Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 366: Chương 366: Tử Phúc vào kinh




Tử Tình đang cúi đầu rơi lệ, Tăng Thụy Tường vào cửa, nói là đã tìm người đi đón đại phu rồi, bên này, Tiêu thị còn muốn tìm người thông báo cho mấy người Tiêu Phúc Sinh, dù sao cũng là tang sự của Tiêu gia, về lý nên do mấy người bọn họ ra mặt.

Tăng Thụy Tường nghe xong nói: "Không bằng ta cùng ngươi đi một chuyến này, ta đi, bọn họ không thể không cho vài phần mặt mũi, năm đó hậu sự của dượng vẫn là ta giúp đỡ lo liệu, ta cũng không nghĩ tới, di ngôn lúc lâm chung của dượng bị bọn họ nghe được, bao đồ kia đã bị Phúc Sinh độc chiếm, lại nói tiếp, ta thẹn với lời dặn dò của dượng, đại cô ta như vậy, ta cũng không thoát khỏi liên quan."

"Biểu đệ đừng nói như thế, nương ta cũng thông suốt từ lâu rồi, tất cả đều là mệnh, chẳng qua, ta nghĩ lão nhân gia ngài có lẽ sẽ muốn gặp mặt ngươi một lần, mấy năm nay được ngươi chăm sóc không ít, trong lòng tỷ đều hiểu." Tiêu thị vỗ phía sau lưng Tăng Thụy Tường nói.

"Ta cũng đi nhìn một chút nhé?" Tử Tình hỏi.

"Nói sau đi, có chuyện gì ta sẽ phái người tới đây nói một tiếng, mấy tiểu bối các ngươi không cần phải qua. Ta xem xem đại phu nói như thế nào, nếu có thể gắng gượng qua được một cửa này, chính là Bồ Tát phù hộ rồi." Tiêu thị cản lại nói.

Tăng Thụy Tường vội vội vàng vàng đi theo Tiêu thị ra ngoài, Thẩm thị cũng ở lại, Tử Tình ngồi ở bên cạnh Thẩm thị, hỏi: "Nương, cha ta vừa mới nói, di ngôn của lão cô công bị nghe được, là xảy ra chuyện gì?"

"Ngươi lại tò mò rồi. Năm đó, lúc lão cô công ngươi đi, ba nhi tử cũng đều chưa lập gia đình, lão cô công ngươi không yên lòng, nghĩ tới muốn giao phó gia sản của Tiêu gia cho cha ngươi, để cha ngươi trông coi Tiêu gia, cho đến khi bọn họ trưởng thành, ai ngờ lời này bị đại nhi tử cùng tiểu lão bà của hắn nghe thấy được, hai người cướp lấy, vẫn là Đại nhi tử của hắn lấy được tới tay." Thẩm thị thở dài.

Tử Tình hiểu rồi, gia sản này nếu cho Tăng thị, Tăng thị nhất định sẽ chia riêng cho mấy nữ nhi, mấy thứ tử thứ nữ không có chút nào, còn nếu cho Bành thị, kết cục của Tăng thị sẽ rất thê thảm, cho nên. Tiêu lão gia tử nghĩ tới giao gia sản cho Tăng Thụy Tường, ai ngờ người tính không bằng trời tính, lại là rơi vào trong tay nhi tử của hắn, Tiêu Phúc Sinh độc chiếm một mình.

Tử Tình hiểu rõ điểm này. Trong lòng cũng thoải mái một chút, xem ra, Tiêu lão gia tử này cũng không phải một chút tình ý cũng không có với Tăng thị, chẳng qua là không biết Tăng thị có thể hiểu những điều này không?

Lâm Khang Bình dìu Tử Tình trở về Tình viên, ôm Tử Tình nằm nghiêng ở trên kháng, hai người cũng không muốn nói chuyện, Thư Ngọc và Thư Vĩ đi vào. Tử Tình không không thiếu được lên tinh thần chơi cùng đứa nhỏ.

"Nương, sao ngươi lại rơi nước mắt, phụ thân bắt nạt ngươi à?" Thư Ngọc hỏi.

"Không có, nương à, là có chút mệt mỏi, có một người quan tâm chăm sóc nương hồi còn nhỏ sắp đi rồi, trong lòng nương có chút thương tâm."

"À, ta biết rồi. Tựa như Tiểu Dực ca ca, bọn họ đi rồi còn có thể trở lại." Thư Ngọc nói.

"Ai nói cho ngươi bọn họ còn có thể trở lại?" Tử Tình hỏi, vẫn cảm thấy đứa nhỏ kia lai lịch không nhỏ. Nhưng đừng trở lại nữa, Tử Tình vẫn chỉ mong muốn cuộc sống yên ổn, không có suy nghĩ leo lên quyền thế kia.

"Tiểu Dực ca ca tự mình nói, còn có Văn ca ca, bọn họ đều nói thích tiểu muội, nhưng tiểu muội là của chúng ta, ta mới không cho bọn họ đâu." Thư Ngọc nói.

"Đúng, muội muội, ta thích, không cho người khác." Thư Vĩ vẫn cúi đầu chơi xếp hình ngẩng đầu đáp một câu.

Tử Tình nhìn Lâm Khang Bình một chút. Thầm nghĩ, Văn Tam chết tiệt này, mang đến những người nào vậy, đứa nhỏ bé tí như vậy, đã biết nàng dâu nàng dâu rồi, cũng quá sớm đi?

"Nhi tử. Lần sau nếu bọn họ tới, nói là thích Yên Nhiên, các ngươi liền dần cho bọn họ một trận, đừng đánh vào mặt là được." Lâm Khang Bình nói.

Tử Tình đẩy đẩy hắn, nói với hai đứa nhỏ: "Đừng nghe cha các ngươi, nếu thật sự đánh nhau, còn không biết là ai thua ai thắng đâu? Đứa nhỏ của chúng ta còn nhỏ thế, cũng không có theo ngươi học được bao nhiêu công phu."

"Ta cũng là nói một chút mà thôi, nào có thể làm thật? Được rồi, cho mấy đứa nhỏ quấy rầy, trên mặt của ngươi cũng thấy nụ cười rồi, ta cũng yên tâm. Ta đi thư phòng sửa sang sổ sách một chút, A Thổ bọn họ gửi thư cho ta, nói là bến tàu Việt thành muốn mở rộng hơn, ta xem xem chúng ta có thể mua được mấy kho hàng không?"

"Ngươi muốn bạc dùng, tiểu Tứ mới đưa ba ngàn lượng vào sổ ghi chép của Kinh thành rồi, nghe ý của hắn, hoa hồng của xưởng thuỷ tinh một năm nay một cổ phần hẳn là có hai ngàn lượng, vậy hẳn là đủ cho chúng ta tiêu dùng một năm. Còn lại hắn muốn sang năm dựng xưởng xi măng, còn có, nghe ý của hắn, muốn đến vùng Chiết Giang dựng xưởng, tạm thời còn chưa chọn được người thích hợp."

"Không có việc gì, ngươi giữ đi, trong tay ta còn có chút nợ của Chanh viên và Khang trang còn chưa gom, phỏng chừng cũng có thể có mấy ngàn lượng. Mấy tháng này bọn họ chạy buôn bán, cũng kiếm được một chút, mua kho hàng cũng không phải lập tức làm ngay, hơn nữa, phải xem vận khí, xem ta có thể tìm được chút quan hệ trước kia của Văn gia hay không, bằng không, kho hàng này, chúng ta không lấy được vào tay rồi." Lâm Khang Bình nói.

Lâm Khang Bình dường như biết Tử Tình còn muốn hỏi cái gì, nói: "Yên tâm đi, ta có chừng mực."

Lâm Khang Bình vừa mới đi, Tử Tình cùng mấy đứa nhỏ ở trên kháng nói chuyện, kể chuyện xưa, không để ý trời đã nhuốm đen, Tử Tình đang suy nghĩ nên đi ăn cơm rồi. Lúc này, Tiểu Phấn tới nói, thông gia phu nhân bảo qua một chuyến.

Trong lòng Tử Tình lộp bộp một cái, chẳng lẽ là lão bà cô kia đã xảy ra chuyện, cũng quá nhanh rồi, chẳng qua, lúc này, Tử Tình cũng chẳng quản cái gì, ném đứa nhỏ ném cho mấy người Tiểu Lục, tự mình kéo Lâm Khang Bình trở về nhà mẹ đẻ.

Vừa mới vào cửa viện, đã nghe thấy giọng nói của Lưu thị, Tử Tình vui vẻ, vội ba bước cũng thành hai bước, vào cửa hỏi: "Làm sao Đại tẩu lại trở về sớm vậy? Ca ta đâu? Bọn nhỏ cũng đều trở lại?"

"Ừ, ca ngươi để ta mang theo đứa nhỏ về nhà trước, hắn vào kinh trước rồi, năm nay đến lượt hắn khảo hạch rồi, có lẽ phải tới ngày cuối năm mới có thể trở về, một mình ta mang theo đứa nhỏ nán lại Xương Châu, có ý nghĩa gì, còn không bằng trở về, mọi người ở cùng nhau, vui a vui a. Ngày mai đi đón Nhị đệ muội về nhà đi, nhiệm vụ này giao cho ngươi." Lưu thị nhanh mồm nhanh miệng nói.

"Sớm biết như thế, lúc ta về nhà đã mang các ngươi về rồi, ta nghĩ đại ca không nhanh như vậy chứ?" Tử Hỉ nói.

"Còn nói sao, đi qua Xương Châu, nán lại nhà ta một khắc đồng hồ cũng không đến, nếu ngươi có thể nói lời đó, ta không phải theo các ngươi về nhà rồi sao?" Lưu thị cười nói.

"Đại tẩu, ý của tướng công ta là, nếu ngươi không ở nhà, bên người Đại ca không có người, về nhà lạnh tanh, còn gì hứng thú? Nếu thật sự mang các ngươi về, đại ca sẽ không mặc kệ đâu." Phó thị cười nói.

"A, ta cũng là không biết, vợ chồng các ngươi khi nào thì dính như vậy rồi, chắc là có “thấu hiểu rất rõ” đi? Người dính muội muội như đại muội phu, một năm còn muốn ra khỏi nhà hai lần đấy?" Lưu thị trêu ghẹo nói.

Phó thị vẫn là da mặt mỏng hơn, Lưu thị vừa nói ra lời này, Phó thị thoáng cái mặt đỏ bừng, Tử Tình cười nói: "Đại tẩu, ta cũng không đắc tội ngươi chứ, ngươi nói Tứ đệ muội còn cần phải lôi kéo ta làm cái gì?"

"Không lôi kéo các ngươi thì lôi kéo ai? Ai bảo các ngươi luôn ở trước mặt chướng mắt chúng ta? Có phải hay không, Tam đệ muội?" Lưu thị lôi kéo Dương thị hỏi.

Lúc này, nha hoàn Lưu thị mang đến nói, sân đã thu thập xong, nước sôi cũng đun lên rồi, Lưu thị chỉ vào mấy người Tử Tình nói: "Các ngươi một người cũng không cho chạy, ta đi rửa mặt trước, quay về đến sân của ta, chúng ta chơi vài vòng mạt chược, nhiều ngày không chơi, nhớ quá."

Lưu thị vừa đi, mấy người ngồi thảo luận, lần này Tử Phúc vào kinh, có thể có kết quả tốt gì? Tử Phúc trước mắt là tòng lục phẩm, nếu khảo hạch tốt mà nói, nghe ý của Tử Hỉ, Hoàng đế này đối với công trạng ba năm này của Tử Phúc cũng là có nghe thấy, nếu như vậy, Tử Phúc lên chức hẳn là có thể mong đợi.

Chẳng qua là, có thể phái đến chỗ nào, đó là một vấn đề, "Ta có thể hỏi một chút hay không, chính lục phẩm là những chức quan gì?" Tử Tình hỏi, đối những phẩm cấp chức quan này, Tử Tình thật đúng là không rõ lắm.

"Tri huyện những huyện ở Kinh, Thông phán các tỉnh. Đối với đại ca mà nói, lớn nhất cũng chỉ là Thông phán, vẫn quản lý lương thực thuỷ lợi, tốt nhất là xem ở lại nơi nào." Tử Hỉ nói.

"Muốn ta nói, vẫn là Xương Châu tốt hơn, muốn thăm một chút, ta còn có thể đi được một chuyến." Thẩm thị nói.

"Cái này đúng thật là không dễ nói, tất cả còn phải xem ý của Thánh thượng xem xét quyết định." Tử Hỉ nói.

Tử Tình nhìn nhìn, Tăng Thụy Tường còn không có ở nhà, hỏi: "Nương, cha ta vẫn chưa trở về?"

"Ừ, ta cũng đang sốt ruột đây. Hoàn hảo, có Lâm Hưng nhà ngươi đi theo, bằng không, ta thật đúng là không yên tâm."

Vợ chồng Tử Hỉ mới từ Phó gia ở An Châu trở về, còn không biết xảy ra chuyện gì, vội hỏi: "Cha ta đi làm cái gì?"

Tử Tình kể lại chuyện của lão bà cô, Tử Hỉ cũng không để tâm lắm, dù sao, hắn cũng không có ấn tượng gì với lão bà cô, cơ bản không tiếp xúc qua, vẫn là gặp mặt một lần lúc lão gia tử lâm chung.

"Đúng rồi, nương ta còn nói muốn mời mọi người đến nhà ngồi một chút, vừa vặn Đại tẩu cũng đã trở lại, các ngươi thương lượng xem xem ngày nào thì thích hợp?" Phó thị hỏi.

"Hạ gia cũng nói vài lần, bọn họ còn chưa có đi đâu? Vẫn là chờ Đại ca ngươi bọn họ trở về rồi hãy nói. Ta cùng cha ngươi sẽ không đi, chúng ta còn chưa qua hiếu kỳ, không nên ra khỏi nhà. Không bằng chờ có cơ hội, ta cũng mời mấy nhà thông gia này tới, mọi người cùng ngồi một chỗ." Thẩm thị nói.

Tử Tình nghe xong nhìn về phía Thẩm thị, hỏi: "Nương, thật sự à? Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Tử Tình nhớ tới là chuyện lần đó cha của Dương thị cùng cha của Trần thị uống rượu cãi nhau, lại quên mất Dương thị ngồi ngay bên cạnh, Dương thị nói vậy cũng là nhớ tới chuyện lần đó, sắc mặt có vài phần mất tự nhiên. Thẩm thị trừng Tử Tình một cái, Tử Tình mới giật mình ý thức được không nên nói bừa.

"Đây là ý của cha ngươi, đều là thân thích, cùng nhau ngồi một chỗ cũng không sao. Mấy năm nay vẫn là Phó gia cùng Hạ gia chủ động qua lại gần một chút, cha ngươi cùng ta suy nghĩ, trước đây chúng ta cùng Lưu gia và Trần gia Dương gia quá xa cách rồi, cho nên, mới có ý tưởng này. Tam nàng dâu cũng đừng để trong lòng, trước kia là nương có rất nhiều chỗ không làm tốt." Thẩm thị nói.

Dương thị nghe xong vội đứng lên, nói: "Lời của nương, con dâu thật đúng là không nhận nổi. Đều là con dâu không phải, con dâu cũng không có mặt mũi giải thích với mọi người, nương hãy bỏ quá cho ta nhé?"

"Nói bậy bạ gì đó vậy? Cha ngươi tốt xấu gì cũng là tú tài. Chúng ta là thông gia, đáng ra nên qua lại với nhau, chuyện trước kia thôi không nói nữa. Nghe nói đệ đệ ngươi cũng nên thi tú tài rồi, ngày nào đó mang đến cùng mấy người bọn họ thảo luận một chút." Thẩm thị nói.

"Nương, đệ đệ ta đã là tú tài rồi." Dương thị trả lời.

Dương thị nói xong, mọi người đều nhìn về phía nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.