Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 29: Chương 29




Đường Hà đi trên bờ ruộng.

Lúc này trời chiều ngả về tây, Thanh Sơn ráng chiều đỏ rực. Bên cạnh nàng, chuồn chuồn sà xuống ruộng mạ thật thấp rồi lại bay vút lên. Trên bờ ruộng hoa dại nở đầy, cỏ đuôi chó nhẹ nhàng chập chờn, gió thổi qua mang theo cánh hoa bồ công anh, rất nhanh xoay tròn rồi biến mất. Hoàng hôn dần dần buông xuống, côn trùng ếch nhái cất tiếng kêu to. Mục đồng (đứa bé chăn trâu) ngồi trên lưng trâu, tay cầm lá trúc đưa lên miệng thổi, âm thanh cao vút làm hoàng hôn càng thêm âu sầu.

Nhưng tiểu nhi sao hiểu được âu sầu đây? Bọn chúng ba lần hai lượt giễu cợt nhau, nghĩ đến đồ ăn trong nhà nóng hôi hổi, cùng nhau cười to. Con trâu chậm rãi bước từng bước, thỉnh thoảng lại cúi đầu cắn một khóm cỏ dại ven đường, đóa hoa trắng noãn dính trên miệng nó. Làm hoàng hôn càng thêm thê lương, ảm đạm, trong lòng không biết là cô đơn, hay vì năm tháng quá tĩnh lặng, Đường Hà muốn rơi lệ.

Nàng theo bờ ruộng đi lên chỗ cao, trong thôn nói, khi dân cư đông đúc, bờ ruộng sẽ phải chuyển thành đất ở. Nhìn lại hoàng hôn, nàng đứng thẳng người, xoay người nhìn khắp nơi đều là ruộng hoang bao la.

Khi nàng còn trẻ, thiếu niên ưu sầu, đã từng đọc qua rất nhiều thi từ tuyệt hay. Lúc này, nàng nhớ tới hồ ‘Thất Nguyệt bất viễn’.

“Ngã đích cô độc như thiên đường đích mã thất

(Nhân thử, thiên đường đích mã thất bất viễn)

Ngã tựu thị na cá tình chủng: thi trung ngâm xướng đích dã hoa

Thiên đường đích mã đỗ tử lí duy nhất hàm độc đích dã hoa”

(Ta cảm thấy cô đơn như ngựa trên trời

Vì vậy ngựa trên trời không xa

Tình cảm của ta chính là: ngâm thơ thoải mái

Ngựa trên trời, trong bụng duy nhất tự do thoải mái)

Nghĩ đến trong nhà biểu tẩu còn đang chờ rau xanh để nấu. Vừa đứng yên chốc lát, Đường Hà xoay người lại.

Chỉ cần đi băng băng một hơi đến hẻm nhỏ, đi tới ngã ba, sẽ trở lại Chu gia.

Vừa mới xoay người bước đi, nàng thấy Chu Nam Sinh đứng ở cách đó không xa, hắn đang im lặng nhìn về nàng, không biết đã đứng bao lâu.

Đường Hà nhớ quê, trong lòng sao không buồn? Lập tức bị dọa đến sợ, nếu hắn hỏi, nàng biết giải thích thế nào về sự bất đồng của thi từ cổ đại và hiện đại đây? Nói mình thiên phú dị bẩm thuận miệng ngâm ra? Hồ thơ đẹp như vậy, cổ đại người nghe xong đại khái sẽ tán thưởng, vạn nhất hắn muốn nàng thuận miệng ngâm tiếp, nàng lại tiếp tục đạo thơ sao?

May mà Chu Nam Sinh cũng không nói gì, hắn nhìn sâu vào mắt nàng, mỉn cười nói: “Muội ra ruộng hái rau? Làm khó muội không biết đường rồi.”

“Đúng vậy, biểu tâu đang bận không làm được, ta giúp tẩu ấy một chút.” Đường Hà giải thích, “Thật ra ruộng nhà huynh không khó tìm,” lại tò mò, “Các huynh xuống núi lúc nào? Nơi này là…?”

Chu Nam Sinh đứng ở một chỗ trước viện môn, Đường Hà tò mò đánh giá. Nơi này nhà cũ, chính là nê phôi xây thành tiểu viện, thoạt nhìn đã có rất lâu rồi, mái ngói xanh đen, trần nhà dính bụi đất, dương xỉ và cây dại cắm rễ trong đó, gió thổi qua là một trận run rẩy.

Vậy đại khái đây chính là nhà cũ Châu Nương nhắc tới.

Quả nhiên Chu Nam Sinh đáp: “Ta ở chỗ này.”

Chu Nam Sinh tránh người ra, Đường Hà nhìn vào cổng viện, nhìn không sót gì.

Đây là một sân rất nhỏ, bố cục giống Đường gia, hai bên trái phải là hai gian phòng, một gian phòng cửa gỗ mở ra, Đường Hà thấy bút lông và nghiên mực trên bệ cửa sổ. Hắn biết chữ, nàng cũng đã biết. Đây xem ra là thư phòng của hắn, một phòng khác dùng làm phòng ngủ. Bên cạnh có một gian nê phòng thấp bé, trước kia dùng làm phòng bếp, nhưng Chu Nam Sinh là một nam tử độc thân, Đường Hà suy đoán nơi này đã chuyển thành nơi tắm rửa rồi.

Tiểu viện này dĩ nhiên tồi tàn, nhưng rất yên tĩnh. Sau nhà loáng thoáng có một sân rộng, Đường Hà nhìn thấy cây xoan cổ thụ, cây đào lộ ra trên nóc phòng. Còn có những loại thực vật khác mà nàng không biết.

“Nơi này thật không tệ.” Độc môn độc viện, thanh tịnh mát mẻ, thật làm cho người ta hâm mộ.

Chu Nam Sinh cười, “Muội nói là phòng làm bằng bùn tốt sao?”

Đường Hà sửng sốt, “Phòng rỉ nước sao?”

“… Không có. Hàng năm ta sẽ sửa lại chỗ mái bị hư.”

“Bất kể thanh gạch hay nê phôi dựng lên, phòng ốc không bị dột là được.” Độc môn độc viện không cần ở chung với cha mẹ, sau này nếu hắn đón dâu, không biết có thể tránh được bao nhiêu mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu. Nhưng Châu Nương nói mẹ hắn cố ý để cho hắn ở Chu gia đón dâu. Thoạt nhìn Châu Nương không thích nơi này lắm.

Đường Hà cho rằng mẹ hắn đã thừa nhận con dâu rồi, trên cơ bản Chu Nam Sinh ván đã đóng thuyền. Cảm thấy hai người này không ăn nhập, không biết sau này thành thân có tiếng nói chung không.

Trong đầu Đường Hà lướt gió tung mây, đã giám sát đến cả chuyện cưới hỏi sinh sống của ân nhân cứu mạng đệ đệ mình.

Chu Nam Sinh vốn định nói chuyện, thấy nàng xách theo rổ to, vẻ mặt lơ đãng, thở dài, nhận lấy rổ trong tay nàng, nhắc nhở: “Đại tẩu đang chờ rau để nấu sao? Ta trở về đi.”

“… Được.” Đường Hà xoay người lại, theo sau hắn trở về. Hàn huyên một hồi, vì hoàng hôn mênh mang trầm thấp, suy nghĩ bị dồn đến sâu trong đáy lòng, tâm tư nàng đánh giá người thanh niên trước mặt này.

Chu Nam Sinh rất cao, nhìn ra hẳn là một mét bảy lăm, vai rộng hẹp, thắt lưng tam giác hoàn mĩ, chân dài mà thẳng. Cái mông vểnh lên. Nếu như hắn ở hiện đại, thường đi đá banh, có phải mông càng thêm vểnh không?

Trong lòng đang tán thưởng vóc người thanh niên, không rõ người trước mặt dừng bước, Đường Hà dừng lại không kịp, thân thể nghiêng về phía trước, chóp mũi đụng vào lưng thanh niên, đau đến nỗi nàng không nhịn được, hít một hụm khí lạnh.

“Tam thái công, Ngũ cụ bà, bà Nhị, bà Lục, ông Thất.” Chu Nam Sinh chào các trưởng bối đang tụ ở một chỗ nói chuyện phiếm. Đường Hà vội vàng để xuống tay che lỗ mũi, nhịn xuống chua xót xông lên hốc mắt, tràn ra khuôn mặt tươi cười với các cụ.

“Nam sinh à, đây là biểu muội con sao?” Lão nhân mở miệng hỏi thăm là Ngũ cụ bà, bà cưới híp mắt, trong mắt bắn ra hứng thú bát quái.

Chu Nam Sinh gật đầu, “Đúng ạ.”

Đường Hà không biết ai với ai, vẻ mặt biết điều cười, “Con chào thái công, cụ bà, ông, bà ạ.”

“Bé ngoan, tới đây.” Lão nhân gia ngoắc tay với nàng, Đường Hà không còn cách nào, đành phải tiến lên, lão nhân kéo tay nàng một cái, những lão nhân khác cũng ở một bên hứng thú tiến lên, bị vài ánh mắt tinh tế dò xét đánh giá, Đường Hà không tự nhiên, nhìn về phía Nam Sinh nhờ giúp đỡ, nhưng hắn lại ho nhẹ hai tiếng, nhìn trời, tỏ vẻ không thể ra mặt.

“Thật là một tiểu oa thanh tú.” Mấy lão nhân nhất tề gật đầu. Ánh mắt Lão thái thái lướt qua thân nàng, “Hơi gầy, đại cô nương bao nhiêu tuổi rồi?”

“… Con mười bảy.” Đường Hà biết điều đáp lại.

“Ừ, còn hai năm dài nữa, ăn nhiều một chút, trên người nhiều thịt hơn, mông tròn lên, dễ sinh hài tử.”

Đường Hà xấu hổ.

Chu Nam Sinh nín cười.

Mấy lão nhân đã sống mấy chục năm, số tuổi còn lớn hơn hai tiểu bối hợp lại, mà bối phận cũng cao, lời nói không cố kỵ chút nào. Rốt cuộc thỏa mãn, Ngũ cụ bà từ đầu đến cuối lôi kéo tay Đường Hà không tha, nói với Chu Nam sinh: “Hôm kia ta nghe mẹ con nói, nó cố ý để con và biểu muội kết thân, chúng ta mấy lão đầu tử, lão thái bà nhìn con lớn lên từ nhỏ, đang muốn đi ngó thử, kiển tra giúp con, bây giờ nhìn rồi, nữ oa này thật không tệ, hai đứa rất thích hợp!”

“Thích hợp, thích hợp.” Những lão nhân khác rối rít gật đầu đồng ý.

“Con không phải là…” Đường Hà vài lần muốn giải thích, mấy lão nhân nhiệt tình không cho nàng cơ hội nói chuyện, rối rít nói Chu Nam Sinh hiểu chuyện, lại biết lễ nghĩa, sau này phu thê kính lẫn nhau, cuộc sống gia đình trôi qua náo nhiệt. Có một lão nhân, ghé vào tai nàng thầm thì, nam nhân không thích quá gầy, ôm toàn xương sẽ sợ, nàng trở về phải ăn nhiều đu đủ, ăn nhiều cá trích, để bánh màn thầu biến thành bánh bao lớn.

Đường Hà dở khóc dở cười.

Thật vất vả hai người mới thoát thân, Đường Hà oán giận Chu Nam Sinh, “Làm sao huynh không giải thích?”

“Giải thích cái gì?”

“Ta không phải biểu muội mà họ nghĩ.”

Chu Nam Sinh nhìn nàng một cái, “Muội yên tâm, chỉ vì bọn họ thích muội, ở trước mặt muội cười giỡ hai câu, lão nhân gia biết rõ lễ nghĩa, sẽ không ở sau lưng nói nhảm làm hại khuê dự muội đâu.”

Đường Hà không nghĩ đến vấn đề này, “Bản thân muội không có ý tứ này, sau huynh và Châu Nương thành thân, lão nhân gia sẽ cảm thấy kỳ quái, ta sợ Châu Nương hiểu lầm.”

Chu Nam Sinh trầm mặc mồi lúc, nói: “Cái này không nhọc muội lo lắng.”

Đường Hà nghe thấy căng thẳng trong lời nói của hắn, ý thức được mình nói giỡn không đúng lúc. Mới vừa rồi hắn khoanh tay đứng nhìn, nàng biết mình không phải Châu Nương mà vẫn im lặng để bị trêu ghẹo, hắn có chút phản kích mang ý giễu cợt. Chẳng qua nàng từ từ dung nhập cuộc sống nơi này, nhưng rốt cuộc vẫn còn tồn tại tính cách kiếp trước, hiện đại nam nữ nói hai câu đùa giỡn không ảnh hưởng đến toàn cục, ở cổ đại không được.

Lại nghe Chu Nam Sinh nói bên tai: “Vô luận như thế nào, muội không cần để trong lòng. Mấy cụ già nhìn ta lớn lên từ nhỏ, mong ta sớm ngày thành gia, gặp ta và muội đi cùng nhau, trêu ghẹo một chút, sẽ không ảnh hưởng cái gì.”

Đường Hà vốn có lòng cười giỡn nói xin lỗi, nhưng nghe được lời của hắn, thật giống như ám chỉ nàng hi vọng có ảnh hưởng gì đó. Tự ái phái nữ của Đường Hà bị mạo phạm, trong lòng không vui, nén xuống ý muốn xin lỗi. Nghĩ đến Đường Lý thị mưu đồ đắc ý, nàng có hai phần nhụt chí. Vì vậy buồn bực thanh âm, không nói lời nào.

Chu Nam Sinh cũng im lặng, hai người một trước một sau đi tới.

Thật ra Chu Nam Sinh vừa mới hai mươi tuổi, chính là tuổi này, Đường Hà kiếp trước mới thực tập tốt nghiệp, lớn tuổi hơn hắn, trước kia Đường Hà trẻ vậy, tính tình trưởng thành hơn ngoại hình, dễ dàng tha thứ hơn so với những người khác, chuyện vừa nói lúc nãy, chưa chắc sẽ để trong lòng. Chẳng qua ở nơi này sống càng lâu, làm nữ nhi của cha mẹ, muội muội của huynh trưởng, càng ngày càng ảo giác mình thật sự là thiếu nữ mười tám.

Đáy lòng lặng lẽ cảm thán một tiếng, đã nghe thấy Chu Nam Sinh ấm giọng nhắc nhở nàng, chú ý dưới chân, mặt đường gồ ghề, cẩn thận không ngã.

Chu Nam Sinh nét mặt an tĩnh ôn hòa, thật giống như lời châm chọc nàng không xuất phát từ miệng hắn vậy.

Đường Hà không so đo, người nào không có lúc khó chịu đây? Huống chi nàng vẫn nhớ rõ, hắn là ân nhân cứu mạng đệ đệ. Thích thú tìm đề tài bắt chuyện với hắn, cười hỏi: “Hôm nay trên núi, có thu hoạch gì lớn không?”

Chu Nam Sinh cười đáp: “Không tệ lắm, Tiểu Sơn tự mình bắt được một con gà núi, một dường la hét muốn mang về cho muội nhìn, muội về có thể thấy.”

Hai người một trước một sau trở lại Chu gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.