Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 336: Chương 336: Thân thế của Tăng Thụy Tường




Thu Ngọc đi ra ngoài gọi Tăng Thụy Khánh và Tăng Thụy Tường đi vào, Tử Phúc kéo Chu đại phu sang một bên hỏi, Tử Tình thấy Chu đại phu lắc lắc đầu, xem ra, tình huống của lão gia tử thật sự không tốt.

Tử Phúc đưa Chu đại phu ra cửa, phái Thạch bà tử đi lấy thuốc sắc, Tăng Thụy Khánh và Tăng Thụy Tường ngồi ở trước giường lão gia tử, Tử Phúc mang theo mấy người Tử Lộc đều đứng ở phía sau Tăng Thụy Khánh và Tăng Thụy Tường.

Ánh mắt của lão gia tử quét một vòng, nói: "Mấy tôn tử của ta đều đã trở lại, nên gặp muốn gặp ta đều gặp rồi, chính là lúc này nên đi rồi, ta cũng không làm thất vọng liệt tổ liệt tông Tăng gia, Tăng gia ta một hộ sinh ra hai vị tiến sĩ, còn có ba vị tú tài, một vị cáo mệnh, đây là vinh quang chưa có bao giờ, đủ để làm rạng rỡ tổ tông rồi."

"Cha, ngươi không có việc gì đâu, lão nhân gia ngươi còn sống lâu trăm tuổi, vui vẻ hưởng phúc của mấy tôn tử nữa." Tăng Thụy Tường đỏ vành mắt nói.

"Chính là thế, cha, ngươi còn phải thấy Tử Toàn lớn lên, chờ trưởng tôn lão Tăng gia thành tài đấy." Tăng Thụy Khánh nói.

"Thụy Khánh, cha muốn chuyển về nhà tổ ở hai ngày, ngươi không có ý kiến chứ." Lão gia tử hỏi.

"Không có ý kiến, cha." Tăng Thụy Khánh đáp. Tăng Thụy Tường vừa nghe liền nhịn không được gào khóc, Tử Tình và Thẩm thị ở cạnh đỡ hắn.

"Nhị đệ, ngươi cũng quá nhu nhược rồi, cha còn chưa có làm sao, ngươi khóc như vậy, bảo cha sống yên ổn như thế nào?" Tăng Thụy Khánh quát Tăng Thụy Tường.

Quy củ ở nông thôn, trước khi người chết, một hơi cuối cùng nhất định phải ở tổ trạch nhà mình, học đường chỉ là chỗ lão gia tử sống nhờ, cho nên lão gia tử đột nhiên nói muốn về tổ trạch, Tăng Thụy Tường mới có thể nhất thời không chịu nổi.

Thu Ngọc và Điền thị đều biết lão gia tử muốn chuyển về nhà tổ có ý nghĩa là cái gì, cũng nhịn không được nức nở. Thu Ngọc lo lắng Điền thị có gì bất trắc, còn muốn trông nom nàng. Cũng không dám khóc lớn, cùng Mộc Mộc ở một bên khuyên giải.

Tử Tình ngược lại là tò mò, Điền thị lúc này đây lại còn chịu đựng, trong quá khứ. Đều là nàng té xỉu trước, lần đó Chu đại phu còn nói nàng cũng không thể chịu kích thích gì, chẳng qua. Giờ này khắc này, Tử Tình cũng chẳng quan tâm đến nàng.

Bởi vì lão gia tử ngập ngừng, nói: "Chính là có một việc, ta muốn nói rõ ràng với các ngươi, Tử Phúc, ngươi đi đón hai cữu công cùng hai di nương bà bà tới đây."

"Cha, trời tối rồi. Không bằng đợi ngày mai đi. Ngươi yên tâm nghỉ một lát, có lời gì, ngày mai lại nói cũng là như vậy." Tăng Thụy Khánh khuyên nhủ, trực giác của hắn về việc lão gia tử muốn nói, đối với hắn mà nói không phải là chuyện gì tốt. Nhưng lại không thể ở trước mặt mọi người trực tiếp ngăn lại lão gia tử.

Điền thị nghe xong sắc mặt biến đổi, cũng nói: "Vẫn là Thụy Khánh nói rất đúng, cha đứa nhỏ, chuyện trước kia không đề cập tới cũng được, về sau, cái gì ta cũng đều nghe ngươi, đều theo ngươi."

Tử Phúc nhìn xem lão gia tử, lão gia tử khoát tay. Nói: "Lại không nói, chỉ sợ không có cơ hội, ta không muốn mang vào trong quan tài, Tử Phúc, ngươi đi đi. Đúng rồi, còn tìm người đi đón lão bà cô ngươi. Nương ngươi biết nàng ở nơi nào."

Tử Phúc đáp ứng đi, trong nhà có hai chiếc xe ngựa, Tử Tình bên kia còn có hai chiếc, Tử Phúc dứt khoát phái người đi một chuyến đón Hạ Ngọc, xem tư thế này, lão gia tử không qua được cửa ải cuối năm nay rồi.

Điền thị thấy Tử Phúc vừa đi, trong lòng quýnh lên, thiếu chút thì lại ngất xỉu, vẫn là Thu Ngọc ở bên cạnh nàng, vội cho nàng ngậm lát sâm, nàng mới nâng cao tinh thần.

Bên này Tăng Thụy Khánh chờ Tử Phúc đi rồi, dặn dò Chu thị về nhà chuẩn bị đồ, mấy người Lâm Khang Bình và Tăng Thụy Khánh, Tăng Thụy Tường Tử Phúc hỗ trợ, đưa lão gia tử đến nhà Tăng Thụy Khánh, Thẩm thị, Thu Ngọc giúp đỡ Điền thị thu thập vài bộ quần áo tắm rửa, cũng dìu nàng đi qua.

Thẩm thị muốn cho Tử Tình dẫn Tử Vũ trở về nghỉ ngơi, nhưng Tử Tình biết, lão gia tử muốn nói nhất định là chuyện lớn, không chừng chính là thân thế của Tăng Thụy Tường, đợi nhiều năm như vậy, sao Tử Tình có thể vào ngay lúc này về nhà?

Tử Vũ cũng biết được tâm tư của Tử Tình, hai người đồng thời nói: "Nương, ta không mệt, chúng ta cũng đi qua nhìn xem."

Thẩm thị không có cách nào khác, đành phải tuỳ hai nàng, chẳng qua là dặn dò nha hoàn đi theo cẩn thận.

Đại Điền thị cùng hai vị cữu công đến tương đối nhanh, tiểu Điền thị nhà xa hơn, trong thời gian chờ đợi, lão gia tử uống thuốc, tự yêu cầu ngậm vài miếng sâm, nhắm mắt dưỡng thần, đại khái đang đợi tiểu Điền thị cùng lão bà cô đến.

Tiểu Điền thị và lão bà cô lần lượt bước vào, lúc lão bà cô tiến vào, Tử Tình còn một chút không nhận ra, đại khái chừng mười năm không gặp, lão nhân gia tóc trắng phau rồi, đi đứng hình như lại càng không nhanh nhẹn, người tóc bạc gặp nhau, lại là trong tình cảnh như vậy, lão bà cô nước mắt bỗng chốc liền tuôn ra, lôi kéo tay lão gia tử khóc nói: "Tiểu đệ à, ngươi làm sao vậy? Ngươi cũng không nên bỏ lại đại tỷ một mình, đại tỷ còn chưa đi đâu, ngươi cũng không cho đi, có nghe thấy không? Ngươi phải nhanh khoẻ lên nhé."

Lão gia tử chậm rãi mở mắt, khóe mắt cũng ẩm ướt.

Thẩm thị vội đi qua khuyên nhủ: "Đại cô, ngươi tuổi tác cũng lớn, sức khoẻ cũng không tốt, chịu không được mệt nhọc, mau ngồi xuống nghỉ một lát."

Nhị nữ nhi của lão bà cô cũng đến cùng, vội cùng Thẩm thị dìu lão bà cô ngồi xuống.

Lão gia tử nhìn một vòng người trong phòng, nói: "Thụy khánh, ngươi gọi Đại muội muội ngươi đi vào, Thụy Tường, ngươi đến cạnh cha này. Cha có lời muốn nói với ngươi."

"Không, cha đứa nhỏ, ngươi không phải là đồng ý với ta, muốn mang chuyện này vào quan tài, ngươi cho dù không suy nghĩ cho ta, chẳng lẽ ngươi cũng không suy nghĩ cho Thuỵ Tường sao? Cũng hơn bốn mươi năm rồi, ngươi bây giờ nói, có ý nghĩa gì?"

"Bây giờ ta không nói, về sau, cũng thật không cơ hội nói, chính là bởi vì tâm tư của ngươi quá nặng, nhà này mới phân tán thành như vậy, mấy năm nay đã đủ uất ức Tường Nhi rồi. Ta sắp đi rồi, dù sao cũng phải cho Tường Nhi một cái công đạo, không thể để hắn không rõ mà bỏ ra cho cái nhà này nhiều như vậy, ta đi rồi, còn phải tiếp tục gánh vác gánh nặng này. Khụ khụ, khụ khụ. . ." Lão gia tử còn chưa nói xong, đã bị một trận ho khan cắt ngang.

"Cha, ngươi uống chút nước đi." Tăng Thụy Tường bón nước cho lão gia tử.

"Tiểu đệ, ta biết ngươi muốn nói cái gì rồi, không phải là thân thế của Thụy Tường? Ngươi nghỉ ngơi đi, ta nói thay ngươi. Lúc trước, nếu không phải là ta làm bậy, ngươi cũng sẽ không có Thụy Tường, cũng sẽ không bị đệ muội bắt chẹt cả đời, làm hại nương đến chết cũng không nhắm mắt, oan nghiệt nha, đây đều là oan nghiệt của ta." Lão bà cô khóc nói.

"Đại tỷ, ta không hối hận, nếu không có Thụy Tường, đời này của ta cũng không thể có phong quang như ngày hôm nay, lão Tăng gia cũng không thể có vinh quang hôm nay. Ta không hối hận, Tường Nhi, cha không hối hận có ngươi, chẳng qua là, cha hối hận không đối xử thật tốt với ngươi, khiến ngươi bị tủi thân thời gian dài như vậy, cha, thẹn với nương ngươi nha, cha sẽ đi gặp nàng, ta muốn nói cho nàng, đa tạ nàng sinh cho ta một nhi tử tốt. . ." Lão gia tử chậm rãi nói, đúng là vẫn còn có chút hụt hơi, nói một lát, lại dừng lại nghỉ tạm.

Người trong phòng, trừ Tử Tình cùng mấy người Lưu thị, còn lại đều mở to hai mắt, há to miệng, ngay cả Tăng Thụy Khánh cũng không thể tin, hỏi: "Cha, ngươi nói cái gì vậy? Ngươi hồ đồ rồi? Lão nhị làm sao có thể không phải là đệ đệ ta?"

Ngay cả đại Điền thị cùng tiểu Điền thị cũng nhìn về phía Điền thị, các nàng cũng không biết bí mật này, đại Điền thị vỗ phía sau lưng Điền thị hỏi: "Nhị muội, ngươi cũng giấu giếm kỹ ghê. Ngay cả đại tỷ cũng không biết, ta đã nói, chỉ hai nhi tử, sao có thể thiên vị thành như vậy? Ngươi đến cùng đã trải qua khó khăn gì, ngay cả đại tỷ cũng không nói?"

Hai vị cữu công nhìn Điền thị, cũng nói: "Chính là vậy, Nhị tỷ, có cái gì không thể về nhà mẹ đẻ nói, năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh rể ta làm sao có thể có đứa nhỏ của người khác? Việc này, nên nói cho rõ ràng."

Nhà mẹ đẻ Điền thì lúc này cũng đồng tâm, nhất trí cho là lão gia tử có lỗi với Điền thị, có đứa nhỏ của người khác, nhà nông dân cũng không cho phép cưới thiếp, nói thật ra, cũng không thấy lão gia tử cưới thiếp, làm sao lại đột nhiên nhảy ra một đứa trẻ, vẫn là nhiều năm như vậy, Tăng Thụy Tường mọi người đều công nhận thật thà nhất, lương thiện nhất, những năm này đều khen là cháu trai tốt, được cháu ngoại trai chiếu cố mấy năm nay, lại không có một chút quan hệ với bọn họ? Cái này bảo bọn họ nhất thời làm sao có thể tiếp nhận?

Xuân Ngọc và Thu Ngọc cũng là trợn mắt nhìn chằm chằm lão gia tử, chuyện một chút bóng dáng cũng chưa từng nghe qua, làm sao có thể giấu giếm kỹ như vậy? Khó trách mấy năm nay bất luận Nhị ca làm cái gì, lão nương cũng chưa từng vừa lòng.

Tử Tình cùng mấy người Lưu thị đã sớm nghĩ như vậy, cho nên, dù đột nhiên nghe được, cũng không cảm thấy giật mình, biểu cảm của Tăng Thụy Tường cũng có chút kỳ quái, bi thương, thoải mái, dường như kết quả này hắn đã đoán trước được, nói bao nhiêu thương tâm cũng không thể nói rõ, Tử Tình ngược lại cảm thấy càng nhiều hơn là một loại giải thoát, sau này, lại không cần chấp nhất Điền thị đối với hắn tốt hay không, thiện vị hay không, cũng không cần lại phải gánh vác gánh nặng Điền thị này.

Vẻ mặt Điền thị là một mảnh tro tàn, nhìn lão gia tử khóc hỏi: "Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn là không quên được nàng ta sao? Ngươi đã quên ngươi từng thề? Ngươi không phải là đồng ý với ta đời này cũng không nhắc tới việc này một lần nữa?"

"Ta là đáp ứng ngươi, nhưng là, đời này của ta cũng đến cùng rồi, thực xin lỗi, hôm nay ta không nói, rốt cuộc không cơ hội nói." Lão gia tử đáp, vươn tay muốn sờ sờ Tăng Thụy Tường, Tăng Thụy Tường nhìn về phía lão gia tử, rưng rưng hỏi: "Nương ta đã không còn ở trên đời này?"

Lão gia tử chậm rãi gật gật đầu, Tăng Thụy Tường lại hỏi: "Vì sao bây giờ mới nói với ta? Xuất thân của ta đối với ngươi mà nói là một sỉ nhục sao? Ngươi chính là bởi vậy mới không thích ta sao? Cho dù ta làm cái gì, đều không bì nổi với trọng lượng của đại ca bọn họ ở trong lòng ngươi? Hồi còn nhỏ, ta chỉ biết ta khác với đại ca bọn họ, ánh mắt nương nhìn ta, có khi tựa như kẻ thù, cha cũng vậy, cho tới bây giờ chưa từng nhìn ta thật kỹ. Cho nên ta mới có thể nỗ lực đọc sách, nỗ lực làm việc, muốn cho cha mẹ biết, con là đứa con tốt biết nghe lời, nhưng là, . . ." Tăng Thụy Tường nức nở nói không được nữa.

"Cha thực xin lỗi ngươi, cũng thực xin lỗi mẹ ruột ngươi, về sau, ngươi muốn làm cái gì đều tuỳ ngươi, đại ca ngươi cùng mấy muội tử này, về sau, để cho bọn họ tự sống của sống của mình đi, ngươi không nợ bọn họ, cha sớm đã nói, ngươi không nợ bất luận kẻ nào, là cha nợ ngươi, cha sai lầm rồi." Lão gia tử nói xong đoạn văn này, lại mệt nhọc, thở hổn hển hồi lâu.

Tăng Thụy Tường còn chưa có mở miệng, Điền thị khóc lóc quở trách: "Ngươi sắp đi rồi, liền muốn để lại cục diện rối rắm này cho ta thu thập, ngươi quả nhiên là người vô tình vô nghĩa, ta dẫu gì cũng dưỡng dục con cái cho ngươi, không có công lao cũng có khổ lao, ngươi sắp đi rồi, còn không quên hồ ly tinh kia, ngươi không phải là muốn cho nhi tử bảo bối của ngươi không bị cái nhà này liên lụy sao? Mấy năm nay hắn quan tâm ai? Là quan tâm chuyện Thuỵ Khánh hay quan tâm chuyện Xuân Ngọc? Đối với ta chẳng phải như đuổi ăn xin một năm cho mấy lượng bạc? Tốt xấu gì ta cũng nuôi hắn bao nhiêu năm nay."

Tăng Thụy Tường nghe xong nhìn Điền thị, Điền thị trừng Tăng Thụy Tường.

Ps: Thế nào, bây giờ mọi người thích post luôn hay chia đều =)))

mụ Điền thị đúng là không biết xấu hổ, mụ nuôi đc ngày nào chứ, chỉ muốn tát cho mụ cái cho ngậm miệng lại thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.