Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 484: Chương 484: Vi mẫu yếu cường (làm mẹ phải mạnh mẽ)




"Ngượng ngùng, ngài hình như là Mai nãi nãi nhỉ? Ta chính là tỷ tỷ của Thám Hoa Lang các ngươi vừa mới nói, cũng là cô cô Tiểu Dực đã gọi nhiều năm. Ngài cũng là một vị mẫu thân, nghe thấy người khác vũ nhục con mình, nói vậy cũng sẽ không thể thờ ơ nhỉ?"

Tử Tình nói xong không đợi Mai nãi nãi nói chuyện, chuyển hướng Ngô phu nhân nói: "Hôm nay ta mới coi là lĩnh giáo Ngô phu nhân rồi, thì ra Ngô phu nhân lúc bốn năm tuổi đã biết dụ dỗ nam nhân như thế nào, hiểu được những thứ hồ mỵ nói mê sảng đó, bằng không, làm sao có thể phỏng đoán được tâm tư của một đứa nhỏ bốn năm tuổi như tiểu nữ như thế chứ? Ta cũng là muốn biết, Ngô phu nhân lúc bốn năm tuổi, đã biết những cái gì?"

Ngô phu nhân lúc này mới hiểu, lời vừa rồi bị Tử Tình nghe được, vừa là xấu hổ lại là tức giận, sắc mặt một hồi đỏ một hồi trắng, nhưng là vừa nghĩ đến mình tốt xấu gì cũng là một đường đường ngũ phẩm cáo mệnh phu nhân, bị một nữ nhân ở nông thôn như Tử Tình hắt nước trà, truyền ra ngoài, nàng làm sao đặt chân ở trong vòng quý phụ Kinh Thành ?

Nghĩ tới những điều này, Ngô phu nhân nói: "Quả nhiên là nữ nhân ở nông thôn, không sửa được bản tính người đàn bà chanh chua, nơi này há là chỗ ngươi có thể giương oai, ngươi có biết ngươi vũ nhục một mệnh phụ triều đình là chịu tội gì không? Nhẹ thì đình trượng hai mươi, nặng thì giải vào đại lao, ngươi cho là có chỗ dựa vững chắc, là có thể tha thứ cho ngươi làm loạn sao?"

Tử Tình nghe xong cười nói: "Ta trái lại nhớ được vừa rồi có người nói, ‘Hai mẫu nữ cùng ra trận, lừa gạt một đứa nhỏ còn không phải một bữa ăn sáng’, xin hỏi, ngươi so sánh ai với món ăn sáng đây? Hắn nếu là món ăn sáng, vậy ai lại là món chính đây? Tội này cần tính thế nào đây?"

Ngô phu nhân không nghĩ tới Tử Tình bắt được chỗ sơ hở trong lời nói của nàng, đánh chết nàng cũng không thể thừa nhận, Tiểu Dực là một bàn ăn sáng, Hoàng thượng là một bàn món chính, cho dù là ví dụ, cũng không thể dùng đến Hoàng gia nha! Việc này nếu truyền đến trong lỗ tai Hoàng thượng, ai dám cam đoan hậu quả là cái gì?

Lúc này, Mai đại nãi nãi mở miệng nói: "Cũng là lớn lên một bộ nhanh mồm nhanh miệng, nhưng cho dù Ngô phu nhân nói chuyện có chỗ nói sai, một thôn phụ như ngươi, lại dám lấy trà hắt một mệnh phụ, cái này gọi là dĩ hạ phạm thượng, truy cứu lên, hậu quả này, chỉ sợ không phải là ngươi có thể gánh chịu nổi, đây cũng thật là ứng với câu nói kia, người vô tri không biết sợ. Mặt khác, xin khuyên ngươi một câu, nước Kinh Thành sâu lắm, lần sau trước khi động thủ, tốt nhất suy nghĩ cẩn thận, ngươi đối mặt là ai?"

Ngô phu nhân vừa nghe Mai đại nãi nãi nói chuyện bênh vực mình, bèn nói: "Aiz, ta luôn luôn thiện tâm, không nhìn được người ta khó xử. Việc hôm nay, nếu muốn giải quyết riêng, cũng không phải không thể, ngươi quỳ xuống dập đầu cho ta ba cái, sau đó, hắt nước trà lên người mình một cái, ta sẽ tha cho ngươi, như thế nào?"

Ngô phu nhân cũng không muốn náo chuyện này quá lớn, dù sao còn có Tử Phúc, Tử Hỉ, tuy rằng phẩm cấp không lớn, nhưng Hoàng thượng coi trọng, nếu hai nhà xé rách mặt thật, chỉ sợ không phải là dễ kết thúc, nhưng trường hợp này, nàng dù sao cũng phải tìm trở về thể diện, dù sao, truyền ra ngoài, mặt mũi nàng ở đâu? Cho nên, nàng mới có thể nghĩ đến để cho Tử Tình dập đầu nhận sai, dù sao, ở trong ý thức của nàng, một nữ nhân ở nông thôn, dập đầu cho một mệnh phụ như nàng, còn không phải việc hiển nhiên? Nàng cho là đây là cho Tử Tình bậc thềm xuống đó.

Lưu thị không biết thân phận của Tiểu Dực, cũng không biết Tử Tình có nắm chắc trong lòng, nàng là biết Ngô phu nhân, biết gia thế của Ngô phu nhân không phải là Tăng gia có thể chống lại, nhưng là, nàng cũng kiên quyết không thể nhìn Tử Tình chịu nhục dập đầu, liền nói: "Vị Ngô phu nhân này, việc này, dù sao cũng là ngươi gây nên, muội muội này của ta vì nữ nhi của mình xả một hơi, cũng không đáng chỉ trích nặng, chúng ta đều là người làm mẫu thân, đều nói làm mẫu thân thì phải mạnh mẽ, đâu có người làm mẫu thân nghe được người ngoài ức hiếp con mình còn có thể ngồi im? Muốn ta nói, không bằng mỗi người lui một bước, việc này, đến đây thôi."

"Tăng phu nhân, ta biết ngươi cũng là ngũ phẩm phu nhân, bây giờ thành quan hệ thông gia với Chung gia, nhưng việc hôm nay việc, không liên quan đến ngươi, tiểu cô nhà ngươi vào cửa không nói hai lời, đã lấy nước trà đổ lên người ta, ngươi nhìn một cái, trên mặt ta, chỉ sợ đã bỏng đỏ rồi, còn có quần áo trên người, ngươi xem, việc này truyền ra ngoài, sau này ta đặt chân như thế nào?" Ngô phu nhân giũ quần áo ướt sũng trên người nói.

Tử Tình cười lạnh nói: "Đáng tiếc, nước trà này đã ngâm một hồi rồi, bằng không, cũng là có thể để lại cho Ngô phu nhân một ít ấn ký, lần sau Ngô phu nhân mới có thể nhớ được giữ đức trong miệng, lần này là gặp được ta, coi như ngươi may mắn, lần sau, đổi lại người khác, chỉ sợ không dễ qua cửa như vậy.

"A, ta vốn đang muốn khuyên Ngô phu nhân tha nhẹ cho ngươi, không nghĩ tới ngươi còn có khí phách rồi, không buông tha, cho là chúng ta không thể làm gì ngươi ư? Người tới, bắt nàng lại, bản thân ta là muốn nhìn một cái, miệng ngươi cứng rắn, hay là bàn tay của nha hoàn nhà ta cứng rắn." Mai đại nãi nãi oán giận Tử Tình chiếm đoạt Tiểu Dực, đã sớm muốn xả một hơi, lúc này bèn nghĩ tới hù dọa Tử Tình một chút, muốn xem thử Tử Tình có phải thật sự không biết sợ hay không.

Lúc này, người ngoài tiến vào hai người, một người là Thải Vân, một người là nha hoàn trông cửa vừa rồi, còn có một người đứng ở bên cạnh Mai nãi nãi, nghe thấy Mai nãi nãi thét to, liền muốn tới gần Tử Tình, Trần thị và Phó thị vừa thấy, cũng vội tới gần Tử Tình, không cho nha hoàn động thủ với Tử Tình.

Thải Vân phủi tay một cái, trước tiên quật ngã nha hoàn bên cạnh, rồi qua đi một cước gạt ngã đứa kia, quát: "Làm càn, ai dám động thủ với nãi nãi của chúng ta?"

Ngô phu nhân thấy Thải Vân che chở Tử Tình, nhìn trang phục là thân phận nha hoàn, cười lạnh nói: "A, thật là có cái loại chủ tử gì, liền có loại nha hoàn đấy, chủ tử này không biết trời cao đất rộng bản thân chịu mệt không nói, liên lụy đến nha hoàn không biết sâu cạn, tặng uổng tính mạng, lúc này mới oan đấy."

"Lời này Ngô nãi nãi nói đúng, đúng là có loại chủ tử gì, liền có loại nha hoàn đấy, một kẻ làm nha hoàn như nô tì, đương nhiên chỉ biết trung tâm hộ chủ." Thải Vân cười hì hì nói.

Tử Tình tất nhiên không biết, không riêng gì Tiểu Dực, đến cả Lí Hãn cũng tự mình dặn dò mấy người Thải Vân Truy Nguyệt, Tử Tình nếu có sơ xuất gì, xách đầu đi gặp. Có lời này của Hoàng đế làm chỗ dựa, Kinh Thành này, Thải Vân sợ ai?

Mai nãi nãi nhìn Thải Vân quen mặt, Thải Vân nói: "Đại cữu nãi nãi, tiểu gia chúng ta để cho ta đi theo Lâm nãi nãi, chính là sợ Kinh Thành có người không mở mắt, bắt nạt nãi nãi của chúng ta. Sự việc vừa rồi, nô tì cũng đại khái rõ ràng chân tướng, thật muốn truy cứu lên, chỉ sợ không phải là Ngô đại nãi nãi này có thể thừa nhận nổi, nô tì suy nghĩ cho Ngô đại nãi nãi, vẫn là sớm làm, nhận lỗi cho nãi nãi của chúng ta, cũng liền thôi."

"Ngươi không phải là người bên cạnh Dực Nhi đó sao? Làm sao chạy đến nơi này? Dực nhi đến sao?" Mai nãi nãi cuối cùng cũng nhận ra Thải Vân rồi.

"Bẩm cữu nãi nãi, sau khi tiểu gia chúng ta đưa ta cho vị Lâm nãi nãi này, chủ tử của ta chính là Lâm nãi nãi, tiểu chủ nói, Lâm nãi nãi nếu có sơ xuất gì, nô tì tự kết thúc là được." Thải Vân nói.

Ngô phu nhân vừa nghe Thải Vân là nha hoàn bên cạnh Lý Dực, huống hồ nghe lời nói của nha hoàn này, Lí Dực đối với Tử Tình không phải là để tâm bình thường, liền không dám thở mạnh, thân phận của nàng, cũng chỉ ức hiếp Tử Tình một chút, ai ngờ lại đụng phải nghịch lân của người ta, Tử Tình ngay tại cách vách trùng hợp nghe thấy được.

Lúc này, vị phu nhân bên cạnh vẫn luôn không mở miệng nói: "Lời nói vừa rồi, đúng là Ngô phu nhân hơi quá mức, một đứa nhỏ bốn năm tuổi, có thể biết cái gì? Chúng ta đều là người làm mẫu thân, ai nghe xong không tức giận?"

Lưu thị vội nói: "Chẳng phải là lý này? Lại nói tiếp, muội tử này của ta vẫn luôn là người tính tình tốt, bao nhiêu năm nay, ta thật đúng là lần đầu tiên thấy nàng tức giận như vậy, động thủ với người khác. Các ngươi ngẫm lại, tượng đất cũng có ba phần thổ tính, huống chi liên quan đến thanh danh con mình? Đổi lại ai, ai cũng không nhịn được."

Lưu thị cũng là thấy Tử Tình tựa hồ chiếm thượng phong, liền không khuyên Tử Tình nữa, kệ Tử Tình náo đi, dù sao có Thải Vân che chở.

Trần thị và Phó thị bởi vì thân phận khá thấp, trường hợp này, thật sự không thích hợp hai nàng mở miệng, nhất là Trần thị, cũng chưa từng qua lại với phu nhân nhà quan, lại càng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể bảo vệ ở bên cạnh Tử Tình, Tử Tình thấy hành động vừa rồi của các nàng, trong bụng ấm áp.

Thải Vân nhìn chằm chằm Ngô phu nhân, đến cả Mai đại nãi nãi cũng không nói chuyện thay nàng nữa, Ngô phu nhân không thể không cúi đầu, quỳ gối hành lễ cho Tử Tình, nói: "Lời vừa rồi, đúng là ta thiếu suy nghĩ, ta nhận lỗi với Lâm nãi nãi, cũng xin lỗi Lâm gia tiểu thư."

"Thế là được rồi, nói ra rồi, đến đây bỏ qua. Về sau, chúng ta còn ở trong một thành, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, chúng ta ấy à, cũng được gọi là không đánh nhau thì không quen biết, còn Lâm nãi nãi, đại nhân không chấp tiểu nhân, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Có lẽ, sau này còn có lúc hỗ trợ lẫn nhau. Các ngươi nói có đúng hay không? Trước tiên ta là nói một chút về bản thân ta, ta là đệ tức (em dâu) nhà mẹ đẻ Mai đại nãi nãi, người ta gọi là Thường đại nãi nãi." Thường đại nãi nãi nói.

Thường đại nãi nãi này vừa nói, vừa đứng lên, đưa mắt ra hiệu cho Mai đại nãi, Mai đại nãi nãi cũng cười nói: "Đúng vậy, Lâm nãi nãi đã là cô cô của Dực nhi, chúng ta cũng liền xem như quen biết. Ngày khác cùng ngồi một chút."

Nữ nhân trong quan trường này, giỏi nhất là tùy mặt gửi lời, thấy gió lái theo, vừa thấy sức nặng của Tử Tình trong lòng Lí Dực, ai dám dễ dàng đắc tội?

"Mai đại nãi nãi, Tử Tình cũng không dám, miệng Tử Tình cũng không có cứng rắn như tay của nha hoàn của Mai đại nãi nãi." Tử Tình còn ghi hận chuyện Mai nãi nãi muốn đánh nàng vừa rồi, mặt nữ nhân này, thay đổi có chút nhanh rồi.

Thực ra, Mai gia này, cũng không phong quang như Tử Tình nghĩ, mẫu thân của Lí Dực chết sớm, hoàng hậu bây giờ đổi thành người khác, đối với Mai gia, đã sớm nhìn không vừa mắt, khắp nơi bới móc chèn ép. Bên cạnh Hoàng thượng, cơ thiếp đông đảo, chỗ nào còn có thể để ý Mai gia? Áp bảo (loại đồ để đánh bạc) bây giờ của Mai gia, chỉ có thể đặt ở trên người Lí Dực, trông cậy vào sẽ có một ngày Lí Dực có thể ngồi lên vị trí kia, chiếu cố Mai gia vài phần.

Nhưng Hoàng hậu bây giờ thế đang mạnh, người ta còn có hai nhi tử ruột thịt, nhà mẹ đẻ thế lực cũng không yếu, có thể trơ mắt nhìn Lí Dực uy hiếp đến lợi ích con mình sao? Cho nên, mới có thể sự kiện hạ độc lần đó thăm dò, ai biết sự thật rốt cuộc như thế nào? Đương nhiên, những chuyện đó sẽ không phải là một người ngoài như Tử Tình có thể biết được.

Cho nên, Mai đại nãi nãi sau khi thấy Thải Vân, mới hiểu được, Tử Tình này, là không tùy tiện đắc tội được, Lí Dực đã dám đưa đám người Thải Vân cho Tử Tình, Thải Vân đã dám nói chuyện như vậy, nói vậy, những điều này đều là qua con đường sáng của Hoàng đế, Hoàng đế là biết sự tồn tại của Tử Tình, cũng là tán thành sự tồn tại Tử Tình, bằng không, làm sao có thể cho phép nhi tử mình làm bậy như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.