Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 128: Chương 128: Thu Ngọc ở riêng




Thẩm thị thấy Thu Ngọc ôm đứa nhỏ khóc sướt mướt vào, cho rằng lão phòng phát sinh chuyện gì lớn, vội bỏ đồ trong tay ra nghênh đón, vừa hỏi mới biết là vì chuyện nhà chồng Thu Ngọc ở riêng, Thẩm thị mới nhẹ nhàng thở ra.

Nguyên lai là huynh đệ chị em dâu nhà chồng Thu Ngọc cãi nhau muốn ở riêng, vốn bố chồng cũng nói qua, vài con trai thành thân xong sẽ ở riêng, nhưng còn chưa được nửa năm liền làm ầm ĩ, chủ yếu là ngại Thu Ngọc không có bộ dạng của người trưởng tẩu (vợ anh cả), hết ăn lại nằm, không có gì cũng về nhà mẹ đẻ, việc gì cũng không làm, hiện thời có con trai, lại là trưởng tôn, việc nhà lại càng không đụng đến.

Thẩm thị nghe xong hơi có chút đau đầu, trước kia, Thẩm thị liền nhìn thấy tình tình nàng không hợp ở chung cùng nhà chồng, thích tính toán tỉ mỉ, lại không thích bỏ công bỏ sức ra làm, nhưng không làm rõ ràng như Xuân Ngọc mà thôi. Nhưng đã tìm tới cửa cũng không thể đẩy ra, chỉ phải khuyên nhủ: "Không phải ngươi luôn ngóng trông ở riêng sao? Hiện thời ngươi toại nguyện rồi, tại sao lại không vui?"

"Nào có muốn ở riêng vội vã như vậy, đứa nhỏ cũng đầy trăm ngày, cha đứa nhỏ cũng không ở nhà, ta là một phụ nhân, còn không tùy ý bọn họ vuốt ve, cho chúng ta một đống phòng cũ liền đem chúng ta đuổi đi, phòng mới thì mấy người bọn họ chiếm, nào có chuyện tiện nghi như vậy? Chúng ta tốt xấu gì cũng là trưởng tử trưởng tôn. Nhị tẩu, ngươi cùng nhị ca đi đến chỗ bọn họ đi nói đi, đừng để bọn họ cho rằng nhà mẹ đẻ ta không có người nào giúp?"

"Nhà cũ có mấy gian phòng ở? Ba nhà bọn họ chen chúc trong một căn nhà, mỗi nhà chắc cũng chỉ có hai phòng ở, ngươi còn có một cô em chồng chưa gả, ngươi tội gì phải chen vào đấy, tự mình sống không tốt sao? Muốn ăn cái gì làm cái gì cũng không có người quản ngươi. Ngươi không thấy Hạ Ngọc à, may mà ở riêng, chứ ở cùng nhau thì tức giận không biết bao lần nữa, vài lần phát bệnh đều vì mẹ chồng làm cho tức giận. Ngươi nghĩ đi, ngươi rất sướng còn gì. Không cần tìm cớ phân ra ở riêng, cho ngươi căn nhà, về sau bạc của muội phu còn có thể tự mình cất. Vất vả vài năm, nếu muội phu trở lại thì xây căn nhà. An nhàn qua ngày, không hơn với việc các ngươi chen chúc cùng nhau à?"

Thu Ngọc nghe xong cúi đầu suy nghĩ một hồi. Nói: "Nhị tẩu nói cũng đúng, tại ta không thích làm việc, còn có thể đến chỗ cha mẹ bên này. Căn nhà kia có ba gian phòng, là của hai huynh đệ của ông nội đứa nhỏ, mà mấy nhà kia đã chuyển đi rồi, chỉ còn thừa mình ta. Ta không dám ở một mình. Với lại chỗ đó rất nát."

"Ngươi không dám ở một mình thì ngươi có thể về nhà mẹ đẻ ở, chờ muội phu trở lại thì ngươi về. Dù sao chỗ cha mẹ trừ bỏ tứ mao cũng không còn người khác, ngươi lại là tiểu nữ nhi bọn họ thương yêu nhất, cha mẹ thấy thì vui mừng thôi. Về phần căn nhà cũ kia, chờ muội phu đã trở lại, nếu muốn tu sửa thì tu sửa, không muốn thì thu dọn trước để ở tạm, chờ vài năm sau xây cái nhà mới là được, mấy tuổi rồi mà ngươi còn khóc như vậy?"

"Nghe nhị tẩu nói, có chút đạo lý. Nhưng cha đứa nhỏ trước kia kiếm được bạc phần lớn đều đưa cho nương của hắn, một năm mới cho ta hai lượng bạc, trong tay ta làm gì có nhiều, ai biết phải chờ tới khi nào mới xây được cái nhà, ta còn chờ hắn góp tiền để mua cái cửa hàng, ta muốn đợi đến khi nào đây?"

"Trong tay ngươi còn có hai lượng, nhớ ngày đó, nhị ca ngươi một văn cũng chưa đưa cho ta. Lúc ở riêng ngươi cũng thấy đấy, trừ bỏ chút ruộng đất, thì coi như là tay trắng, ngay cả chỗ ở cũng không có, nếu không có nhà mẹ đẻ ta giúp đỡ một chút, còn không biết đông lạnh chịu đói ở chỗ nào đâu? Ngươi ở riêng, trong nhà muội phu chỉ còn một muội tử, một hai năm nữa cũng gả đi, trong nhà huynh đệ nhiều, chăm lo cho cha mẹ các ngươi cũng đỡ phần nào, cứ như vậy, bạc của muội phu có thể thừa nhiều, chuyện tốt như vậy sao ngươi lại nhìn không thấy?"

Thẩm thị nhắc tới chuyện năm đó mình ở riêng, làm Thu Ngọc nhớ tới cảnh đương thời, nhị ca nhị tẩu mang theo một đống đứa nhỏ đem đồ đạc chuyển đi, cảm giác như thấy hai người lớn dắt lũ con chạy nạn, bản thân còn cười nhạo dưới đáy lòng thật lâu, trước giờ không nghĩ tới chuyện giúp bọn họ làm chút gì, trong nhà vừa có chuyện lại quen tật đi tìm nhị ca.

Thu Ngọc nghĩ đến đây, có chút không tự nhiên, nói: "Tuy rằng nhị tẩu nói có đạo lý, nhưng ta nào có bản lĩnh như nhị tẩu, ở riêng không đến một năm đã có thể xây nhà, còn có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, mua một mảnh hoang lớn như vậy, vườn này thật tốt, trồng dưa hấu không sợ người khác nhớ thương, ngươi nhìn đại tỷ đi, cũng trồng 1 mẫu dưa hấu, thế mà đến cái hạt dưa cũng không thu được, toàn bị trong thôn ăn cắp, ta mà có căn nhà và vườn thế này, ngủ cũng sẽ bị cười tỉnh."

Thẩm thị phỏng đoán trong lòng nàng cũng muốn mình giúp đỡ xây căn nhà gì đó, nhưng nàng ta khác Hạ Ngọc, huống chi lúc nàng còn chưa lấy chồng, thêu thùa cất không ít vốn riêng, thành thân trượng phu hàng năm còn có thể đưa hai lượng, trong tay cũng không hề thiếu ngân lượng, tội gì muốn tính kế người khác.

Nghĩ vậy chút, trong lòng Thẩm thị có chút không vui, nhưng cũng không nói thẳng, cười cười: "Muội muội nói sai rồi, nhị tẩu nào có năng lực gì? Sau hi ở riêng ngân lượng nhị ca ngươi làm ra trong một năm phần lớn đều đưa cho cha mẹ, cho nên ta mới dẫn vài đứa nhỏ vất vả trồng nhiều thứ, bằng không cả nhà phải ăn uống thế nào? Có lúc nào cầu xin người khác đâu, tất cả đều phải dựa vào mình. Giống như ngươi, cái gì cũng không làm, còn có thể có muội phu nuôi ngươi, hơn nữa ngươi cũng có một tay tú sống tốt, bây giờ ngươi còn ít con, không tiêu dùng nhiều lắm, còn có cha mẹ có thể dựa vào, một hai năm không xoay người được à?"

Thu Ngọc là người thông minh, nghe Thẩm thị nói cũng hiểu rõ ý, nàng không muốn phá hỏng con đường sau này, bây giờ nhà mẹ đẻ chỉ còn một người còn đáng tin, có thể dựa vào, hơn nữa cuộc sống này càng ngày càng tốt, cho nên, Thu Ngọc liền để xuống tâm tư muốn ngân lượng, dù sao còn có thể về nhà mẹ đẻ ăn ở, cũng không cần tiêu tiền, nghĩ đến đây, Thu Ngọc lại vui vẻ, lôi kéo Thẩm thị nói chuyện khác.

Tử Tình thấy Thu Ngọc được Thẩm thị khuyên giải một phen, ôm đứa nhỏ vui vui mừng mừng về nhà, liền kéo vạt áo Thẩm thị, nói: "Nương, mấy đứa tụi con cùng nhau đánh đó, nói tiểu cô khẳng định hội mượn bạc xây nhà, con cùng đại ca tiểu tứ một phe, nói tiểu cô sẽ mở miệng, nhị ca cùng tiểu tam một phe, nói tiểu cô không mở miệng, nương nói đi, đến cùng là ai thắng?"

Tử Tình nói xong, mấy người Tử Phúc cũng vào, vây quanh Thẩm thị muốn biết kết quả, Thẩm thị cười hìn mấy đứa con, búng trán Tử Tình một cái, nói: "Con lại bày trò hả, đánh đố cái gì thế, mà các con không ai thua không ai thắng cả, tiểu cô có mở miệng nhưng không nói thẳng, chỉ bóng gió thôi, thấy ta đem lời phá hỏng, cũng không mở miệng nữa."

"May mà nàng thông minh, tiểu cô luôn luôn để một đường lui cho chính mình." Tử Phúc nói.

"Đáng tiếc, còn tưởng rằng còn có thể để tam ca miễn phí khắc một con dấu, tiền tiêu vặt cũng ngâm nước nóng." Tử Hỉ ai thán.

Tử Tình thấy Tử Thọ cười hề hề rất gian dối, bước lên phía trước đè hắn lại, hỏi: "Tiểu tam, ngươi cũng không thắng, ngươi cười cái gì? Nhanh nói ra, bằng không, về sau có ngọc thạch tốt ta sẽ không đưa cho ngươi."

Tử Thọ vừa nghe liền sợ hãi, vội vàng: "Ta làm gì có cười? Chỉ cảm thấy chúng ta hôm nay tiết kiệm được một mớ bạc lớn, có chút vui vẻ mà thôi. May mà phụ thân đi thu thêu không ở nhà, các ngươi đoán xem, phụ thân mà ở nhà có cho tiểu cô bạc không? Không bằng chúng ta lại đổ một lần."

"Tốt, tốt, ta không có ý kiến." Tử Hỉ kêu to.

"Tốt cái đầu ngươi, phụ thân có thể lấy ra để đánh đố à? Cái này gọi là đại bất kính, mệt ngươi vẫn là người đọc sách." Tử Phúc gõ cái ‘cốc’ lên đầu Tử Hỉ, Tử Hỉ vuốt đầu nhảy lên, ủy khuất nhìn Tử Phúc, muốn nói lại không dám nói, chỉ quyệt miệng.

Cả nhà cười nghiêng ngả, Tử Hỉ cọ đến bên cạnh Thẩm thị, Thẩm thị cười đủ mới vuốt đầu Tử Hỉ, xoa xoa, nói: "Các con yên tâm, phụ thân các con cũng sẽ không cho nàng bạc, phụ thân các con giờ đã hiểu nhiều điều, mấy lần thì đại cha cùng đại cô các con làm tổn thương, các con bớt nói mấy chuyện này trước mặt cha."

"Vậy thì nương có thể làm thêm mấy món ăn không? Mấy ngày nữa sẽ khai giảng, đồ ăn ở học đường không ngon bằng trong nhà, con muốn ăn móng heo kho tàu." Tử Thọ nói.

"Nương, con muốn ăn lươn." Tử Tình bồi thêm một câu, đổi lấy mấy cặp mắt xem thường, Tử Phúc cùng Tử Lộc bĩu môi, cười nói: "Mỗi ngày cá chạch chim bìm bịp, người con muốn ăn lươn nữa chứ? Chúng ta không bắt."

Thẩm thị cười đều đáp ứng, cơm chiều, Tăng Thụy Tường thấy đồ ăn đầy bàn, hỏi: "Hôm nay là ngày mấy mà phong phú như vậy?"

"Ngày thu thuê (thu tiền cho thêu ruộng đất, cửa hàng)." Tử Tình nghiêm trang đáp, mọi người cười nghiêng ngả.

Chu gia ở riêng rất nhanh chóng, Thu Ngọc vốn định đem 2 mẫu ruộng nước cho người khác trồng, bị lão gia tử mắng một trận, nói không làm được thì thêu người làm công. Thu Ngọc nghe xong đành phải thôi, dù sao lúa mùa quý này đã gieo rồi.

Bên này, tiễn bước Tử Phúc, không hai ngày lại tiễn bước Tử Lộc cùng Tử Thọ, Tử Hỉ. Nguyên bản Tăng Thụy Tường không muốn cho Tử Hỉ vào huyện học sớm như vậy, nhưng hắn phát hiện ngộ tính (tri thức, nhận biết, hiểu biết) của Tử Hỉ rất cao, không thua gì Tử Phúc, Tăng Thụy Tường sốt ruột, không muốn chậm trễ đứa nhỏ, hỏi ý kiến của Tử Hỉ, Tử Hỉ cũng nguyện ý đi. Cùng đi còn có hai đứa cháu nhà Tam bà bà, một người tên là Tăng Tử quân, mười ba tuổi, một người tên là Tăng Tử Tân, mười hai tuổi, tam bà bà còn dẫn hai hài tử đến nhà dập đầu Tăng Thụy Tường và Thẩm thị.

Vì thế, náo nhiệt một tháng, nhà lại trống vắng. Lúc sắp chia tay, Tử Hỉ nước mắt rưng rưng đối với Tử Tình, từ nhỏ Tử Tình ôm hắn lớn lên, cảm tình tự nhiên thâm hậu, giúp hắn sửa sang lại quần áo, phát hiện vóc người hắn mới đến vai mình, không biết có được mét hai (1,2m) hay không nữa, còn không được 8 tuổi mà, ôm hắn, căn dặn: "Tỷ tỷ chờ ngươi tháng sau trở về, phải học cho tốt, nhớ lấy, không được tham ăn nhiều kẻo đau bụng."

Nguyên bản Tử Tình cho rằng Lâm Khang Bình sẽ trở về trước Trung thu, ai ngờ hắn nhờ người đưa một phong thơ cho Tăng Thụy Tường, nói mình khá bận, trực tiếp từ Cảnh Đức trấn đến Hàng thành, sau khi về kinh phải làm việc, tranh thủ về An Châu mừng tết.

Hi vọng của Tử Tình rơi vào khoảng không, lại nghĩ hắn bôn ba ở ngoài một năm, quần áo hài miệt đều cũ, lần trước chuẩn bị cho hắn đều là mùa hè quần áo cùng quần áo mùa thu, lần này có thời gian, làm thêm hai bộ quần áo mùa đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.