Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 491: Chương 491: Thư Duệ du học




Tử Tình đáp lễ cho La đại nãi nãi có một cuộn dạ caro Anh quốc màu hồng đào, màu sắc rất vừa vặn, hết sức kiều diễm, chính Tử Tình cũng cực kỳ thích, năm ngoái không chỉ làm một chiếc áo bành tô cho mình, cũng làm một chiếc cho Yên Nhiên và Lí Linh, đáp lễ là bộ quần áo Lí Linh làm cho Yên Nhiên.

Chất liệu dày như vậy, lại là màu sắc đẹp như thế, La đại nãi nãi cũng là liếc mắt một cái đã nhìn trúng, chính là kiểu dáng quần áo này lại có chút rối rắm rồi, La Sở Sở thấy nói: "Nương, ta từng thấy Lâm nãi nãi cùng Yên Nhiên muội muội mặc, làm xiêm y không giống với bối tử chúng ta hay mặc, đây là hàng ngoại, Lâm nãi nãi nói là kiểu dáng Tây Dương, kiểu mẫu vẫn là cha Yên Nhiên nàng mang về, nương ngươi đi xem là biết ngay."

La đại nãi nãi này cũng là người yêu thích cái đẹp, cộng thêm bản tính rộng rãi, cũng không suy nghĩ nhiều lắm, vừa vặn còn có chuyện tìm Tử Tình thương lượng, liền tới cửa tìm, đi cùng còn có La Sở Sở.

Trong lòng Tử Tình mặc dù cảm thấy buồn cười, nhưng mà cũng không từ chối, trái lại lục quần áo của mình ra, thực ra chỉ là một chiếc áo bành tô cổ nhỏ bẻ, chẳng qua Tử Tình hơi thu eo một chút, một chiếc đai lưng dạ đen rộng sườn bên trái thắt một cái nơ con bướm, Yên Nhiên thì là phía sau có một cái nơ con bướm đen to cố định.

"La đại nãi nãi, chất liệu này phẳng, sau khi làm xong ủi một chút định hình, làm một chiếc cho tiểu thư Sở Sở rất phù hợp."

"Thì ra ý của ngươi là ta mặc không thích hợp? Ta đã già rồi, không thể mặc màu sắc đáng yêu như vậy? Ngươi đây lại là cái gì?" La đại nãi nãi nhìn Tử Tình hỏi, trong tay còn áo bành tô của Tử Tình.

Tử Tình cười nói: "Ta là nói, trang phục cho mẫu nữ phù hợp, người xinh đẹp như tiểu thư Sở Sở phối với màu sắc cũng là vừa vặn, tuy rằng chúng ta là có chút già rồi, cũng phải mặc tươi tắn một chút, còn có vẻ trẻ tuổi hoạt bát hơn một chút."

"Nương, ngươi xem ngươi, mỗi lần đều không chờ người nói hết lời đã nóng nảy rồi, lại hiểu lầm người ta phải không? Ta cảm thấy lời Lâm cô cô nói có chút đạo lý." Sở Sở nói.

"La đại nãi nãi cái gì, về sau cứ gọi ta là Chung Doanh đi, nếu không gọi tẩu tử cũng được, nhi tử ta không phải là vẫn gọi ngươi cô cô sao? Nữ nhi của ta cũng là tiên sinh của nữ nhi ngươi, hai nhà chúng ta quen thân như vậy, đúng rồi, nhi tử ta còn muốn cùng nhi tử xuất dương đấy? Nói là ngươi đồng ý rồi? Tiểu tử thối kia nhà ta, ngươi nói còn có tác dụng hơn ta, hôm nay ta đến, còn có một việc, ngươi có thể khuyên nhủ nhi tử nhà ta hay không, đừng đi quốc gia Tây Dương gì đó, trôi nổi trên biển thời gian dài như vậy, có thể là dễ chịu?" La đại nãi nãi này cũng không phải người cố chấp, chiều hướng vừa chuyển, tỏ vẻ tán thành Tử Tình rồi.

"Tẩu tử, việc này, ta thật đúng là không dám cam đoan, ta ngay cả chính nhi tử ta cũng không quản được. Nghe nói hắn muốn đi khảo hạch, cũng không biết khi nào thì khảo hạch này bắt đầu, ta cũng lo lắng lắm đấy."

"Ngươi còn không biết? Ta cũng nghe nói, còn là Thám Hoa Lang nhà ngươi dâng sổ con đấy. Năm nay vừa vặn là năm thi hương, tính toán từ trong đám tú tài năm nay chọn ba mươi người, đưa đi nước ngoài học ba năm, ba năm sau trở về tham gia thi hội, nếu trúng, Thánh thượng đúng là muốn trọng dụng bọn họ, ngay cả thi hương cũng không cần, trực tiếp chính là thân phận cử tử, mùng một tháng tám, Quốc Tử Giám bắt đầu thi chọn lựa đấy, qua Trung thu sẽ đi. Nghe nói Văn gia cũng có ý này, Gia nhà ta nói để cho bọn họ đi xông xáo."

Tử Tình nghe xong sửng sốt, mùng một tháng tám thi, qua Trung thu sẽ đi, thời gian đâu còn mấy ngày?

Tử Tình nghe xong ngồi không yên, muốn đi Quốc Tử Giám xem Thư Duệ một chút, La đại nãi nãi nói: "Xem có ích lợi gì? Lúc này đang đóng cửa đọc sách đấy."

Tử Tình còn muốn nói điều gì, vừa lúc Yên Nhiên học bài với tiên sinh xong đã trở lại, thấy Sở Sở, quy củ hành lễ vấn an, sau đó mới dính ở bên người Sở Sở.

La đại nãi nãi thấy cười nói: "Đây cũng là kỳ lạ, nha đầu kia nhà ta, gặp nha đầu nhà ngươi còn thân hơn muội muội của mình, không biết còn tưởng rằng đứa này nhà ngươi mới là ruột thịt."

Tử Tình nghe xong giật mình, thử hỏi: "Cô nương nhà ngươi cũng rất hợp ý với ta, có lẽ, nên là người nhà ta."

Tử Tình nói xong cười khanh khách nhìn La đại nãi nãi, La đại nãi nãi đầu tiên là sửng sốt, lúc nghĩ lại liền hiểu ý Tử Tình, muốn nói cái gì, nhìn Sở Sở một cái, lườm Tử Tình một cái.

Thực ra, nếu đổi lại trước kia, Tử Tình cũng không dám tùy tiện mở miệng, bây giờ trong nhà tốt xấu gì cũng là nhà quan ngũ phẩm, giá trị con người cũng có trên trăm vạn, cũng không coi là thua kém, nghĩ như vậy, dường như rất có chút cảm giác nhà giàu mới nổi, Tử Tình cười thầm ở trong lòng một chút.

Chẳng qua, Thư Duệ quả thực khá ưu tú, Tử Tình xem chừng một chuyến xuất dương này, hắn là thế ở phải đi, ba năm sau trở về, chính là thân phận cử tử, hắn có một ít tri thức trụ cột Tử Tình dạy hắn, tiếp nhận ngành học Tây Dương, hẳn là không có vấn đề, không biết thời không này có Oxford, Cambridge hay không, đứa nhỏ có thể thi được không?

Sau khi La đại nãi nãi trở về, đối với lời Tử Tình nói cũng là để tâm, Lâm gia mặc dù gia thế hơi mỏng, nhưng mà của cải không tệ, Thánh thượng đối với Lâm gia cùng Tăng gia có chút quan tâm, mấu chốt là Thư Duệ, vừa thấy là biết là người có thể thành châu báu, tú tài mười bốn tuổi không tính là ít, nhưng là tú tài mười bốn tuổi có thể nghĩ đến xuất dương học tập kỹ thuật tiên tiến của hải ngoại, Thư Duệ hẳn là xem như người đầu tiên rồi.

La đại nãi nãi lặng lẽ suy tính chuyện Sở Sở, hình như cũng là khá để bụng chuyện của Lâm gia, chẳng qua, nàng không có mở miệng hỏi cái gì.

Đảo mắt mùng một tháng tám đã đến, cuối tháng này, bọn nhỏ cũng không về nhà, khai giảng mới nửa tháng, là không có mộc hưu rồi, phải chờ tới tết Trung thu.

Lâm Khang Bình thấy Tử Tình ở nhà đứng ngồi không yên, bèn trấn an nàng nói: "Thực ra, ta cảm thấy thời cơ này Thư Duệ đi ra ngoài cũng không tồi, vừa vặn ba năm sau trở về còn có thể tham gia kỳ thi mùa xuân, cũng không làm trễ nãi hắn cưới vợ, thật muốn chờ hắn mười tám mới đi, ba năm sau trở về đã hơn hai mươi rồi, chẳng phải là làm chậm trễ chúng ta ôm tôn tử?"

Tử Tình vừa nghe, năm nay mình không quá ba mươi tuổi, đâu đã nói tới ôm tôn tử rồi, bèn nói: "Ta mới bao nhiêu tuổi, nếu ở chỗ chúng ta, nữ nhân tuổi này còn chưa thành thân có rất nhiều, đâu có đã làm tổ mẫu rồi?"

"Phải, ngươi còn trẻ, không làm tổ mẫu, không bằng tự chúng ta sinh thêm một đứa, ngươi vẫn làm mẫu thân?" Lâm Khang Bình nói xong liền muốn ôm lấy nàng.

Tử Tình đấm ngực hắn nói: "Bây giờ là nói chuyện của con, ta cũng không sinh, thật sự không sinh nữa."

"Chọc ngươi chơi đấy? Muốn sinh, cũng không thể có rồi, chẳng qua là thấy ngươi giống như kiến bò trên chảo nóng, muốn chọc ngươi chơi."

Tử Tình lúc này mới nhớ tới, Lâm Khang Bình đã uống thuốc rồi, vốn là mình nhất thời nóng vội không nghĩ tới, lúc này cũng có chút xấu hổ, nam nhân này, đúng là luôn luôn đặt mình ở trong lòng. Con cái đều có một ngày sẽ rời khỏi mình, duy chỉ có hắn, sẽ luôn luôn ở bên mình.

Năm ngày sau, Thư Duệ về nhà, lần này danh sách xuất dương đã có rồi, không chỉ có hắn, còn có La gia Văn gia, ai cũng không ngốc, đi rồi trở về chính là cử tử, nhìn tư thái này, Thánh thượng khẳng định là muốn tiến hành một phen cải cách, xuất dương trở về nhất định là sẽ được trọng dụng.

Vĩnh Tùng cũng thi được rồi, việc này Tử Tình trái lại không nghĩ tới, Vĩnh Tùng đọc sách vẫn luôn tương đối khắc khổ, ngộ tính hơn Tử Lộc nhiều, chuyện này, là Tử Tình sau này nghe Tăng Thụy Tường nói, đứa nhỏ này cũng hiểu chuyện, biết tiếc nuối trong lòng phụ thân hắn là cái gì, từ nhỏ đã biết phải kiên cường vươn lên.

Nếu ván đã đóng thuyền, Tử Tình cũng không tiện ngăn cản nữa, chỉ đành phải chuẩn bị hành lý cho hắn, Tiểu Mạch đi theo hắn, Tử Tình để cho hắn mang Tiểu Bạch đi, Tiểu Bạch theo Tử Tình không ít năm, Tử Tình hứa Tiểu Bạch cho Tiểu Mạch, hai phu thê đồng thời chăm sóc cuộc sống thường ngày của Thư Duệ, ngoài ra còn thêm một gã sai vặt mười hai tuổi, làm chân chạy việc vặt, người khác Tử Tình cũng không cho mang theo, dù sao, thân phận của hắn chỉ là một học sinh.

Tử Tình gọi mấy đứa nhỏ muốn xuất dương đến ăn một bữa cơm, Lí Dực cũng đi theo đến, coi như là làm tiệc tiễn biệt cho bọn họ đi.

"Cô cô mời các ngươi một ly rượu, mấy người các ngươi, cùng nhau chơi đùa cũng được, đánh lộn cũng được, coi như là cùng chung một đoạn thời gian niên thiếu hồn nhiên, cô cô hi vọng các ngươi đến nước ngoài, còn có thể giống như ở nhà, coi nhau là bằng hữu cũng được, thân nhân cũng được, chiếu cố lẫn nhau dìu dắt lẫn nhau. Ra khỏi biên giới rồi, về sau, các ngươi chính là người lớn rồi, nhớ chưa? Cái gì nên làm cái gì không nên làm, cũng giám sát lẫn nhau, không được giấu diếm bao che." Tử Tình nâng chén nói.

Thư Duệ, Vĩnh Tùng, Văn Tinh Vực cùng La Hạo Viêm vội đứng dậy, cung kính đáp ứng. Tử Tình nghĩ một người lớn như mình ở chỗ này, giữa bọn họ e rằng nói chuyện có nhiều bất tiện, bèn rời bàn tiệc trước. Mặc đám trẻ con này chơi đùa đi, chỉ sợ ra khỏi nhà, nhớ tới ngày hôm nay, cũng là một hồi ức tốt đẹp.

Tử Tình trở lại trong phòng, lục tìm đồ Thư Duệ muốn mang đi, càng nghĩ trong lòng càng là không nỡ, một đứa nhỏ mới tròn mười ba tuổi, đặt ở hiện đại, cũng chỉ là học sinh trung học, đã muốn trôi nổi qua đại dương rồi, người làm nương nào trong lòng không lo lắng?

Tử Tình đang cúi đầu rơi lệ, Lâm Khang Bình ở phía sau ôm thật chặt lấy nàng, "Bọn nhỏ dù sao vẫn có một ngày này, ngươi nghĩ năm đó nương đưa Đại ca bọn họ lên kinh, lúc đó chẳng phải đi một năm, bây giờ chỉ là đi ba năm, về sau, hắn cũng sẽ không rời khỏi chúng ta nữa, nếu ngươi nhớ hắn, ta mang theo ngươi đi thăm hắn, humm? Ta cam đoan.

Đề nghị này tuy rằng không thực tế lắm, nhưng là thật ấm áp, Tử Tình quay người ôm lấy hắn, nói: "Được."

Thư Duệ ở ngoài cửa sổ nhìn thấy, xoay người lại đi tìm bọn họ, vốn là, hắn cũng là lo lắng Tử Tình buồn bực trong lòng, định qua đây để an ủi Tử Tình một chút, thấy Lâm Khang Bình ở đây, liền yên tâm rồi. Tình cảm của cha nương luôn luôn rất tốt, tốt đến mức làm người ta sinh ao ước, một đời này, không biết hắn có thể có phúc khí này, cưới được một nữ tử có thể ái mộ lẫn nhau? Nghĩ đến đây, trong đầu hắn hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp, lại có thể là La Sở Sở, Thư Duệ vẫy vẫy đầu, vào nhà tìm bọn họ uống rượu.

Tử Tình mời tiệc rượu xong, kế tiếp chính là các nhà mời Thư Duệ cùng Vĩnh Tùng, Văn gia cùng La gia cũng đều sắp xếp tiệc tiễn biệt, chẳng qua cũng đều là bọn nhỏ tham gia, Tử Tình và Lâm Khang Bình hết thảy không tham dự.

Trung thu này, mọi người đều không có quá tốt, mấy đứa Thư Ngạn bọn họ từ thư viện trở về, biết Thư Duệ muốn đi, giữa huynh đệ đều có một phen tình cảm muốn nói trước khi chia ly, buổi tối, tất cả mọi người ngồi ở trong hậu hoa viên, Vĩnh Liên mang theo mấy đứa Vĩnh Dung, vì Thư Duệ và Vĩnh Tùng lại xướng một lần 《 đưa tiễn 》, tâm tình lần này, cùng lần trước tất nhiên là có khác biệt rất lớn.

Mấy đứa Vĩnh Liên còn chia ra tặng giày tất tự tay làm cho Vĩnh Tùng cùng Thư Duệ, ngay cả Yên Nhiên nho nhỏ, cũng tự tay làm cái hầu bao đầu tiên tặng cho Thư Duệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.