Vừa đến tháng chạp, Thẩm thị cùng Tử Tình đều tương đối bạn rộn, Tử Tình càng vậy, tuy rằng Khang trang có quản sự, trướng phòng, nhưng sổ sách
một năm Tử Tình vẫn phải xem qua một chút, còn có Chanh viên Tình viên,
trong nhà hạ nhân càng ngày càng nhiều, nào là tiền tiêu vặt hàng tháng
nào là trang phục mừng năm mới, mặc dù bây giờ không cần Tử Tình tự tay
làm, nhưng vẫn phải chuẩn bị ra ngoài.
Bởi vậy, Tử Tình vừa ở cữ xong, liền bắt đầu có việc làm, vừa khéo Chu
lão ở Khang trang chọn trúng Hoàng bà tử ở phòng bếp, hai người kết
thành một nhà, Tử Tình hỏi qua Triệu bà tử ở phòng châm tuyến, vốn định
lại kết một đôi, đáng tiếc nàng không có tâm nguyện ở phương diện này.
Đây là lần đầu tiên Khang trang làm việc vui, dù đơn giản Tử Tình theo
cũng vội mất vài ngày.
Kế tiếp chính là Tử Thọ cùng Tử Hỉ đều trở về nhà, năm nay Tử Phúc gửi
thư nói phải đến tết Ông táo mới có thể về nhà, bởi vì quan viên các nơi cuối năm về kinh, thống nhất chờ đợi sắp sếp, Tử Phúc ở lại đây chờ
phái quan, năm sau trực tiếp nhậm chức.
Tăng Thụy Tường và Thẩm thị vừa nhận được thư, không khỏi quá mừng mà
khóc, từ một hộ bần hàn ngày xưa đến nay đã khá giả ra làm quan, hai
người một đường cùng nhau đi tới, trong đó bao cay đắng ngọt bùi tự
biết, bao khó khăn mà người ngoài không thể nói ra.
Cả nhà bắt đầu xoay quanh việc Tử Phúc phái quan mà đoán, Tử Phúc có thể bị phân đến chỗ nào, ở lại kinh là không có khả năng, nhưng là Thẩm thị cũng không hi vọng con trai cách mình quá xa, đến lúc đó gặp mặt cũng
phải một năm.
"Phúc nhi còn trẻ, nam nhi chí ở bốn phương, lại nói, việc này đều có
bên trên quyết định, chúng ta chỉ có thể làm hết sức có thể bổn phận của mình." Tăng Thụy Tường nói.
"Tuy nói như thế, làm gì có cha mẹ không lo lắng cho con của mình, nếu
đi đến một địa phương đến phân chim còn không có, ngày này làm sao mà
qua? Ngươi nói chưa làm quan thì mong đợi làm quan, thật là đến lúc mấu
chốt này, trong lòng ta lại không yên rồi, sợ bị phân đến nơi không tốt, có thể thấy được con người đều là lòng tham không đáy." Thẩm thị nói
xong cũng tự cười, tự giễu.
"Nương, yên tâm đi, đại ca dù không quá tốt, cũng là thất phẩm tri
huyện. Còn tốt hơn nhiều so với dân chúng, có lẽ đại ca còn có thể làm
một chút chuyện thực tế cho người dân địa phương, chẳng hạn như khai
khẩn đất hoang như Tình nhi, bây giờ cũng có khuông có dạng." Tử Lộc
nói.
"Đúng vậy. Đại ca nếu như vậy, không chừng còn có thể tạo phúc cho dân
chúng một phương đó? Đây là chuyện tốt, càng là địa phương khó khăn,
biến hóa đối lập mới rõ ràng." Tử Thọ cũng nói một câu.
"Aiz, nói đến đây, tỷ phu, ta nhưng là muốn hỏi một chút. Ngươi cùng ta
tỷ đều tính định cư ở đây rồi, tại sao lại còn có thể ở đặt mua tài sản ở kinh thành? Nhiều bất tiện lắm? Chẳng lẽ các ngươi định tương lai trở
về? Nhưng ở đây sản nghiệp của các ngươi cũng mua không ít, ta thật đúng là không thể hiểu nổi suy nghĩ của các ngươi?" Tử Hỉ hỏi.
Thẩm thị nghe xong cũng hỏi: "Đúng vậy, tiểu Tứ không nói ta cũng quên
mất, Khang Bình không phải bởi vì ở kinh thành bận rộn thôn trang xưởng
gì đó mới không có trở về nhanh? Mấy ngày nay đã muốn hỏi các ngươi một
chút, quấy rầy một lát mà quên mất."
Thẩm thị nói xong, cả nhà cũng đều nhìn Tử Tình cùng Lâm Khang Bình, Tử
Tình nhìn Lâm Khang Bình một chút. Nói: "Khang Bình đã đồng ý cùng ta ở
đây làm địa chủ giàu có tiêu dao nơi thôn dã, nhưng hôm nay ta cũng có
hai người con, dù sao cũng phải tính toán cho bọn chúng. Tương lai bọn
chúng nguyện ý trở về thì trở về đi, dù sao gốc rễ Lâm gia ngay tại gần
kinh thành, khó đảm bảo tiểu Tứ tương lai không ở lại kinh thành, còn có thể có người chăm sóc lẫn nhau."
"Ngươi cũng là nghĩ đến quá xa rồi, thiếu chút thì hù ta nhảy dựng, nghĩ đến các ngươi phiền chán ở nông thôn này, định về kinh đó." Thẩm thị
nói.
"Sao có thể chứ? Ta không phải đã nói rồi sao, muốn cùng cha cùng nương." Tử Tình cười ôm lấy cánh tay Thẩm thị.
Bắt đầu ngày mười lăm, Tăng Thụy Phát liền bắt đầu đến gọi cả nhà qua ăn cơm, gọi là người dưới bếp kiểm tra lò đốt. Đây là phong tục địa
phương, trước kia khi nhà Tăng Thụy Tường làm chuyện vui, cũng là như
thế, bạn bè thân hữu cả nhà đều đến, cũng có thể bày năm sáu cái bàn,
hơn nữa đều là ăn không phải trả tiền. Không đi chính là không nể mặt,
trên mặt chủ nhà cũng u ám. Đương nhiên chủ nhà như Yến Nhân Đạt cơ bản
là tìm không ra mấy nhà.
Thẩm thị nghe xong cười nói: "Nhưng là bớt việc, trong nhà có thể được
hai ngày không đôt lửa, ta cũng được thoải mái hai ngày. Đúng rồi, Tình
nhi, sinh nhật Đại ngoại tôn ta thì làm thế nào? Theo ta nói, buổi tối
trở về, ta tự tay làm cho đứa nhỏ một chén mì trường thọ?"
Tử Tình vốn không muốn đi lắm, một đống phụ nhân xa lạ, cũng không kịp
ăn chút đồ nào, Tử Tình cũng không thể cầm cái bát đi phân món ăn, nhưng thứ nhất Tăng Thụy Tường không chỉ riêng là đường bá phụ của Tử Quân,
lại càng là tiên sinh vỡ lòng của hắn, mấy người Tử Quân có thể có ngày
hôm nay, đều dựa vào Tăng Thụy Tường, thứ hai, chính Tử Tình bên kia
cùng mấy người con của Tam bà bà đi lại tương đối gần, bởi vậy, mặt mũi
này vẫn phải cho, bằng không, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình về sau cũng
không làm nổi người rồi.
"Liền theo nương nói. Đứa nhỏ ta sẽ không mang đi. Duệ nhi còn chưa tự ăn được, không biết dùng đũa mấy đâu."
"Đúng rồi, Tử Tình, Tử Quân thành thân chúng ta không cần theo lễ, ngươi muốn theo như cô nãi nãi Tăng gia đi, chính là nữ nhi đã gả ra ngoài,
muốn theo một phần lễ, nếu theo như người thôn Đông Đường, sẽ không cần
theo lễ, chỉ phải chuẩn bị một phần tiền thăm hỏi." đột nhiên Tăng Thụy
Tường nhắc nhở Tử Tình một câu.
"Chúng ta liền theo như cô nãi nãi đi, dù sao cả nhà cũng giúp chúng ta
không ít, cũng đừng làm hỏng quy củ." Lâm Khang Bình cười nói.
"Cũng đừng quá nhiều, bái lễ chúng ta chuẩn bị một cây trâm bạc, không
đi với mấy người đại nương ngươi, các ngươi xem rồi giảm một chút. Không bằng tiền biếu cùng tiền thăm hỏi đều theo một lượng bạc cũng được, vừa tính được, cũng không quá phô trương." Thẩm thị nói.
Ở sân nhà Tam nãi nãi, đụng phải lão gia tử cùng Điền thị, Chu thị cùng
Tăng Thụy Khánh, Chu thị tiến lên cười tủm tỉm nói với một nhà Tăng Thụy Tường: "Nhị đệ, cha mẹ nói, năm tới sẽ không trở lại học đường, tết
cũng qua ở nhà ta, các ngươi muốn đến thăm cha mẹ, không cần tới học
đường, tới thẳng nhà ta là được. Còn có, mùng một đầu năm nay đến lượt
nhà ngươi ăn cơm, chúng ta không ăn cùng cô nãi nãi."
Điền thị nghe xong liếc mắt trừng Chu thị một cái, khẽ nhíu mày, cũng
không nói gì, dù sao ở đây còn có một đống lớn người ngoài.
Tử Tình cũng là có chút buồn bực, hát
cái gì vậy chứ? Lúc này Điền thị lại nhận lễ năm mới của Tăng Thụy Tường có thể Chu thị cầm đi, đây không phải nói, Chu thị có thể chi phối
những thứ này, hai người khi nào thì lại tốt hơn rồi? Tử Tình nhớ tới
trước kia hai người cùng dắt tay đến mượn bạc, há mồm chính là một trăm
lượng, đương nhiên, cuối cùng, ai cũng không cho các nàng mượn. Chỉ có
thể nói, giữa hai người lại đặt thành hiệp nghị rồi.
Tăng Thụy Tường nhìn Chu thị một cái, nói: "Đại tẩu, ta sẽ cùng đại ca
nói chuyện, cũng không có mấy người, hai nhà Hạ Ngọc cùng Thu Ngọc, vẫn
là kết hợp cùng luôn đi."
Ý Tăng Thụy Khánh muốn cùng mấy người Tử Phúc thân cận, ý Tăng Thụy
Tường dù sao cũng không còn một nhà Xuân Ngọc, tội gì phải khiến Thẩm
thị lại mệt thêm một ngày.
Chu thị nghe xong vung khăn, bỏ lại câu: "Đây là ý của ca ngươi."
Tăng Thụy Tường chào hỏi qua Điền thị, liền cùng lão gia tử ngồi vào một bên nói chuyện, Thẩm thị cũng đi tìm vài mấy chị em dâu nói chuyện, Tử
Tình cùng Trần thị tìm một chỗ nhỏ giọng nói: "Sang năm mùng hai tết,
chỉ sợ còn có một hồi phiền toái, đến lúc đó, bà nội ta bọn họ muốn đến
nhà chúng ta, đứa nhỏ nhà đại cô ta không có chỗ đi, đến nhà chúng ta,
còn phải đuổi ra ngoài."
"Vậy, không bằng chúng ta mùng một mời bọn họ, mùng hai thích nhà ai thì mời, dù sao cũng không liên quan đến nhà chúng ta." Trần thị nói.
"Quên đi, trở về ta sẽ cùng cha nói một tiếng, xem cha sắp xếp."
Hai ngày sau, Tử Tình cùng Thẩm thị nói về việc này, Thẩm thị ngẫm nghĩ, nói: "Ta cũng muốn thấy cha ngươi có thể có quyết tâm cứng rắn đuổi
người hay không, nói chung vẫn phải qua cửa này."
"Không được, ta đưa mấy người cho nương dùng, lúc Tình nhi sinh Thư
Ngạn, đại cô nàng cũng tới người gác cổng trực tiếp đuổi đi, sau này mới nói với ta một tiếng." Lâm Khang Bình nói.
Tử Tình nhìn về phía Lâm Khang Bình hỏi, "Ta tại sao không biết việc này? Lúc nào thì tới?"
"Cũng không phải chuyện tốt gì, ta cũng là vội hồ đồ, quên mất luôn, ngày thứ hai hay ngày thứ ba lúc Tiểu cô đến."
Ba người đang nói, Tử Hỉ cùng Tử Thọ dẫn Chu Thiên Thanh tới, trong tay
Chu Thiên Thanh xách cái giỏ bằng trúc, còn có cái bao bằng vải bố, nhìn thấy Thẩm thị trước tiên nói: "Nhị tẩu, ta vội tới nhà nhạc phụ đưa lễ
năm mới, cũng đến thăm các ngươi một chút, không có đồ gì hay ho, chỉ là một chút lòng thành của chúng ta."
Nói xong, để giỏ xuống, đưa bao bố cho Tử Tình, nói: "Nhị cô ngươi biết
ngươi sinh đứa nhỏ, nhưng là muốn cuối năm tới đây một chuyến, cũng chưa đến thăm ngươi sớm được, đây là đồ lót nàng làm cho đứa nhỏ."
Tử Tình vừa mở ra thấy, vẫn là áo bông bằng lụa đỏ thẫm hoa văn chữ phúc mờ mờ, còn có một cái ổ khóa nhỏ bằng bạc, vội nói tạ ơn.
Tử Tình thu xếp dọn cơm, Chu Thiên Thanh nói muốn trở về, "Nhị dượng,
tháng giêng sang năm nhà ngươi không làm đãi khách, không bằng năm sau
rảnh rỗi cả nhà tới đây ở mấy ngày, chờ Tử Nhi xuất giá, chỉ sợ cô ta
cũng không rảnh rỗi."
"Lời này cũng đúng, nhị cô ngươi cũng có ý này, nhà tiểu cô ngươi bây
giờ phòng ốc cũng rộng rãi, không câu nệ nhà ai cũng có thể ở mấy ngày." Chu Thiên Thanh cười hớn hở nói.
Bởi vì Chu Thiên Khanh khăng khăng phải về bên nhà Tăng Thụy Khanh ăn
cơm, nói rõ lí lẽ như vậy, Tử Tinh cũng không biết, chẳng qua là chuẩn
bị vài thứ sai Lâm Hưng Lâm Phúc đưa hắn đi một chuyến, chủ yếu là sợ
Lâm Hưng không tìm được đường về.
Một nhà Tử Phúc cũng là buổi tối tết Ông Táo thì tới nhà Tử Hỉ tới báo
cho Tử Tình, Tử Tình vội cùng Lâm Khang Bình chạy tới, một năm không
gặp, cảm giác Tử Phúc lại thành thục ổn trọng hơn nhiều, nước mắt Tử
Tình cứ như vậy mà chảy xuống, Tử Phúc cũng không nói gì, tới ôm Tử
Tình, nói: "Tình nhi đừng khóc, đại ca cũng nhớ ngươi, về sau, đại ca
cách các ngươi rất gần đấy, muốn gặp đại ca lúc nào cũng có thể tới."
Tử Tình nghe xong vui mừng vội ngẩng đầu hỏi: "Thật sự, đại ca được phân nơi nào?"
"Tỷ, ngươi đoán đi, rất gần đó." Tử Hỉ ở một bên cười nios.
"Không phải là thành An Châu chứ?"
"Tỷ, ngươi cũng thật ngốc, Tri phủ An Chau, đại ca còn phải chờ vài năm." Tử Thọ cười nói.
"Tốt lắm, đại ca nói cho ngươi đi là huyện Hoa Liên thuộc Xương Châu, một ngày là có thể trở về."
"Cái này tính là chuyện tốt, chúc mừng đại ca. Nương còn vẫn lo lắng cho ngươi tới chỗ phân chim còn chẳng có, Hoa Liên này hẳn là giàu có và
đông đúc hơn chỗ chúng ta một chút, tốt xấu gì đó cũng là thuộc Xương
Châu, cũng là mảng bình nguyên lớn, mặc dù kém hơn Giang Nam, cũng miễn
cưỡng được tính là đất lành." Lâm Khang Bình nói.
"Ngươi rất quen thuộc nơi đó sao?" Tử Phúc hỏi, có chút kỳ quái.