Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 307: Chương 307: Vịt và cá




Sáng sớm ngày tiếp theo, Tử Tình và Lâm Khang Bình trở về nhà mẹ đẻ từ sớm, muốn nhận nàng dâu mới kính trà, Tử Tình cuối cùng cũng có thể nhìn thấy hình dáng của tân nương, vẫn là một thân quần áo mới đỏ thẫm, lông mày cao tỉa mỏng, mắt dài nhỏ, mũi khéo léo, đáng tiếc đôi môi không đủ tinh xảo, hơi lớn một phần không vừa ý lắm, giảm mất vài phần thần thái, dung mạo chỉ có thể tính là trên trung bình đi. Khó trách hôm qua tiểu Vĩnh Liên đã nói, không xinh đẹp bằng Dương thị, trong bốn nàng dâu Tăng gia, chỉ nói về diện mạo, hẳn là kém nhất.

Lễ gặp mặt của Điền thị, vẫn là Thẩm thị chuẩn bị, nàng dâu mới cũng làm cho lão gia tử và Điền thị một bộ quần áo mới.

Lễ gặp mặt của Hà thị là tự bà chuẩn bị, mấy năm nay, nhi tử, nữ nhi, tôn tử, tôn nữ, ngoại tôn, ngoại tôn nữ hiếu kính cũng không ít, lão nhân gia nàng thường nói mình cũng là một tiểu phú bà, cho nên, lấy ra mấy lượng bạc, tặng nàng dâu mới thêm đôi vòng tay uyên ương giảo ti bằng vàng, cũng nói với nàng dâu mới: "Bà ngoại già rồi, hi vọng có thể thấy được các ngươi khai chi tán diệp, vui vẻ qua ngày."

Tử Hỉ vội nói: "Bà ngoại, lão nhân gia ngươi còn trẻ lắm, yên tâm, còn chờ lão nhân gia ngươi nhìn đứa nhỏ đó." Tân nương tử đã sớm đỏ bừng mặt rồi.

Sau ngày thứ ba lại mặt, Tử Tình mang theo đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ, chớp mắt không để ý một cái, bọn nhỏ đã chạy đến Hỉ uyển, mấy nam hài tử vẫn là thân thiết với Tử Hỉ một chút, lúc Tử Tình tới tìm, Phó thị đang dẫn dắt mấy đứa nhỏ vừa đọc thơ vừa làm trò chơi, Vĩnh Liên Vĩnh Dung đã ở đó. Bên người Phó thị chỉ để lại một bà vú và hai nha hoàn, còn lại đều phái về nhà rồi.

"Tỷ, ngươi tới rồi, mời ngồi." Phó thị thấy Tử Tình, đã sớm nghe mẫu thân nàng nhắc qua, hai ngày này lại nghe Tử Hỉ nhắc đến nhiều nhất chính là Tử Tình, biết địa vị của Tử Tình ở trong lòng tướng công nàng không phải bình thường.

Tử Tình vừa ngồi xuống, đã thấy Lưu thị vịn tiểu Đào cũng tiến vào. Nói: "Mắt nhìn thấy muội muội đi qua chỗ chúng ta, vừa định không biết làm chút gì cho vui, ba thiếu một ngươi đã tới rồi, ngươi chính là cơn mưa đúng lúc của chúng ta đó."

"Bốn chị em dâu các ngươi vừa đủ tay. Còn dùng tới ta sao?" Tử Tình hỏi.

"Ơ, bình dấm chua đổ từ nơi nào đến, chua như vậy nha? Ngươi đi qua chỗ chúng ta. Cũng không đi vào thăm đại tẩu ngươi một chút, trưởng tẩu như mẹ ngươi không biết? Ta còn chưa có nói lý với ngươi đâu? Ngươi đã dính chua rồi, chưa gì đã như vậy, sau này chúng ta không thèm dùng ngươi, tứ đệ muội, đến, đại tẩu dẫn ngươi đi chơi mạt chược đi." Lưu thị cười nói.

"Đại tẩu. Ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi còn không được sao? Về sau, ta nhất định nhớ được đi thăm đại tẩu thân thiết nhất đáng yêu nhất của ta trước." Tử Tình bước lên khoác cánh tay Lưu thị, chân chó nói.

"Ta cũng phục muội muội điểm này, lời này chuyển cũng nhanh thật. Khiến chúng ta đều không nhẫn tâm xuống tay trừng phạt nàng, đại tẩu nhìn cái vẻ đáng thương của nàng này, giả vờ còn rất giống." Trần thị đi đến cười nói.

"Thật đầy đủ như đưa thiếp mời, không bằng cũng gọi Tam tẩu đến." Tử Hỉ từ trong phòng đi ra cười nói.

"Bốn chị em dâu chúng ta chơi một bàn mạt chược, ta đợi một ngày này cũng rất nhiều năm rồi. Đã sớm nghĩ, nương ta thật khéo sinh, bốn nhi tử bốn nàng dâu, bày lên mạt chược vừa vặn một bàn. Không bằng bốn người họ Tăng các ngươi chơi một bàn, đại ca ngươi không ở đây. Cho tỷ ngươi lên." Lưu thị cười nói với Tử Hỉ.

"Được, bốn người các ngươi chơi đi, ta tìm nương trò chuyện đây, bà ngoại và Tử Vũ kia còn có thể mở một bàn đấy, người thật đúng là đông, chỉ thiếu một mình đại ca. Thật như lễ mừng năm mới, tốt lắm." Tử Tình nói.

Trong khoảng thời gian này, Tử Lộc ở nhà nghỉ ngơi, ý của Tử Thọ, còn muốn thi một lần nữa, chẳng qua, hắn cũng không muốn đến châu học, muốn ở nhà tự khổ đọc sách ba năm như Tử Lộc. Bây giờ vừa thi xong, mấy ngày nay trừ đi học đường dạy thay, chính là cùng Tử Lộc hai người đi câu cá, ao cá Tình Viên, đập nước Khang trang, bọn họ cũng đi không ít, Tử Tình cũng là không tài nào hiểu nổi, hai người này sao lại đột nhiên thích câu cá vậy? Mới bao biêu tuổi chứ?

Tử Tình còn chưa có ra khỏi cửa, Thẩm thị đã đi tới, nói: "Ta nói tìm không thấy người đâu, đều chạy tới đây, cơm trưa, làm canh vịt đi, vừa rồi bà ngoại nói, muốn ăn một chút canh vịt già cho thanh nhiệt hạ hoả, nhạt một chút. Còn lại các ngươi tự xem mà làm, ta dẫn theo bà ngoại ra ngoài đi dạo một chút."

Trần thị đang muốn đứng dậy, Phó thị nói: "Cứ để ta đi cho, Nhị tẩu và Tam tẩu có đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, đại tẩu và tỷ tỷ còn đang mang thai đấy, bốn người các người vừa đủ một bàn, ta mang theo bà vú đi cùng, còn có Thúy Trúc, Bích Trúc giúp ta đó."

Trần thị suy nghĩ một cái, có lẽ nàng dâu mới muốn biểu hiện mình một chút, liền cười đồng ý, nói: "Vậy vất vả cho đệ muội rồi."

Phó thị tự đi dặn dò nha hoàn bà vú, Lưu thị nói: "Không bằng đến chỗ ta đi, đại ca các ngươi không ở đây, tiện hơn một chút."

Trần thị vừa nghe cũng thấy có lý, đi ngang qua Thọ uyển, đón Dương thị đi chung, bốn người nói nói cười cười, một buổi sáng cũng qua rất nhanh.

Tử Tình ở lại ăn cơm, người nhiều, ngồi ở một cái bàn tròn lớn, tiểu hài tử ngồi riêng một bàn, tự mình ăn, quy củ của Tăng gia là tiểu hài tử bồi dưỡng năng lực độc lập từ nhỏ, không cần nha hoàn hầu hạ. Đương nhiên, tiểu oa nhi một hai tuổi không tính.

Thẩm thị thấy một chậu canh cá lớn trên bàn, con cá này thật đúng là không nhỏ, Phó thị đang chia canh cho trưởng bối, có chút nghi hoặc, hỏi Phó thị: "Nàng dâu tiểu Tứ, canh vịt ta muốn đâu?"

"Nương, cái này múc cho ngài, ta cho bà ngoại trước rồi." Phó thị trả lời.

"Đây không phải là canh cá sao? Ta muốn là canh vịt?" Thẩm thị hỏi tiếp.

Mấy người Lưu thị hiểu được trước, cười ha ha, nói: "Nương, đệ muội nhất định là nghe lầm, cá và vịt phát âm rất giống nhau, cá là âm ngang, vịt là âm ngang hạ xuống một chút."

Tử Hỉ nghe xong cũng giải thích cho Phó thị, Phó thị vội nói: "Lúc đó Bích Trúc không có ở bên cạnh, cái này làm sao bây giờ?"

"Không có việc gì, ăn chút canh cá cũng không tệ, chỉ là, ta nhớ được trong nhà hình như không có cá lớn như vậy đi?" Thẩm thị nói.

"Ta phái Bích Trúc đi ra ngoài mua, nương nói cá già, ta bảo nàng chọn mua con lớn nhất." Phó thị trả lời.

"Ai nha, nương, mau, nhị đệ bị hóc xương cá, làm sao bây giờ?" Thư Duệ ở một bên kêu.

Lúc này, Vĩnh Dung cũng khóc lên, còn có Vĩnh Bách, ba đứa nhỏ này đều là ba bốn tuổi, đang rèn luyện tự bọn họ ăn cơm, lúc này, đồng thời bị hóc xương cá.

Bỗng chốc, Tử Tình và Lưu thị, Trần thị đều chạy qua, Thẩm thị nói: "Đừng hoảng hốt, nuốt một miếng cơm to, nhìn xem có thể nuốt vào hay không."

Ba đứa nhỏ nước mắt ròng ròng lắc lắc đầu, người này nói uống chút dấm chua, người kia nói ăn chút quýt, hành hạ nửa ngày vẫn là vô dụng.

Lúc này, Tăng Thụy Tường nói: "Bọn nhỏ còn nhỏ, thực quản cũng hẹp, vẫn là không tốt, không bằng, tìm một biện pháp để cho bọn chúng nôn mửa, nhổ ra cái thứ này."

Hà thị nói: "Khang Bình, ngươi đi, dùng hai chiếc đũa, chặn đầu lưỡi đứa nhỏ, nhìn xem có thể thấy thứ này không?"

Lâm Khang Bình thử nửa ngày lắc đầu, Hà thị rửa tay sạch sẽ, kéo Vĩnh Dung qua, đưa tay vào cổ họng đứa nhỏ, móc một hồi, Vĩnh Dung khó chịu nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, cuối cùng oa một cái, phun ra toàn bộ, Lưu thị đưa nước lên súc miệng, đứa nhỏ nuốt một chút, cười nói: "Đi ra rồi, đi ra rồi." Nước mắt vẫn còn đọng trên chóp mũi.

Hà thị theo cách đó cho Vĩnh Bách và Thư Ngạn phun xương cá ra, trong đó đặc biệt Thư Ngạn khó khăn một chút, hơi mất công một chút, trong ba đứa, hắn nhỏ nhất, không biết phối hợp, miệng lại nhỏ, một phen này hành hạ xuống, Hà thị cũng toát ra mồ hôi đầy người.

Chờ mọi người phục hồi lại tinh thần, Phó thị ở trong góc bên cạnh rơi nước mắt, Tử Hỉ ở bên cạnh nàng, sắc mặt có chút khó coi, phỏng chừng là nói nàng vài câu, Thẩm thị thấy kêu Tử Hỉ qua, nói: "Chuyện hôm nay, nàng dâu cũng không phải cố ý, nàng mới đến, ngôn ngữ không thông, khó tránh khỏi sẽ có chỗ sơ sẩy, ngươi trở về dỗ dành nàng đi, đừng vì chút chuyện này, các ngươi lại giận dỗi nhau, lúc này mới thành thân được mấy ngày đâu."

Tử Hỉ gật đầu đồng ý, hai người cũng không còn lòng nào ăn cơm, trở về phòng sớm.

Bên này Trần thị và Dương thị thu dọn xong, Tử Tình nghĩ một chút, vẫn là đi xem Phó thị, đừng bởi vì chuyện này, hai bên tồn tại nghi kỵ lần nhau sẽ không tốt lắm, vì thế kéo Lưu thị và Trần thị lên, Dương thị nghe xong cũng nói đi cùng.

Mấy người vừa mới đến cửa viện, đã nghe thấy tiếng tranh cãi của Tử Hỉ và Phó thị, Tử Tình nhíu nhíu mày, Lưu thị nói: "Hai người kia vì vậy mà cãi nhau, cá tính đệ muội hiếu thắng, vạn nhất chúng ta vội vàng đi vào, nàng không xuống đài được thì làm sao bây giờ?"

"Điều này cũng đúng, không bằng ngày mai chúng ta lại đến." Trần thị nói.

Tử Tình tập trung tinh thần nghe, Phó thị khóc nói: "Ta đã giải thích với ngươi nhiều lần như vậy, ta không phải cố ý, vốn là, nương nói bà ngoại muốn ăn canh vịt ta làm thành canh cá, trong lòng ta đã đủ khó chịu rồi, ta là một người mới gả vào, còn không phải muốn biểu hiện thật tốt một phen, khiến cha mẹ sớm chấp nhận ta sao? Còn có, ta cho rằng bọn nhỏ ăn cơm cũng là có nha hoàn nhìn, đám nha hoàn tự nhiên sẽ nhặt xương cá ra cho chúng nó. Ta nào biết đâu rằng bọn chúng còn nhỏ như vậy, đã tự mình ăn cơm, hồi chúng ta còn nhỏ cũng không như vậy, hu hu, ta cũng không phải cố ý, ngươi cho là trong lòng ta không khó chịu? Trong lòng nương còn không biết nghĩ về ta như thế nào đâu?"

"Được rồi, ngươi cũng đừng khóc, ta chẳng qua nói ngươi mấy câu, ngươi xem tính tình ngươi lớn như vậy, nương ta còn sợ ngươi không được tự nhiên, đặc biệt dặn ta dỗ dành ngươi đấy."

"Ngươi đó là dỗ sao? Ngươi xem cái dáng vẻ mới đầu của ngươi, hận không thể ăn thịt ta được."

Tử Tình nghe xong khoát tay, mấy người lén lút rời cửa viện Hỉ uyển, ai về nhà nấy.

Ngày hôm sau, Tử Tình ăn xong điểm tâm rồi về nhà mẹ đẻ, mấy người Lưu thị đang cùng Thẩm thị nói chuyện trong phòng, Phó thị vừa thấy Tử Tình, vội đứng lên nói: "Tỷ tỷ, chuyện ngày hôm qua đều do ta không tốt, không hỏi rõ ràng đã tự mình tuỳ tiện làm cũng là thôi, vậy mà còn quên mất bọn nhỏ còn nhỏ như vậy, không biết nhặt xương cá, cho là bọn chúng đã ăn canh được rồi."

"Được rồi, ngươi mau ngồi xuống, đã nói với ngươi không có việc gì rồi, vừa sáng sớm, ngươi đã nhận lỗi với mọi người." Lưu thị cười nói với Phó thị.

"Chính thế, vốn là người một nhà, nào có không có va chạm, cái này tính là cái gì? Ngươi yên tâm đi. Bọn nhỏ trải qua chuyện lần này, tự mình cũng sẽ học được cẩn thận. Nhưng là chính ngươi, cũng ngàn vạn lần đừng bởi vậy mà tồn tại kiêng dè, sau này làm cái gì cũng bó tay bó chân, lúc này mới không nên đấy." Tử Tình nói.

"Đa tạ tỷ tỷ thông cảm."

"Bà ngoại, hôm nay lão nhân gia ngươi muốn ăn cái gì, không bằng nói ra, còn để nàng dâu tiểu Tứ làm đi, lúc này nha, nhất định không sai được." Lưu thị cười nói.

Phó thị cũng ngượng ngùng gật gật đầu. Trận phong ba này cũng coi là đã qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.