Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 115: Chương 115




Trước đây Chu Nam Sinh đã hiểu rõ, thương nhân huyện khác so với Quế huyện phát đạt hơn, thị trường bổn địa thành thục, có khuôn phép hơn. Thương nhân có dự kiến trước làm cho thị trường có trật tự hơn, trải qua thời gian dài tìm kiếm, họ đã thành lập thương hội từ những mô hình rời rạc. Mà Vương lão bản là thành viên tích cực trong đó. Lần trước ông nói chuyện với Chu Nam Sinh, có nhắc tới, những người tham gia thương hội, cứ ba tháng tụ tập một lần, ăn uống tiệc tùng, chia sẻ tin tức. Sở dĩ không không chờ Chu Nam Sinh làm xong cây nến, kiểm hàng, áp tải về thành, chính là vội vàng trở về tham dự.

Chu Nam Sinh nghĩ đến chuyện này, cảm thấy khó khăn, hắn biết rất tốt, nếu như Vương lão bản muốn mời hắn tham gia tụ hội, Vương lão bản giới thiệu với mọi người thân phận, lai lịch của hắn, có thể xóa tan nghi ngờ của các chưởng quỹ bán nến. Khi đã tín nhiệm, bằng mới lạ của cây nến ấn chữ là có thể mở ra nguồn tiêu thụ.

Chu Nam Sinh đi theo lời chỉ của người đi đường, tìm được nhà Vương lão bản, thời điểm đứng trước gia môn, hắn mới phục hồi tinh thần: Nếu như cây nến ấn chữ bán tốt, Vương lão bản đương nhiên hi vọng độc quyền, tội gì phải giới thiệu đối thủ cạnh tranh cho mình?

Vui mừng đến váng đầu rồi, đúng là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng. Chu Nam Sinh cười khổ, hắn quá khát vọng thành công, rất muốn xong việc, về nhà cho cha mẹ, thê tử vui vẻ.

Tay Chu Nam Sinh cầm theo lễ vật, trù trừ trước cổng lớn Vương gia, rút lui, không cam lòng. Đi vào bắt chuyện, lại không biết giải thích thế nào.

“Chu lão đệ?”

Chu Nam Sinh đang chần chờ muốn rời đi, nghe vậy ngẩng đầu. Thì ra Vương lão bản về nhà, nhìn thấy một thanh niên đứng trước cửa nhà mình, có chút quen mắt, liên tục phán đoán, sau cất tiếng gọi, hai người đối mặt, quả nhiên nhận đúng người.

“Chu lão đệ sao lại tới bổn thành?” Vương lão bản nhiệt tình nghênh đón chu Nam Sinh, có chút nghi ngờ, “Chẳng lẽ vận chuyển năm ngàn cây nến cho ta? Làm nhanh như vây? Kỳ quái, ta không nghe người làm công tới báo tin…”

Chu Nam Sinh vội vàng xua tay, cố gắng tìm một lý do, nói tới đây làm việc, nhân tiện bái phỏng vương lão bản, “Ta mới dựng một xưởng, thuê mười mấy nhân công, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ làm cây nến, lão ca, năm ngàn cây nến kia, có thể giao hàng trước năm ngày…”

Vương lão bản nghe hắn nói, cười ha ha, không biết có tin hắn giải thích hay không, chỉ tán dương: “Chu lão đệ quả nhiên có khả năng, nói dựng xưởng liền dựng, nếu có thể thu hàng sớm đương nhiên tốt, ta còn chờ cây nến ấn chữ bán được phát đạt đây.”

Chu Nam Sinh liên tục nói, dĩ nhiên muốn làm ăn thịnh vượng, hai người càng nói càng ăn ý, Vương lão bản bảo người nhà mang rượu và đồ ăn lên đãi khách, rốt cuộc Chu Nam Sinh vẫn không nói rõ mục đích đến.

Hắn trở lại khách điếm nghỉ ngơi, nghĩ đến một chuyến dài bôn ba, từ đầu đến cuối không có thu hoạch, hắn than thở, tính toán ở thêm ngày nữa, sẽ thu thập trở về Quế huyện.

Ngày thứ hai có thu hoạch ngoài ý muốn. Thì ra Vương lão bản tìm đến khách điếm hắn ở, Chu Nam Sinh gọi tiểu nhị bưng rượu và đồ ăn đãi ông, đúng lúc có chưởng quỹ bán nến có dự tính với cây nến ấn chữ, muốn tìm Chu Nam Sinh để hỏi cho cẩn thận, thấy bọn họ ngồi một chỗ uống rượu, cho rằng Vương lão bản cũng tới hỏi chuyện, tiến lên chào hỏi, cuối cùng nghe Vương lão bản nói đã giao thiệp với Chu Nam Sinh ở Quế huyện.

Vương lão bản không muốn nói nhiều, ông không muốn những thương nhân khác biết chuyện cây nến ấn chữ, như vậy ông có thể độc quyền toàn thành. Nhưng sao mấy vị chưởng quỹ cố chấp, cứ đứng bên cạnh bọn họ, ông đành nói mấy câu giới thiệu Chu Nam Sinh cùng nghề.

Các chưởng quỹ cũng là mấy lão nhân thành tinh, thấy một chút sơ hở là tìm tòi, sớm suy đoán Vương lão bản ưng thuận làm ăn với Chu Nam Sinh, thấy ông che dấu, trong lòng đều nghĩ: “Lão Vương này muốn ăn một mình đây.”

Chu Nam Sinh khó gặp được cơ hội tốt, bất chấp Vương lão bản oán giận, nhiệt tình mời mấy vị chưởng quỹ ngồi xuống uống rượu. Các chưởng quỹ ngồi xuống, một người cười nói: Vương lão bản muốn mua cây nến ấn chữ của Chu lão đệ? Hay là đã mua? Vương lão bản gia đại nghiệp đại, ra tay một cái, ta chỉ có thể lượm lặt đồ còn sót lại.”

Vương lão bản hơi sững sờ, liếc về Chu Nam Sinh, chỉ cười ha ha ứng phó.

Sau khi ăn xong, Vương lão bản cáo từ, trở về cửa hàng, gọi người đi hỏi thăm, mới biết Chu Nam Sinh đã chạy một vòng bổn thành, chào hàng cây nến ấn chữ với các cửa hàng bán nến, “Hắc, thì ra một kẻ hậu sinh chưa mọc lông là kẻ lừa gạt…” Vương lão bản suy nghĩ trước sau, thần sắc không rõ ràng tự nhủ.

Thời gian ông ở Quế huyện, được Chu gia huynh đệ chiêu đãi vài lần, Chu Nam Sinh tới bổn địa, lại tới cửa bái phòng ông, ông đương nhiên cũng muốn đáp lễ, người làm ăn, có thói quen giao hảo trên bàn rượu, hôm nay ông thành tâm thành ý đi tìm chu Nam Sinh nói chuyện, khi nào biết được gặp chuyện này chứ.

Bất kể Chu Nam Sinh có ý hay vô ý, Vương lão bản cũng sinh ra hai phần tức giận. Nhưng việc đã đến nước này, tức giận vô ích, không bằng tìm chỗ tốt, kiếm nhiều tiền. Dù sao làm ăn, không thể do một người xưng bá cả thành, tranh thủ cái này vừa ra, ông có thể một mình bán cây nến ấn chữ. Không tới mười ngày nữa, cửa hàng bên cạnh có thế theo sát bán như ong vỡ tổ. May ông nhiều cửa hàng, phần lớn làm ăn với người nhà giàu, vẫn mạnh hơn so với các cửa hàng nhỏ khác.

Mặc dù như thế, trong lòng Vương lão bản vẫn chứa hai phần hỏa khí, mặc dù đã tính toán, nhưng không vội tìm Chu Nam Sinh nói chuyện.

Cùng thời gian đó, Đường Hà ở nhà chủ trì, vừa dựng xưởng tại sân sau, vừa chiêu người làm việc tại phòng bếp, ba bốn ngày đã hoàn thành một ngàn cây nến. Sau đó nàng tìm chu lão, nhờ ông tìm một người đánh xe, chính là lão Triệu đầu, lần trước đã đồng hành với Chu Nam Sinh. Để ông sắp xếp một ngàn năm trăm cây nến, vận chuyển đến huyện bên, giao cho Chu Nam Sinh. Đường Hà vì an toàn, về nhà tìm Đường Đại Sơn hỗ trợ áp tải hàng.

Dĩ nhiên chờ gom đủ năm ngàn cây nến sẽ vận chuyển, một lần như vậy tiết kiệm lộ phí hơn so với nhiều lần. Nhưng trước khi Chu Nam Sinh đi, Đường Hà đã thương lương với hắn, bổn huyện thời gian dư giả, trước đưa hàng đặt đến huyện bên, chỉ cần góp đủ hơn một ngàn cây, sẽ lập tức vận chuyển. Như vậy cây nến ấn chữ sớm được bán ra, dùng lượng tiêu thụ nói chuyện với cửa hàng bán nến khác, bọn họ mới có thể sớm mở ra thị trường.

Đầu này, Chu Nam Sinh mượn gió Vương lão bản, nói mình bán năm ngàn cây nến cho Vương lão bản, hai bên đã viết khế ước, mặc dù hắn sai lầm, không mang khế ước đến, nhưng mấy phen thuyết phục, các vị chưởng quỹ đã động tâm. Hơn nữa, hàng mẫu Chu Nam sinh để lại bọn họ bán rất tốt, vì vậy bọn họ mới đi tìm Chu Nam Sinh. Nhưng rốt cuộc, Chu Nam Sinh là người huyện khác, bọn họ không giống Vương lão bản, tận mắt thấy huynh đệ Chu Nam Sinh kinh doanh cửa hàng. Đối với một người không biết rõ lai lịch, giao tiền đặt cọc cho hắn vẫn có mấy phần do dự. Hay bởi vì có chủ tâm ép giá Chu Nam Sinh, mấy người mặc dù có chủ ý, nhưng vẫn nói về nhà thận trọng suy nghĩ.

Chu Nam Sinh đã thấy ánh rạng đông, mặc dù gấp gáp, nhưng vẫn kiềm chế. Hắn vừa từ biệt mấy người, đã nhìn thấy Đường Đại Sơn và Triệu lão đầu, đang hỏi thăm địa chỉ khách điếm trong thư hắn gửi về. Ba người gặp nhau, vui vẻ ra mặt. Vui mừng cùng đến, Chu Nam Sinh không để đại cữu ca kịp nghỉ ngơi, vội vã bảo hắn kéo xe đến Vương lão bản giao hàng.

Vương lão bản vừa mới hạ quyết tâm, hơi bình thường trở lại, đã thấy Chu Nam Sinh đến giao hàng. Dĩ nhiên không có đạo lý đẩy hàng ra bên ngoài, ông và Chu Nam Sinh kiểm kê lại hàng hóa, sau tự tiếu phi tiếu nói: “Chu lão đệ thật là tâm tư xảo quyệt, làm ăn lo gì làm không lớn.”

Chu Nam Sinh nghe ông ‘ý tại ngôn ngoại’, tự giác nghĩ, mình bán hàng cho đối thủ cạnh tranh của Vương lão bản, có phần không đoan chính, có chút ngượng ngừng, “Lão ca cát ngôn.”

Vương lão bản lấy được hàng, động tác không vội, nghĩ thầm, trước bán cây nến, bán tốt rồi hãy nói.

Chu Nam Sinh bị ông đuổi đi, hắn và Đường Đại Sơn trở về khách điếm, dàn xếp xong, hắn khẩn cấp hỏi: “Trong nhà thế nào? Tiểu Hà sao rồi?”

“Tiểu Hà nói chuyện trong nhà đều tốt,” Đường Đại Sơn đàng hoàng đáp lại, “Nhưng ta thấy con bé làm nhiều, mệt mỏi vô cùng.”

Chu Nam Sinh nghe xong đau lòng, im lặng một lúc, lại nói: “Làm phiền huynh một chuyến này.”

Hai người nói chuyện một lúc, Chu Nam Sinh nhìn hắn bôn ba mệt nhọc, sai tiểu nhị bưng đồ ăn, để hắn và Triệu lão đầu ăn cơm, nghỉ ngơi sớm, ngày hôm sau lên đường trở về. Về phần Chu Nam Sinh, trong lòng nhiều tính toán, vì chuyện có tiến triển, hắn muốn lưu lại mấy ngày.

Xế chiều ngày hôm sau, Vương lão bản đến tìm Chu Nam Sinh, thấy mặt, ông nói thẳng: “Ta thấy Chu lão đệ khẩu vị lớn, tựa hồ muốn cung hàng cho tất cả cửa hàng bổn địa, một mẻ lưới bắt hết?”

Chu Nam Sinh nói không dám, “Chỉ là ta vay tiền dựng xưởng, xưởng lớn, làm ra nhiều cây nến, đương nhiên phải tìm người mua.”

“Người người đều muốn buôn bán phồn thịnh, tính toán lão đệ cũng có đạo lý,” Vương lão bản cắt lời hắn, nói thẳng vấn đề, “Chỉ là ta thấy, cửa hàng khác không tín nhiệm lão đệ giống ta đây, không nháy mắt đặt đơn hàng năm ngàn cây nến.”

“Ý tứ lão ca là?”

“Ta là người địa phương, làm ăn rất nhiều năm, có mấy phần danh dự, ta giới thiệu lão đệ với các thương nhân, mọi người sẽ tin tưởng lão đệ, đây không phải là điều lão đệ muốn sao?”

Chu Nam Sinh nghe vậy, nụ cười hiện lên một tia lúng túng, nhưng hắn mặt mũi đoan chính tuấn tú, vẻ mặt này lộ ra thành khẩn, không đáng ghét.

“Vương lão ca có thể hỗ trợ, ta cảm kích khôn cùng.”

“Ta đây người làm ăn, không làm chuyện vô ích, lão đệ cảm kích ta, thì cho ta chỗ tốt,” Vương lão bản khoan thai nói, “Hai ngày nữa, thương nhân tụ hội, ta có thể mời lão đệ cùng đi, giới thiệu cho mọi người biết, chẳng qua lão đệ cho ta được chỗ gì tốt?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.