Một năm này thu nhập của Quý gia kém đi, sản lượng lương thực giảm sút, Tang Viên thì số vào chẳng bằng số ra, lợi nhuận ở cửa hàng điểm tâm giảm xuống, một năm trôi qua có chút khó khăn.
Quý Đồng cho rằng cuộc sống bây giờ tốt hơn mấy năm trước rất nhiều, được mất nhất thời ông cũng không để ở trong lòng, nhưng Hà Hoa và Phùng di nương mỗi người đều có tâm tư riêng.
Bởi vì lúc trước Phùng di nương đã u mê đầu tư tất cả bạc định thân vào, hiện tại cũng không tiện làm ầm lên, chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong. Nhưng đây là giai đoạn đầu bỏ vốn đầu tư vào Tang Viên, năm đầu tiên thiếu kinh nghiệm trồng trọt, hơn nữa sau đó xảy ra nạn hạn hán, thoáng một cái thu nhập mất đi một phần ba cá trong hồ, lại chi ra nhiều chi phí chỉ dạy, rồi tiền công của đám người hộ viện và phí tổn dùng để tu sữa lần nữa, tính thế nào cũng không tính ra lời.
Mặc dù sinh được một nhi tử, nhưng bởi vì kinh doanh Tang Viên không tốt, Phùng di nương vẫn rất dè dặt, căng thẳng thận trọng như trước. Ở cử xong, liền vội vàng gọi người ở Tang Viên đến hỏi thăm.
Hà Hoa đã chuẩn bị đối mặt với tổn thất ở Tang Viên, cũng biết không thể trách Phùng di nương, thấy Phùng di nương nóng lòng, không nhịn được khuyên giải an ủi nàng.
Tiểu Xảo đã xuất giá được vài tháng, nên thành thục không ít, thỉnh thoảng có tới đây cũng nói Hà Hoa không có tâm nhãn, không nên dễ dãi với Phùng di nương như vậy.
Hà Hoa nghe xong, cũng chỉ cười cười.
Nàng dù sao cũng phải xuất giá, lý tưởng của Quý Quân là làm quan một phương, nhưng bổ nhiệm quan viên lại luôn nghiêm ngặt “Người ở phía Nam thì làm quan phương Bắc, Người ở phía Bắc thì làm quan ở phương Nam” tránh chế độ tịch quán, đến lúc đó Quý Quân phải làm quan xa nhà, nếu tẩu tử cũng đi theo, phải có Phùng di nương trông nom việc trong nhà mới được. Nửa đời sau của Quý Đồng là Phùng di nương đi cùng với ông, nửa đời sau của Phùng di nương cũng phải cần dựa vào Quý Đồng. Ngôn hành cử chỉ (lời nói và việc làm) của nàng và Quý Quân, không thể không cân nhắc đến suy nghĩ của bọn họ.
Nếu nàng đã xuất giá mà còn trở lại nhúng tay vào nhà mẹ, cũng là danh bất chính ngôn bất thuận. Cũng không thể để cho cha tìm thêm một nữ nhân nữa trở về chứ? Đó mới là chuyện muốn trong nhà không có ngày yên ổn. Dĩ nhiên, nếu sau này cha thật sự có hành động gì, nàng. . . . . . Ai, cũng chỉ có thể đến lúc đó lại nói. Chỉ là trước mắt có thể thấy, khả năng xảy ra chuyện này là rất nhỏ.
Mặc dù Quý Đồng nói người phải biết đủ, Hà Hoa thấy mình cũng không có bao nhiêu dã tâm, nhưng Tang Viên muốn có lợi tức còn phải chờ thêm một khoản thời gian nữa, bạc cho thuê ở bên ngoài dù có chết cũng không thể lộ ra. Trong nhà lại thêm miệng ăn, nơi cần dùng đến bạc cũng càng ngày càng nhiều, Hà Hoa thấy vẫn nên nghĩ đến làm một vài việc cho cửa hàng điểm tâm hiện có thì tốt hơn.
Vừa đúng tết Đoan Ngọ một năm nữa sắp tới rồi, trước ngày lễ bình thường sẽ có một vài loại điểm tâm mua bán cao điểm. Hà Hoa liền bảo Vương Chưởng Quỹ sớm chuẩn bị tốt lá dong, gạo nếp cùng các loại phụ liệu, chuẩn bị bắt đầu từ trung tuần tháng tư, liền đẩy mạnh bánh ngũ độc, bánh chưng Ngũ Cốc Phong Đăng cùng bánh chưng Ngũ Tử Đăng Khoa.
“Tiểu thư, bánh ngũ độc là cái gì vậy ạ? Chẳng lẽ muốn đặt những loại rắn rết vào trong bánh bột mì ạ?” Tiểu Thư ở một bên nghe muốn làm bánh ngũ độc, liền trừng mắt thật lớn.
Hà Hoa cười nói: “Ngươi ngốc thế! Làm như vậy thì làm sao mà ăn? Chỉ là lấy ngụ ý tượng trưng thôi! Ở trên mặt bánh hoa hồng chúng ta in hình của năm loại rắn, bò cạp, rết, thằn lằn, cóc lên, bên trong dùng năm loại hạnh, mứt táo, đậu xanh, thịt, vừng làm nhân bánh thay thế là đủ.”
Vương Chưởng Quỹ vuốt vuốt chòm râu, trầm ngâm nói: “Nói như vậy, phải làm ít nhất năm cái khuôn mẫu, còn phải làm ba bộ lớn vừa và nhỏ, nhưng chỉ bán được một mùa Đoan Ngọ, hình như. . . . . .”
Hà Hoa lắc đầu: “Chỉ làm một bộ khuôn mẫu là được. Chúng ta không có làm bánh bột mì theo kích cỡ lớn nhỏ, số lượng của các loại con vật khác nhau là được rồi. Con vật nhỏ thì một hình làm một bánh, con vừa thì một hình làm ba bánh, con lớn thì một hình làm năm bánh, Vương Chưởng Quỹ cảm thấy thế nào?”
Vương Chưởng Quỹ gật đầu liên tục: “Như thế rất tốt! Như thế rất tốt! Con nhỏ năm bánh, thì người nhà bình thường cũng mua được. Còn bánh chưng ngũ cốc kia, chính là dùng ngũ cốc làm nguyên liệu để làm vỏ bánh chưng à?”
“Không sai, chúng ta sẽ dùng năm loại gạo nếp, ngô, lúa mạch, hạt kê, đậu tương trộn vào nhau, bao lại trong lá dong. Về phần bánh chưng Ngũ Tử Đăng Khoa, thì dùng một vài hình ảnh học vấn làm mặt ngoài của bánh, ngoài ra nhân bánh có thể dùng đậu, hạch đào, thịt heo, trứng muối, nấm hương, dưa muối, hạt sen…. Chọn ra bốn kiểu dáng hộp trang trí, sau đó lấy một hộp năm cái, dùng dây năm màu cột lại.”
“Tiểu thư nói làm cho em đói bụng. . . . . .” Tiểu Thư chép chép miệng, nuốt nước miếng, Tiểu Oản và Tiểu Xảo vừa đúng lúc từ nhà chồng qua đây mỗi người nhéo nàng một cái, cười mắng nàng là quỷ thèm ăn.
Vương Chưởng Quỹ cũng không nhịn được cười trêu nói: “Đừng nói các ngươi, ngay cả ta đã là một lão đầu, mà cũng bị Tiểu Đông Gia nói làm cho động lòng. Bánh chưng này chúng ta cũng có thể chia ra làm bánh nhỏ, bánh vừa và bánh lớn.”
“Ừ, bánh chưng của chúng ta vừa hợp hoàn cảnh, vừa tinh xảo. Loại bánh này người khác vừa nhìn sẽ có không ít người bắt chướt tự mình làm, nhất là bánh chưng. Cho nên, chúng ta nhất định phải làm phải tinh xảo ngon miệng, kiểu mẫu đồng nhất. Phải cho người ta biết, bánh ngũ độc và bánh chưng ở cửa hàng điểm tâm Như Ý của chúng ta là chính tông nhất, thích hợp dùng để tặng lễ nhất. Gạo nếp cùng các loại nhân bánh nhất định phải chọn đồ tốt, mỗi ngày phải định lượng mà làm, bán hết trong ngày.”
Tiểu Xảo ở một bên suy nghĩ một chút, nói: “Nếu dưa muối, trứng muối, thịt gà cũng có thể dùng làm nhân bánh, vì sao tiểu thư không tăng thêm một loại nhân mới, đó chính là quả dương mai mùa vụ năm nay?”
Tiểu Thư Tiểu Oản nhìn cái bụng nhô ra của Tiểu Xảo cười, Vương Chưởng Quỹ cũng nghiêm túc nói: “Cái này có lý. Trước sau Đoan Ngọ, chính là mùa thu hoạch quả dương mai, nếu chúng ta bán được, bán món mới mẻ, thì không thể thiếu cái này. Cũng có thể dùng dương mai khô năm trước làm nhân bánh.”
Hà Hoa không phải chưa từng ăn quả dương mai, kể từ kiếp trước trong lúc vô tình nàng dùng đường dương mai thấy trong đó có trùng tử (giun) về sau, nàng liền không dùng dương mai tươi cùng các loại chế phẩm từ dương mai nữa. Ở chỗ này, thỉnh thoảng bọn nha đầu thèm ăn nói đến quả dương mai, nàng cũng sẽ nói cho họ biết, trong quả dương mai có trùng tử, nhưng hình như các nàng vẫn không để ở trong lòng.
Bây giờ nàng cũng không thể không nghiêm túc nói ra một lần nữa: “Tuyệt đối không thể dùng quả dương mai! Trong quả dương mai có trùng tử!”
Nói xong còn đặc biệt nhấn mạnh với tân thai phụ Tiểu Xảo một lần nữa: “Trong quả dương mai có rất nhiều rất nhiều trùng tử nhỏ! Trong thời gian này coi như ngươi thích ăn chua, cũng nhất định không thể ăn quả dương mai!”
Sắc mặt của Tiểu Xảo có chút trắng bệch, nắm chặt tay áo, lấy ra mấy viên dương mai: “Em. . . . . . Hôm qua mới mua dương mai mới ra, biết tiểu thư không thích, em cũng chỉ lấy một chút đưa cho di nãi nãi, mình cũng ăn không ít. . . . . . Mà em cũng không thấy có trùng tử á!”
Hà Hoa cau mày thật chặt, vẫn nhịn không được nói: “Ta thử nghiệm cho ngươi xem, ngươi chưa buồn nôn nhiều, về sau cũng không cần ăn. Tiểu Thư, ngươi đi phòng bếp lấy chút muối ăn và đường tới đây. Tiểu Oản, ngươi đi mời di nương đến đây.”
Đợi đến khi Phùng di nương đến, Hà Hoa cũng không nói có chuyện gì, lấy một chén nước muối đậm đặc, sau đó lấy dương mai Tiểu Xảo giấu ở trong tay áo bỏ vào, thời gian trôi qua gần dùng xong một ly trà, thì có trùng tử màu trắng thật nhỏ ngọa nguậy bò ra ngoài.
“Tiểu thư, á. . . . . . Thật buồn nôn!” Tiểu Thư dùng tay quạt quạt, quay đầu đi chỗ khác. Tiểu Xảo che miệng, lảo đảo chạy ra bên ngoài, “Oa!” một tiếng ói nghiêng trời lệch đất.
Hà Hoa ở kiếp trước cũng từng trải qua giống Tiểu Xảo, vì vậy có thể hiểu được tâm trạng của nàng lúc này. Hiện tại chính nàng cũng cảm thấy những con trùng tử đang ngọa nguậy này rất ghê tởm, mặt của Phùng di nương càng thêm tái xám.
Hà Hoa vội vàng bảo Tiểu Thư cầm chén bưng đi đổ, trong lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực: “Di nương người quên rồi à? Lúc người hoài thai Lương ca nhi, con không cho người đưa dương mai đến cho người ăn. Từ nhỏ con đã nói với Tiểu Xảo không được ăn dương mai, nhưng nàng vẫn quản không được miệng của mình. . . . . .”
Tiểu Xảo ở bên ngoài vịn tay Tiểu Oản đi vào, không còn hơi sức hừ hừ: “Lúc còn ở cùng tiểu thư em chưa từng ăn qua, lúc này thèm ăn, nhớ lại tiểu thư đã từng nói phải đối xử với mình tốt hơn một chút, dằn lòng lấy ra năm mươi đồng mua ba cân, không nghĩ tới. . . . . . Nôn!”
“Tiểu Xảo tỷ tỷ, ta dẫn tỷ đi xuống rửa mặt một cái. . . . . .” Tiểu Oản đỡ Tiểu Xảo từ từ rời đi, lúc này Hà Hoa mới quay sang Vương Chưởng Quỹ nói: “Vương Chưởng Quỹ ông cũng nhìn thấy rồi chứ? Cái này tuy mới mẻ, nhưng chúng ta không thể bán .”
Vương Chưởng Quỹ cứng nhắc, bộ dạng có chút hoảng sợ: “Vậy. . . . . . Chẳng lẽ tất cả quả dương mai đều như thế này sao? Trong nhà ta còn có vài bình rượu dương mai đấy. . . . . .”
“Trên sách nói, dương mai sống có thể trị bệnh chảy nước dải, tráng kiện tỳ vị kích thích ăn uống, loại trừ bức rức buồn nôn, có thể thấy được dương mai cũng là đồ tốt. Nếu ngâm trong rượu không có trùng tử, thì những quả dương mai đó hẳn là không có chuyện gì. Cũng không phải tất cả quả dương mai đều có trùng tử . . . . . . Nhưng. . . . . . Dù sao mặc kệ có trùng tử hay không, ta đều không dám ăn quả dương mai.”
“Trước kia ta cũng ăn rồi, chưa bao giờ biết trong đó có trùng tử. . . . . . Ặc . . . . .” Phùng di nương lấy khăn che miệng, cau mày, vội vã đi ra sau tấm bình phong nôn khan mấy cái.
Chuyện này vì vậy mà dừng lại.
Bánh ngũ độc, bánh chưng Ngũ Cốc Phong Đăng, bánh chưng Ngũ Tử Đăng Khoa đúng hạn được đưa ra bán, hưởng ứng rất tốt. Bởi vì bọn họ đưa ra sớm, rất nhanh liền có các loại bánh chưng Ngũ Tử Đăng Khoa, Lục Súc Thịnh Vượng. . . . . . Theo phong trào đưa ra ngoài, cũng có người dùng dương mai làm nhân bánh đưa ra thị trường, trong lúc nhất thời danh tiếng vang danh vô hạn. Nhưng không tới hai ngày, đã có người đập cửa hàng bán bánh dương mai kia, nói là trong bánh chưng bọn họ ăn có trùng tử.
Có người nháo chuyện này ra, những người mua có chú ý thì bỏ hết bánh chưng nhân dương mai đã mua. Phải nói, từ trong gạo nếp trắng tinh phát hiện ra trùng tử tí ti thật đúng là không dễ dàng, cũng có rất nhiều người không phát hiện, cũng có một vài người kiên trì, nhìn chằm chằm cái bánh, thật đúng là bới ra không ít trùng tử. Cửa hàng kia cũng không dám bán nữa, Đoan Ngọ còn chưa tới liền vội vã đóng cửa.
Sau khi sự việc xảy ra Vương Chưởng Quỹ thở dài nói với Hà Hoa: “Ta sai người nói cho chưởng quỹ nhà hắn biết trong dương mai có trùng tử, hắn còn xua đuổi người làm của chúng ta. . . . . .”
Hà Hoa bất đắc dĩ nói: “Ông không có bảo bọn họ dùng nước muối ngâm dương mai à?”
Vương Chưởng Quỹ cười híp mắt: “Ta cho người làm nói rồi, người làm nói chưa ta cũng không biết. Nhưng ngày hôm qua ta mua chút dương mai, ngâm một canh giờ cũng không có trùng tử bò ra ngoài, có thể thấy được có dương mai vẫn có thể ăn. Rượu dương mai trong nhà ta cũng không cần phải vứt sạch.”
Bởi vì liên tục hơn mười ngày người trong cửa hàng điểm tâm suốt đêm làm việc không ngừng nghĩ cho kịp hàng, bận bịu chân không chạm đất, đến ngày Đoan Ngọ, Hà Hoa thấy người nên mua cũng mua được không sai biệt lắm, tối đa cũng chỉ có thể buôn bán gần nửa ngày là xong, liền dứt khoát bảo Vương Chưởng Quỹ đóng cửa cửa hàng sớm, mỗi người về nhà của mình ăn tết thật tốt.
Trong nhà, các nàng cũng đã quét dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài, kho thóc, nhà kho, nhà bếp, mỗi góc gian phòng đình viện cũng đều vẩy nước khử trùng quét tước, trên cánh cửa cũng cắm ngải diệp cùng cây xương bồ vào, vui vẻ đón tết Đoan Ngọ.
Hầu như mỗi người trong nhà đều đeo túi thơm năm màu hoặc là đeo trang sức đơn giản, ý là trừ tà tránh ma. Hà Hoa cài một đóa hoa lựu trên đầu, Lương ca nhi đệ đệ mới ra đời của nàng mặc một bộ quần áo ngũ độc, trên cổ, cổ tay, cổ chân đều buộc sợi tơ năm màu, dùng để phòng ngừa ngũ độc bám vào người.
Hà Hoa còn tới trong vườn rau hái một vài quả ớt. Loại ớt này là năm ngoái Tiểu Bảo mang tới làm cho Hà Hoa kích động trong một thời gian thật dài, kể từ khi gieo xuống vào đầu mùa xuân mỗi ngày nàng đều nhắc tới. Thật vất vả mới đến tháng tư, có một vài cây kết hoa, đợi đến ngày tết Đoan Ngọ này, có vài trái lớn bằng ngón giữa nàng rồi.
Ngày trước đều dùng hạt tiêu, cây Thù Du và gừng làm gia vị, tính ra đã bảy tám năm chưa từng ăn qua ớt rồi. Rốt cuộc Hà Hoa không nhịn được hái vài trái ớt non chưa chín còn xanh um xuống, tự mình xuống bếp, làm món thịt xào ớt và món ớt xào tỏi.
Trên bàn đã dọn lên bánh chưng Ngũ Cốc Phong Đăng, bánh chưng Ngũ Tử Đăng Khoa, rượu xương bồ, rượu hùng hoàng cùng các món cơm canh hàng ngày. Quý Quân đang khui rượu, thấy Hà Hoa đi tới, cười nói: “Đang chờ món ăn thần bí của muội, nhanh bưng lên đi!”
Hà Hoa ngồi xuống, đang muốn mở miệng, đột nhiên cảm thấy hai tay có chút không thích hợp, nhất là tay trái, nóng rát. Đưa tay ra nhìn, tay trái đã đỏ lên, giống như bị phỏng lửa vậy, nóng bứt rứt rất khó chịu!
Lại nhìn đến hai món ăn mình vừa tỉ mỉ chuẩn bị, mới đột nhiên tỉnh ngộ lại —— bây giờ nàng hoàn toàn không có sức miễn dịch với ớt cay! Cho dù là ớt non, chỉ lấy tay cắt có một chút, nàng liền chịu không nổi!
“Lấy rượu cho ta. . . . . . Không, dấm! Dấm! Xà phòng!” Hà Hoa vừa lắc tay trái, vừa không ngừng thổi vào lòng bàn tay.
Đau!
Đau quá!
Càng ngày càng đau!
Hà Hoa đau đến sắp ra nước mắt, vội vàng đổ một lọ dấm lên tay mình, dùng sức xoa xoa, vẫn còn rát! Dứt khoát đổ nước, chà xà phòng, muối ăn mà nàng cho rằng có hiệu quả vào tay, sau đó ngâm luôn tay vào trong chậu nước.
“Đây là bị làm sao vậy?” Quý Đồng kỳ quái hỏi.
Phùng di nương cũng ôm đứa bé đến bên cạnh nàng: “Không phải là bị phỏng dầu hoặc là nước nóng rồi chứ?”
“Không có việc gì, là ớt cay. . . . . .” Hà Hoa nén nước mắt, “Hít hít” hít vào: “Thứ đó, mọi người đừng vội ăn nhanh, rất cay đấy!”
“Oa!” Lời nói vừa dứt, Quý Quân lấy tay vỗ mạnh đôi môi: “Thứ này thật cay!” Thì ra hắn chờ không kịp gắp một miếng ớt xào tỏi bỏ vào miệng, ngay lập tức bị cay từ cổ họng đến dạ dày, “Nước! Lấy nước cho ta!”
Quý Quân nhảy dựng lên, vừa gọi, vừa cầm ly rượu trút vào miệng.
Hà Hoa rất không có lương tâm mà cười: “Cho ca tham ăn! Ăn chút đường, mật ong hoặc là ăn bánh chưng xua đi vị cay đi.”
Ngâm một hồi, cảm thấy đau rát trong lòng bàn tay đã đỡ hơn, nàng mới giũ giũ nước trên tay ngồi ngay ngắn vào bàn. Suy nghĩ một chút vẫn chưa cam tâm, gắp một miếng ớt nhỏ lên, khẽ cắn một cái, híp mắt hưởng thụ hương vị đã lâu chưa được ăn. Ngay cả bánh chưng cũng ăn từng miếng từng miếng, vừa ăn, vừa hít hà.
Quý Quân cũng không cam tâm rớt ở phía sau, tuy rằng lần đầu bị cay, nhưng vẫn trộn cơm, bánh chưng, và một ít thịt xào ớt vào, ăn đến nước mũi, mồ hôi toát ra luôn.
Về phần ớt xào tỏi, sợ ăn vào sau đó có thể sẽ bị đau bụng thậm chí tiêu chảy, Hà Hoa liền gọi người bưng đi xuống.
Quý Đồng cùng Phùng di nương bị phản ứng của hai huynh muội bọn họ hù dọa, trong lòng run sợ nhìn món ăn thơm ngào ngạt nóng hổi, làm sao cũng không dám hạ đũa. Ngược lại tiểu mao đầu Lương ca nhi mới có chút xíu, ngoài ý muốn lại không khóc, cái đầu quay qua quay lại hai con mắt đen bóng chớp chớp nhìn Hà Hoa và Qúy Quân, cười đến chảy nước miếng.
Đợi đến khi Hà Hoa bưng cái bụng đang hừng hực về phòng của mình nghỉ ngơi, thì thấy Tiểu Thư thở hồng hộc hồng hộc quạt quạt cái miệng của mình, còn đang mắng tiểu Đào là tên lường gạt.
Hà Hoa hỏi rõ ngọn nguồn mới biết, món ớt xào tỏi bọn họ bảo bưng xuống đã bị một mình tiểu Đào ăn hết rồi! Kỳ lạ là, tiểu Đào hoàn toàn không cảm thấy cay, chỉ nói ăn ngon. Tiểu Thư không tin, ăn một miếng liền thành như bây giờ.
Hà Hoa cũng cảm thấy kinh ngạc, gọi tiểu Đào đến hỏi cặn kẽ một lần, tiểu Đào thật sự không có phản ứng với cái cay của ớt, đôi mắt còn trông mong nhìn chằm chằm Hà Hoa hỏi: “Nếu tiểu thư không ăn được, vậy món ớt xào tỏi còn thừa lại ở trong phòng bếp có thể thưởng cho em hay không?”
Hà Hoa cười híp mắt nói: “Không thể!”
Tại sao nàng có thể bị chút ớt đó đánh bại?
Tại sao ngay cả tiểu Đào nàng cũng không bằng?
Từ nay về sau, mỗi ngày nàng phải ăn ớt, bữa thứ nhất ăn một trái, bữa thứ hai ăn hai trái, bữa thứ ba ăn ba trái. . . . . . Một ngày nào đó, nàng sẽ ăn cay đến thiên hạ không có đối thủ!
. . . . . .
Sáng ngày thứ hai, sau khi Hà Hoa rời giường, trên mặt có mấy chỗ ngứa một chút, có chút đau, lấy tay sờ, á nổi mụn rồi!
Tiểu Đào được hời rồi !
Hà Hoa suy nghĩ một chút, nói với Tiểu Oản: “Ngươi nói cho tiểu Đào, trong vườn rau nhiều ớt như vậy, nàng từ từ hái là được. Không biết cách làm thì hãy tới tìm ta.”