Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 113: Chương 113




Đường Hà để Chu Nam Sinh ra ngoài, không cần ở nhà, để hắn trực tiếp lên huyện, đi theo các cửa hàng bán nến, đẩy mạnh tiêu thụ.

“Các cửa hàng bán nến lâu đời căn bản đều có người cung hàng quen biết, chính là ta phí sức đẩy mạnh tiêu thụ, không nhất định sẽ tốt.” Chu Nam Sinh nói ra khó xử.

“Ta hiểu.” Đường Hà gật đầu, “Nhưng mà chúng ta đang có cơ hội ngàn năm có một, trừ chúng ta, chưa có người nào biết làm cây nến ấn chữ. Cửa hàng bán nến huyện khác còn nhiều hơn bổn thành, các gia đình luôn cảm thấy hứng thú với cây nến mang điềm may mắn, chỉ cần thuyết phục các thương nhân nhập hàng của chúng ta, lần đầu xây dựng quan hệ, sau này sẽ có cơ hội giao dịch. Chúng ta cung hàng trực tiếp cho thương nhân, còn kiếm được nhiều hơn so với cửa hàng Tề gia.”

Chu Nam Sinh cảm thấy được, nhưng hơi do dự, “Nếu ta đi, công việc trong nhà phải làm sao? Còn mấy ngàn cây nến đang chờ làm để giao hàng đây.”

“Trong nhà có ta chủ trì.” Đường Hà cười, bảo đảm với hắn, “Nhưng trước lúc chàng khởi hành, chúng ta thuê nhân công đã.”

Đường Hà quyết định một lần đại mạo hiểm. Trước khi nhận được đơn đặt hàng số lượng lớn, nàng muốn dựng xong xưởng, như vậy đơn đặt hàng vừa đến, bọn họ đã có sẵn hàng để giao. Trừ ưu thế cây nến ấn chữ, việc này là việc thứ hai bọn họ có ưu thế so với cửa hàng Tề gia.

“Được!” Chu Nam Sinh suy nghĩ, cắn răng quyết định, “Nếu như chuyện có thể thành, chúng ta sẽ thoát ra khỏi tình cảnh này, nếu không được, cùng lắm cây nến bị tồn đọng, may mà nó không bị hỏng, chúng ta sẽ bán từng ngày một, một năm, ba năm, năm năm sẽ bán bằng sạch.”

“Đừng nói lời ủ rũ,” Đường Hà cười, “Phụ thân nhà chúng ta rất lợi hại, nhất định sẽ thành công.”

Bước đầu bọn họ tính thuê mười người, phải tăng thêm bếp lò, khuôn mẫu và những thứ nguyên liệu khác, còn phải mở rộng sân, phòng bếp bọn họ coi như xây rộng hơn nhưng không chứa được được nhiều người và nhiều công cụ như vậy.

“Sáng mai ta thuê người cắm cọc ở sân sau, sau phủ vải lên, thành cái lán.” Chu Nam Sinh nói, “Hơi đơn sơ, nhưng may mùa này không có mưa sa, có thể đối phó một thời gian. Nếu như chuyện kia thông, ta sẽ từ từ cải thiện.”

“Nghe lời chàng.” Đường Hà gật đầu. Hai người lại nói ra ý định thuê nhân công của riêng mình, thương lượng một lúc, cuối cùng chọn được mười đại thẩm chịu được khổ, trong đó có cả Lục thẩm.

Chuyện kế tiếp, chính là tính toán giá vốn. Muốn mở rộng sản xuất, ban đầu phải có hơn trăm lượng bạc, tất cả tiền vốn và lãi mấy tháng cũng chỉ được một nửa.

Chạng vạng, phu thê hai người ôm nữ nhi khả ái, về nhà cha mẹ, đứng trước mặt lão phụ lão mẫu, huynh đệ tẩu tử, một nhà ba người diễn tư thế vay tiền mười đủ mười. Yếu thế, bán được tốt, biểu diễn tương lai tốt đẹp, Đường Hà vô cũng tự giác, nàng đã viết xong phiếu nợ, số tiền hai người có, phải mượn thêm một khoản nữa mới đủ.

Chu lão dở khóc dở cười, “Hắc, còn phải dùng chiêu số ‘đuổi vịt lên cây’ với cha mẹ sao.”

Chu Nam Sinh cười hì hì nói: “Sao có thể chứ, không phải cha luôn nói sẽ ủng hộ con đấy sao.”

Nếu là trước kia, Chu Nam Sinh làm không đến điệu bộ vô lại như vậy, lúc trước hắn vì cửa hàng Chu gia mà xã giao làm ăn, đều có Chu lão nhắc nhở. Hiện tại hắn ở riêng, làm ăn một mình, chịu các loại đau khổ, vì thành công, bất kể da mặt, hôm nay yếu thế trước mặt người nhà, gánh nặng trong lòng hắn không quá lớn.

“Không phải cha mẹ không cho con bạc, hai chúng ta sắp vào quan tài, đồ đạc chúng ta không cho nhi tử thì cho ai? Nhưng sao ta thấy hai con lá gan lớn quá vậy?” Từ thị gấp gáp, “Đây là chưa học bò đã lo học chạy! Mới kiếm được ít tiền, đã bày ra xưởng lớn như vậy…”

“Được rồi được rồi, ta coi trọng Nam Sinh.” Ngược lại, Chu lão cắt lời Từ thị, “Tóm lại, bọn chúng còn trẻ, xông vào một lần không phải chuyện xấu, coi nhu té ngã, ngã sớm còn hơn ngã muộn.”

Từ thị vẫn không yên lòng, thì thầm oán trách, Chu lão trực tiếp đuổi bà vào phòng cầm bạc, “Ta không có nhiều, trong tay ta và mẹ con có ba mươi lượng bạc.”

Chu Nam Sinh và Đường Hà nhìn nhau, có chút ngượng ngùng, “Cha, người yên tâm, con sẽ không chiếm mất tiền vốn của người…”

Chu lão phất tay, “Hắc, có chí vào, cố gắng làm ăn phát đạt, hiếu kinh ta và mẹ con nhiều tiền mới phải.”

Chu Nam Sinh cười, “Đó là đương nhiên.”

Bên kia, Chu Bắc Sinh và Lã thị thấp giọng thương lượng, Lã thị về phòng cầm hà bao, Chu Bắc Sinh nhận lấy, trực tiếp đưa cho Chu Nam Sinh, “Tam ca, cho huynh.”

Chu Nam Sinh mở ra nhìn, bên trong chừng bốn mươi hai lượng, không khỏi giật mình, “Bắc Sinh, đây…”

Chu Bắc Sinh cười, “Đây không phải tiền của đệ, tiền của đệ không nhiều như vậy, đây là của Duyệt Đồng.” Hắn chỉ Lã thị, cười nói, “Huynh nhớ lại xem.”

Lã thị giận trách, đánh nhẹ hắn một cái, nói với Chu Nam Sinh và Đường Hà, “Cái này không cần vội…”

“Tóm lại cám ơn nhiều.” Đường Hà trịnh trọng nói tạ ơn.

Một bên, mấy lần Chu Đông Sinh ý bảo Dương thị trở về phòng cầm bạc. Lúc trước Chu Nam Sinh và Đường Hà đi không nói, lại không làm việc ở cửa hàng, tiền lãi hàng năm chỉ được chia một ít, trong lòng nàng cảm thấy áy náy cho bọn họ. Sau lại thấy bọn họ làm cây nến ra hình ra dạng, mẹ chồng đối với Tam nhi còn có chút tấm lòng, trông hài tử, nấu cơm đưa qua. Hắc, hiện tại khen ngược, trực tiếp cho tiền. Mặc dù phu thê Chu Nam Sinh nói mượn, còn viết giấy vay nợ, nhưng thịt nát trong nồi, nàng không tin bọn họ thật trả.

Tóm lại nàng không ghét Đường Hà, còn rất ưa thích tẩu tử này, buồn cười là, bọn họ chia nhà, kiếm được nhiều hơn không nói, hôm nay còn vay tiền mình, trong lòng một cỗ khí tức vọt lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.