Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 467: Chương 467: Tiểu Dực nói thân thế




Tiểu Dực vội nói: "Ta là thấy muội muội không có con dấu, mới muốn cô cô mua, đâu có biết cữu cữu làm rất tốt, ta thật đúng là không nghĩ tới Tử Thọ cữu cữu chạm khắc tốt như vậy, thật sự là chậm mà chắc, ta vừa nghĩ, vừa vặn gặp phải sinh nhật của muội muội, liền mượn hoa hiến Phật tặng, chính ra ta chỉ đưa ra vật liệu gỗ làm hộp."

Tử Tình nghe giọng điệu này, rõ ràng là sợ Tử Tình không nhận, sợ Tử Tình lầm tưởng hắn là đã sớm ấp ủ tâm tư này, vội ngắt lời cười nói: "Nếu như thế, giữ lại cho Yên Nhiên chơi đi." Một đứa nhỏ năm tuổi, hẳn không tính là cho và nhậm lén đi?

Tiểu Dực thấy Tử Tình không trách cứ hắn, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, việc này, liền bỏ qua. Đi theo Thư Duệ bọn họ chơi, nói là muốn đi lên núi nhìn xem, ba tiểu cô nương Vĩnh Lăng, Vĩnh Huyên, Vĩnh Cầm cũng cùng đi ra ngoài, Tử Tình thấy Yên Nhiên cũng đuổi theo đi ra ngoài, Tiểu Dực đang muốn dắt tay Yên Nhiên, Tử Tình hô: "Thư Duệ, mấy đứa lớn các ngươi chỉ lo chạy, cũng không mang theo tiểu muội ngươi."

Thư Duệ nghe xong xoay người bế Yên Nhiên lên, Tiểu Dực mở to hai mắt, nhìn Tử Tình, tựa hồ có chút không hiểu, cũng có chút bị thương, ủ rũ mà đi theo ra ngoài, trong lòng Tử Tình còn rất không đành.

Thẩm thị tựa hồ cũng nhìn ra không giống trước, chẳng qua, nhiều người ở đây như vậy, nàng không hỏi ra, chỉ là thở dài, thực ra, nàng đã sớm nhắc nhở qua Tử Tình, muốn để cho Tiểu Dực cách Yên Nhiên xa một chút, chẳng qua, Tử Tình vẫn luôn cảm thấy Yên Nhiên chỉ là con nít miệng đầy hơi sữa, không có để vào trong lòng lắm, hôm nay cũng không biết bởi vì sao?

Tử Tình lúc này cũng không rảnh suy nghĩ những thứ đó, phải thu xếp ăn ở cho những người này, phòng ở đều phải một lần nữa thu dọn một chút, đệm chăn gì đó đều phải lập tức tìm lập tức phơi lập tức trải, cũng may các nhà đều mang nha hoàn đến, mỗi nhà một viện tử, Tử Tình để cho các nàng tự quét dọn.

Không nói Tử Tình bên này rối ren, Thư Duệ bế Yên Nhiên một lúc, Yên Nhiên giãy dụa muốn xuống dưới, Thư Duệ vừa thả nàng xuống dưới, nàng liền đi tới bên cạnh Tiểu Dực, hai người lại dắt tay, Thư Duệ cũng không để ý, bởi vì Thư Ngạn lôi kéo hắn muốn luyện kiếm. Nói trong rừng này đặc biệt thích hợp luyện kiếm. Hai người các nhặt cành cây làm kiếm khoa tay múa chân.

Lâm Khang Bình không ở nhà, bọn họ lại ở tại thư viện, công phu trên tay đều xa lạ rất nhiều, cho nên, Thư Duệ cũng nổi hứng chơi đùa thật đã với hắn, mấy đứa Vĩnh Tùng ở một bên vây xem ủng hộ.

Về phần mấy đứa Vĩnh Lăng. Thì cùng Yên Nhiên đi tìm con thỏ, hái nấm, người thoáng cái đã phân tán rồi, Tiểu Dực còn đang rối rắm thái độ vừa rồi của Tử Tình. Suy nghĩ một chút hỏi Yên Nhiên: "Cô cô có nói cùng muội muội, bảo muội muội không chơi cùng ca ca nữa hay không?"

Yên Nhiên dù sao còn nhỏ, đâu có hiểu những thứ này? Lắc đầu.

"Cô cô có nói Tiểu Dực ca ca không tốt hay không?" Tiểu Dực ôn nhu hỏi nói.

Yên Nhiên nói: "Ca ca tốt."

Tiểu Dực như là nói với Yên Nhiên hoặc như là tự nhủ: "Ca ca không tốt, ca ca lừa cô cô, ca ca là thật sự thích cô cô, cũng là thật sự thích Yên Nhi, nhưng là. Cô cô sẽ không thích thân phận của ca ca, ca ca cũng không biết nên làm cái gì bây giờ? Ca ca cũng không muốn giấu cô cô nữa, nhưng cô cô nếu không cho ta tìm ngươi chơi, nên làm cái gì bây giờ? Cô cô rõ ràng là không muốn ta tới cửa rồi, bằng không, cũng sẽ không thể một mực tránh ở nông thôn này, đúng, chắc chắn chính là như vậy, cô cô không muốn ta quá gần ngươi. Cho nên mang theo ngươi né tránh ta."

Tiểu Dực dù sao cũng vẫn là một đứa trẻ, nói lời lộn xộn, Yên Nhiên trái lại nghe hiểu Tiểu Dực nói thích nàng, vểnh miệng trả lời: "Ta cũng thích ca ca, nhưng là, nương không cho ta vào thành tìm ca ca chơi."

Tiểu Dực hỏi đến nửa ngày không có được đáp án, lúc này Yên Nhiên đột nhiên xông ra, Tiểu Dực vội hỏi: "Cô cô có nói, vì sao không cho ngươi tìm ca ca chơi hay không?"

Yên Nhiên ngẫm nghĩ. Lắc đầu. Lúc này, Vĩnh Lăng bọn họ tìm được một bãi nấm tươi đẹp. Đang gọi Yên Nhiên lấy rổ đi đựng đấy.

Yên Nhiên lôi kéo Tiểu Dực đi qua xem một chút, vội xua tay nói: "Cái này có độc, không có thể ăn, nương nói, nấm xinh đẹp, có độc."

Yên Nhiên nói xong tự mình tìm kiếm, tìm được một bãi nấm thông, Vĩnh Lăng hỏi: "Cô cô còn dạy ngươi cái gì nữa?"

Yên Nhiên bẻ ngón tay đếm: "Ta biết nhận chữ nè, biết đọc thuộc Tam Tự Kinh, còn có, biết đọc thuộc thơ Đường, biết chơi cờ nhảy, biết đếm nè." Lại là năm ngón tay dùng hết cả rồi.

Đang nói, Truy Nguyệt tìm đến, bảo mọi người trở về ăn cơm.

Tiểu Dực dắt Yên Nhiên, cùng Truy Nguyệt đi ở cuối cùng, Truy Nguyệt cũng không biết ngày đó xảy ra chuyện gì, chỉ biết là Tử Tình đột nhiên tâm tình rất không tốt, hỏi Hoa ma ma, Hoa ma ma cũng không nói rõ ràng.

"Chủ tử, ta cảm thấy nãi nãi là phát hiện thân phận của chủ tử, không bằng, chủ tử hay là thẳng thắn với nãi nãi đi? Theo cá tính của nãi nãi, hẳn là sẽ không trách tội chủ tử, bằng không, chờ chủ tử trưởng thành rồi, thời gian càng dài, chỉ sợ lại càng không dễ giải thích. Nãi nãi cũng không phải vì vinh hoa phú quý mới đối tốt với chủ tử." Truy Nguyệt khuyên nhủ.

"Đây chính là chỗ phiền não của ta, cô cô nếu như vì những thứ đó, ta còn dễ làm, nhưng là cứ như vậy, nàng cũng không phải cô cô tốt của ta."

Truy Nguyệt nghe xong không lên tiếng, một nô tài như nàng, nói quá nhiều, ngược lại không tốt, qua một lúc, Tiểu Dực lại nói: "Thôi được, ta chờ qua sinh nhật của tiểu thư mới đi, đến lúc đó lại xem xét."

Tử Phúc bọn họ đi vào ngày hôm sau, Thư Duệ bọn họ cũng đi cùng rồi, bởi vì ngày hôm sau đều phải vào học, cho nên, sinh nhật của Yên Nhiên đã ăn mừng trước một ngày rồi.

Tăng Thụy Tường và Thẩm thị ở lại, bọn họ cũng vẫn là quen cuộc sống ở nông thôn này, cũng muốn ở cùng Tử Tình, ở nhà chỉ là cùng Hạ thái thái, Phó phu nhân các nàng thỉnh thoảng chơi ván bài, chẳng qua là tâm tình mọi người đều khác hồi ở An Châu rất lớn, nhất là Hạ thái thái, cứ trong lời ngoài lời ám chỉ Hạ Cam Vĩnh chỉ có thể dựa vào Tăng gia, hi vọng Tăng gia nể mặt Tử Vũ quan tâm nhiều hơn, số lần nhiều, Thẩm thị khó tránh khỏi phản cảm, nhưng là nể mặt Tử Vũ, cũng không thể xé rách mặt. Cho nên, nàng cũng muốn ở chỗ Tử Tình trốn vài ngày thanh tĩnh.

Tiểu Dực cũng ở lại, hắn nói với Tử Tình muốn lưu lại cùng qua sinh nhật của Yên Nhiên, Tử Tình cũng không có cách nào chối từ.

Tử Phúc bọn họ đi rồi, Tử Tình mới có thời gian xử lý đám quần áo các nhà đưa tới, lúc này mới thấy bộ đồ mới Lí Linh làm cho Yên Nhi, vải dệt là gấm kim hai màu vô cùng diễm lệ phức tạp, hoa văn là tranh cá chép hoa sen, trên vảy cá chép đều là sợi bạc dệt thành, Tử Tình đang vuốt vảy cá trên y phục này, Tiểu Dực tiến vào, ngồi ở bên cạnh Tử Tình. Lúc này, Tăng Thụy Tường và Thẩm thị mang theo Yên Nhiên đi ra ngoài tản bộ rồi.

"Cô cô, ngươi có cái gì nói muốn hỏi ta không?" Tiểu Dực nhìn Tử Tình nói.

Tử Tình nhìn Tiểu Dực, hỏi: "Ngươi có cái gì muốn nói với cô cô không?"

Tiểu Dực cúi đầu, đột nhiên quỳ xuống, Tử Tình cả kinh, vội nâng hắn dậy, ai ngờ Tiểu Dực nhất định không chịu đứng lên, nói: "Cô cô hãy nghe ta nói xong đã, cô cô nếu tha thứ cho ta, ta lại đứng lên không muộn."

Tử Tình chỉ đành phải nói: "Ngươi đứng lên nói trước đã, bằng không, trong lòng cô cô sẽ bất an, cô cô cũng đại khái biết ngươi muốn nói với cô cô cái gì, cô cô không nhận nổi ngươi như vậy, ngươi nếu là còn nhớ ta là cô cô ngươi, ngươi hãy đứng lên đi."

Tiểu Dực vẫn là quỳ, nói: "Ngươi đã là cô cô ta, là nhận nổi. Cô cô hẳn là đoán được ta là người Hoàng gia, không sai, ta là đương kim Nhị hoàng tử Lí Dực, nhiều năm luôn giấu cô cô như vậy, thật là bất đắc dĩ. Thật ra hai lần trước ta đi nhà cô cô, đều là tị nạn, quá trình này ta cũng không phải rõ ràng lắm, chỉ là biết phụ thân ta giao phó ta cho Văn thúc thúc, đưa ta ra ngoài, lúc đó, tất nhiên không tiện nói ra chân tướng. Sau này, phụ thân ta thành phụ hoàng rồi, ta ra ngoài, vẫn có thể gặp phải nguy hiểm, phụ thân dặn dò ta thân thế không thể tiết lộ ra ngoài, người xuất thân như chúng ta, từ nhỏ trải qua những thứ đó, cô cô cũng không tưởng tượng nổi. Sau này, ở An Châu, qua lại gần với cô cô, không phải là Dực Nhi phải muốn gạt cô cô, có khi, cũng là suy nghĩ cho cô cô, không muốn mang đến phiền toái cho cô cô."

Tiểu Dực thấy Tử Tình đối với lời nói của hắn cũng không quá nhiều bất ngờ, liền nói tiếp: "Cô cô vào Kinh Thành, ta đã nghĩ tới, nên nói cho cô cô thân thế của ta, nhưng là, ta sợ sau khi ta nói, cô cô sẽ yêu cầu ta rời đi, ta luyến tiếc cô cô, cũng luyến tiếc người nhà cô cô, nhất là Yên Nhiên muội muội. Ta đã coi người nhà cô cô như người nhà ta rồi, trừ phụ hoàng ta và tỷ tỷ ta, chính là người nhà cô cô thân nhất rồi."

Không thể không nói, Tiểu Dực vẫn là khá hiểu Tử Tình , biết nói gì, mới có thể xúc động mẫu tính của Tử Tình, chỉ có như vậy, Tử Tình mới có thể mềm lòng, mới có thể tha thứ cho hắn.

Quả nhiên, Tử Tình thở dài, hỏi: "Ngươi không phải là còn có người nhà ngoại công sao? Chẳng lẽ bọn họ đối với ngươi cũng không thân?"

Tử Tình vẫn nhớ được lới nói của Hoa ma ma, nhà ngoại của Tiểu Dực cũng là không kém, không có đạo lý nhìn thấy đứa nhỏ không nương không đau lòng?

"Cũng không phải không đau lòng, chẳng qua, bọn họ mỗi ngày rót ở bên tai ta ta phải tìm niềm vui cho phụ hoàng như thế nào, làm cho phụ hoàng phong ta làm thái tử, bởi vì nương ta năm đó mới là chính thất, mặc dù được truy làm hoàng hậu, nhưng là mẫu hậu hiện tại cũng có hai nhi tử, bọn họ lo lắng một mình ta, không đấu lại bọn họ, cho nên, mới có thể bảo ta tìm niềm vui cho phụ hoàng. Nhưng là cô cô không giống với bọn họ, cô cô chính là thuần túy thương yêu Dực nhi, coi Dực nhi là con mình mà yêu thương, còn dạy Dực nhi làm người như thế nào, cho nên nói, cô cô là người quan trọng thứ ba của Dực nhi." Lí Dực nói xong, liền nằm ở trên đầu gối Tử Tình, khóc lên.

Tử Tình nghe xong trong lòng cũng là ê ẩm, một đứa nhỏ mới mười một tuổi, lại phải gánh vác nhiều thứ như vậy, người bên cạnh, còn đều đủ loại tâm tư, muốn tìm một chút thân tình thuần túy, cũng là khó khăn.

Tử Tình vỗ sau lưng Tiểu Dực, nhớ tới tình cảm cùng đứa nhỏ này những năm gần đây, cũng không thua kém với Vĩnh Tùng bọn họ, nếu thật bỗng chốc vứt đi, Tử Tình cũng là khó chịu như móc tim, nhưng là Yên Nhiên phải làm sao bây giờ? Nếu không có Yên Nhiên, Tử Tình thương hắn thêm một chút, cũng là thôi, nhưng là để cho Yên Nhiên tiến cung, Tử Tình là vạn vạn lần không nỡ. Nghĩ tới những thứ này, Tử Tình cũng là có chút khó khăn.

Nhưng là bất kể thế nào, Tử Tình đều phải suy nghĩ cho Yên Nhiên, tính toán cho Yên Nhiên, cho nên, Tử Tình lau nước mắt cho Tiểu Dực, đỡ hắn đứng lên, nói: "Nói lý ra, ngươi nói những chuyện này cho cô cô, cô cô nên là hiểu và tha thứ cho ngươi, tiếp tục thương ngươi, nhưng là, cô cô chỉ có một nữ nhi là Yên Nhiên, ngươi đối với Yên Nhiên như vậy, cô cô lo lắng là cái gì, ngươi cũng biết, ta là không thể để nàng vào địa phương kia với ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.