rất sớm, cho nên cùng Văn Xương đều có chút không hợp nhau, cho dù tôn quý như Lý Dực, ở dưới sự cố ý hun đúc của Tử Tình, tất cả đều là tự mình làm, không chỉ như thế, còn muốn phân tâm chăm sóc Yên Nhiên.

Lúc này, Lý Dực đang múc canh cho Yên Nhiên, Văn Xương ở một bên thấy, nói: "Ta cũng muốn ăn canh."

Ai ngờ Lý Dực ngay cả con mắt cũng không nhìn hắn một cái, Vĩnh Bách bên cạnh thấy chỉ đành phải bưng bát của hắn lên, múc một bát cho hắn, ai ngờ Văn Xương không chịu, nói: "Ta chỉ muốn hắn xơi, một người ngoài như hắn, vốn tới nhà cô cô ăn trực, dựa vào cái gì không để cho hắn làm việc?"

Yên Nhiên nghe xong nói: "Hắn là ca ca của ta, không phải là người ngoài."

Văn Xương nói: "Ta mới là biểu ca đứng đắn của ngươi, hắn không phải, hắn là người ngoài."

Thư Vĩ sớm không nhịn được rồi, nói: "Có ăn hay không, không ăn đi xuống, ngươi nhìn xem, đến cả Vĩnh Chi bọn họ cũng không ầm ĩ không làm khó, chỉ một mình ngươi nhiều chuyện."

Văn Xương nghe oa oa khóc lên, nói: "A bà, bọn họ đều bắt nạt ta."

Hạ thái thái nghe xong vội xuống bàn ba bước cũng làm hai bước chạy tới, hỏi: "Đang yên lành, đây là thế nào?"

"A bà, hắn múc canh cho muội muội, chỉ là không múc cho ta." Văn Xương chỉ vào Lý Dực nói.

Lý Dực nhíu nhíu chân mày, ngay cả đầu cũng không ngẩng, nếu không phải cố kỵ Tử Tình, sợ rằng, đã sớm cho Hạ gia nếm chút mùi đau khổ rồi.

Yên Nhiên ở một bên thấy hắn cau mày, bèn vươn tay, muốn xoa xoa chân mày cho hắn, Lý Dực thấy có những người này ở đây, vội ngăn cản Yên Nhiên, nắm tay Yên Nhiên để xuống.

Yên Nhiên nhìn hắn, tựa hồ có chút không hiểu, ngày thường thấy Lý Dực cau mày, vừa làm động tác này, Lý Dực sẽ vui vẻ cười một tiếng với nàng ngay, hôm nay vì sao không đồng ý rồi đây? Yên Nhiên không hiểu, cho là Lý Dực giận nàng, cho nên liền có chút rầu rĩ không vui.

Lý Dực thấy, cũng không tiện giải thích với Yên Nhiên cái gì, một đứa nhỏ bảy tuổi đâu hiểu được tị hiềm, trong lòng nàng, Lý Dực chính là ca ca. Lý Dực chỉ đành phải bày mấy món nàng thích cho Yên Nhiên, nói với Yên Nhiên: "Muội muội ngoan, ăn nhiều một chút, lát nữa ca ca sẽ dẫn ngươi đi chơi."

Yên Nhiên nghe xong biết Lý Dực không giận nàng, liền cười ngọt ngào với hắn, Văn Xương ở đối diện thấy nói: "Ta cũng muốn đi chơi cùng các ngươi."

Yên Nhiên nói: "Nhưng là ngươi không phải là bị ngã sao? Ngươi không phải là kêu đau sao?"

Hạ thái thái cũng ở một bên nói: "Đúng vậy, chờ khỏi rồi lại chơi cùng muội muội đi. Chờ muội muội về nhà, có bao nhiêu ngày không thể chơi đây, không nên tranh giành một hồi này?"

Lúc này, Tử Vũ tới đây, thay Hạ thái thái, Hạ Văn xương mới yên tĩnh hơn một chút, lúc này, bọn nhỏ đa số ăn xong rồi, đi ra ngoài như ong vỡ tổ, Truy Nguyệt vội vàng đuổi theo. Chỉ chốc lát tất cả đám người lớn cũng đi ra ngoài tiêu thực, tốp năm tốp ba đi ra bờ sông, bảo là muốn đi ra bờ sông ngắm ráng chiều, có nhiều người là lần đầu tiên tới, vừa lúc xem một chút bộ dáng và kích cỡ của trang viên này, thật xa đã nghe thấy Tử Hỉ nói với Tử Tình, cũng muốn mua một mảnh núi ở bên cạnh, làm hàng xóm với Tử Tình….

Lý Dực cũng không còn tâm tư nghe những thứ này, lúc này hắn đang lôi kéo tay Yên Nhiên, tìm châu chấu ở trong bụi cỏ, chỉ nghe Lý Dực nói với Yên Nhiên: "Muội muội, ngày mai ca ca phải trở về thành rồi, lần sau tới thăm ngươi còn không biết lúc nào, muội muội nếu như nhớ ca ca, thì nói cho Truy Nguyệt tỷ tỷ, được không?"

Thấy Yên Nhiên gật đầu, Lý Dực lại nói: "Ca ca nói cho ngươi, trừ Đại ca, Nhị ca, Tam ca, Tứ ca nhà mình còn có ta, không được để cho ca ca khác ôm ngươi, không được cho ca ca khác hoặc nam hài hôn ngươi, còn có, cũng không được nhận đồ của nam tử khác, muốn cái gì nói cho ca ca, nhớ chưa? Nếu không, ca ca biết được sẽ không vui, ngươi không muốn nhìn thấy ca ca không vui chứ?"

Yên Nhiên lúc này không có lập tức gật đầu, nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, có chút buồn rầu hỏi: "Phụ thân cũng không được sao? Nhưng là ta thích phụ thân."

Lý Dực nghe được phì cười một tiếng, thuận tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Yên Nhiên, cười nói: "Thật là một đứa nhỏ."

Cười xong đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội bổ sung một câu: "Phụ thân là người trong nhà, dĩ nhiên không thành vấn đề, ca ca nói với ngươi chỉ là người ngoài, chẳng qua, lời ca ca nói cho ngươi, không được nói cho người khác biết. Nếu không, ca ca sẽ bị mắng, ngươi không muốn nhìn thấy ca ca bị mắng chứ?"

Thấy Yên Nhiên lắc đầu thật mạnh, trong lòng Lý Dực mềm mại một mảnh, vuốt lông mày Yên Nhiên, âm thầm thở dài, muội muội phải khi nào mới có thể lớn lên đây?

Ngày hôm sau, ăn xong cơm trưa, mọi người rối rít trở về thành, Khang Viên lại trở lại vắng lạnh như trước, buổi sáng mỗi ngày Yên Nhiên đi theo tiên sinh học thi từ ca phú một canh giờ, rồi lại đi theo Tử Tình học tập quản gia quản lý tài sản và thiêu thùa may vá một canh giờ, xế chiều vẫn là cầm kỳ thư họa một canh giờ, thời gian còn lại chính là đi chơi, bên cạnh không có bạn chơi thích hợp, chỉ đành phải đi tìm bạn cùng lứa tuổi trong thôn chơi, thỉnh thoảng còn giúp bọn họ làm chút việc nhà nông, hoặc là cùng đi lên núi nhặt nấm.

Tử Tình cũng không gò bó nàng, cảm thấy Yên Nhiên như vậy ngược lại tốt hơn, tâm tính trẻ con, có đồng bạn mới, đối với Lý Dực cũng không nhớ nhung như vậy nữa, Tử Tình là vui mừng nhìn thấy thành quả , hơn nữa, Tử Tình cảm thấy, thời thơ ấu nên là lớn lên trong sơn dã, mới có thể có niềm vui thú của tuổi thơ, cả ngày vây quanh ở trong đại viện tường cao, nhìn thị phi phi hoặc là lục đục giữa người lớn với nhau, không trưởng thành mới là lạ chứ.

Yên Nhiên là không có khái niệm thời gian, ngày hôm đó, thấy Đại Nữu dùng sợi tơ năm màu muốn dệt túi lưới, nói là cho các đệ đệ muội muội dùng trong tiết Đoan Ngọ, Yên Nhiên nghe được, nhớ tới túi lưới Lý Dực đòi nàng, nàng đúng là đã sớm dệt xong rồi, liền một đường chạy về nhà, vừa vào cửa đã gọi: "Nương, nương ơi, sắp đến tiết Đoan Ngọ sao?"

Tử Tình vuốt cái đầu nhỏ của nàng cười nói: "Đúng nha, Yên Nhiên của chúng ta có cái gì muốn làm sao?"

"Nương, ta muốn trở về trong thành, ta nhớ các ca ca rồi." Yên Nhiên ôm hai chân Tử Tình, ngửa đầu nói.

Tử Tình nghe xong trong lòng mềm nhũn, đứa nhỏ này ở nông thôn cùng với mình, cũng đúng là không dễ dàng, bèn nói: "Được, vừa lúc nương cũng muốn đi thăm ông ngoại bà ngoại ngươi một chút, thu dọn đồ đạc đi."

Yên Nhiên vào cửa thành, lại hỏi: "Nương, ca ca biết ta đã trở về không?"

Tử Tình vừa nghe, ca ca này chắc là Lý Dực rồi, bèn hỏi: "Yên Nhi nhớ ca ca rồi?"

"Nhớ, ca ca tốt." Yên Nhiên gật đầu trả lời.

Thấy Tử Tình như là trầm tư, Yên Nhiên lắc lắc tay Tử Tình hỏi: "Nương, ca ca không tốt sao? Ca ca làm chuyện sai chọc nương tức giận?"

Tử Tình làm sao có thể giải thích những thứ này cho một đứa nhỏ bảy tuổi, chỉ là vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Yên Nhiên, lắc đầu.

Lâm Khang Bình thấy, một phát bế Yên Nhiên qua ngồi trên đùi mình, hỏi: "Yên Nhiên còn nhỏ mà, ca ca là phải làm đại sự, không được quấn ca ca mãi, còn có, qua hai năm, ca ca cũng nên đón dâu rồi, ngươi cứ quấn ca ca, ca ca làm sao đón dâu đây?"

Yên Nhiên còn chưa hiểu đón dâu là có ý gì, chẳng qua, câu “không được quấn ca ca” trái lại nghe hiểu, trong lòng có chút mất mác, cảm thấy ca ca nếu đón dâu rồi, mình sẽ không thể chơi cùng hắn nữa, nghĩ đến đây, Yên Nhiên trở về thành cũng không dậy nổi hứng thú gì.

Tử Tình thấy được, biết lời của Lâm Khang Bình tiểu nha đầu để tâm rồi, liền dùng những chuyện khác lái đi, hỏi Yên Nhiên về nhà có nhớ mấy người Vĩnh Huyên các nàng hay không, lần sau về Khang Viên có muốn mang một chút đồ ăn mới mẻ cho các bạn nhỏ trong trang hay không…, Yên Nhiên cũng chỉ là uể oải mà đáp trả.

Trở lại tiểu viện của mình, Yên Nhiên còn đang suy nghĩ vấn đề Lý Dực đón dâu này, tuổi nho nhỏ lần đầu tiên có phiền não to to, Tiểu Dực ca ca nếu như không chơi với mình, chơi cùng người khác, vậy mình phải chơi với ai nha?

Hoa ma ma cùng Truy Nguyệt thấy Yên Nhiên thần thái không bình thường, cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc trở về thành, các nàng ngồi ở trên một chiếc xe ngựa khác, chẳng qua, sau khi trở về thành, liền sai người đi báo cho Lý Dực rồi.

Ngày hôm sau, mấy đứa Vĩnh Huyên bọn họ đến tìm Yên Nhiên, mọi người cùng đi bắt bướm ở hậu hoa viên, chỉ một mình Yên Nhiên ngồi ở trên ghế đá, hai tay nâng cằm, nhìn bầu trời bao la nơi xa ngẩn người, cho đến khi Lý Dực ngồi xuống bên cạnh nàng mới hồi thần.

Lý Dực vừa bắt đầu cũng không để ý, thuận miệng hỏi: "Sao muội muội một mình ngồi ở chỗ nầy? Bọn nha hoàn đâu?"

Yên Nhiên lắc đầu, chỉ chỉ mấy nha hoàn cách đó không xa đang chơi đến cao hứng. Hoa ma ma cùng Truy Nguyệt không biết đi làm cái gì, chỉ để lại bốn tiểu nha hoàn, Yên Nhiên đặt tên cho các nàng là Đại Đào, Nhị Đào, Tam Đào, Tứ Đào, là thấy được nhà Đại Nữu bạn chơi của nàng còn có Nhị Nữu Tam Nữu, Yên Nhiên nhìn thấy hoa đào khắp núi Khang Viên, bèn gọi các nàng bằng tên này.

Bốn nha hoàn này lớn cũng chỉ là mười tuổi, nào có không nghịch ngợm? Huống chi, Tử Tình và Yên Nhiên cũng đều là tính tình tốt, chưa bao giờ từng đánh chửi các nàng, lúc này thấy Yên Nhiên tự mình ngồi đàng hoàng ở một bên, liền chạy đi bắt bướm rồi.

Lý Dực lại cười hỏi: "Sao muội muội không đi chơi? Làm sao càng sinh ra lười hoạt động rồi, có phải chờ ca ca đi bắt bướm cho ngươi hay không?"

Thấy Yên Nhiên lại lắc đầu, Lý Dực cuối cùng cũng phát hiện Yên Nhiên không giống ngày thường, ngồi xổm đến chính diện Yên Nhiên, nhìn vào mắt Yên Nhiên hỏi: "Có chuyện khó khăn gì nói cho ca ca, có ca ca ở đây, ca ca nhất định giúp ngươi."

Yên Nhiên nghe xong trong mắt đột nhiên tụ nước mắt trong suốt, rưng rưng hỏi: "Ca ca, ngươi muốn đón dâu sao? Ngươi đón dâu rồi có phải sẽ không thể chơi cùng ta nữa hay không?"

Lý Dực thấy Yên Nhiên muốn khóc nhưng không khóc, cũng bất chấp cái gì, vội một phát ôm nàng qua, căng thẳng trong lòng, nói: "Không có, ai nói? Ca ca không đón dâu, ca ca sẽ chờ ngươi lớn lên, ca ca sẽ không bỏ lại ngươi không quản. Thật, ca ca bảo đảm, chỉ cần ngươi cần ca ca, ca ca nhất định ở bên cạnh ngươi."

Yên Nhiên nghe xong nín khóc cười một tiếng, lời của Lý Dực nàng vẫn tin tưởng, chỉ cần Lý Dực nói sẽ không bỏ lại nàng, vậy thì sẽ không.

"Muội muội ngoan, có thể nói cho ca ca hay không, ai nói với ngươi ca ca muốn đón dâu?" Lý Dực hỏi.

Giờ phút này trong lòng Lý Dực cũng có chút phức tạp, đứa nhỏ Hoàng gia thông thường mười bốn mười lăm tuổi là sẽ an bài thông phòng, năm nay Lý Dực mười ba rồi, thật đúng là sẽ rất nhanh đối mặt với vấn đề này, Lý Dực nhất thời cũng không biết nên làm gì cho phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.