Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 74: Chương 74




Tân nương tử mềm mại, mảnh mai, khi nhìn mình, trên mặt mang theo sắc hồng, cho dù Bắc Sinh cố gắng vùi đầu khổ luyện, tuyệt đối không đắm chìm vào nhan sắc, nhưng hắn trẻ tuổi, vẫn không tránh được kích động.

Sau khi lại mặt ngày thứ hai, Chu Bắc Sinh nhớ tới lời nhạc phụ, dậy thật sớm, tính chạy về huyện thành đi học, Lã thị bị tiếng mặc quần áo xột xoạt làm tỉnh, mở mắt ra, ngoài cửa ánh sáng lờ mờ, chiếu vào Bắc Sinh đã mặc xong trung y, nàng vội vàng đứng dậy giúp hắn khoác áo ngoài.

“Ta tự mình mặc,” thanh niên nhà nông chưa từng hưởng thụ qua hầu hạ ôn nhu như vậy, nhìn mặt mày mềm mại, hắn động tình, muốn hôn nhẹ nàng, nhưng lại sợ nàng chấn kinh, lại thấy nàng hoang mang rối loạn rời giường, quần áo trên người mỏng manh, không khỏi đau lòng, khẽ đẩy nàng trở lại trên giường, “Nảng ngủ thêm lúc nữa đi.”

Lã thị lắc đầu, giúp hắn buộc lại áo ngoài, mình cũng tự mặc quần áo, trời chưa sáng lắm, nàng tìm nến đốt, sau đó nàng giúp hắn búi tóc, mình soi gương búi sơ búi tóc, nói: “Không ngủ nữa, mẹ nói cơm canh trong nhà để ta nấu, hai ngày trước ta nghe tiến vang, Đại tẩu cũng giờ này rời giường chuẩn bị bữa sáng.”

Chu Bắc Sinh nghe vậy dừng một chút, một hồi lâu thấp giọng nói: “Nàng cực khổ rồi.”

Lã thị nhướn mày cười một tiếng, “Đây là bổn phận của thê tử.”

Nàng búi tóc xong, mở hộp nhỏ đựng đồ trang sức, nhặt hai ba cái trâm bạc so so, hơi trầm ngâm sau đều cất trở về.

Chu Bắc Sinh vẫn nhìn nàng, kỳ quái hỏi: “Ta thấy trâm rất đẹp, sao không dùng?”

Lã thị thấp giọng đáp: “Ta thấy Đại tẩu và Tam tẩu là kiểu tóc bình thường, ta cũng không nên cầu kỳ quá.”

“Nàng không giống bọn họ.” Chu Bắc Sinh tiến lên, từ trong hộp đồ trang sức, chọn lấy một bông hoa cài đầu, cẩn thận cài vào tóc nàng, từ trong gương nhìn diện mạo nàng, “Rất đẹp.”

Lã thị mím môi cười yếu ớt.

“Ta phải nhanh đi thôi,” một lúc sau Lã thị phục hồi tinh thần lại, “Không lại không kịp chuẩn bị bữa sáng.”

Nàng đến phòng bếp, lúc trước Dương thị đã chỉ cho nàng chỗ để gạo và mì, cả vị trí để rau xanh, mỡ, mắm muối gia vị, vì vậy nàng chuẩn bị không bị rối ren.

Cuộc sống Lã gia hơi sang trọng một chút, bình thường trong nhà có bà tử đặc biệt nấu cơm, mặc dù Lã thị được mẫu thân dạy nấu nướng, cũng chỉ chơi đùa vài lần, sau khi nàng được định thân cho Chu Bắc Sinh, trong nhà để nàng rèn luyện tay nghề, mới cho nàng làm nhiều.

Tề thị mẹ nàng bảo nàng không cần quá thông thạo, “Người trong thôn cơm canh cũng là nấu loạn bậy, nhìn rất giống cám heo, cơm con làm tinh tế người ta ăn cũng không thấy ngon, con cứ miễn cưỡng, qua quýt qua một thời gian, chờ các con sống riêng, lúc đấy hãy thể hiện bản lĩnh, con ta, nếu mẹ không nghĩ Chu Bắc Sinh có thể cho con lên làm phu nhân, có người hầu hạ, ta cũng không đến nỗi gả con cho kẻ sa cơ thất thế.

Lã thị nhớ lại lời mẫu thân, hoảng hốt, nàng mím môi, tăng nhanh động tác trong tay.

Cửa gỗ phòng bếp ‘kẽo kẹt’ một tiếng, bị đẩy ra. Đại tẩu Dương thị bước vào, nhìn thấy nàng, trên mặt giật mình, “Tứ tẩu? Sao dậy sớm vậy? Muội đã làm điểm tâm rồi? Ai nha, thật xấu hổ, đây nguyên là việc của ta, hôm nay Ny Nhi khóc quá, ta dỗ dành con bé nên mới bị muộn.”

Lã thị vội vàng cười, “Chào Đại tẩu, mẹ đã nói để muội nấu cơm thì đây là việc của muội, lúc trước làm phiền tẩu giúp muội mấy ngày, tẩu cứ về phòng trông hài tử đi, giờ trong nồi đang nấu cháo rồi, chờ chín muội gọi tẩu ra ăn.”

Dương thị không từ chối, cười híp mắt nói: “Tứ tẩu so với ta nghĩ còn hiền lành hơn. Được, hài tử náo, ta về phòng trước, bếp lò ở nông thôn khó dùng một chút, nếu muội làm không ổn thì gọi ta một tiếng, nhé?”

Lã thị gật đầu, “Được.”

Dương thị rời phòng bếp, quay trở lại phòng mình, nam nhân nàng đang đặt tiểu nữ nhi trên lồng ngực, mắt nhắm lại, nhẹ lắc lư thân thể, bàn tay to vẫn không quên vỗ cái mông nhỏ, hài tử lớn Khoai Tây oa đang cuộn mình ngủ bên cạnh.

Dương thị nhìn bộ dạng Chu Đông Sinh vừa ngủ vừa dụ dỗ nữ nhi, vừa bực mình vừa buồn cười, cởi áo ngoài bò lên giường, đắp chăn một lúc, cảm thấy ấm rồi, nàng đỡ lấy nữ nhi trên ngực hắn, đặt bên người, dụ dỗ từng chút, bé đang ngủ ngửi thấy mùi quen thuộc, giống như heo con trước ngực nàng, mắt vẫn nhắm, đầu liều mạng ngẩng lên, nhưng miệng không tới nhũ hoa, khóc lên tiếng đòi hỏi.

Nam nhân trong nhà một lớn một nhỏ đã thành thói quen, vẫn đang ngủ say. Dương thị làm mẹ, không chịu được tiểu nữ nhi khóc, chui ra khỏi chăn, lót gối, kéo áo, nghiêng thân thể nhét nhũ hoa vào cái miệng nhỏ của bé, tiểu nữ oa mút một lúc, thoải mái rồi, trong miệng phát ra âm thanh ậm ừ.

“Sao nàng lại quay lại? Không làm bữa sáng sao?” Chu Đông Sinh hơi lật người, bàn tay to ôm thê nhi vào ngực, nhắm mắt lại hỏi.

“Có người làm rồi,” Dường thị sợ hắn cuốn hết chăn phía sau nhi tử, duổi tay ra sau lưng hắn vén lại chăn, ngón tay sờ thấy nhi tử đã nằm trong chăn, mới yên lòng thu tay lại, “Chàng đoán là ai?”

“Chắc là tân nương tử Bắc Sinh! Thế thì lạ nha.”

“Chàng đoán đúng rồi, ta thấy bộ dáng muội ấy không giống người làm việc, vốn ta nghĩ mẹ bảo muội ấy nấu cơm là nói miệng thôi, chưa từng nghĩ sau ba ngày muội ấy lại từ giác đi làm, hắc!” Bàn tay trong chăn lại đâm đâm eo nam nhân, “Chàng khoan hãy nói, lúc trước cha mẹ thiên vị làm ta bực mình, nếu Tứ tẩu không rõ ràng, ta bất cứ giá nào muốn náo loạn, nhưng muội ấy cũng là người thông minh, ta cũng nên để lại mặt mũi cho muội ấy.”

Lúc trước Dương thị náo, bắt Chu Đông Sinh đi nói với cha mẹ ở riêng, Chu Đông Sinh dụ dỗ hồi lâu, thật vất vả nàng mới bình tĩnh trở lại, giờ cũng không tiếp thu lời nàng, chẳng qua thấy nàng đâm tay mình, hắn giữ tay nàng lại, mắt vẫn nhắm, nói: “Có người nấu cơm thì nghỉ ngơi thêm đi, vào đông trời lạnh, ta có thể ngủ thêm chút nữa.”

Dương thị cúi đầu, thấy nữ nhi bú đã rất nhẹ, biết bé lại ngủ say, nhẹ nhàng rút ra, tay vươn ra dịch chăn cho nữ nhi, thân thể mình cũng chui vào trong chăn, một tay kia vẫn bị nam nhân nắm, híp mắt chìm vào giấc ngủ.

Cách một đường sảnh, trong một phòng khác, Đường Hà cũng rón rén đứng dậy, Chu Nam Sinh tỉnh dậy, không thấy người trong ngực đâu, hắn mở mắt ra, thấy nàng đi tới cửa, “Tiểu Hà, trời lạnh, sao không ngủ thêm chút nữa?”

“Chàng ngủ đi.” Đường Hà quay lại giường, cúi người hôn nhẹ hắn, “Hôm nay có thể Tứ tẩu nấu cơm, ta sợ muội ấy không quen, đi xem một chút xem muội ấy có bận gì không.”

“Nàng thật tốt.” Chu Nam Sinh vươn hai tay ra khỏi chăn, nhốt nàng lại, áp lên trên người mình, nhắm mắt, dưa vào cảm giác muốn hôn nàng, kết quả môi hôn không trúng, râu mới mọc lại ghim lên cánh môi nàng.

Đường Hà bất đắc dĩ, đẩy hai tay hắn ra, nhét vào trong chăn, “Chàng ngủ thêm lúc nữa đi, khi nào xong bữa sáng ta gọi chàng.”

“Ừ.”

—–

Đường Hà đẩy cửa đi vào, Lã thị ngẩng đầu nhìn thấy nàng, bận rộn chào hỏi, “Tam tẩu, bữa sáng làm gần xong rồi, tẩu đợi thêm chút nữa.”

Đường Hà cười nói, “Ta không vội ăn, ta tới xem có giúp gì được cho muội không.”

Lã thị nghe vậy sửng sốt, hoàn hồn rất nhanh, cười nói: “Cám ơn Tam tẩu, vậy thì phiền Tam tẩu đốt lò giúp muội.”

Trong lò để nhiều củi to, chỉ cần thỉnh thoảng đẩy vào là được, không cần phải ngồi canh, Lã thị để nàng nhìn bếp, thật ra không cần nàng hỗ trợ, chẳng qua có ý tứ muốn cho nàng sưởi ấm.

Đường Hà cười cười, cũng không vạch trần, kéo ghế qua ngồi trước bếp lò, thuận tay với trong giỏ trúc hai củ khoai lang ném vào bếp.

Lã thị đứng cạnh bếp, cầm cái muôi khuấy cháo, thấy mùi thịt bay ra nồng đậm, nàng gạt hành lá vào, lại thả một chút gia vị nước tương vào, chỉ trong chốc lát, mùi cháo thịt tràn ngập trong mũi.

Đường Hà nhẹ nhàng hít hà, hỏi nàng: “Tứ tẩu, muội cho thịt vào cháo?”

Lã thị gật đầu, “Ba ngày trước muội thấy thịt cá trong nhà ăn đến ngán, sợ ông nội lớn tuổi không chịu nổi, hôm nay muội cố ý nấu cháo thịt, vừa dễ ăn lại có dinh dưỡng. Cháo sệt rồi, lát nữa muội nấu một nồi canh rau dùng cùng cháo, thế là nấu xong bữa sáng.” Nói xong có chút bất an hỏi Đường Hà, “Có phải chuẩn bị quá đơn giản không?” Nàng ở nhà mẹ đẻ, chỉ có hôm này tiết kiệm mới ăn như vậy.

Sở dĩ ba ngày trước trong bữa cơm có thịt là vì thừa đồ ăn trong hôn lễ. Từ thị sợ lãng phí, dặn con dâu xào chung với rau để ăn cho hết, giờ đồ ăn thừa đã ăn xong, cuộc sống trở lại quỹ đạo, Lã thị chuẩn bị cháo thịt để ăn sáng, thật ra có chút xa xỉ.

Đường Hà thầm than trong lòng, cười nhắc nhở: “Cháo thịt thật là thơm… Nhưng lão nhân bọn họ có thói quen ăn cháo trắng buổi sáng, trộn thêm một chút dấm, luộc cho mỗi người một quả trứng gà là được.”

Lã thị không giống Dương thị, không cần nói trắng ra, nàng cũng đã hiểu ý tứ, hiểu được bữa sáng nhà nông không được ăn thịt, vì vậy cúi mặt, nắm chặt cái muỗng trong tay, “Cháo đã nấu xong… Mẹ có chê muội lãng phí không…”

Đường Hà ngẩng đầu cười nhìn nàng, lửa trong bếp chiếu lên khuôn mặt nàng, trâm bạc cũng bị chiếu lên phát ra ánh sáng, trong lòng Đường Hà thở dài, thật ra đây mới chỉ là thiếu nữ mười bảy tuổi thôi.

Đường Hà cười an ủi nàng, “Cháo nấu rất thơm, mọi người sẽ thích, hôm sau muội nấu cháo trắng đi.” Vừa nói nàng vừa dùng que khều khoai lang trong bếp ra ngoài, bảo Lã thị, “Khoai lang nướng chín, khó được không bị nướng cháy, chúng ta mỗi người ăn một củ.”

Lã thị nhìn vỏ ngoài khoai lang cháy đen, hơi có chút do dự, nàng có khi nào ăn uống lỗ mãng như vậy đây? Chẳng qua nhìn Đường Hà đã bóc xong vỏ khoai, lộ thịt khoai màu vàng, tản ra mùi thơm trong không khí, không dám cự tuyệt ý tốt, vội cầm lấy khoai lang, học theo bóc vỏ ăn.

Đường Hà không để ý nàng tâm tư lưu chuyển, nàng ăn xong sơn hào hải vị, vẫn ăn thêm được cơm, giờ tranh thủ còn trẻ không dễ béo phì, ăn nhiều chút còn có sức làm việc.

“Ăn ngon không?” Hai người ăn hết không nói lời nào thì cũng lúng túng, Đường Hà tùy ý nói, “Giá trị dinh dưỡng trong khoai lang rất cao.”

Lã thị “Dạ” một tiếng, yên lặng ăn xong khoai lang, lại múc ít nước nóng trong lò ra chậu gỗ, bảo Đường Hà cùng nhau rửa tay.

“Đúng rồi, cái này cho muội,” Đường Hà móc từ trong góc bếp lò ra mấy khối giống viên đá, “Đây là nến vụn và bùn trộn lẫn, đóng thành viên, muội dùng để nhóm bếp rất nhanh.” Mồm nói tay rút trong bếp lò ra một cây củi, giơ cây nến trong tay lên làm mẫu, quả nhiên bén lửa rất nhanh, ánh lửa cứ cháy yếu ớt, không thể phát sáng, nhưng cũng không bị tắt.

Lã thị tò mò nhận lấy, “Dùng thật là tốt.”

“Dĩ nhiên,” Đường Hà cười nói, ban đầu nàng bị chuyện nhóm bếp hành hạ nhiều lần, sau tìm được nến bùn mới được giải thoát, “Thất bá nương nhà ta… Sau này muội khắc biết, con dâu bà học được cách làm nến ở nhà mẹ đẻ, ở nhà chuyên làm nến, còn thừa nến vụn làm được rất nhiều nến bùn, ta xin một ít.”

“… Muội chưa từng nhìn thấy cách làm nến.”

Thật ra trước kia nàng cũng chưa thấy qua, Đường Hà cười cười, nói: “Sau này muội qua nhà Thất bá nương, có thể nhìn cả quá trình.”

Thời điểm bê bữa sáng lên bàn, Từ thị nhìn thấy một nồi cháo thịt, theo bản năng nhíu mày, miệng vểnh lên lại ngậm lại, rốt cuộc chỉ dặn dò Lã thị mấy câu, “Sau này bữa sáng, bữa trưa làm đơn giản, buổi tối mọi người đều ở nhà, có thể làm thịnh soạn chút,” Lã thị thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ưng thuận.

Ăn cơm xong Chu Bắc Sinh vội vàng muốn lên đường, Lã thị sửa soạn lại quần áo cho hắn, tiền hắn ra cửa, “Đi thôi, cha mẹ đang chờ chàng nói lời từ biệt.”

“Ta đi một chuyến cũng phải non nửa tháng mới quay về,” Chu Bắc Sinh thấp giọng nói, từ biệt tân nương tử, tâm tình buồn bực, “Ta… Ta không nỡ xa nàng.”

Lã thị đỏ mặt, nàng được giáo dục, khó có thể biểu đạt trắng ra như vậy, một hồi lâu sau mới thấp giọng trả lời: “Ta… Cũng thế.”

Chu Bắc Sinh không nhịn được ôm lấy nàng, “Nàng là con dâu mới, chung quy vẫn phải hầu hạ cha mẹ chồng, ta đã nói qua với cha mẹ, sau này nàng theo ta về huyện thành, ta biết nàng ở nông thôn không quen, nàng tạm nhẫn nại một thời gian, thời cơ thích hợp ta sẽ nhắc lại cho cha mẹ.”

Lã thị dựa vào trong ngực hắn, chỉ muốn hỏi ‘một đoạn thời gian’ là bao lâu, rốt cuộc miệng há ra lại ngậm vào, chỉ nhẹ giọng “Dạ” một tiếng.

“Nàng đến mấy ngày rồi, đều biết người nhà dễ chung sống, nếu nàng không quen,” Chu Bắc Sinh tha thiết nói, “Nếu gặp phải việc khó, nàng đi tìm Tam tẩu giúp đỡ, tẩu ấy là người hiền lành, hơn nữa lại biết chữ, mới có thể hợp với nàng.”

“Có thật không?” Lã thị ngạc nhiên, kể lại chuyện buổi sáng ở phòng bếp cho hắn nghe.

Chu Bắc Sinh nghe xong gật đầu, “Cho nên ta nói Tam tẩu là người rất chu đáo, sau này nàng cứ gần gũi tẩu ấy một chút.”

“Vâng.”

Tiểu phu thê ra khỏi phòng, đến đường sảnh, đám người Chu lão gia tử đã sớm chờ ở đấy, Từ thị nhìn về phía tiểu nhi tử, tha thiết dặn dò: “Mẹ biết con cố gắng học thi, nhưng phải ăn cơm đúng giờ, trời lạnh nhớ mặc nhiều quần áo ấm.”

Chu Bắc Sinh bình thường không cảm thấy lời mẹ hắn dặn dò ưu sầu, giờ ở trước mặt tân nương tử, có hai phần ngượng ngùng, vì vậy vội vàng cắt đứt lời mẹ, nói: “Mẹ, con đều hiểu được, người chú ý giữ gìn thân thể.”

Nói xong vài lời quan trọng, rốt cục cũng phải ra khỏi cửa.

Bởi vì gần cuối năm, Đường Hà cũng phải theo Chu Nam Sinh đi bán hàng, một chuyến này, phu thê Đường Hà và Chu Bắc Sinh cùng lên đường.

“Tam tẩu, cám ơn tẩu.” Chu Bắc Sinh nói trên đường đi, muốn cám ơn Đường Hà, “Sau này Duyệt Đồng kính xin tẩu chăm sóc nhiều hơn.”

Đường Hà mỉm cười. Mấy ngày trước Chu Bắc Sinh nói chuyện với nàng, nói cha vợ nhìn mình có tiền đồ, muốn gả nữ nhi cho mình, tiếp sau đó còn do dự vì chưa bồi dưỡng tình cảm với thê tử tương lại được, giờ qua mới qua tân hôn, đã thấy đau lòng rồi. Cho nên nói, nam tử đối với người yêu đầu, luôn là mê đắm.

“Không cần cám ơn.” Đường Hà cười, “Chu Nam Sinh quý trọng người nhà, ta đương nhiên cũng vậy.” Nàng từ nhỏ đã là người tính cách thản nhiên, lại có tình cảm với trượng phu, đương nhiên tự nguyện tận lực trong khả năng để duy trì gia đình hòa thuận, hết sức ngăn cản hoặc trì hoãn một ngày có thể rạn nứt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.