Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 310: Chương 310: Thám Hoa lang Tử Hỉ




Tiểu Thanh Tiểu Lam chuyển đi rồi, Tử Tình trong một khoảng thời gian rất dài vẫn chưa thích ứng được, thỉnh thoảng gọi nhầm tên của Tiểu Lục và Tiểu Phấn, làm ra không ít chê cười.

Thư Duệ mỗi ngày đều tự mình đến học đường, Tử Tình làm cho đứa nhỏ quần áo vải bông mới, thoạt nhìn cùng đứa nhỏ trong thôn cũng không khác nhau nhiều lắm, đứa nhỏ này đi theo Lâm Khang Bình luyện đứng tấn một năm, lại thường xuyên ở nhảy nhót trên giường bật bật, thân mình cao hơn đứa trẻ cùng tuổi một ít, hơn nữa, chạy hoạt động cũng thật linh hoạt, Tử Tình cười nói một năm này không phí công chịu khổ.

Mấy ngày này Tử Tình chăm chỉ về nhà mẹ đẻ một chút, thường đi bồi Lưu thị đang ở cữ một chút, cùng Phó thị cũng thân quen hơn chút, mới phát hiện Phó thị thực ra cũng là rất thích nói chuyện, tâm tư cũng tương đối đơn thuần, chỉ là trong lòng chịu không nổi ủy khuất, vô cùng mẫn cảm với lời nói của người khác, hơi thấy đối phương nói một câu có chút không ổn, liền xụ mặt xuống, khó trách ngày ấy có thể bởi vì chuyện mấy đứa nhỏ bị hóc xương ca, đã ầm ĩ lên cùng Tử Hỉ.

Chẳng qua, nàng không mang thù, cơn giận của nàng tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, qua rồi nàng ngược lại tự mình xin lỗi, nói: "Ta cũng biết điểm này của mình không tốt, ở nhà nương ta cũng quản qua ta nhiều lần, mà ta chính là không sửa được."

Nàng vừa nói cái này, mọi người cũng không so đo cùng nàng, một thời gian sau, cũng biết nàng thật sự là như vậy, khả năng cũng là mới đến một chỗ hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, cùng cuộc sống trước kia của nàng đối lập lại quá lớn, còn chưa hoàn toàn dung nhập vào, vừa vội muốn nhận được sự tán thành của mọi người, Tử Hỉ lại không ở bên cạnh nàng, cho nên mới có hành động mẫn cảm đa nghi như vậy.

Nghĩ thông suốt những thứ này, Tử Tình thường xuyên đi tìm nàng nói chuyện, cũng nói qua cùng Thẩm thị việc này, Thẩm thị đối với nàng cũng nhiều thêm vài phần săn sóc, thường xuyên khen nàng làm việc chủ động, tính khí của Phó thị cũng dần dần mài mòn đi rất nhiều.

Nói đến Tử Hỉ, một đường bôn ba, hắn cũng thật sự chưa từng đi đường xa như vậy, vừa đến kinh thành thì bị bệnh, có chút không hợp khí hậu, hơn nữa về mặt ẩm thực thật sự là không quen, vốn hắn đã tương đối soi mói với đồ ăn. Từ nhỏ không có chịu khổ, phương Bắc đều là mì phở không nói, còn một chút rau xanh cũng không có, hai phía giáp công. Tử Hỉ liền ngã bệnh.

Cái này cũng làm Vương Tài Vương Hỉ bọn họ lo lắng, Lâm Khang Bình cũng là nghìn lời dặn dò vạn lời nhắn nhủ, nhất định phải chăm sóc tốt Tử Hỉ, có rủi ro gì, chậm trễ thi Hội, cũng không phải là đùa?

May mà Tử Tình trông xa, nhất định muốn Tử Hỉ xuất môn trước nửa tháng. Sợ hắn không hợp khí hậu phương Bắc, khí hậu không hợp hơn nữa mệt nhọc quá độ, người là rất dễ dàng bị bệnh, nơi nào có tinh lực lập tức vào trường thi?

Hoàn hảo, Vương Tài Vương Hỉ ở kinh thành nhiều năm, biết Lâm Khang Bình là đi ra từ Văn gia, trong tiệm cơm của Văn Tam là đầu bếp phương Nam, đồ ăn làm tinh xảo. Cũng có trồng rau trong nhà ấm, chắc là còn có chút gì đó Tử Hỉ có thể ăn, bèn mỗi ngày chạy đến trong tiệm ăn Văn gia đóng gói các loại món ăn và cháo cho Tử Hỉ. Hơn nửa tháng dưỡng khó khăn lắm, Tử Hỉ mới miễn cưỡng có thể ra cửa.

Đến lúc này, thời giant hi Hội cũng đã đến, đợt đầu là mùng chín tháng hai bắt đầu thi, trước một ngày thì đi vào, cũng may phương Bắc trời lạnh, Vương Tài từ trong tiệm ăn Văn gia gói một giỏ đồ ăn cho Tử Hỉ, lúc ăn làm nóng bằng bếp lò, cũng dễ dàng.

Đưa Tử Hỉ vào trường thi, Mấy người Vương Tài cũng không dám trở về nghỉ ngơi. Lo lắng sức khoẻ của Tử Hỉ kiên trì không được bị tống ra, cho nên, mấy người thay phiên chờ đợi ở ngoài trường thi, ba ngày sau, Tử Hỉ gần như bị hộ vệ đỡ ra khỏi trường thi, về nhà ngủ một giấc thật dài. Ngày hôm sau khoẻ hơn một chút, lại bị đưa vào trường thi.

Cứ như vậy, Tử Hỉ ỷ vào tuổi trẻ, cũng là miễn cưỡng ứng phó xong ba lần thi, trở về liền ngủ một giấc miên man, cái này cũng làm mấy người Vương Tài lo lắng, bởi vì một giấc ngủ này của Tử Hỉ ước chừng mười hai cái canh giờ.

Mùng sáu tháng ba vì là ngày yết bảng, người đông nghìn nghịt, vẫn là Vương Tài chen vào xem, Tử Hỉ lại có thể trúng được cống sĩ, chỉ là xếp hạng có chút gần sau, mặc kệ thế nào, có thể thi đình vào tháng sau rồi, Vương Tài cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội phái người đưa tin cho Lâm Khang Bình.

Thi Đình cử hành vào mười sáu tháng ba, lúc này, sức khoẻ của Tử Hỉ đã trở lại bình thường, sức khoẻ trở lại bình thường, đầu óc tất nhiên tỉnh táo, cuộc thi vấn đáp của thi Đình, Tử Hỉ lưu loát một bài văn có lí có cứ, có văn có thái hấp dẫn ánh mắt của giám khảo và Hoàng thượng, thoáng cái liền bước vào hàng ngũ mười tên phía trước.

Khi Thánh thượng triệu kiến một mình, hỏi Tử Hỉ rất nhiều, kinh, sử, tử, tập (*), việc đồng áng, thủ công nghiệp, xưởng .. Tử Hỉ đều trả lời lưu loát, nhất là lời nói của Tử Hỉ lấy nông nghiệp làm cơ sở, phát triển mạnh thủ công nghiệp và công nghiệp, buôn bán, không những có thể làm đầy quốc khố, còn có thể khiến dân chúng giàu có, an cư lạc nghiệp…, rất được Thánh thượng vui lòng.

(*)Kinh, sử, tử, tập: cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập

Đáng tiếc, thành tích thi Hội của Tử Hỉ hơi kém, hơn nữa cũng là trẻ tuổi, thi Đình được chấm làm thám hoa lang.

Sau khi yết bảng, không nói mấy người Vương Tài kinh hỉ và ngoài ý muốn, đến chính Tử Hỉ cũng có vài chả hiểu tại sao, vận khí này, cũng quá tốt đi, phải biết rằng, lấy thành tích thi hội của hắn, hắn nằm mơ cũng không dám vọng tưởng nhất giáp.

Nhất giáp: Hạng đầu, trong thi cử ngày xưa chỉ Trang Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa

Tử Hỉ tham gia xong Quỳnh Lâm yến Lễ bộ tổ chức, hoàng thượng lại ở Ngự hoa viên chiêu đãi nhất giáp của cuộc thi lần này, trong bữa tiệc hỏi số tuổi hôn phủ của Tử Hỉ, Tử Hỉ nhất nhất thành thật đáp lại.

"Ngươi năm nay còn chưa đầy mười chín, tại sao lại thành thân sớm như vậy?"

"Hồi thánh thượng, gia mẫu bởi vì thứ nhất không thể chậm trễ hôn sự của tiểu muội, thứ hai thông thường đệ tử nhà nông hôn phối đều làm sớm, do đó định ra hôn sự cho học sinh."

"À, ngươi là đệ tử nhà nông, khó trách ngươi đối với việc đồng áng có chút tinh thông, nói vậy cũng chịu không ít khổ đi, nhưng là trẫm nhìn dường như không giống nha?"

Tử Hỉ nghe xong, bèn kể đại khái tình huống trong nhà một chút, Hoàng thượng nghe thấy Tử Hỉ xuất thân nhà nông đã đủ kinh ngạc rồi, không nghĩ tới là, Tăng gia có bốn nam hài lại có thể ra hai tiến sĩ bốn tú tài, hơn nữa, Tăng gia vẫn là từ gia đình cực độ bần hàn, dựa vào một nữ nhân mang theo đứa nhỏ trồng trọt lật người, cái này không thể không khiến cho Hoàng đế hứng thú.

Không nói Tử Hỉ, chỉ nói trong nhà Tử Tình nhận được thư của Vương Tài đưa tới, biết Tử Hỉ dưới tình huống bệnh nặng một hồi còn trúng tiến sĩ, có thể thêm thi đình, quá vui mà khóc nước mắt tràn mi, tình cảm của Tử Tình đối với Tử Hỉ vốn rất sâu sắc, Tử Hỉ thành công so với Tử Phúc thành công càng có thể tác động tới tâm tư của Tử Tình hơn, dù sao, Tử Hỉ cũng là Tử Tình một tay nuôi lớn, tình cảm bỏ ra một chút không thua gì Thư Duệ bây giờ.

Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cùng với Phó thị biết được tin tức, vui sướng tất nhiên là không cần nói cũng biết, Phó thị thì vội thỉnh cầu với Thẩm thị tự mình về nhà mẹ đẻ truyền tin, Thẩm thị thì sai người truyền tin cho Tử Phúc, Tử Lộc còn có nhà mẹ đẻ.

Tin tức truyền đến lão gia tử và Điền thị bên kia, lão gia tử là thật lòng vui mừng, trong lòng Điền thị lại cực kỳ vi diệu, mặc dù tôn tử có tiền đồ, nàng đi ra ngoài cũng nở mày nở mặt, nhưng tiền đồ của tôn tử này, nàng cũng không chỗ tốt thực chất gì, hơn nữa, về sau, thắt lưng của Tăng Thụy Tường và Thẩm thị càng cứng rắn, lại càng sẽ không nghe Điền thị định đoạt rồi, việc này nếu rơi ở trên người Tử Toàn hoặc mấy ngoại tôn, sẽ có bao nhiêu tốt? Đây là suy nghĩ thực sự trong nội tâm Điền thị, đương nhiên không dám nói ra với lão gia tử.

Tăng Thụy Khánh và Chu thị, đang ở trong ruộng cấy mạ, thôn dân trong ruộng bên cạnh thấy hai người hắn cười nói: "Thụy Khánh đại thúc, nhà lão Nhị nhà ngươi lại có việc vui lớn rồi, nghe nói, đứa cháu kia nhà ngươi, lại trúng tiến sĩ, chậc chậc, ngươi nói, văn phong Tăng gia các ngươi làm sao lại tốt như vậy, phần mộ tổ tiên toả ra khói xanh đi? Tương lai, nhi tử ngươi nhất định cũng không tệ được đi? Ngươi nói, nhà ai có đệ đệ tốt như vậy, không nịnh bợ thật tốt, ngươi còn ngược lại cắt đứt qua lại, Thụy Khánh đại thúc, ta thật đúng là bội phục ngươi, có cốt khí."

"Ngươi thì biết cái gì chứ? Người ta căn bản không cần thiết, Thụy Khánh đại thúc đến cha mẹ cũng không cần, còn cần đệ đệ gì?" Một thôn dân khác nói.

"Cha mẹ già rồi tất nhiên vô dụng, nhà đệ đệ nhưng là có tiền có thế, tùy tiện nơi nào dìu dắt một chút, Thụy Khánh đại ca không phải có rồi, không cần tự mình cực cực khổ khổ ở đây cúi đầu khom lưng, một năm mệt chết mệt sống, cố gắng còn chưa bằng người ta tùy tiện thưởng một chút, các ngươi nói có đúng hay không?"

Tăng Thụy Khánh nghe xong, ném mạ vào trong ruộng một cái, quát: "Cấy mạ thì cấy mạ, chuyện nhà chúng ta, liên quan tới các ngươi cái rắm, hàm cật la bặc đạm thao tâm (*), lại nói, cha mẹ ta ta nuôi tử tế, ai nói ta không cần cha mẹ? Lại thuyết tam đạo tứ (**), phá hỏng thanh danh của ta, chúng ta đến nói chuyện rõ ràng một chút với lý chính và trưởng lão."

(*)Hàm cật la bặc đạm thao tâm(咸吃萝卜淡操心): chỉ người thích xen vào việc người khác mà nhiều khi dù không biết đầu cua tai nheo như thế nào, dù có thể chỉ làm rắc rối phiền phức hơn. | lo chuyện bao đồng; lo bò trắng răng

(**)Thuyết tam đạo tứ (说三道四): 1. Nói chuyện linh tinh; góp ý bậy bạ | 2. chỉ trích; phê bình; nói này nói nọ

Mấy người thấy Tăng Thụy Khánh nổi nóng, chớp mắt với nhau, cười hoà một tiếng, Tăng Thụy Khánh tức giận đến mặt mũi trắng bệch, nhấc chân đi về nhà, Chu thị thấy thế mắng thôn dân: "Các ngươi cũng tích chút khẩu đức, đám chết bầm, mọi người đều ở trong một thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy."

"Đúng vậy, người nào không có lúc làm sai, các ngươi nha, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng đi." Có một người lớn tuổi trong tộc Chu thị nói giúp nàng một câu.

Tăng Thụy Khánh trở về trong nhà, Tử Toàn vừa lúc ở nhà nghỉ cày bừa vụ xuân, Chu thị không nỡ để đứa nhỏ xuống ruộng chịu khổ, mượn cơ hội để đứa nhỏ đọc sách mà ở lại trong nhà, mà Tử Toàn này không phải là người an phận chịu đọc sách, vừa thấy người lớn trong nhà đều đi ra ngoài, mình cũng ở trong sân bắt mèo đấu chó chơi, bỗng vừa thấy Tăng Thụy Khánh đá văng cửa lớn, còn chưa kịp nhanh chóng vào phòng, đã thành vật hi sinh, bị Tăng Thụy Khánh hết mắng thì đánh, trừng trị một trận, khi Chu thị vào cửa, vừa đúng lúc nghe thấy Tử Toàn gào khóc thảm thiết, bèn cũng lập tức ra sức chạy tới, gào lên.

Đây thật đúng ứng với câu nói kia, mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu, một nhà Tăng Thụy Tường thương lượng muốn mở từ đường tế tổ, bày một bữa tiệc, mời toàn bộ người trong thôn, chẳng qua, tất cả cái này đều phải chờ Tử Hỉ trở về lại nói tiếp.

Nói đến Tử Hỉ còn ở Ngự hoa viên, nghe xong chuyện nhà của Tử Hỉ, khó được hôm nay Hoàng đế vui vẻ, muốn ban cho ba người nhất giáp cuộc thi năm nay, phân biệt để cho mọi người đưa ra một nguyện vọng của mình.

Trạng Nguyên lang năm nay ba mươi hai tuổi, thấy Thánh thượng vui vẻ, bèn yêu cầu một bức hoạ vẽ Thánh thượng, Bảng Nhãn thấy vậy, cũng muốn một bức họa, đến phiên Tử Hỉ, Tử Hỉ suy nghĩ một chút, hỏi: "Hồi thánh thượng, yêu cầu gì đều có thể đưa ra sao? Chỉ cần Thánh thượng có thể làm là được?"

"Miệng vàng lời ngọc, như giả bao hoán." (*)

(*) Như giả bao hoán: nếu giả cho đổi lại

Tử Hỉ vừa nghe xong, quỳ xuống.

"Học sinh muốn cầu thánh thượng viết cho một bộ hoành phi treo cửa, ta muốn đưa về quê nhà, treo trước cửa đại môn, báo đáp cho mẫu thân vất vả dưỡng dục ta nhiều năm."

"Cái này, rất dễ dàng, ngươi chần chờ một lúc, làm hại trẫm thiếu chút nữa muốn đổi ý, nghĩ đến ngươi cấp cho trẫm vấn đề khó khăn gì, chẳng qua, ngươi vừa nói cái này, ngược lại khiến ta nhớ tới, trẫm muốn thưởng ngươi chút gì đó, trẫm cấp cho mẫu thân ngươi một ân điển thật lớn."

Tử Hỉ vừa nghe, vội ba quỳ chín lạy tạ ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.