Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 72: Chương 72




Chu Bắc Sinh năm nay đã mười chín tuổi, thanh niên cùng lứa trong thôn có nhiều người đã làm cha, hắn vì đi học nên lỡ dở cho tới bây giờ, hiện tại hắn mặc trường sam, tú tài trẻ tuổi, Chu gia giàu có, hắn là nhân tài, gia đình thôn phụ cận có nữ nhi rối rít toan tính, bà mai nối liền không dứt, thật muốn đạp bằng cánh cửa Chu gia.

Từ thị mới bắt đầu còn cười híp mắt tiếp đãi người làm mai, càng về sau càng phiền nhiễu, nói hai câu sẽ đuổi người, oán trách với hai con dâu: “Bắc Sinh tài năng, tướng mạo như vậy, còn phải cưới nữ nhi nhà nông sao?”

Đường Hà trên tay bận rộn công việc, thỉnh thoảng trả lời bà mấy tiếng, coi như trao đổi tình cảm mẹ chồng nàng dâu.

Dương thị có chút lúng túng, tiểu thúc thành tú tài, nhà mẹ đẻ nàng cũng muốn hưởng theo, hôm kia mẹ nàng còn cố ý viết thư cho nàng về nhà một chuyến, nàng tưởng rằng có việc gì gấp, vội vàng chạy trở về, mẹ nàng vào tẩu tử vây quanh nàng hỏi không ngừng, tất cả đều vì tiểu thúc, nói gần nói xa, ý tứ thân càng thêm thân rất rõ ràng.

Dưong thị vốn muốn nói phía trên còn ông nội, cha mẹ chồng, vô luận thế nào, hôn sự tiểu thúc không đến lượt nàng ra mặt.

Nhưng mẹ nàng chưa từng cho nàng cơ hội mở miệng, vui rạo rực mà đem nữ nhi nhà bổn gia và nhà mẹ đẻ ra, lần lượt hỏi nàng người nào thích hợp nhất, không đợi nàng mở miệng, mình đã tự nói: “Người thích hợp với tiểu thúc là Hỉ Mai, năm nay đôi tám, tính cách tốt, thật là đúng dịp.”

Đại tẩu nàng nhìn nàng hồi lâu không gật đầu đáp ứng, vội vàng thúc dục nàng cho câu trả lời chắc chắn, “Tiểu cô, nhà chồng muội giàu có, ban đầu cha mẹ chọn cho muội hôn sự tốt, muội cũng được hưởng phúc khí, giờ tiểu thúc muội tiền đồ rộng mở, muội cũng nên kéo tiểu muội phía sau hưởng phúc cùng mới đúng, không từ mà biệt, muội tử nhà mình làm chị em dâu, sau nay hai người đỡ vất vả hơn không phải sao?”

Dương thị ban đầu còn cười híp mắt nghe, không cắt đứt mẹ và tẩu tử bát quái, giờ càng nghe càng không ra tư vị gì, sắc mặt lạnh xuống, “Khỏi phải gọi muội tới nói chuyện, nói đi, các người làm mai cho người ta thu được bao nhiêu lợi lộc rồi?”

Mấy tẩu tử bị nàng nói toạc ra chân tướng, trên mặt đều ngượng ngùng, mẹ Dương thị vội vàng giảng hòa, “Sao con lại nói lời khó nghe như vậy? Hỉ Mai là người yếu đuối, người tới nhà làm mai cũng không thiếu—con chỉ cần nói với nhà chồng, có mất cái gì đâu chứ?”

Dương thị chẳng qua nể mặt mẹ đẻ và tẩu tử, sau khi về nhà chồng muốn tìm cơ hội nói với mẹ chồng, sau lặng lẽ nói thầm với Đường Hà về chuyện mưu đồ nhà mẹ đẻ, lại hỏi Đường Hà, người nhà mẹ nàng có nhắn nhủ gì nàng không.

Đường Hà thành thực gật đầu, “Mẹ muội và đại tẩu đề cập tới hai câu, nhưng muội cảm thấy không thành, không có ý nói với cha mẹ.”

Dương thị gật đầu, than thở, “Trong huyện ta chỉ có độc nhất tiểu thúc tuổi trẻ tài cao, giờ đây đệ ấy chính là một cái bánh ngon miệng, người muốn ăn không ít. Muội xem, người làm mai tới nhà chúng ta uống trà cũng phải hết mấy cái bể nước phải không? Lần trước tiểu cô Tây Tú không phải cũng về nói chuyện này sao? Nghe nói là khuê nữ cùng thôn với nhà chồng muội ấy, lão gia tử một câu cự tuyệt. Ôi, đường muội nhà mẹ đẻ ta, mặc dù là tuổi tác hợp, gia thế bình thường, càng không có cửa.”

Nói thì nói thế, nhưng vẫn kiên trì nói ra với Từ thị, Từ thị cười dò xét thê tử Đại nhi, nói: “Con đi nói với lão gia tử đi.”

Mẹ chồng rõ ràng không hài lòng, lão gia tử mắt cao, Dương thị tự giác, không về nhà mẹ đẻ nói chuyện đường muội, tránh cho không vui. Nàng tính toán ý định hai ngày này rảnh rỗi tìm cớ về nhà mẹ đẻ nói kết quả, không ngờ Từ thị nói một câu “Nữ nhi nhà nông”, trái ngược với hai ngày trước châm chọc nàng, hiện tại nói thẳng không biết tự lượng sức, vì vậy nàng lúng túng đỏ bừng mặt.

Sau nàng lén oán trách với Đường Hà, “Ba tiền bối và Bắc Sinh muốn kết thân một tiểu thư, cũng không nghĩ nhà ta cũng là nông dân, cưới người khuê tú vào nhà, sau này có thể cho người ta xuống đất làm việc sao? Chị em dâu chúng ta chung đụng cũng sẽ lúng túng, ta đây chữ ‘đại’ cũng không biết, chỉ sợ đến lúc đó người ta ngâm thơ lộng khúc ta nghe không hiểu, mười ngày nửa tháng cũng chả nói với nhau câu nào.”

Đường Hà im lặng một hồi, nói: “Nếu như Bắc Sinh có thể cưới một tiểu thư khuê tú, nếu có ở chung với chúng ta dưới một mái hiên, cũng không ở quá lâu.”

Bao nhiêu người bốn mươi, năm mươi tuổi mới là một đồng sinh, mà Chu Bắc Sinh mười chín tuổi đã đậu tú tài, nếu như hắn hăng hái hơn, có vận khí, thi đậu cử nhân, tiến sĩ cũng có hi vọng—ý nghĩ như vậy, chẳng những bản thân hắn và lão gia tử có, người nguyện ý nâng đỡ cũng sẽ có, mà lôi kéo một thanh niên tiền đồ, mời làm con rể cưng không phải ngày xưa đã có sao? Đến lúc đó con đường Chu Bắc Sinh càng đi càng xa, mặc dù hắn xuất thân nhà nông, nhưng sau này tiền đồ và cuộc sống không quan hệ lớn đến xuất thân.

Dương thị nghe lời nàng, cũng tự mình suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Muội nói có đạo lý, nếu có tiểu thư khuê tú gả cho Bắc Sinh, cũng là nghĩ có một ngày làm phu nhân quan lại, sao có thể cả đời cam tâm tình nguyện đặt chân nơi thôn nghèo đây.” Nói xong lại thâm sâu thở dài một hơi, đánh giá nhà cửa Chu gia, lắc đầu tự giễu cười cười: “Sau này Bắc Sinh và thê tử đệ ấy sợ là ở nơi thế gia vọng tộc, ta và Đông Sinh không có bản lĩnh đi chỗ khác, chỉ có thể ở nhà thế này, trôi qua cả đời cũng là có phúc khí. Muội nói xem, cùng là nữ nhân, lại gả cho huynh đệ một nhà, sao mệnh còn kém nhiều như vậy chứ?”

Dương thị bùi ngùi, thấy Đường Hà im lặng nhìn nàng, ánh mắt ôn hòa ấm áp, vì vậy hơi có chút thẹn thùng, tay sờ ra sau tai, “Không phải ta không hài lòng Đông Sinh, nhưng là con người…Đã tốt lại muốn tốt hơn. Ta không sợ người chê cười, thỉnh thoảng ta sẽ nhớ, nếu là làm việc, Đông Sinh mới thật giỏi nha.”

Đường Hà gật đầu, “Muội hiểu.” Chờ đợi cuộc sống tốt hơn, là bản năng con người.

Dương thị và Đường Hà làm chị em dâu được hai năm, hai người chung đụng coi như hòa hợp, làm người nhà, nuôi dưỡng tình cảm một chút, chẳng qua bát quái không thiếu để nữ nhân trau dồi tình cảm, sao có thể không bát quái đây? Đương thị lấy cùi chỏ đụng đụng Đường Hà, “Tiểu Hà, muội nói xem lão gia tử sẽ làm mai người nào cho Bắc Sinh? Nếu muốn một tiểu thư, chúng ta sống cùng nàng ấy thế nào đây?”

“Khắc có người lo.”

Gả cho một người, coi người nhà hắn như người nhà mình, đã thành quy luật từ xưa. Trượng phu quý trọng người nhà hắn, để phu thê hài hòa, ngươi cũng nhất định phải quý trọng—ít nhất ngoài mặt cũng phải quý trọng.

Đường Hà đối với người Chu gia, từ đầu tới cuối đều làm theo quy luật đó.

————

Đường Hà giặt quần áo từ suối trở lại, giũ cho phẳng rồi phơi lên dây thừng. Quay đầu lại đã thấy Khoai Tây oa cắm cúi đào giun dưới gốc cây sồi xanh, quần áo cọ sát bẩn thỉu, bởi vì hết sức chăm chú tìm giun trong bùn, nước mũi chảy dài trong hai lỗ mũi, gần chạm đến đất bé đột nhiên hít mạnh, hai dòng nước mũi lại quay trở lại trong mũi.

“Khoai Tây oa,” Đường Hà ngoắc ngoắc bé, “Tới đây.”

Khoai Tây oa trong tay cầm mấy con giun uốn éo, ngoan ngoãn tiến lên, “Tam thẩm.”

Trên người tiểu hài tử đầy mùi mồ hôi, mùi bùn đất, mùi giun lẫn lộn, làm cho người ta phải bịt mũi, Đường Hà nhìn trên mặt bé là nước mũi và bùn, lấy khăn lau sạch sẽ cho bé, “Trời nóng thế này, sao con lại bị cảm đây? Có phải đêm qua ngủ nóng, đạp chăn ra không?”

Khoai Tây oa ngây ngốc gật đầu, “Sợ nóng.”

“Thật là ngốc mà.” Đường Hà sờ sau lưng bé, thân thể tiểu hài tử nóng, đi chơi mồ hôi chảy ra nhiều, thấm ướt cả quần áo, không mau chóng cởi ra, cảm mạo lại tăng thêm, lại nhìn trên người bé bẩn, tính tắm rửa cho bé, “Khoai Tây oa, Tam thẩm đi đun nước nóng cho con, con tắm rửa cho thơm tho nhé?”

Khoai Tây oa không giải thích được, “Buổi tối mới tắm chứ.” Lại giơ con giun trong tay cho nàng nhìn, “Con muốn đi câu ếch nấu cháo cho muội muội ăn.”

Mùa hè mặc dù nắng to, nhưng không ngăn được hài tử đi ra ruộng câu ếch, Khoai Tây oa cũng hăng hái bừng bừng tham dự cùng bọn chúng.

Đường Hà sờ sờ đầu bé, “Ngoan, chờ Tam thúc trở về bắt cho con, Khoai Tây oa nhà ta không phải muốn học chữ cùng lão thái gia sao? Con chạy đi chơi, cẩn thận bị đánh vào mông.”

“Lão thái gia nói người bận rộn, không rảnh, để cho con đi chơi trước đã.”

Đường Hà dở khóc dở cười, có phu tử nào ‘ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới’ không?

“Muốn biết chữ thì phải kiên trì…” Coi như tiểu hài tử không để ý, nàng cũng không nói rõ, “Tam thầm tắm rửa thay quần áo cho con nhé. Hôm nay nắng to, không cho phép con ra ruộng câu ếch, đợi Tam thẩm dạy con viết chữ ‘đại’ được không?”

Đường Hà đun nước, lại vào phòng Dương thị, Dương thị đang cho tiểu nữ nhi bú, bảo Đường Hà lấy một bộ quần áo ngắn của Khoai Tây oa trong rương. “Tiểu Hà, cám ơn muội,” Dương thị thật nói nói cám ơn, “Ta không thể chú ý được hài tử, nhờ có muội giúp đỡ.”

“Người một nhà không cần khách khí.”

Đường Hà rót nước vào chậu gỗ to, tắm rửa cho tiểu ngoan đồng sạch sẽ, cho bé mặc quần áo sạch, hôn lên mặt bé một cái, “Mặt mèo rửa sạch thật xinh đẹp nha,” lại xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, “Tam thẩm nấu cho con chén nước gừng, ta uống vào, đuổi cảm mạo đi.”

“Tam thẩm thật tốt,” tiểu hài tử che gương mặt bị hôn ướt nhẹp, chớp mắt to nhìn nàng, “Để con làm hài tử người đi?”

Đường Hà bật cười, “Con vốn là hài tử nhà ta mà.”

“Con muốn thẩm làm mẹ con,” tiểu hài tử năm tuổi cường điệu nói, “Con cảm thấy mẹ con có tiểu muội muội không để ý gì đến con, con muốn đổi lại mẹ.”

Đường Hà ngồi chồm hỗm, nhìn thẳng bé, “Khoai Tây oa, mặc dù Tam thầm rất vui khi làm mẹ con, nhưng con nghĩ sai rồi, mẹ con rất thương con, mẹ con mà biết con muốn đổi lại mẹ, sẽ thương tâm vô cùng.”

Khoai Tây oa lắc đầu, “Hiện tại mẹ chỉ lo cho muội muội thôi, lâu lắm rồi không hôn con, không ôm con, tối qua còn không vén chăn cho con, cho nên con mới cảm mạo,” vừa nói vừa hít hít nước mũi, “Con nghe thấy mẹ nói với cha, cho con ngủ cùng ông bà nội, chê con bị cảm sẽ lây cho muội muội đây mà.”

Đường Hà nhất thời to đầu, nhất thời không biết giải thích với tiểu hài tử làm sao, người lớn tinh lực có hạn, trong nhà nếu như có hài tử không thể tự ăn uống, ngủ nghỉ được, chỉ có thể xoay vòng vòng, như thế khó tránh khỏi quên mất Đại nhi, “Đây không phải là thật, mẹ con rất thương con…” Đường Hà khó khăn cân nhắc câu chữ, sau lưng bọn họ truyền đến tiếng cười.

Đường Hà quay đầu, thấy Chu Bắc Sinh đang đi đến. Hắn ôm cháu mình, búng tay vào gáy Khoai Tây oa, “Tiểu bất điểm này ghen với muội muội sao?”

Khoai Tây oa giơ bàn tay nhỏ bé lên che gáy, ủy khuất sưng mặt lên, “Tiểu thúc hư.”

“Khoai Tây oa có phải nam tử hán không?”

“Khoai Tây oa theo bản năng ưỡn ngực, “Phải.”

“Nam tử hán sẽ không sợ đau, không sợ khổ, còn phải thương yêu muội muội, Khoai Tây oa có làm được không?”

Tiểu oa nhi bị cái logic này vây khốn một hồi, còn người đảo vài vòng, tính ngộ nói, “Con có thương muội muội! Con muốn đi câu ếch nấu cháo cho muội ấy.”

“Không đủ, nam tử hán không thể truyền cảm mạo cho muội muội.”

Khoai Tây oa suy nghĩ một chút, “Vậy con ngủ với ông bà nội.”

Chu Bắc Sinh đặt cháu xuống, tiểu oa nhi nhanh như chớp chạy vào phòng, biểu đạt trung thành với mẫu thân.

Đường Hà và Chu Bắc Sinh đứng tại chỗ hàn huyên mấy câu.

Từ sự kiện học thuộc lòng lần trước, Chu Bắc Sinh thỉnh thoảng tìm Đường Hà chuyện phiếm vài câu, hơn một năm hai người chung đụng được coi là hòa hợp. Hơn nữa càng lớn tuổi, cùng với học nghiệp đột phá, nhìn qua Chu Bắc Sinh, đã có bộ dáng thanh niên thành thục.

“Sao giờ đệ lại về nhà đây? Ta tưởng đệ đang học trên huyện.” Đường Hà nói.

“Co chút việc muốn nói với ông nội.” Chu Bắc Sinh đáp, dừng một lúc lại nói, “Tam tẩu, có một vị trưởng giả muốn gả nữ nhi cho ta.”

“A?” Đường Hà không ngờ, “Đệ gặp vị cô nương kia chưa? Phù hợp với tiểu chuẩn của đệ còn gì.”

“Đệ không có tiêu chuẩn gì, trước kia còn trẻ, lời nói vui đùa,” Chu Bắc Sinh thản nhiên nói, “Nên cưới một người sau này có thể trợ giúp được đệ, đệ về thương lượng với mọi người một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.