Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 36: Chương 36




Trước khi Đường lão ra cửa, đồ ăn đã bày trên bàn rồi, ông nói mọi người ăn trước đừng chờ ông. Lý thị từ lúc ông ra cửa đứng ngồi không yên, nhiều lần nhìn ra phía cửa, ăn cũng ăn không vô, nói để bọn nhỏ ăn trước.

Cha mẹ chưa ngồi vào bàn, bọn tiểu bối không dám ăn trước. Trừ Đào Đào còn nhỏ, không kiên nhẫn đói, Tống thị cho bé ăn trước nửa chén súp, những người khác cùng nhau chờ Đường lão trở lại.

Mắt thấy bóng đêm càng ngày càng đậm, vẫn chưa thấy bóng dáng Đường lão, Lý thị cảm thấy trên ghế như có châm, đứng ngồi không yên.

“Mẹ, cha đi làm gì?” Đường Hà thấy mẹ nàng bộ dáng thấp thỏm, đứng dậy rót một chén nước nóng cho mẹ, “Người chậm rãi uống miếng nước đã.”

Lý thị cầm lên chén nước, vừa cầm lên lại để xuống, “Cha con đi tìm bà nội, nói với bà chúng ta muốn cùng bà Tam quay về Chu gia nhặt cốt cho ông cố ngoại. Ôi, ta thật lo không được!”

Đường Hà đứng phía sau bà, vuốt lưng cho bà, “Nói hai câu chuyện, cha hẳn là sẽ trở lại.”

“Sẽ không đơn giản như vậy,” Lý thị kết luận, bà nội của con ta hiểu, lúc này chuyện lớn như vậy, khéo bọn họ lột da cha con mất…”

Nói chưa dứt lời, Đường lão đi vào cổng viện, Lý thị đứng lên kêu, “Cha nó…”

Huynh muội Đường Hà đứng dậy muốn đi ra ngoài đón ông. Đường lão khoát tay, tự mình vào đường sảnh rồi trực tiếp đi vào phòng, không nhìn mọi người, chỉ nói: “Mọi người ăn cơm đi, ta đi nằm.”

Lý thị than thở, nhìn vẻ mặt lo lắng của các con, mệt mỏi nói: “Ta đi xem lão đầu tử một chút, các con cứ ăn trước, không cần chờ chúng ta.” Vừa nói vừa đứng lên, trở về phòng.

Mấy người còn dư lại trên bàn cơm, nhìn lẫn nhau, trầm mặc một hồi, không nói lời nào.

“Trên mặt cha có vài vết máu, đoán chừng là bị bên kia làm.” Đường Đại Sơn nắm chặt hai đấm, giận đến toàn thân phát run, “Thật là quá đáng…”

“Cha ta đang khóc…” Đường Tiểu Sơn cũng lẩm bẩm nói, “Mỗi lần cha đi gặp cái lão yêu bà kia, đều không có chuyện tốt…”

“Tiểu Sơn,” Đường Hà ngắn hắn lại, “Không được nói trưởng bối như vậy, người ta nghe thấy được lại phiền toái cha mẹ.”

“Nhưng mà…” Đường Tiểu Sơn vẫn không phục.

Đường Hà lắc đầu, “Đây là chuyện của cha, đệ đừng quản.”

Phận làm con, trời sinh đối với cha mẹ có tấm lòng thương yêu, không phải cha mẹ lãnh đạm, lạnh lùng, là con cái có thể dứt khoát chặt đứt tình cảm với cha mẹ. Mặc dù theo nàng nói, tình cảm cha nàng và bà nội là nghiệt duyên, còn không bằng dưới hoàng tuyền không gặp nhau, nhưng cha nàng mới là người trong cuộc, ông nguyện ý ở bụi gai vẫn hướng về mẹ ruột mình, người đó cũng không làm gì được. Dù sao, tốt hay không tốt cũng là mẹ ruột, là nơi bản thân mình trở về, nếu như phủi tay toàn bộ, ngày nào đó mình biết đi đâu về đâu?

Cha nàng lần này đau nhất không phải trên người, là trong lòng, trong lòng đau mới khó có thể kiềm chế. Duyên phận mẫu tử nhạt nhẽo, không cách nào khẩn cầu, không cách nào tha thứ, trừ việc khóc, không cách nào kể với ai. Phụ thân không muốn cho con cái nhìn thấy vết thương trong tim, bọn họ làm con, nếu như ồn ào, bất bình thay cha, chính là phơi bày đau đớn của cha trước mặt mọi người. Nếu như đau lòng, nếu như quan tâm, bọn họ chỉ có thể trầm mặc bảo toàn tự ái của phụ thân.

Đường Hà thở dài, cầm cái khay sạch, san thức ăn ra cho cha mẹ.

“Thịt gà tối nay ta xào thơm nức,” Tống thị lẩm bẩm nói, “Nguội lạnh ăn sẽ không ngon.”

Đường Đại Sơn bốc hỏa không có nơi phát, nghe lời thê tử… Cho là nàng không tim không phổi, lớn tiếng quát, “Ngươi trừ việc ăn còn biết gì nữa? Ăn cái con khỉ!”

Tống thị sợ, ủy khuất nói, “Ta đây không phải tiếc thay cha mẹ sao, chúng ta khó được ăn thịt…”

“Ca, tẩu nói cũng không sai, huynh đừng mắng chửi, huynh hù dọa Đào Đào khóc rồi kìa.” Đường Hà cau mày, nàng hận nhất cha mẹ cãi vã trước mặt hài tử, “Sau này trước mặt Đào Đào đừng mắng chửi người.” Nàng ôm Đào Đào ngồi xuống ghế, ý bảo những người khác cũng ngồi xuống, “Được rồi, tất cả mọi người ngồi xuống ăn cơm đi.”

Đường Đại Sơn bị muội muội nói xong, sửng sốt, nhìn về nữ nhi bé bỏng của mình, khuôn mặt nhỏ bé, phấn trắng nõn nà, vẫn còn có ý e sợ. Hắn đi tới bên người con bé, nửa ngồi, hôn nhẹ khuôn mặt, “Bé ngoan, đừng sợ, sau này phụ thân không mắng người, phụ thân không bao giờ làm Đào Đào ngoan phải sợ nữa.” Đường Đại Sơn nhắm mắt lại, ngăn nước mắt chảy xuống, nhịn một hồi mở ra, hôn nhẹ nữ nhi, “Đào Đào là bảo bối của cha, cha đời này đều tốt với khuê nữ, sẽ không giống… Sẽ không giống…”

Không nhịn được, trong lời nói lại nghẹn ngào.

“Đào Đào cũng tốt với cha.” Đào Đào tựa hồ bị nước mắt của cha hù dọa, nhưng ngay sau đó dùng bàn tay ngắn ôm lên cổ cha, hôn nhẹ lên mắt cha, “Đào Đào hôn nhẹ cha, cha không đau, không khóc.”

Bất lực mang đến thương tâm, đau lòng bị hài tử an ủi, Đường Đại Sơn ôm nữ nhi vào trong ngực, giống như hết lối thoát, cho nên ẩn nhẫn hồi lâu liền khóc lớn, muốn dừng cũng không thể.

Tống thị ở bên cạnh trượng phu, hài tử đã sớm khóc không thành tiếng.

Đường Tiểu Sơn cũng khóc lớn.

Đường Hà đẩy ghế ra, ra khỏi đường sảnh, đi tới sân tìm một cái ghế nhỏ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Ánh mắt xuyên qua màn sương, vẫn thấy trăng sáng treo cao.

Trên trời trăng có khi tròn khi khuyết, dưới mặt đất người có vui buồn hợp tan.

——-

Ngày hôm sau Lý thị len lén nói chuyện phát sinh trong nhà cũ với nữ nhi, “Cha con kiếp trước đúng là thiếu nợ bà nội con.”

“Ta cũng đã khuyên ông ấy, coi như mình đụng tới viên đá, không nên để ý bên kia hòa nhã hay xấu xa, cha con chính là làm không được.” Tống thị lắc đầu một cái, “Bà nội con phàm là đối với ông ấy tốt một chút, cười hỏi một câu “Đã ăn sáng chưa?”, là cha con có thể sung sướng cả một ngày.”

“Thôi, đây đều là mệnh.” Lý thị thở dài một hơi, “Mấy chục năm nay đều như vậy, hôm nay coi như cha con cũng đã nhìn ra, sau này không cần nhìn sắc mặt bên kia nữa, đúng giờ đưa gạo, rau quả qua là được. Dù sao ơn sinh thành cũng là chuyện không thể thay đổi, không trả lại, làm con cái không phải bị thiên lôi đánh sao?”

Đường Hà cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể phụng bồi nghe mẹ thở dài thở ngắn.

“Còn có một chuyện, mẹ nói để con biết,” Lý thị đảo qua suy sụp tình thần, đảo lại đã phấn chấn rất nhiều, “Mẹ đã nhìn cho con một người tốt…”

Chuyện khi nào? Đường Hà khiếp sợ nhìn mẹ nàng.

“Gia đình này rất giàu có,” Lý thị vui rạo rực nói, cố ý khoe khoang, thấy trên mặt khuê nữ không có ý ngượng ngùng hỏi ý tứ, vui sướng giảm xuống, “Khuê nữ, sao ta thấy con không có chút nào tâm trạng nữ nhi đợi gả vậy?”

“Con không có,” Đường Hà cứng rắn nói, nàng đã ba mươi hai rồi, hôn nhân là dạng gì, nàng rất rõ ràng, dĩ nhiên không mong đợi, “Mẹ, con còn rất nhỏ…”

“Con không nhỏ nữa!” Lý thị cắt đứt lời nữ nhi, “Con đã đến tuổi này rồi, nếu ta giữ con lại, chỉ để trích lại một khoản tiền!”

Cái gì gọi là ta đã đến tuổi? Tự xuyên quan đến thiếu nữ mười bảy tuổi, được lợi hay không, Đường Hà suýt nữa lệ rơi đầy mặt. Tuổi ta đây mới là sinh viên năm nhất đại học, nụ hoa thiếu nữ lập tức phải gả, đúng là tàn phá.

“Mẹ con cho con, người này con cũng biết.”

Trong lòng Đường Hà linh cảm mãnh liệt, quả nhiên nghe được Đường Lý thị tiếp tục nói, “Chính là cháu ngoại trai bà Tam, biểu ca Nam Sinh của con đó.”

“Mẹ,” Đường Hà cảm thấy vô lực, “Hôm kia chúng ta đi Chu gia, mợ Chu hận không nói được cháu gái bà chính là vợ Tam nhi rồi, làm sao có thể đoạt thức ăn trong miệng người đây?”

Lý thị nghĩ, chính là đoạt thức ăn trong miệng sao? Có chút ngượng ngùng, hơn nữa là đắc ý, “Nói mò, con là cô nương đoan chính, lão gia tử nhà bọn họ coi trọng, sống chết nhất định để con làm thê tử cháu trai, con là cô nương gia, rất cao quý, mẹ con cũng không chủ động đi nói.”

Lại hắc hắc cười không ngừng, “Thật là trời se duyên.”

Ban đầu người biểu hiện rõ ràng như vậy, cũng nói không chủ động sao? Đường Hà trong lòng mắc ói, còn muốn tiếp tục khuyên mẹ, “Mẹ, con không thể gả cho Chu Nam Sinh.” Thật nhức đầu, “Mẹ huynh ấy thích cháu gái mình, giữa đường bị chúng ta cướp, con gả đi, bà nhất định không thích con, quan hệ mẹ chồng nàng dâu vừa bắt đầu sẽ không tốt, sau này con có thể trải qua những ngày vui vẻ sao?”

“Điểm này chuyện nhỏ, không tính là gì.” Lý thị phất tay một cái, “Trên đời nào có hôn sự thập toàn thập mĩ? Ta xem tẩu tử Chu gia là người lòng dạ trong sáng, chính là nhất thời tức giận, sau này các con sống tốt, sống lâu đã hiểu lòng người, dĩ nhiên là tốt lắm.”

“Lòng con chính là không muốn gả cho Chu Nam Sinh,” Đường Hà kiên trì, “Châu Nương một lòng muốn gả cho hắn, con lại xen vào, cùng Tạ Tuyết Mai và Trương Thanh Trúc có gì khác nhau?”

Vẫn đang vui mừng, Lý thị nghe vậy lại giận dữ, chỉ vào nữ nhi run run hồi lâu, cuối cùng chán nản ủ rũ, thả tay xuống nói: “Hôn sự nữ nhi chính là chuyện tốt hai họ, chính là cha mẹ chi mệnh, bà mối nói như vậy, ban đầu cha mẹ Trương gia gật đầu, còn con, cũng có ta với cha con gật đầu, Tạ Tuyết Mai không môi không sính, cha không để ý, mẹ bất kể liền chen ngang, quả nhiên không biết xấu hổ.”

“Bà Tam con nói, cháu gái mẹ Nam sinh chẳng qua đến thăm hỏi thân thích, lão nhân hai nhà chưa nói qua chuyện cưới hỏi. Lúc này ông nội Nam Sinh tự mình định ra con, con mới là danh chính ngôn thuận.” Lý thị nghiêm mặt nói, “Khuê nữ, ta luôn nuông chiều con, nhưng chuyện này không có thương lượng, sau này không cần lấy chuyện Trương Tạ ra so, con là đại khuê nữ rồi, đừng chọc ta tức giận, nha?”

Đường Hà vẫn còn muốn vùng vẫy giẫy chết, “Mẹ, mẹ chồng không tốt cuộc sống có nhiều khổ sở, có người so với mẹ còn khổ hơn, mẹ, con sợ mợ không ưa con, mẹ chịu để cho con đau khổ sao?”

“Trong vạn người mẹ chồng, không tìm được một người như bà nội con.” Lý thị phẫn nộ nói, “Nói thẳng đi, làm mẹ chồng chính là trời sinh không ưa con dâu, ta có lúc rất không ưa Dại tẩu con. Cho nên con có đến nhà khác, cũng không được mẹ chồng chào đón, con đến Chu gia, mẹ Nam Sinh nhìn thấy thân thích, sẽ không qua phận, ta với cha con cũng yên tâm.” Lại khuyên nữ nhi, “Khuê nữ, ban đầu Nam Sinh mắt không chớp, nhảy xuống sông cứu người, rõ ràng nhân phẩm tốt vô cùng, con gả cho nó, nó nhất định đối tốt với con. Con vừa lòng không?”

Anh hùng nhân phẩm tốt không nhất định giữ quy tắc thích sống ở nhà, nếu không các cô gái hiện đại, dứt khoát đều đem Lôi Phong và Đổng Tồn Thụy làm tình nhân trong mộng rồi.

Đường Hà nhìn mẹ nàng bộ dáng hăng hái bừng bừng, cảm thấy một cái đầu, hai cái lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.