Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 26: Chương 26




Không đề cập đến hai huynh muội Đường Chu thị chứa nhiều tính toán. Mà cùng quay lại nói chuyện trong sân viện Chu gia, mọi người đang kế hoạch lên núi.

Vì người Đường gia tới chơi, Chu gia huynh đệ được trưởng bối dặn dò, phải nhiệt tình chiêu đãi khách nhân, Chu Đường hai nhà huynh đệ số tuổi xấp xỉ nhau, đều cởi mở, thẳng thắn, gần nửa ngày chung đụng, cũng có thể nhắc đến chuyện đi ra ngoài chơi.

Hơn nữa Chu Đông Sinh thấy Đường gia hai huynh đệ với việc đi săn trên núi, lộ ra hăng hái bừng bừng, không muốn làm bọn họ mất hứng, mình có chủ tâm muốn bộc lộ tài năng, tuy Châu Nương không có mắt nhìn, nhưng muội ấy là biểu muội của mình, làm muội ấy lúng túng, sẽ không biết nói sao với mẹ, cố cười giảng hòa, nói: “Bắt sống thỏ không khó, chẳng qua dao không có mắt, súc sinh kia trên người khó tránh khỏi bị đả thương, Châu Nương muốn bắt thỏ không bị thương để nuôi giải trí, biểu ca cố gắng bắt cho muội, nếu như bắt không được, muội đừng thất vọng.”

Châu Nương dù ở nhà ngày ngày làm việc nhà nông, không bị cầm kỳ thi họa bồi dưỡng tâm tư tinh tế, nhưng dù sao là một nữ tử tuổi thanh xuân, trong lòng chứa tâm tư muốn gả, mỗi lần nhìn thấy Chu Nam Sinh, muốn làm nũng với hắn, hoặc là giả bộ giận hờn để hắn dỗ dành một chút.

Hôm nay có Đường Hà ở đây, đối với nữ tử có tư tưởng khoe khoang, Châu Nương có ý tưởng tỏ rõ mình và Chu Nam Sinh có quan hệ thân mật, ngày thường hắn giả vờ ngây ngốc lãnh đạm đối đãi coi như xong, hôm nay trước mặt mọi người hắn một chút đường sống cũng không lưu lại. Châu Nương mặc dù thô ráp, cũng bị lúng túng, nước mắt đảo quanh hốc mắt. Nghe được Đại biểu ca giảng hòa, vội vàng nói tạ ơn: “Bắt được hay không bắt được không quan trọng, muội chỉ tò mò thỏ trên núi khác thỏ chúng ta nuôi chỗ nào, không nhất định muốn nuôi.” Vẫn quyết định lên núi với mọi người.

Vì lên núi qua lại đã hơi tốn thời gian, nếu muốn săn được sản vật núi rừng, phải đi sâu vào trong rừng, khẳng định không kịp về nhà ăn cơm trưa, mọi người dùng cháo buổi sáng còn dư lại trong nồi, Chu Dương thị lấy ra một khối vải bông, thành thạo bọc ngô, khoai lang để mọi người ăn trưa, bọn họ tính toán trên núi nếu đói bụng sẽ dùng cái này lấp đầy bụng.

“Nếu ghét bỏ lương thực phụ không có chất béo, biểu ca bắt được gà rừng sẽ nướng cho đệ ăn.” Chu Nam Sinh nói với Đường Tiểu Sơn.

Đường Tiểu Sơn ánh mắt lập tức sáng lên, “Thật?”

“Thật!” Chu Nam Sinh cười gật đầu, “Trên núi có nước suối, có thể dùng để xử lý con mồi, ta đem theo đá lửa và chút muối. Làm sạch gà rừng gác trên lửa, chờ nướng xong chấm muối ăn, rất thơm.”

Đường Tiểu Sơn nghe được nước miếng muốn chảy dài, hận không thể lập tức lên núi thử một lần.

Đường Hà nghe được động tâm, khi còn bé xem phim kiếm hiệp, thấy Hồng Thất Công nướng gà ăn mày, nàng vẫn nghĩ tới, rất muốn thực tế thử một lần.

(Muốn biết Hồng Thất Công là ai, mời đọc anh hùng xạ điêu)

Đường Tiểu Sơn luôn thân thiết với tỷ tỷ, hứng thú hừng hực, reo lên với Đường Hà: “Tỷ, chờ mọi người nướng gà trên núi, đệ sẽ để dành cho tỷ một cái đùi gà!”

Đường Hà đã đặt Khoai Tây và Đào Đào xuống, hai đứa mỗi đứa kéo một bên tay áo nàng, náo muốn theo nàng chơi. Đường Hà nghe được lời đệ đệ nói, cười cười: “Được, nhưng ăn của biểu ca thì không được. Tỷ tỷ chờ chính đệ săn một con gà, nướng cho tỷ tỷ ăn.”

“Tiểu Sơn còn nhỏ, lần đầu lên núi thử tay nghề, mười lần cũng không săn được gì, nếu của ta ta không tính toán gì hết, muội không ăn được đùi gà của Tiểu Sơn đâu, chỉ chờ được cái lông ở đùi gà thôi.” Chu Nam Sinh cười nói.

Đây là đang đùa giỡn cùng nàng sao? Đường Hà không xác định.

Đường Đại Sơn hằm hè muốn xắn tay áo, an ủi đệ đệ bị đả kích, “Không có chuyện gì, đệ không được, không phải còn có ca sao?” Lại cười với muội muội mình, “Ca chạy nhanh, khí lực lớn, sẽ bắt thỏ con, gà núi trở lại cho muội.”

Đường Tống thị mò tới tay nam nhân nhà mình, gắng hết sức bấm một cái. Hắn sao không có mắt nhìn đây? Nam Sinh vui lòng cho tiểu cô gà thỏ hắn bắt, nơi nào cần ca ca ra mặt đây. Hừ, đừng nói bắt sống thỏ cho muội muội, chính là bắt được một cái lông thỏ cho thê tử đã không tệ rồi. Khóe mắt dư quang liếc về Châu Nương trên mặt thần sắc khó coi, nghĩ thầm một cô nương bị mất mặt như vậy, thật là khó chịu.

Đường Đại Sơn đau đến quát một tiếng, cau mày nhìn nàng, “Nàng đang làm cái gì vậy?”

“Không có gì, sợ chàng bị móng vuốt gà núi đả thương, trước hết để cho chàng thử đau một chút.”

Mọi người: “…”

Chu Dương thị nhìn thấy Châu Nương sắc mặt càng ngày càng khó coi, thấy nam nhân nhà mình so với ngày thường linh hoạt hơn nhiều, mà tiểu thúc không có ý định lên tiếng, liền cười giảng hòa thúc giục bọn họ, “Mọi người nên đi nhanh đi, nếu không lên núi muộn, làm trễ nải thời gian, buổi tối không kịp về ăn cơm sẽ không tốt.”

Đợi những người kia lên núi, Chu Dương thị lấy rau cỏ, đậu đũa và rau xanh ra ngoài mái hiên nhặt, vừa chọn món ăn, vừa đùa với hai tiểu oa, nói chuyện phiếm với Đường Hà câu được câu không.

“Cô nương kiên nhẫn với tiểu oa nhi giống như muội không nhiều,” Chu Dương thị cười nói, “Ta mà không sinh Khoai Tây oa, nhìn thấy oa nhi nhà người ta, ôm đùa một lúc là chịu không nổi.”

Đường Hà móc khăn ra lau mồ hôi trên mặt cho hai tiểu oa nhi, nghe vậy cười cười, “Muội thích tiểu oa nhi, cảm thấy bọn chúng rất khả ái, ôm không đủ, hôn không đủ, không thấy phiền chút nào.”

“Muội thật hòa nhã, gương mặt lại hiền hòa, có duyên với hài tử, Khoai Tây oa nhà chúng ta, bình thường trừ người nhà quen thuộc, hơi lạ một chút mà ôm nó, nó sẽ khóc lên, nhưng xem nó rất thân mật với muội.”

Đường Hà sờ sờ mặt mình, gần đây nàng chăm chỉ che đậy, cười nói, “Hoàn thành, buổi tối không sợ hù dọa tiểu oa nhi khóc.”

“Sao muội phải nói vậy chứ, “Đường Chu thị cười, “Cô nương thanh tú như muội sao có thể hù dọa tiểu oa khóc, nam oa lớn một chút, ban đêm nhớ tới muội đều muốn cười đấy.”

Điều này nói ra cũng quá trắng trợn đi? Đường Hà trợn mắt há mồm.

Chu Dương thị nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nàng, cười không ngừng, không đuổi theo trêu ghẹo nàng nữa.

Đường Hà nhìn hai tiểu oa nhi ở góc tường đào đất chơi, sợ bọn chúng bẩn tay, vội vàng hỏi Chu Dương thị chậu nước rửa mặt ở đâu, lấy nước cho hai tiểu oa rửa mặt rửa tay. Lại móc trong bao vải của mình ra mấy thứ đồ chơi thường ngày để dụ dỗ Đào Đào, chọn cho bọn chúng hai cái nhụy sen, đầu kia buộc vào, túm một đầu sợi thả xuống, nhụy sen nhanh chóng xoay tròn rớt xuống, đẹp mắt cực kỳ, Khoai Tây oa bị hấp dẫn, tranh tài với Đào Đào, xem ai làm đẹp hơn.

“Sau này muội sinh tiểu oa, sẽ là một mẫu thân tốt.” Chu Dương thị cảm khái, “Muội xem Khoa Tây, có muội chơi cùng, thật lâu không nhìn ta một cái.”

Đường Hà cười, Đại tẩu nàng cũng nói lời này, tựa như ghen tuông. Thật ra thì hài tử thân nhất vẫn là mẹ ruột, mình theo chơi thì cười, bất quá trộm được một chút thời gian vui đùa.

Đang nói chuyện, Khoai Tây oa vẻ mặt đưa đám, cho Đường Hà nhìn đài sen trong tay, “Dì dì, hỏng rồi.”

“Đào Đào ngoan, vẫn còn tốt này.” Đào Đào chạy tới cho cô nhìn đài sen của bé, lại quay sang Khoai Tây làm mặt quỷ, “Huynh không biết chơi sao?”

Khoai Tây oa đoạt lấy đài sen trong tay bé, không đợi Đường Hà kịp phản ứng, bé xé nát trong tay. Đào Đào sửng sốt mấy giây, sau đó khóc lớn lên.

“Hài tử xui xẻo này, không nhường cho muội muội thì thôi, sao còn bắt nạt muội muội đây?” Chu Dương thị đứng dậy, một tay túm lấy cánh tay nhi tử, tay kia phát mấy cái lên mông bé, “Đúng là cái đồ bướng bỉnh!”

Khoai Tây ‘oa’ một tiếng khóc lớn.

Cái này thật tốt, hai tiểu oa nhi lớn giọng hát.

Đường Hà vội vàng ngăn cản tay Chu Dương thị đang vỗ vào cái mông tiểu oa, khuyên nhủ, “Tiểu hài tử mọi nhà chơi đùa quản không nổi, bọn chúng khóc lớn một hồi là yên tĩnh thôi, chúng ta tới mắng vài câu là được.”

Đường Hà kéo hai tiểu oa nhi vào lòng, trái hôn một cái, phải hôn một cái, nói chút ít lời trẻ con dụ dỗ bọn chúng, thật vất vả làm cho hai tiểu oa thút thít dừng lại, lại lấy khăn lau nước mắt sạch sẽ cho bọn chúng, “Khoai Tây oa khóc, nước mắt tràn ra khắp nơi, thành lũ lụt cuốn nhà con đi, con sẽ không còn phòng ốc để ở.”

“Ca ca không có nhà?” Đào Đào cho là thật, đồng tình nhìn Khoai Tây oa, “Huynh có thể đến nhà ta, cùng ta ở một phòng.” Nói rất lớn, một chút không mang thù.

Đường Hà hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, “Đào Đào ngoan.”

“Vậy buổi tối muội có cho ta đắp chăn không?” Khoai Tây lo lắng nhìn nhà mình, không khóc nữa, “Mẹ cho ta chăn nhỏ thêu tiểu cẩu cẩu, muội chờ chút, ta đi lấy.”

Chu Dương thị ở một bên vừa bực mình vừa buồn cười, “Con chỉ lo cho mỗi mình mình? Phòng ốc bị nước mắt của con làm hỏng, ông bà nội và cha mẹ, thúc thúc không có chỗ ở, con không quan tâm?”

Khoai Tây oa nhăn mặt hỏi Đào Đào, “Nhà muội còn có thể ở nhiều thêm mấy người không?”

“Đứa ngốc này, chúng ta không đi!” Mấy người cậu Chu từ trong sảnh đi ra ngoài, đứng nghe một lúc, thấy tiểu oa nhà mình vẻ mặt buồn rầu, nhịn không được thẳng thắn cười ra tiếng.

“Đã lớn như vậy, làm sao lại đi hù dọa tiểu oa nhi chứ, không biết xấu hổ.” Đường Lý thị mặc dù cho rằng đám hỏi với Chu gia vô vọng, nhưng vẫn không hi vọng thân thích nghĩ khuê nữ nhà mình đi lừa gạt tiểu oa, không đáng tin.

“Đại cô nương đúng là có khả năng dỗ dành tiểu oa.” Chu lão gia tử cười tủm tỉm nói.

“Tiểu Hà thường ngày giỏi nhất kể chuyện xưa, ta nghe con bé dụ dỗ Đào Đào mà sửng sốt, cái gì mà cô nương ngủ trong đóa hoa, tiểu công chúa ở trong rừng gặp chú lùn, ôi, không biết sao con bé lại thêu dệt ra được.” Đường Chu thị cười híp mắt vạch trần nàng.

Đường Hà thường ngày kể chút chuyện cổ tích cho Đào Đào nghe, giống những chuyện Đường Chu thị nói, kiểu như nói láo mũi sẽ dài ra, không có người lớn đi cùng, cô bé quàng khăn đỏ đi trên đường sẽ bị sói ăn thịt, những thứ này thường xuyên nói sau lưng để hù dọa Đào Đào, không nghĩ tới hôm này bị nhiều người bắt quả tang, cho nên có ý xấu hổ, cúi đầu ngượng ngùng.

May mà các trưởng bối không tiếp tục trêu ghẹo nàng. Chu Từ thị hỏi con dâu, biết mấy người trẻ tuổi đã lên núi.

“Ông nội con nói muốn đi từ đường một chút, đưa cả bà cô con đi chào hỏi người quen cũ. Con ở đây chuẩn bị cơm nước buổi trưa, các huynh đệ đoán chừng lên núi buổi trưa không trở lại ăn, chỉ còn mấy người chúng ta dùng cơm, nhưng đừng làm đơn giản quá.” Chu từ thị giao cho con dâu, biết cháu gái theo lên núi, không ở nhà hỗ trợ, trong lòng có chút mất hứng. Những việc thế này, Châu Nương hẳn là cố gắng biểu hiện, nam nhân nhà mình và cha chồng thấy nó có thể làm một thê tử hợp tiêu chuẩn, mới có thể cho nó vào cửa.

“Không cần quá chú ý,” Đường Lý thị vội vàng từ chối, “Có thể nhét đầy bụng là được.”

“Sao có thể chứ,” Chu Từ thị cười nói, “Họ hàng thân thích mấy khi tới một lần, chính là bà cô đã lâu không trở về, ta nhất định phải chiêu đãi đàng hoàng, con dâu, con dụng tâm bộc lộ tài năng đi.”

“Vâng ạ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.