Lúc trở lại huyện Định Giang đã là tháng sáu, hành lý đồ vật của bọn Hà Hoa trước kia đã chuẩn bị hơn phân nửa mang trở về rồi, hành trình cũng hết sức nhẹ nhõm, A Tề cũng chỉ có mấy chiếc xe chở hòm xiểng trở về nhà.
Hà Hoa tò mò, lén lút hỏi Tiểu Bảo: “Thất thiếu gia là huynh đệ ruột của đại tẩu, tại sao đại tẩu cũng chỉ phái hai người gánh một cái rương đưa cho hắn mang trở về vậy?”
Tiểu Bảo nhìn nàng một hồi lâu, cười nói: “Cái này nàng nên đi hỏi đại tẩu ấy, nàng ta đưa thứ gì chỉ sợ không chừng ngay cả đại ca cũng không biết.”
Hà Hoa thấy miệng hắn kín như bưng, không khỏi nổi giận, cầm cây quạt đánh hắn một cái nói: “Coi như đại ca giấu núi vàng núi bạc đi, đại tẩu cũng đưa châu báu phỉ thúy cho huynh đệ nhà mẹ đẻ, đó cũng là bọn họ dùng tiền đồ cùng lương tâm của mình đổi lấy, ta cũng không ham. Chỉ có điều chỉ tội cho người một nhà vì bọn họ lo lắng, ta tò mò hỏi thăm một chút cũng không được sao?”
Tiểu Bảo một tay đoạt cây quạt quạt cho Tiểu Ly tỷ, một tay nửa ôm nàng nói: “Thật may hiện tại kẻ trộm náo loạn kết thúc, nếu không thiếu chút nữa liền biến thành cả nhà bị lưu đày, gia sản bị tịch thu rồi. Đại ca trải qua chuyện này, chắc hẳn trong lòng sẽ không lưu luyến với quan trường, chúng ta cũng không cần lo lắng bị dính líu.”
Hà Hoa cười lạnh nói: “Hai năm trước kia bà bà đã nói trong nhà hàng năm có trên vạn lượng bạc tiền thu, người bình thường cả đời cũng kiếm không tới nhiều như vậy, đại ca đại tẩu cũng không chút do dự đi xa tới Sơn Đông. Đại ca về nhà lần này, trên nửa đường ở nhà nhạc phụ đại nhân ngây người đến mười ngày, chàng nói hắn có tâm tư gì?”
Tiểu Bảo trầm mặc một lát mới nói: “Mỗi năm một vạn, đúng là chỉ chia đều cho hai huynh đệ chúng ta, một người cũng được năm ngàn, huống chi trong nhà còn có nhiều người như vậy? Đại ca lần này trở lại, tuy nói chỉ có mấy xe hành lý, nhưng trong này, mười phần đều là vàng thật bạc trắng! Dĩ nhiên, đại ca muốn làm quan, thật ra thì chủ yếu là bởi vì năm đó mắt thấy phụ thân bị bắt, trong lòng bị đè nén. Mấy năm nay mặc dù huynh ấy. . . . . . Nhưng rốt cuộc không có làm ra chuyện vì tiền tài mà mưu hại người khác.”
Hà Hoa biết bọn họ là huynh đệ ruột thịt, máu mủ tình thâm, suy cho cùng tình cảm bất đồng, cũng sẽ không nói ra lời nói cố ý khích bác ly gián, nghĩ tới chuyện năm xưa ở lân cận huyện Gia Nguyên cùng Quý Quân mua một lần tám cửa hàng, hiện tại chỉ dùng một, liền nói: “Nếu lần này về chàng tính theo đường kinh thương, thì không bằng gộp lại mở luôn cửa hàng ở huyện Gia Nguyên.”
Tiểu Bảo lắc lắc đầu nói: “Vẫn nên từ từ đi, ta hiện tại bạc không đủ dùng. Cái đó là phải để dành cho Tiểu Ly tỷ cùng với đệ đệ muội muội của nó về sau dùng làm đồ cưới thú thê, cũng không tiện đưa ra cho cha nương cùng đại ca biết.”
Lời này mặc dù chưa nói muốn ở riêng, ý thức bảo toàn tiểu kim thố cũng không giả chút nào, Hà Hoa mừng rỡ, nói: “Ta nhớ ca ca có nói, có hai cửa hàng phía sau còn có phòng ở, mấy ngày nữa chúng ta đi xem một chút, dọn dẹp một chút, sau này có thể đến nơi đó ở rồi. Về phần bạc, ta chỗ này có chút vốn riêng, có thể lấy ra dùng trước.”
Tiểu Bảo luôn miệng nói: “Lúc trước cái cửa hàng da lông kia cũng là nàng trợ giúp tiền, bây giờ còn muốn sử dụng đồ cưới của nàng, đây không phải là chuyện cười sao?”
Hà Hoa trừng mắt, hai tay chống nạnh giống như tay cằm ấm trà, nói: “Ta chuẩn bị đồ cưới cho nữ nhi của mình sao lại là chuyện cười? Không có ta, Tiểu Ly tỷ từ đâu tới đây? Chàng có thể sinh sao?”
Tiểu Bảo cười đến vui vẻ: “Ta không thể. Nương tử đại nhân, hôm nay mặc dù không cần cố kỵ thanh danh quan trường, nhưng ở trước mặt nữ nhi, nàng tốt xấu gì cũng chừa cho ta chút mặt mũi chứ.”
Hà Hoa nhào qua làm bộ muốn đánh hắn, Tiểu Bảo cuống quít ôm nàng nói: “Cẩn thận chút, cẩn thận chút! Trong bụng nàng còn có một đứa đấy.”
Lần này Hà Hoa cũng mới mang thai hơn một tháng, là thời điểm phản ứng thai nghén nhiều nhất, náo một hồi đã cảm thấy uể oải không còn chút sức lực nào, tựa vào ngực Tiểu Bảo nói: “Chính là lại có ta mới lo lắng, thừa dịp hiện tại ta còn có thể, sớm mở cửa hàng ở Gia Nguyên một chút, về sau hai ba đứa, còn cách nào quan tâm đến được.”
Tiểu Bảo thở dài nói: “Đều tùy nàng đi, hay là ngày mai đi tìm một bà vú đến đây, nàng cũng đừng mệt nhọc.”
Hà Hoa suy nghĩ một chút, có một bảo mẫu đi theo chung quy cũng thuận tiện hơn nhiều, thật ra Tiểu Ly tỷ rất nhanh có thể dứt sữa rồi, cũng không kiên trì nữa.
Đúng lúc bà vú cùng nha đầu Thường thị thuê ở Sơn Đông không có đi theo về, trong nhà đang muốn thêm người, ngày thứ hai thì có người buôn người dẫn theo vài người tới, từ tiểu tức phụ hơn hai mươi đến ma ma bốn mươi năm mươi tuổi đều có, Hà Hoa thiếu chút nữa bị hù dọa.
Trương thị nhìn trúng một người lớn tuổi, vốn Thường thị nhìn trúng một tiểu tức phụ trẻ tuổi một chút, thấy bà bà không thích, nên cũng nhịn xuống. Hà Hoa đang âm thầm kỳ quái, Trương thị liền chỉ vào tiểu tức phụ kia nói: “Người này ta cũng muốn, cộng thêm Lưu ma ma lúc nãy, vừa lúc ba ca nhi đều có người chiếu cố. Tiểu Ly tỷ bên kia cũng chọn một người thôi.”
Hà Hoa theo lời chọn vị Thôi tẩu tử, Trương thị thấy nàng vóc người nhỏ gầy, sữa không tốt liền nhíu mày, Hà Hoa vội nói: “Tiểu Ly tỷ cũng không nhỏ, qua mấy tháng sẽ ăn cơm. Tiểu hài tử quá nuông chìu cũng không tốt, khi còn bé nên rèn luyện một chút, trưởng thành mới sẽ không khiếp nhược. Thôi tẩu tử là một người có hoàn cảnh khó khăn, sau này giảng giải cho Tiểu Ly tỷ biết chút nỗi khổ dân gian.”
Trương thị cũng từng trôi qua cảnh nghèo khổ, nghe Hà Hoa nói như thế mới gật đầu.
Thường thị cũng hiếm thấy phụ họa theo nói: “Đệ muội thật đúng là có kiến thức. Chỉ có điều, nữ tử như thế nào đi nữa cũng phải dựa vào nhà mẹ cùng nam tử. Ta thấy bụng đệ muội lần này nhọn, chắc là một ca nhi, sau này Tiểu Ly tỷ sẽ có cuộc sống tốt rồi.”
Khóe miệng Hà Hoa không ngừng được co quắp, mới hơn một tháng, trên eo ngay cả thịt béo cũng không nhiều ra mấy miếng, vậy mà nàng ta lại có thể thấy bụng nhọn?
Nhưng Trương thị nghe xong lại thích, mặc dù Tiểu Ly tỷ là “Nhận ân đức của tổ tiên” một năm kia sinh ra được, về sau sẽ “Đại phú đại quý” , nhưng rốt cuộc không tốt bằng nam tử. Trương thị có ba tôn tử, đối với cái bụng của Hà Hoa lại có hi vọng rất lớn, nghe vậy liền cười nói: “Đều nói ra hoa kết quả, không bằng Tiểu Ly tỷ liền lấy cái tên là Chiêu Đệ đi, hoan hỷ lại dễ đọc.”
Hà Hoa bị dọa “Oẹ!” một tiếng che miệng xoay người sang chỗ khác, Tiểu Bàn Tiểu Điệp cuống quýt vỗ lưng chuyển khăn cho nàng, nôn khan một hồi, Hà Hoa mới tái mặt quay tới nói: “Thôi tẩu tử văn khế làm xong thì dẫn đi cùng nương tử Quý quản gia học quy củ trước. Bà bà, đại tẩu, con về nghỉ ngơi.”
Nói xong được người vội vàng dìu ra ngoài như chạy trốn, thầm nghĩ ta gọi là Hà Hoa cũng đã đủ quê mùa rồi, nếu con gái của ta gọi là Chiêu Đệ chẳng phải càng thêm bi kịch sao? Nhất định phải sớm định xuống đại danh của Tiểu Ly tỷ viết luôn vào tộc phổ mới được!
Chưa qua một giây Tiểu Thư lắm mồm trở lại, mặt nhăn nhó nói: “Đại nãi nãi muốn xen vào quản gia đấy ạ, Dịch ca nhi, Lễ ca nhi, Cẩu Oa cũng đều ôm đến trong viện lão thái thái rồi.”
Hà Hoa có chút sững sờ, nói: “Đây không phải là danh chánh ngôn thuận sao? Đại ca lớn tuổi hơn, cấp bậc cũng cao hơn Nhị gia ngươi, đại tẩu xuất thân. . . . . . Thường đại nhân hiện tại một đường thăng tiến lên như diều gặp gió. Dù cho không tính đến những thứ này, ngươi xem có nhà nào vượt qua chi trưởng, để chi thứ hai quản gia?”
Tiểu Thư bĩu môi nói: “Chi trưởng không quản lý việc nhà, trong huyện cũng có vài vị. Thái thái xuân thu đang thịnh (đang còn trẻ), mà cũng chỉ muốn bồng cháu rồi sao?”
Hà Hoa nghe nàng dùng loạn thành ngữ, cười nói: “Như vậy không phải càng tốt sao? Ngươi nói đương gia là chuyện rất dễ à? Đúng rồi, Anh tỷ nhi đâu? Sau này bảo nàng thường đến chỗ ta ngồi một chút, có lẽ hiện tại bà bà cũng không trông nom nàng nhiều được.”
Chờ Tiểu Thư lẩm bẩm đi ra ngoài, Hà Hoa rửa mặt xong, ngồi ở trước gương chậm rãi nghĩ, Thường thị đương gia đối với nàng mà nói, quả thật không bằng Trương thị đương gia. Vẫn nên lấy đồ cưới của mình ra, để Tiểu Bảo trông coi mấy cửa hàng ở huyện lân cận thật tốt, vui vẻ tiêu dao. Lập tức sai người ta đi gọi Vương Chưởng Quỹ tới bàn bạc, lại để cho Tiểu Oản lấy toàn bộ sổ sách tới, tính hơn nửa ngày, bạc trong tay nàng có thể vận dụng thì có năm ngàn lượng, còn có tiền lời của những vật phẩm ở Đông Bắc kia, bạc đó trắng như tuyết làm chói mắt người, căn bản cũng không cần bán điền sản và cửa hàng ở huyện Định Giang lấy tiền.
Hà Hoa nhìn sổ sách vui vẻ ngây ngất một hồi, ôm Tiểu Ly tỷ hôn một cái nói: “Nữ nhi ngoan, tỷ tỷ ở dị thế của con không thể hưởng thụ được một phần, mẫu thân đều muốn bù lại cho con cùng các đệ đệ muội muội.”
Tiểu Bảo từ bên ngoài đi vào, không có nghe rõ ràng, liền cười nói: “Ta nhớ khi nàng còn bé cũng trôi qua tốt vô cùng, còn nhỏ đã biết kiếm bạc trắng, sau đó còn có một hộ vệ, một nha đầu, lúc ấy Thành Tử cũng coi như bá chủ một phương ở trong thôn, nhưng không dám lỗ mãng chọc tới nàng. Nàng còn có cái gì muốn cấp bù cho Tiểu Ly tỷ?”
Hà Hoa miễn cưỡng cười một cái nói: “Nói thật ra, khi đó tuy nghèo một chút, nhưng cũng không cần phải khắp nơi bị người nhớ đến. Ngày mai đi vào huyện, ta muốn ở nhà mẹ mấy ngày.”
Tiểu Bảo ai oán nói: “Nàng về nhà mẹ đẻ, ta cùng Tiểu Ly tỷ làm thế nào?”
Hà Hoa nói: “Ta dẫn Tiểu Ly tỷ theo, về phần chàng, nhanh kiếm bạc chuẩn bị đồ cưới cho nữ nhi đi!”
Tiểu Bảo ở trên giường lăn lộn một lát, nói: “Nàng đau nữ nhi, ta đành phải đau nhi tử vậy. Cho nhi tử tiền sính lễ thú thê mới được.”
Hà Hoa giật mình ngẩn ra nói: “Chàng. . . . . . Rất muốn nhi tử sao?”
Tiểu Bảo nửa nằm úp sấp xuống, cọ ở trên bụng nàng nói: “Tiểu Ly tỷ mới mấy tháng thì nhìn rất giống nàng, ta đương nhiên muốn có một nhi tử thông minh như ta vậy.”
Hà Hoa nghe cả người không có cảm giác, nàng mới trở về không có mấy ngày, không biết rốt cuộc hai năm qua Trương thị nghĩ như thế nào, hẳn là chịu để xuống gia nghiệp lớn như vậy, một lòng ngậm kẹo đùa cháu. Nhưng con riêng của A Tề kia bà đều nhận, muốn ôm đến bên người nuôi dưỡng, chuyện Tiểu Ly tỷ cũng không mặn không lạt, mặc cho nàng và Tiểu Bảo.
Nàng cũng không phải muốn Trương thị giúp đỡ trông coi đứa bé, chỉ là biểu hiện trọng nam khinh nữ quá rõ ràng, hôm nay Tiểu Bảo cũng nói như vậy. . . . . . Chẳng lẽ thật sự phải dựa vào nhi tử mới có thể buộc lại lòng của nam nhân sao?
Hà Hoa nhéo lỗ tai Tiểu Bảo nói: “Sinh nam sinh nữ cũng không phải là ta có thể khống chế, Lê Chủ Bộ ở Thanh Viễn Sơn Đông, chàng cũng biết, nghe nói trong nhà phàm là nha đầu không có người nào không bị thu dùng, lại chỉ được bảy tám nữ nhi. Ngược lại sau đó có một nha hoàn bị hắn thu đã dùng qua kết duyên với một gã sai vặt, liên tiếp sinh ra ba nhi tử.”
Tiểu Bảo cười hắc hắc nói: “Ta biết, Lê Chủ Bộ thiếu chút nữa ôm nhi tử của gã sai vặt này về nhà nuôi.”
Lúc trước đây cũng là một chuyện cười lớn ở huyện Thanh Viễn, vốn Lê Chủ Bộ muốn quăng giày rách của mình, thưởng cho gã sai vặt cũng là chuyện bình thường, không ngờ chiếc giày rách này rời khỏi hắn, lại bắt đầu hạ trứng vàng. Gà mẹ, vô số gà mái tơ trong nhà lại không sanh được một đứa con trai, nóng lòng muốn đoạt lại giày rách mang lại lần nữa. Ai biết gà mẹ trong nhà ác hơn, trực tiếp ôm gà con nhà người ta ấp ra về nhà, cùng một ổ gà mẹ trong nhà quậy tưng lên. . . . . .
Hà Hoa trầm tư hồi lâu, trong lòng dần dần có tính toán.
Hôm sau về nhà mẹ đẻ, gặp được ba đệ muội, Lương ca nhi đã có thể đọc sách, Tiểu Niếp Niếp cũng lớn đến eo mình, xinh đẹp đáng yêu, tiểu đệ đệ mập mạp cực kỳ giống Quý Đồng, thật thà ngây ngốc, trắng trắng ú u. Hà Hoa thấy cũng không nhịn được cầu nguyện lần này mình có thể sinh ra một đứa con trai, ôm cục thịt béo chơi đùa trêu chọc.
Bởi vì Quý Quân nơi đó có thể phải liên nhiệm (giữ nguyên chức), hắn đã sai người về báo tin, nói là để trong nhà gộp sản nghiệp các nơi lại làm một, tránh cho không có người nào quản lý, không những không thể kiếm tiền còn gặp phải tai họa.
Mấy năm nay mặc dù Quý Đồng cẩm y ngọc thực, nhưng cũng quan tâm khắp nơi, sinh ra tóc bạc. Phùng di nương cũng có chút oán trách nói: “Phụ mẫu ở đây, không đi xa. Quân ca nhi cũng đã đi xa nhiều rồi, năm sáu năm đều không được trở về nhà, may mắn tiểu thư cùng Tiểu Bảo trở lại, nếu không cha tiểu thư cũng không biết lo lắng bao nhiêu.”
Cửu biệt trùng phùng, nhìn lại Phùng di nương cũng cảm thấy hài lòng rất nhiều. Nhưng ý tứ trong lời nói của bà, hẳn là muốn Quý Quân cùng Từ Thi Viện trở về sớm, Hà Hoa nhớ tới Quý Quân từng viết thơ nói làm quan ba năm chỉ được ba bốn ngàn lượng bạc, còn không bằng ở nhà mở cửa hàng, trong lòng cũng hiểu được, bèn cười nói: “Nhờ có di nương chiếu ứng, các đệ đệ muội muội lại hầu hạ dưới gối, nếu không, ca ca cùng con cũng không dám vừa đi đã đi ba nghìn dặm.”
Đợi đến khi Tiểu Xảo tới đây, vừa vào cửa đã dập đầu với Hà Hoa, Hà Hoa vội nâng nàng dậy nói: “Trước đây ở nhà cũng không có nhiều quy củ như vậy, lúc này chỉ mới qua hai năm, ngươi liền xa lạ rồi.”
Tiểu Xảo tặng hai túi đựng quần áo, lại cho Tiểu Ly tỷ những thứ như Trường Mệnh Tỏa bùa bình an…, Hà Hoa nhận lấy nhất nhất cảm ơn nàng, để cho người lấy chút đặc sản Sơn Đông cùng quần áo trẻ con gói lại tặng cho nàng. Tiểu Xảo cùng Hà Hoa cho đến Tiểu Thư Tiểu Oản đều vô cùng quen thuộc, vừa nói phong thổ bên Sơn Đông, vừa nói chuyện trong nhà cùng chuyện buồn cười xảy ra trong hai năm qua ở huyện Định Giang, líu ríu không ngớt.
Ăn cơm xong, nàng cùng Tiểu Bảo lại đi cửa hàng trong huyện kiểm tra. Cửa hàng điểm tâm hai năm qua nhờ có Vương Chưởng Quỹ thu xếp, vẫn không có xảy ra sơ suất gì. Hà Hoa nếm mấy món điểm tâm mới, lại đi ra sau phòng bếp kiểm tra tình trạng vệ sinh, chỉ điểm mấy chỗ muốn cải tiến. Vương Chưởng Quỹ vẫn cùng đi theo, cung kính nói: “Nhị nãi nãi trở lại là tốt rồi, nếu không, ta tuổi đã một bó to, thật là có chút trấn không được đám ranh con kia rồi, cũng không bằng Nhị nãi nãi nghĩ ra nhiều cách như vậy.”
Hà Hoa cười nói: “Ta xem ông ít nhất còn có thể làm chưởng quỹ hai mươi năm, không chê cái miếu nhỏ của ta đã a di đà phật rồi. Về phần cách thức buôn bán, hai năm trước từ phương Bắc đào được cách làm bánh ngọt, các đại sư phụ làm được cũng không kém chút nào. Những mánh lới tạm thời không suy nghĩ nữa, ta tính trong nội năm nay lại mở thêm hai cửa hàng điểm tâm ở Huyện Gia Nguyên, cần phải nhờ Vương Chưởng Quỹ ông giúp ta chuẩn bị một ít nhân thủ mới được.”
Bên cạnh hỏa kế cùng các học đồ biết có cơ hội của mình rồi, từng người lộ vẻ mặt vui mừng, chà sát tay kéo đến muốn hành lễ với Hà Hoa, Vương Chưởng Quỹ đá một cước qua: “Đi đi, Nhị nãi nãi thân thể ngàn vàng, một đám người thô kệch các ngươi dám cả gan đến mạo phạm à? Bây giờ không muốn ở đây làm việc nữa phải không?”
Một học đồ xoa xoa tay, cười theo nói: “Đại Chưởng Quỹ, ở Định Giang hay ở Gia Nguyên không phải là đều làm việc cho Nhị nãi nãi sao? Gia Nguyên mới mở cửa hàng, nhất định là có rất nhiều bất tiện, ta tướng tá cao lớn, không sợ chịu khổ, nếu Nhị nãi nãi cùng chưởng quỹ thấy được, không ngại để cho ta đi trước làm chân chạy được không?”
Hà Hoa bật cười nói: “Không vội, chuyện này phải từ từ. Hai năm qua mọi người cực khổ, Vương Chưởng Quỹ, lát nữa ông ra quầy lấy chút bạc, phát cho mỗi người một tháng tiền công, hai hộp điểm tâm.”
Trong cửa hàng lập tức náo nhiệt cả lên, Vương Chưởng Quỹ mặt mày hớn hở đáp lời.
Tiểu Bảo tựa người vào kéo ống tay áo Hà Hoa nói: “Trở lại liền muối rút học đồ cùng hỏa kế thăng chức sư phó cùng chưởng quỹ, còn tán tài (dùng tiền bạc) lôi kéo lòng người. Không trách được từ nhỏ nương đã ở bên tai chúng ta nói mãi, nữ tử đồng lứa ở Quý gia thôn này không có người nào có thể tinh khôn hơn được nàng. Xem ra ta nhất định phải kéo nàng đến huyện Gia Nguyên trấn giữ mới được.”
Hà Hoa nhéo hắn một cái nói: “Chàng không kéo ta đi, chẳng lẽ còn muốn tìm vị di nãi nãi nào đó đi kim ốc tàng kiều?”
Tiểu Bảo trầm giọng nói: “Có Triệu di nương ở phía trước, lại có Hoàn Bội Tống di nương trong viện của đại ca, ta làm sao dám làm chuyện huyên náo nhà cửa không yên chứ?”
Hà Hoa thầm nghĩ nhưng chàng muốn nhi tử, nương chàng muốn tôn tử, đến lúc đó sinh liên tiếp hai nữ nhi chàng còn có thể nói như vậy à?
Tự mình nghĩ, cũng cảm thấy không thú vị, liền nói: “Đi mấy trăm bước nữa chính là cửa hàng da lông rồi, đi xem một chút đi.”
Mùa hè da lông buôn bán không được tốt cho lắm, trong tiệm hỏa kế lấy chút hàng tích trữ ra ngoài treo ở chỗ râm hong gió, nhìn xa xa đã cảm thấy nóng hầm hập. Đến gần nhìn vào, vậy mà bên trong cũng có khách, chưởng quỹ đang cúi đầu khom lưng cười nói: “Lưu đại nhân, áo choàng này, mùa đông phải hơn một trăm lượng mới có thể bán đấy. Hiện tại để cho ngài năm mươi lượng, đại nhân không chê, coi như là tiểu nhân gạt Đông gia hiếu kính ngài.”
Bóng lưng Lưu đại nhân này nhìn có chút quen thuộc, Hà Hoa chỉ nghe hắn nói: “Ngay cả Đông gia các ngươi, cũng sẽ không hiếu kính cho ta năm mươi lượng. Lá gan ngươi thật không nhỏ ah!”
Đầu chưởng quỹ đổ đầy mồ hôi, phía sau rèm mở ra, hẳn là Từ đại thiếu đi ra, phe phẩy cây quạt làm ra bộ dạng phong lưu phóng khoáng nói: “Lưu huynh, là ta phân phó. Hai người chúng ta cũng không cần so đo như vậy. . . . . . A! Đây không phải là Đình Chi hiền đệ sao? Hôm nay hiền đệ cùng đệ muội đều tới cả sao? Đúng lúc ta muốn tìm ngươi uống rượu đấy.” Ánh mắt của hắn đột nhiên chuyển sang hai người Tiểu Bảo và Hà Hoa đang đứng ở cửa.
Lưu đại nhân kia cũng đột nhiên quay đầu lại, chính là Lưu Thành đã lâu không gặp.
Hà Hoa hành lễ ra mắt xong, đứng ở sau lưng Tiểu Bảo nửa bước, hơi nghiêng đầu nói: “Ta ở đây xem sổ sách một chút, chàng phụng bồi Từ đại nhân, Lưu đại nhân đi uống rượu đi.”
Ba nam nhân kề vai sát cánh, hi hi ha ha đi uống rượu, Hà Hoa nhìn bọn họ dần dần đi xa, nói với Tiểu Thư ở sau lưng: “Ngươi đi mời Vương Chưởng Quỹ tới một chuyến.”
Tiểu Bàn nhớ thương bánh ngọt ở cửa hàng điểm tâm, xung phong nhận việc đi, Tiểu Thư mừng rỡ không cần bôn ba dưới ánh mặt trời, cười hì hì quạt mát cho Hà Hoa.
Đã gần tối, phía Tây một mảnh đỏ rực, Lưu Thành đang đi trước mặt đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn.
Tiểu Bảo nói: “Chắc hẳn Lưu đại nhân vẫn còn nhớ nhung món áo choàng đó sao? Nếu Từ đại thiếu gia chịu bỏ ra năm mươi lượng, vậy ta cũng vui vẻ thêu hoa trên gấm, lát nữa sẽ cho người đưa áo choàng đến nhà cho ngươi là được.”
Từ đại thiếu dùng cây quạt gõ hắn một cái, cười bỉ ổi: “Người trong cửa hàng này, đều là đệ muội quản. Ngươi đưa ra bó bạc lớn như vậy, không sợ nàng không cho ngươi lên giường? Hay là, đúng lúc ngươi thừa dịp cơ hội này, hắc hắc. . . . . .”
Tiểu Bảo cười ha hả nói: “Nói thế nào, ta cũng là Đông gia trên danh nghĩa của cửa hàng này. Đi đi đi, đi uống rượu!”