Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 38: Chương 38: Hà Hoa định thân




Bởi vì đúng lúc Từ gia có người từ Kinh Sư trở về, Quý Quân cùng A Tề liền nhờ hắn mang theo thư cùng một chút quà tặng nhỏ.

Thư của Quý Quân đơn giản chỉ là lời hỏi thăm sức khỏe qua lại, sau đó hắn viết tất cả ở kinh sư đều tốt, để người trong nhà không cần thắp thỏm chờ mong.

Đồ cho Lương ca nhi chính là một vài món đồ chơi cùng cái khóa vàng, cho Quý Đồng cùng Phùng di nương là dược liệu thuốc bổ ..., cho Hà Hoa là đồ trang điểm đựng trong một cái hộp.

Hà Hoa mở ra xem, bên trong là chút son phấn, còn có một lá thư cùng một cái hộp nhỏ. Trên thư viết là có người “Dây dưa không ngớt, dụ dỗ đe dọa” hắn gửi đồ hộ, nhưng hắn không có đồng ý, sau đó bảo Hà Hoa “Xử lý thích đáng”cái hộp nhỏ.

Hà Hoa cầm cái hộp nhỏ lên lắc lắc, không nghe thấy tiếng động gì, có ý muốn mở ra xem một chút, lại sợ bên trong có chứa lá thư buồn nôn gì đó, nên đành phải thôi.

Cũng may hai nhà kết thân nên ngày tết cũng có đi lại, cái hộp nhỏ này nàng rất thuận lợi đưa đến trong tay Từ Thư Viện. Về phần đồ vật bên trong, mãi cho đến sau khi Quý Quân thành thân, nàng mới moi ra được.

Tuy rằng mùa xuân năm nay Quý Quân không ở nhà, nhưng bọn họ lại trôi qua rất náo nhiệt, còn gọi một gánh hát nhỏ về nhà hát hí khúc. Phùng di nương rất là thích.

Tết âm lịch trôi qua, Hà Hoa gom một ngàn năm trăm lượng bạc cùng một phong thơ chuẩn bị sai Xưng Đà phụ trách đưa đến Kinh Sư, Tiểu Xảo ở cữ xong cũng chạy tới trước khi tiễn Xưng Đà đi. Sau đó ôm đứa bé đi theo đến nhà Hà Hoa.

Lần này Tiểu Xảo sinh được một nhi tử, Phương tú tài cùng công bà nàng đều vô cùng hài lòng. Chỉ là đứa trẻ này quá thích khóc, đổi người khác ôm sẽ khóc. May nhờ đứa bé còn nhỏ, cho dù khóc cũng chỉ giống như tiếng mèo kêu, không làm ầm ĩ đến người khác.

Hà Hoa cảm thấy vẫn là Lương ca nhi tốt, luôn cười hề hề, Phùng di nương lại nói đứa bé thích khóc rất tốt, nghe nói công bà của Tiểu Xảo cũng nói như vậy.

Ba người đùa với hai đứa bé chơi một lát, Phùng di nương liền ôm Lương ca nhi đi ngủ. Tiểu Xảo vuốt hà bao Phùng di nương đưa cho bảo bảo của nàng, nhìn theo bóng lưng của nàng nói: “Bản thân em vừa sinh con, mới có chút hiểu được tâm tư của di nãi nãi rồi.”

Hà Hoa ngạc nhiên nói: “Ngươi và nàng. . . . . Không giống nhau. Nhưng ngươi lại nói, hiểu ra cái gì.”

“Hiểu cho nỗi lòng lo nghĩ của nàng vì đứa bé. Nhưng chính là bởi vì hiểu, em mới nói với tiểu thư, người không thể đối với nàng như vậy! Bây giờ tiểu thư còn chưa định thân, đồ cưới cũng chưa chuẩn bị tốt. Trước mắt Quân thiếu gia sẽ thành thân, rất nhanh lại có đứa bé, tiểu thư người phải vì mình cùng Quân thiếu gia mà suy nghĩ.”

Tiểu Xảo lòng căm phẫn mở hà bao Phùng di nương đưa cho nàng ra, “Người xem nàng đưa đồ cho bảo bảo, nào là khóa vàng, tiểu nguyên bảo, mắt cũng không chớp một cái đã đưa cho em rồi. Em còn nghe nói mấy ngày trước tiểu thư còn mời gánh hát. Người khác không biết, nhưng em biết, thật ra người cũng không thích những thứ này. Tiểu thư, chẳng lẽ là nàng?”

Hà Hoa cười lắc đầu nói: “Ta đều không biết mấy tháng này ngươi biến hóa lớn như vậy. Người ta không có đắc tội với ngươi, còn dốc hết sức cùng ngươi giao hảo, lại bị ngươi nói mấy câu như vậy, ngươi bảo di nương làm sao mà chịu nổi? Di nương cũng có phần ở trong Tang Viên, nàng quản Tang Viên ta cũng cho nàng bốn phần tiền lãi, thỉnh thoảng đưa những thứ đồ này vẫn có thể lấy ra được.”

Tiểu Xảo ngừng một chút lại nói: “Thật ra em chỉ là người ngoài, lúc thành thân cũng còn được cho khế đất và đồ cưới phong phú, hiện tại tiểu thư cho Phùng di nãi nãi, thật ra cũng là cho Lương thiếu gia, là cho đệ đệ của người, lại có cái gì mà không thể? Em cũng không có tư cách mà nói.”

Hà Hoa cười nói: “Chuyện này còn nói nữa thì biết nói đến chỗ nào? Ta biết ngươi lo lắng ta thua thiệt. Nhưng mà, di nương vào cửa lâu như vậy, ngươi thấy nàng làm cái gì rồi? Tận tâm tận lực hầu hạ cha ta, đối với ta cùng ca ca ta cũng không cho sắc mặt, ngược lại lại hết sức lấy lòng, cũng không khinh rẻ người làm, không ở khắp nơi vênh váo hả hê, ở bên ngoài trước mặt khách không xuất đầu lộ diện phá hư quy củ. Đã nói lần này ta muốn để cho ca ca ngươi mang chút bạc đi Kinh Sư, nàng còn chia tiền lãi của mình ở Tang Viên cho ta. Ngay cả nàng muốn danh phận đó, nàng cũng chưa bao giờ ở trước mặt ta nói thẳng qua. . . . . .”

“Nàng, nói không chừng đều là giả bộ!” Tiểu Xảo không đợi Hà Hoa nói xong, liền không phục phản bác.

Hà Hoa gật đầu: “Ta biết rõ nàng có lòng riêng, nhưng mặc kệ người ta thật lòng hay giả ý, ít nhất biểu hiện của nàng, ngươi không xoi mói được. Nếu mỗi ngày ta làm cho nàng khó chịu, khắp nơi làm khó nàng, chẳng phải là làm cho người ta lưu lại làm đầu đề câu chuyện, cho người ta nói ta ngang ngược hung hãn, vậy sau này ta làm sao tìm được nhà chồng?”

“Nhưng mà, tiểu thư người làm sao có thể không có cách nào. . . . . .”

“Ta thế nào cảm thấy ngươi chỉ là thấy người khác lợi hại hơn ta, nhìn không được di nương sắc sảo đối nhân xử thế hơn ta vậy?”

Tiểu Xảo ủ rũ, vô lực nói: “Không biết tại sao, chính là em nhìn nàng không vừa mắt. Biết tiểu thư có đề phòng nàng, em cũng an tâm.”

Hà Hoa cười cười, không có nói tiếp, nghĩ tới những ngày chăm sóc Lương ca nhi cùng Phùng di nương, giữa Phùng di nương và Quý Đồng, không phải là không có tình cảm. Nhưng hiện tại Quý Đồng không muốn cho Phùng di nương phù chánh, sau khi Phùng di nương thất vọng, mời gánh hát nhỏ cũng để có thể an ủi nàng. Rất rõ ràng, bọn họ nhìn thông suốt hơn mình, hoặc là nói, bọn họ sinh trưởng ở đây càng có thể quen với phong khí tập tục xã hội này.

Tiễn bước Tiểu Xảo, Hà Hoa đứng yên lặng bên cạnh bờ hồ ở trong viện thật lâu. Lúc bắt đầu vào mùa đông hồ nước đã có người vớt sạch sẽ, hiện tại đáy hồ trong suốt, cái đầu cây trâm kia lẳng lặng nằm ở dưới đáy nước, có thể thấy rõ ràng.

Tại sao lại ném ở đây? Tại sao không ném vào lửa đốt hoặc là chôn vào trong lòng đất tuyết chứ?

Trầm mặc một hồi lâu, Hà Hoa liệt kê một danh sách những món đồ mấy năm nay Tiểu Bảo mượn các loại danh nghĩa đưa đến tay nàng hoặc là trong nhà nàng, gửi kèm vào trong thư cho Quý Quân, hôm sau Xưng Đà xuất phát.

Chờ Quý Quân thấy danh sách không đầu không đuôi, cũng bị choáng váng. Trong lòng khẩn yếu nhất cũng không phải là tại sao Xưng Đà mang theo nhiều bạc như vậy, mà là rốt cuộc Hà Hoa có ý gì, đồ được viết trên này, phần lớn hắn biết có liên quan đến Tiểu Bảo, còn có một vài thứ không có ấn tượng.

Chẳng lẽ là đố chữ? Nhưng thế nào lại tổ hợp nhiều thứ quái lạ vậy.

Hay là Tiểu Bảo âm thầm gạt hắn đưa cho Hà Hoa hay sao? Vậy hắn thật đúng là lớn mật!

Hơn một năm nay Tiểu Bảo da mặt dày cầu xin Quý Quân rất lâu, nhưng Qúy Quân cũng không để cho hắn mang một câu một chữ trở về cho Hà Hoa, hắn lại không thể tự mình tặng đồ cho Hà Hoa, hắn oán giận nên đến lúc mừng năm mới cũng không có nói với Quý Quân câu nào. Đợi nghe nói Xưng Đà tới Kinh Sư, lại lén lút mời Xưng Đà uống rượu, xưng huynh gọi đệ.

Xưng Đà cũng biết hắn có dụng ý khác, rượu đến thì uống, thịt đến thì ăn, nhưng nếu muốn nghe tin tức gì vậy cũng thật là khó, miệng của Xưng Đà cứng rắn không ra một lổ hổng nào.

Tiểu Bảo không còn cách nào, chỉ đành phải đi làm quen với Quý Quân, mắt cũng ngó chung quanh phòng của hắn, muốn nhìn xem rốt cuộc Hà Hoa đưa đồ gì đến cho Quý Quân.

Quý Quân thấy rầt buồn cười, suy nghĩ một hồi, lấy danh sách sao chép ra, đưa tới trước mặt Tiểu Bảo, sau đó khép lại tay áo nói: “Đình Chi, đồ liệt kê phía trên này, ngươi cũng đều biết?”

Tiểu Bảo, Đại danh là Hách Học Đình, tự (tên chữ) Đình Chi, thấy tờ giấy này liền nhảy dựng lên, tâm tình kích động, đầu óc phình to, quên luôn lời thề muốn cùng Qúy Quân cắt đứt quan hệ mà mình lập ra không còn một mống, lắc bờ vai của hắn vội vàng hỏi: “Ngươi đây là ý gì? Làm sao ngươi biết những thứ này? Một thứ không nói, chẳng lẽ. . . . . . Là Hà Hoa nói cho ngươi biết? Nàng đều nhớ rõ?”

Quý Quân bị hắn lắc sắp bị đứt ra, thầm nghĩ, một thứ không nói! Được rồi, thì ra đã sớm ở sau lưng ta, không để ý đến thanh danh của Hà Hoa, cứng rắn nhét đồ cho muội ấy rồi ! Lại còn dám oán trách ta không hiểu nhân tình, không nói tình nghĩa huynh đệ, còn làm ra điệu bộ muốn cùng ta tuyệt giao, cả đời không qua lại với nhau!

Qúy Quân ngoài cười nhưng trong lòng không cười lấy lại tờ giấy từ trong tay Tiểu Bảo, nói: “Đình Chi, chuyện này cùng muội muội của ta có quan hệ gì? Chẳng qua thấy ngươi kiến thức rộng rãi, đồ phía trên này là từ Nam Dương truyền tới. Ta nghĩ ngươi có thể biết giá tiền của chúng, vừa khéo Xưng Đà mang theo bạc từ trong nhà đến, trong nhà để cho ta ở Kinh Sư chuẩn bị những thứ này bảo là muốn tặng cho người ta đấy.”

Tiểu Bảo gấp đến độ giống như con ruồi không đầu bay tán loạn khắp phòng, thấy Quý Quân bình chân như vại, trong lòng vừa hận vừa giận, nhưng lại không thể không đi lên lấy lòng, kêu lên liên tục: “Quân Đình, Hiếu Liêm Công, Quân ca nhi, huynh đệ tốt, ngươi chỉ biết thương muội muội ngươi, chẳng lẽ không nhìn thấy tâm ý của ta chút nào sao? Rốt cuộc ta có chỗ nào không tốt? Thật sự không có một chút hi vọng nào sao?”

Thấy mặt hắn đỏ lên gấp đến độ bỗng nhiên trắng bệch, Quý Quân cũng không đành lòng, trong lòng hắn vẫn cảm thấy Tiểu Bảo không tệ. Nhưng tâm ý của Hà Hoa, hắn đoán không ra, cũng không dám giật dây lung tung cho nàng, chỉ đành phải thở dài nói: “Ta không dối gạt ngươi, cái này là Hà Hoa bảo Xưng Đà mang kèm theo thư tới, không có thêm những chữ khác, ta cũng không biết là có ý gì. Còn nữa, trong vòng hai ba năm tới Hà Hoa nhất định sẽ không thành thân, mà tuổi của ngươi, cũng không còn nhỏ.”

Tiểu Bảo chỉ để ý nửa đoạn trước của hắn, đưa tay ra tha thiết mong chờ hỏi: “Thư đâu? Bút tích của Hà Hoa đâu?”

Quý Quân cau mày, lúc này hắn đã sâu sắc cảm nhận được nguyên nhân trước kia Hà Hoa oán trách tên của mình lấy không được hay rồi. Cho dù là thanh mai trúc mã, nhưng bây giờ đều trưởng thành rồi, ngay cả bọn họ, phần lớn thời gian tất cả đều xưng hô với nhau bằng tên tự của đối phương. Khuê danh của Hà Hoa có thể nào bị nam tử không có quan hệ gọi như vậy?

“Đình Chi, tên của muội muội ta mặc dù. . . . . . Bình thường một chút, nhưng tất xấu gì cũng là khuê danh của muội ấy, ở kinh sư nhiều người lắm lời, ngươi như vậy, đối với thanh danh của muội ấy không tốt.”

Tiểu Bảo vì vậy càng thêm suy sụp, chỉ cảm thấy khí hậu ở Kinh Sư, cho dù đến mùa xuân, nhưng mùa đông khắc nghiệt lại lạnh hơn ở Giang Nam.

Sau khi mất ngủ một buổi tối, Tiểu Bảo liền nói với ca ca A Tề, gần đây hắn tâm thần không yên, nghĩ tới ca ca ở chỗ này có người nhà của tẩu tử chăm sóc, cũng không có chuyện gì, hắn muốn đi về nhà thăm cha nương.

A Tề biết tâm tư của hắn, giảng đạo lý cũng giảng không thông, mắng cũng mắng không tỉnh, muốn trách cứ Hà Hoa không biết suy xét, càng làm cho Tiểu Bảo đỏ mặt tía tai cùng hắn tranh cãi. Nghĩ tới mặc dù Quý Quân nhìn trúng đệ đệ mình, nhưng có Quý Đồng làm phụ thân ở đây, bọn họ cũng không có khả năng làm cho Quý Quân định xuống hôn sự của Hà Hoa. Huống chi, Quý Quân cũng nói rõ, dù nhìn trúng thế nào, hắn cũng sẽ không thể làm trái ý của Hà Hoa.

Từ đại thiếu nghe được dăm ba câu, nghĩ đến Hà Hoa cũng đã từng cự tuyệt hắn, tuy rằng hiện tại hắn có kiều thê, nhưng trong lòng vẫn có chút vướng mắc. Lại nghĩ, tuy rằng Tiểu Bảo không phong lưu tiêu sái như hắn, hiện tại càng không có công danh cùng gia thế như hắn, nhưng vẫn được coi như một nhi lang tốt, rốt cuộc tâm địa Qúy Hà Hoa này cao bao nhiêu, chẳng lẽ trên đời này không có một nam tử nào lọt vào mắt nàng ta?

Hơi mỉa mai, Từ đại thiếu lôi kéo Tiểu Bảo uống hai bầu rượu, cuối cùng Tiểu Bảo cũng thuyết phục được A Tề, sau đó thu dọn sơ qua một chút, ngựa không ngừng vó trở về nhà, thề đây là lần cuối cùng, nếu không thành công, về sau việc hôn sự liền tùy ý cha nương làm chủ, năng nỉ cha nương mình mời Tộc trưởng Quý gia đi làm mai cho hắn.

Không nghĩ lần này vậy mà vừa nói đã thành, chỉ là hôn kỳ định ra ba năm sau. Tuy rằng phu thê Hách Đại Hải không hài lòng, nhưng thấy đại nhi tức phụ (con dâu lớn) đã có thai, tiểu nhi tử khoa khảo chưa đậu, tâm tình giảm xuống, cửa hôn sự này dầu gì cũng như ý nguyện của hắn, mắng một hồi thấy hắn chỉ biết cười ngây ngô, cũng liền tùy ý hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.