Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu

Chương 58: Chương 58: Hoa nở bốn mùa




Đông đi xuân tới, sau trăm ngày của Lễ ca nhi, tiết trời rốt cuộc bắt đầu ấm lại.

Chuyện Hà Hoa mang thai cũng đã thông báo trong nhà, các nơi đều có thơ hồi âm tới dặn dò nàng dưỡng thai cho thật tốt, nhà mẹ, nhà chồng cùng với Quý Quân nơi đó cũng tặng không ít thuốc bổ cùng quần áo giày nón trẻ con. Kiều Nương sinh được một nữ nhi, bụng của Từ Thi Viện cũng càng ngày càng lớn, viết một phong thơ thật dầy chia sẽ kinh nghiệm làm mẹ cùng Hà Hoa.

Thân thể của Thường thị dần dần tốt lên, Hà Hoa cũng dự định từ từ trao trả từng chuyện trong nhà cho nàng ta. Tính toán xong, nàng quản sự hơn ba tháng hao tốn gần tám trăm lượng bạc, Thường thị vừa nghe, khuôn mặt đang cười lập tức cứng lại, nói: “Nhiều như vậy? Đệ muội bạc này không phải bạc của mình, nên không thấy đau lòng!”

Hà Hoa tự hỏi lòng mình không thẹn, giao sổ sách cho nàng ta, cười nói: “Muội không ngừng đau lòng, còn trông thấy mà thèm đấy. Thời gian Đại tẩu dưỡng bệnh, chỉ cần đại phu nói hữu dụng, không cần biết bao nhiêu dược liệu thực tài quý giá, đại ca đều phân phó mỗi ngày biến đổi cách thức năm sáu lần cho đại tẩu ăn xuống. Đối với hai đứa Dịch ca nhi, Lễ ca nhi cũng rất cưng chiều. Lại bởi vì sợ bên ngoài có người nói lung tung đại tẩu không biết trị gia, chỉ một lần ngã bệnh trong nhà liền không có quy củ, còn cố ý dặn dò muội đưa lễ vật tuyệt đối không làm cho người ta bắt lỗi. Một mãnh tâm ý của đại ca đối với đại tẩu, làm cho muội rất hâm mộ.”

Thường thị lật sổ sách vùn vụt, phía trên mỗi một lượng bạc mỗi một đồng tiền tiêu pha ở đâu cũng đều viết rất rõ ràng, nhất là mình mỗi một ngày dùng các loại sơn hào hải vị, trái cây tươi mới, tổ yến nhân sâm nhục quế… bao nhiêu, mời bà vú đại phu chăm sóc con trai của nàng ta tốn bao nhiêu, đêm ba mươi cùng Nguyên tiêu tiêu xài ở các nơi bao nhiêu, còn có hóa đơn A Tề ký tên sai đi phòng thu chi lấy tiền, trong lúc nhất thời cũng tìm không ra chỗ không tốt, đành phải nói: “Mấy ngày nay làm khó đệ muội, nếu không phải ngươi mang thai, ta còn vui sướng thanh nhàn. Tất cả chuyện trong nhà, ta vốn hiểu rõ, đệ muội không cần nhiều lời, hiện tại ngươi phải nghỉ ngơi dưỡng thai cho tốt đi.”

Hà Hoa nghe lời nghĩ một đằng nói một nẻo của nàng ta, trong lòng âm thầm buồn cười, nhưng cũng ước gì nàng ta sớm nhận lại đống việc này, liền nói: “Đa tạ đại tẩu chăm sóc, nhưng đại tẩu cũng chỉ mới vừa nuôi dưỡng được chút nguyên khí, không nên quá mệt nhọc, có chuyện gì nên phân phó Ngọc di nương cùng thê tử Chu Lâm đi làm là được rồi.”

Thường thị đương gia lần nữa, chuyện làm đầu tiên chính là tìm người kêu Hoàn Bội đến muốn phát tác lập uy, không ngờ Hoàn Bội lại vượt lên trước kêu trời trách đất muốn gặp nhi tử. Người ngoài chỉ biết nhà Tri Huyện đại nhân có một thê một thiếp mấy cái nha hoàn, chánh thất sinh được hai đứa con trai, người trong nhà biết thân phận chân chính của Cẩu Oa cũng đều bị nghiêm lệnh cấm, hôm nay hai người bọn họ cùng nhau nháo lên, ngược lại liên tiếp vạch trần ra tất cả.

A Tề tức giận kinh khủng, đúng lúc có một thương hộ họ Tống muốn lấy lòng hắn, sai người đến thăm dò ý tứ, nói là nữ nhi mình từ nhỏ đã hết lòng nuôi dạy, ngày thường tri thư đạt lễ, có thể xử lý tất cả mọi chuyện. A Tề đang phiền lòng, có chuyện thu được cả tài lẫn sắc đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cứ dựa theo lễ số nạp Tống thị vào cửa, quả nhiên là người lanh lợi hiền huệ, đảm đương hơn Hoàn Ngọc, so với Thường thị lại càng lộ vẻ đoan trang hào phóng. A Tề liền lấy cớ Thường thị bệnh nặng mới khỏi, không nên vất vả, để cho Tống thị giúp đỡ xử lý chuyện nhà. Hoàn Bội bị giam lại như cũ, chỉ có một nha đầu ngu ngơ đưa cơm quét dọn cho nàng ta, mặc dù trước mắt không thể gặp được nhi tử, nhưng dầu gì cũng tránh được Thường thị làm nhục.

Thường thị bị A Tề khiển trách một trận, lại bị lạnh nhạt, thế mới biết lúc trước Hà Hoa nhiều lần kiếm cớ không để cho nàng ta thấy Hoàn Bội là thật tâm vì nàng ta suy nghĩ, mà không phải cùng Hoàn Bội cấu kết giở trò với nàng ta. Việc đã đến nước này, không thể thiếu ở trước mặt A Tề ngoan ngoãn phục tùng, tất cả đãi ngộ của Cẩu Oa cũng trích máu theo như lời Hà Hoa nói, trừ nha hoàn bà tử hầu hạ chỉ cho hai người, trang phục phối sức chất lượng hơi kém một chút, cái khác cũng theo phân lệ như Lễ ca nhi, biểu hiện ra vẻ độ lượng.

Bụng Hà Hoa càng ngày càng lớn, khẩu vị cũng càng ngày càng cảm thấy không tốt, nhưng bây giờ không nói đến ăn nhờ ở đậu, cũng phải chiếu theo phòng bếp bên Thường thị phân phối ăn cái gì thì ăn cái đó, nàng một chốc muốn ăn cái này, một chốc cái muốn ăn cái kia thật là khó khăn. Nàng liền bảo người vội vã thu dọn ra một phòng trống, quay về nói với Thường thị, bọn họ tự quản lý ăn uống trong viện của mình, Thường thị không ngừng nói xin lỗi, chiếu cố không chu đáo. Hà Hoa cũng không quản nàng ta ăn ở hai lòng, tiêu bạc của mình, dùng người của mình, muốn ăn cái gì thì ăn, muốn ăn khi nào thì ăn, chẳng cần lo lắng, tự mình còn khai đao làm chút thức ăn Tiểu Bảo thích cho hắn ăn, rất thích ý.

Nương tử Qúy quản gia ở cùng một chỗ với những hạ nhân khác biết được chuyện này, cũng kè kè đến phòng bếp, đoạt lấy cái xẻng trong tay hắc nha đầu, nói nàng không biết làm món ăn khẩu vị phương Nam Nhị nãi nãi thích, vội vàng lấy lòng Hà Hoa. Mặt hắc nha đầu nhất thời đen như đáy nồi, nói bây giờ Nhị nãi nãi muốn ăn thức ăn mới mẻ ly kỳ, khẩu vị phương Nam ăn nhiều năm như vậy đã sớm ngán. Hai người ở phòng bếp thiếu chút nữa cầm dao chém nhau, vẫn là Tiểu Thư được Hà Hoa phân phó, nói với nương tử Quý quản gia về sau cả nhà bọn họ đều chuẩn bị thức ăn trong phòng bếp nhỏ này, Nhị nãi nãi còn có những chuyện khác muốn giao cho bà ta làm, nương tử Quý quản gia mới vui vui mừng mừng cùng hắc nha đầu bắt tay giảng hòa, nói hai người chung sức hợp tác, dù cho Nhị nãi nãi muốn ăn thức ăn khắp đại giang nam bắc, họ cũng có thể làm ra được.

Những người từ Quý gia thôn đi theo ra ngoài khác, thường ngày phần lớn nghe một nhà A Tề sai khiến, nghe Quý quản gia cùng Chuy Đầu Lang Đầu nói Nhị gia Nhị nãi nãi đối đãi hạ nhân đều là ngày ngày có thịt ăn, làm việc về trễ còn có thể cho cơm nóng canh nóng ăn, không khỏi hâm mộ. Thường thị liền dùng cái này làm cớ nói ba nói bốn Tống thị không biết trị gia, lại bởi vì hạ nhân nói Hà Hoa khoan hậu giàu nhân ái đối đãi người hơn Tri Huyện nãi nãi, không khỏi cảm thấy Hà Hoa quét mặt mũi nàng ta đoạt danh tiếng của nàng ta, trong lòng rất khó chịu.

Hôm nay nàng ta cùng mấy nha hoàn đi đến phòng của Hà Hoa nói chuyện, bởi vì phòng óc bên này của Hà Hoa chật hẹp, mấy người các nàng vào, thì không gian càng lộ vẻ thu hẹp, buộc lòng một mình Tiểu Thư phải tới tới lui lui bưng trà rót nước dâng điểm tâm, vừa loay hoay làm vừa cùng nói cười.

Thường thị liền nói: “Đệ muội dạy dỗ người quả nhiên lưu loát, ta thấy nàng ấy tuổi cũng không nhỏ, vẫn còn chưa bới đầu. Người giỏi giang lại trung thành như thế này, lúc này đệ muội không bảo nhị thúc thu nàng, chẳng lẽ còn muốn tìm người khác đến hầu hạ nhị thúc hay sao?”

Hà Hoa còn chưa kịp đáp lời, Tiểu Thư liền tai mặt ửng hồng nói: “Tiểu thư chúng nô tỳ nói Nhị gia không nạp thiếp, nô tỳ cũng chưa bao giờ hai lòng, đại nãi nãi tội gì lấy nô tỳ ra ạ?”

Thường thị ngẩn ngơ, nói với Hà Hoa: “Ta nói trước đây đệ muội nói tuyệt đối sẽ không tươi cười nghênh thiếp vào cửa, còn cho là chuyện cười đấy. Đầu năm nay ở chỗ nào không có mèo không ăn vụng chứ? Đệ muội ở nhà liều chết trông nom việc nhà, chỉ sợ nhị thúc ở bên ngoài. . . . . .”

Đúng lúc Hà Hoa thấy mép giường có một cái chày gỗ, liền lấy tới để ở trong tay ước lượng, cười cười nói: “Muội không có lòng dạ như đại tẩu, nếu có người không có mắt dám dẫn đầu cho Tiểu Bảo, hoặc là chính hắn ăn vụng, muội sẽ liều mạng đoạt danh hiệu của Từ Nhị nãi nãi, lấy cây gậy lớn ra phục vụ.”

Thường thị thấy trên mặt nàng tuy có ý cười, nhưng trong ánh mắt lại lạnh như băng giá tháng mười hai, hiển nhiên chính là loại thần thái lúc đích mẫu đối phó với mẹ ruột của nàng ta, đáy lòng không khỏi sợ hãi, lúng túng cười, lại nói: “Đáng tiếc một nha đầu lanh lợi như vậy, nếu đệ muội không dung nạp, không bằng cho ta được không? Ta nhất định sẽ cất nhắc nàng làm di nãi nãi, cũng không uổng công nàng hầu hạ đệ muội bấy lâu!”

Hà Hoa thấy nàng càng nói càng vô lý, nói: “Nha đầu này tâm khí hơi cao, không kiên nhẫn hầu hạ người, sau này muốn thả ra ngoài làm đương gia nãi nãi. Chỉ là tình hình của muội bây giờ không cách nào thả nàng đi được, mới vẫn trì hoãn mãi.”

Tiểu Thư nói: “Đương gia nãi nãi thì không dám, phàm là có thể đi theo tiểu thư về sau làm quản gia nương tử, nô tỳ đã thấy đủ rồi.”

Hà Hoa liền xùy cười nói: “Tiểu nha đầu càng ngày da mặt càng dày, thật đúng là mùa xuân đến rồi. Ngươi nói một chút coi là ai vậy, ta nhất định làm chủ cho ngươi.”

Hai người các nàng cứ cười đùa, Thường thị một mình bẽ mặt, ngượng ngùng cáo từ. Lời nói này đương nhiên không giấu được, không tới một ngày, cả nhà trên dưới đều lan truyền Hà Hoa giấu cây gậy ở dưới gối, mỗi đêm đều lấy ra đánh Tiểu Bảo. Cũng có người miêu tả sống động như thật nói một ngày nào đó một lúc nào đó nghe được tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Bảo, một người nào đó thấy trên lưng Tiểu Bảo đều là máu ứ đọng, chỉ có gương mặt là còn tốt . . . . . .

Các nam nhân nghe liền làm ầm lên gọi Tiểu Bảo đi uống rượu, để hắn chia sẽ tư vị bị cọp mẹ cho ăn gậy tuyệt vời như thế nào cho mọi người biết. Tiểu Bảo dở khóc dở cười, thiếu chút nữa bị người cởi quần kiểm chứng “Trong sạch“.

Hách Học Khang bồi dưỡng hơn nửa năm, gặp cảnh xuân thật tốt, vạn sự hồi phục, cũng không nói câu trên đầu chữ sắc có cây đao nữa, thay vào đó sửa lại thành câu vạn tử thiên hồng mỹ nhân kiều, thanh sơn lục thủy hảo nhi lang, nói với Tiểu Bảo: “Ngươi thu một người đi, nếu không nàng sẽ lấn lên trên đầu ngươi rồi. Ngươi thu một người vào phòng, nàng sợ thất sủng, không thể thiếu được sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt chiều theo ngươi, về sau cũng không dám ngang ngược kiêu ngạo nữa.”

Tiểu Bảo khó mà nói đêm tân hôn mình đã đồng ý không nạp thiếp, lại không thể chịu được bọn họ huyên náo, đành phải nói: “Hiện tại nàng có thai rồi, nếu cãi vả làm mất con, chẳng phải là đánh đổ một túi nước à?”

A Tề nghĩ đến Thường thị vì chuyện Hoàn Bội mới đẻ non, cũng không tiện tiếp tục xúi bẩy, ngược lại Tiểu Bảo nói xong mới nhớ tới chuyện đã xảy ra kia, thấy sắc mặt A Tề không tốt, lại qua quýt nói: “Người nói đánh là thương mắng là yêu. . . . . .”

Một tràn tiếng cười vang lên trong bữa tiệc, một đồng liêu vui đến liên tục vỗ bàn cười to, nói: “Đình Chi huynh cùng tẩu tử tương thân tương ái như thế, tư vị trong này ngoại nhân như chúng ta không thể nói đến. . . . . .”

Hách Học Khang là đường đệ, không thể lấy chuyện trong phòng huynh tẩu nói quá mức, chỉ đành phải cố nén cười, quay sang nói với Thường Kiều đang còn như rơi vào trong sương mù: “Cữu thiếu gia, nhị thúc tỷ phu ngươi đều có kiều thê ở bên, hôm nay Tam thúc sẽ gọi hai người tới hát một khúc, đánh đàn cho ngươi nghe nhá.”

Một người uống say khác liền cười nói: “Cữu thiếu gia tướng mạo bực này, chỉ sợ không có chơi đến người, ngược lại nếu bị chơi. . . . . .”

Thường Kiều ở nhà cũng bởi vì các huynh trưởng gọi hắn cùng đi uống hoa tửu mà bị phụ thân đày đi đến Sơn Đông, nghe vậy cũng hiểu biết vài phần, liền sung huyết nghiêm mặt nói: “Ta trở về phòng đọc sách!”

Hách Học Khang thấy A Tề không vui, Tiểu Bảo cũng đứng ngồi không yên, vội giảng hòa mọi người uống một chén rồi từng người giải tán.

Tiểu Bảo trở về phòng liền cười muốn vén chăn lên, tìm cây gậy ở dưới gối. Hà Hoa hô lên, bảo hắn nhìn sang cây côn bổng chuyên dụng của các sai dịch nha môn để ở phía sau cửa, nói: “Ta cảm thấy cây gậy nhỏ không dùng được, dùng cái đó mới đủ uy phong.”

Tiểu Bảo ba phần say rượu bị dọa sợ đến biến mất sạch, liên tiếp thở dài nói: “Nương tử minh giám, tiểu sinh tuyệt đối không dị tâm, cũng không dám nhận sự ưu ái như thế!”

Hà Hoa phụt cười nói: “Một thân mùi rượu, nhanh đi tắm. Then cài cửa trước bị hư, cũng không biết chủ ý của người nào, nói là cầm cái này cài trước, chàng cho người đi xem một chút.”

Tiểu Bảo cầm côn bổng bay ra ngoài như một làn khói, chọc cho bọn nha đầu cười không dứt.

Sau lần đó Thường thị trở lại la cà, Hà Hoa đồng tình nàng ta gặp không may, cơn tức kia không thèm tranh, không phải nói thân thể khó chịu đang ngủ, thì chính là tùy tiện tám nhảm cùng nàng ta đôi câu, sau đó ở trước mặt nàng ta nâng bụng che miệng, một lát kêu đau, một lát nói buồn nôn, không để cho nàng ta có cơ hội dùng lời gạt mình. Thường thị dần dần cũng chỉ sai người đến xem thử, bản thân mình không tới nữa.

Xuân đi thu tới, hôm nay Hà Hoa đang nằm nghe Tiểu Thư kể chuyện bát quái, chợt bị đau bụng từng cơn, trong lòng biết là muốn sinh, vội vàng để cho người chuẩn bị. Những ngày qua Tiểu Bảo cũng chỉ ở trước nha môn tùy ý trông nom, nghe được có người gọi, vội vội vàng vàng chạy tới, lại bị bà đỡ ngăn ở ngoài cửa, gấp đến độ ở tại cửa ra vào vừa đập vừa kêu gào, nhón chân lên nhìn vào trong.

Hà Hoa cũng có chút sợ, trong lòng rất muốn Tiểu Bảo đi vào cùng với nàng, thế nhưng hiện tại người một phòng đều nói nam nhân không vào được, có mùi khó ngửi, uy tín thường ngày của nàng toàn bộ bị lật đổ, mọi người chỉ một mực muốn nàng giữ lại hơi sức chờ sanh thật tốt. Hà Hoa lo lắng trùng trùng, rên rỉ nói: “Nếu ta sinh ra là nữ nhi thì làm sao bây giờ?”

Tiểu Bảo ở bên ngoài nghe được, sửng sốt lớn tiếng nói: “Lần này sinh nữ nhi, lần sau lại sinh nhi tử thôi.”

Bà đỡ liền tiếp lời của nàng nói: “Sinh nữ nhi cũng tốt, trước nở hoa sau đó mới có thể kết quả. Nhị gia Nhị nãi nãi có tài sản bực này, còn sợ không nuôi nổi đứa bé à?”

Trong lòng Hà Hoa ngũ vị tạp trần, lại nói: “Lần sau ta lại sinh nữ nhi nữa thì làm thế nào?”

Tiểu Bảo nghe nàng vừa kêu đau, vừa nói không dứt, lo lắng cực điểm, hận không thể hóa thành một con chim nhỏ bay vào xem một chút, đáng tiếc phía trước có người cản, phía sau có người kéo, đành phải nói lại lời từng nói trong lúc cười đùa trước kia một lần nữa: “Sinh nữ nhi nữa, thì chúng ta tích góp thêm chút bạc chuẩn bị đồ cưới cho các nàng, về sau tìm hai nữ tế tốt, nếu cứ sinh nữ nhi mãi, thì chúng ta sẽ kén rể ở nhà, tránh cho gả đi lo lắng các nàng thua thiệt chịu khổ. Nếu có tên háo sắc trèo tường, ta liền dẫn theo các nữ tế cầm gậy đuổi ra ngoài. . . . . .”

Nói xong người bên cạnh đều ôm bụng cười, tiếp theo từng người đều cho ra chủ ý, người thì nói nhạc phụ đại nhân sớm học côn pháp, người kia nói phủ kín bụi gai ở đầu tường nuôi chó dữ, người nọ nói đào hầm thả dạ hương ở bên trong chân tường, cũng có người nói sau này dứt khoát tỷ võ chiêu thân. . . . . .

Hà Hoa biết sinh nam sinh nữ không thể cưỡng cầu, trong lòng nàng thích nữ hài hơn, có thể trong mông lung nhớ tới số kiếp trước kia ở thời khắc mấu chốt này cũng không tránh khỏi suy nghĩ lung tung, nghe mọi người cười đùa liên tục, vẫn thấp thỏm bất an như cũ.

Từ buổi sáng đến gần tối, gần như là hơn nửa ngày, Hà Hoa đau đến chết đi sống lại, Tiểu Bảo ở ngoài cửa đi qua đi lại, Hoảng Đắc ở bên cạnh tùy thời đợi lệnh Lang trung hô lên: “Nhị gia, ngài kiềm chế một chút đừng trượt chân, mặt đất này cũng bị ngài mài sáng bóng rồi.”

Thật vất vả nghe được một tiếng “Ra rồi!” Cùng mấy tiếng gào khóc. Bà đỡ mắt tinh, sớm thấy được là một nữ nhi, nghĩ tới lời nói lúc trước của Hà Hoa, dường như là một lòng muốn nhi tử, đoán chừng nàng sẽ không có lời hay, cũng không quản Hà Hoa thở hổn hển nói muốn nhìn đứa bé, dùng tả bọc lại liền tiến tới trước mặt Tiểu Bảo báo tin mừng: “Chúc mừng Nhị gia, là vị thiên kim! Hôm nay sinh một đóa hoa tốt, về sau sẽ có một loạt quả lành, đại cát đại lợi, đại phú đại quý!”

Tiểu Bảo sửng sốt, hô thưởng, đoạt lấy đứa bé vẫn còn gào khóc đi vào cửa, ôm đến trước mặt Hà Hoa nói: “Là một nữ nhi cũng xinh đẹp như nàng, đôi mắt thật to.”

Hà Hoa thấy vẻ mặt ân cần của hắn, trong lòng buồn vui lẫn lộn, gắng gượng cười nói: “Nói bậy, lúc này con làm sao có hơi sức mà mở mắt?”

Tiểu Bảo nắm tay của nàng để ở bên má nữ nhi, nói: “Vừa rồi mới mở mắt, thật sự là mắt to! Nàng xem, nàng đến gần con cũng không khóc. . . . . .”

Hà Hoa mệt mỏi vô cùng, nhìn chốc lát liền ngủ thật say.

Thường thị thấy Hà Hoa sanh nữ nhi, đại nhi tử của mình cũng đã có thể đánh nước tương rồi, phía dưới còn có một đứa con thứ, một nhi tử ruột, không khỏi đắc chí, trong lời nói càng nói ra càng cảm thấy mình lợi hại. Chỉ là các nhi tử của nàng ta đều thích tiểu đường muội này, Dịch nhi nhi đã biết đi cùng Cẩu Oa mỗi ngày đều vội vàng đi chơi đùa không nói, ngay cả Lễ ca nhi còn chưa biết nói chuyện nhìn thấy cũng tò mò không dứt. Nàng ta lại cảm thấy có thêm một nữ nhi cũng rất tốt, suy nghĩ mình nên sinh thêm một đứa nữa.

Mặc dù Hà Hoa có chút băn khoăn, nhưng rốt cuộc là miếng thịt trên người mình rơi xuống, làm sao mà ghét bỏ cho được? Lúc trước nàng chỉ có thể một lòng chăm sóc con của người khác, hôm nay bản thân mình đã có một nữ nhi, hận không thể dốc hết tất cả, kiên quyết muốn tự mình nuôi con.

Mùa đông này vô cùng lạnh, mưa tuyết cùng rơi, tình hình thiên tai các nơi báo lên, phòng ốc bị sụp, gia súc chết rét, dần dần có lưu dân không thể chịu nỗi giá rét, ngay cả tình hình trong thành cũng căng thẳng. Thường thị cùng các thái thái phu nhân khác bố trí phát cháo miễn phí, Hà Hoa cảm thấy đây cũng là một chuyện tốt, nên để cho Quý quản gia cũng mua chút lương thực đưa qua. Không ngờ mới mấy ngày, chuyện tốt liền biến thành chuyện xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.