Phùng di nương thấy Hà Hoa khó xử, lấy ra mấy nguyên bảo lớn (vàng thỏi) cùng một chút bạc vụn tổng cộng là bốn mươi lượng, nói: “Chỗ này của ta còn chút vốn riêng, nếu tiểu thư không chê ít, cứ lấy dùng trước đi.”
Ban đầu đã nói Hà Hoa bỏ tiền, Phùng di nương tối đa chỉ là người làm công được chia lợi nhuận. Bây giờ nói đến “Dùng trước” , chính là góp tiền, nghĩa là muốn làm cổ đông nhỏ rồi.
Số tiền này ít nhất một nửa chính là sau khi Phùng di nương đến Quý gia, Hà Hoa vâng mệnh cha cho nàng làm vốn riêng. Hà Hoa có chút dở khóc dở cười, nhưng trước mắt đừng nói bốn mươi lượng, ngay cả bốn lượng nàng cũng lấy.
Chắp vá lung tung, giữ lại một trăm lượng bạc làm gốc, số tiền mặt khác đều lấy ra, bao gồm Tiểu Kim Khố của Hà Hoa, cuối cùng vẫn không mua được năm trăm mẫu đất nối liền nhau như mong muốn, khó khăn lắm chỉ mua được không tới hai trăm mẫu đất vườn giá rẻ.
Buổi tối ăn cơm, lúc không có người ngoài, Phùng di nương liền bưng băng ghế ngồi chung một bàn với Hà Hoa bọn họ. Bọn họ cũng không có quy cũ cái gì mà ăn không nói, ngủ không nói. Nghe Hà Hoa cùng Phùng di nương nói trong nhà túng quẫn, Quý Đồng đối với tiền bạc không có khái niệm gì, chỉ nói hiện tại trong nhà tốt hơn mấy năm trước không biết bao nhiêu lần, khuyên Hà Hoa không nên quá gấp gáp, dù sao sản nghiệp hiện tại cũng rất có thể diện rồi. Sau đó lại khuyên Phùng di nương không nên quá vất vả, mùa xuân năm sau không chừng nàng còn phải cần người khác chăm sóc, làm sao có thể lo liệu được một mảnh vườn dâu cùng ao cá lớn như vậy?
Lúc Quý Đồng nói lời này, liền nhìn cái bụng Phùng di nương. Phùng di nương ngượng ngùng đỏ mặt nói: “Tiểu thư không chê để cho thiếp giúp một tay trông nom, thiếp chỉ làm trợ thủ thôi. . . . . .”
Hà Hoa không lường trước Quý Đồng sẽ nói ra những lời này, không biết ông có phải là muốn nhi tử muốn đến phát điên rồi hay không, hay là không muốn Phùng di nương nhúng tay vào gia sự, lại thấy Phùng di nương ngượng ngùng, đành phải nói: “Chúng ta nhiều sản nghiệp như vậy, một mình con cũng xử lý không xuể, mong di nương không ngại vất vả đỡ đần một chút.”
Quý Quân nhìn Hà Hoa, không lên tiếng. Ăn xong cơm tối, lại đến viện của Hà Hoa, cho bọn nha hoàn lui xuống, ngập ngừng nói: “Hà Hoa, nếu thật sự thiếu bạc như vậy, những thứ bên ngoài của chúng ta . . . . . .”
Hà Hoa trừng mắt nhìn hắn: “Bên ngoài? Bên ngoài cái gì? Từ sau khi ở Quý gia thôn dời qua đây, chỉ còn lại bốn trăm ba mươi bảy lượng bạc. Tu sửa nhà cửa bên này, nhân tình lui tới, di nương vào cửa, lại thêm rất nhiều đồ trang sức hòm xiểng, chi phí sinh hoạt lương thực mỗi tháng trong nhà, tiền tháng cho hạ nhân, ngoài ra còn phải thanh toán bạc một ngàn con gà đã mua chịu, bố trí lại cửa hàng điểm tâm lần nữa, còn ca và cha nữa, lần nào ra cửa không phải cũng cần bạc hay sao? Trong ba bốn tháng này, cũng chỉ có người vì học làm bánh ngọt mà đưa cho chúng ta chút bạc, ngoài ra không có nguồn thu lớn nào, số vào chẳng bằng số ra. Không có bạc chính là không có bạc!”
Quý Quân bị nàng trách móc một trận, trên mặt có chút ngượng ngùng, ấp úng nói: “Chúng ta giấu cha như vậy, không tốt lắm đâu?”
Hà Hoa mở một cái tráp ra, mò tìm văn khế bên trong ra, lại cất kỹ vào, nói: “Nhìn bộ dạng vừa rồi của cha, giống như là không thể chờ đợi muốn cho ca thêm đệ đệ muội muội. Nếu di nương không được phù chánh, sau này phải phân đại phòng nhị phòng, coi như phù chánh, cũng có thân sơ tôn ti khác. Chúng ta nên tích góp chút tiền riêng trong lòng cũng yên tâm hơn.”
Hóa ra sau khi Phùng di nương vào cửa, Hà Hoa liền có tính toán trong lòng, mang một ngàn lượng bạc đến, bảo Quý Quân cầm đi ra ngoài liên hệ với bằng hữu, len lén ở gần Huyện đặt mua đất đai, tổng cộng có tám cửa hàng và hai tiểu viện. Hai ngày trước mới thảo luận xong chuyện cho thuê, hiện tại chưa nhận tiền thuê.
Chuyện này giấu Quý Đồng, văn khế Hà Hoa đứng tên, chỉ có hai huynh muội bọn họ biết. Cũng bởi vì đã tiêu hết một ngàn lượng bạc, lần này mua đất mới túng thiếu, ép Hà Hoa ngay cả Tiểu Kim Khố của mình cũng lấy ra nên chỉ còn lại ba đồng tiền như lúc đầu, được nàng dùng dây chỉ đỏ xâu lại treo lên làm móc khóa, mỗi ngày tự mình lấy ra xem ba lần.
Quý Quân cười trêu nói: “Đệ đệ muội muội của ta chẳng lẽ không phải là đệ muội của muội hay sao? Không cần biết về sau như thế nào, hiện tại cha có di nương chăm sóc, cuối cùng ta cũng có thể an tâm. Chỉ là những thứ kia . . . . . Muội đã xem như bảo bối như vậy, từ nay về sau ca ca sẽ xem như không có chuyện đó, cũng không tranh giành với muội, coi như là chuẩn bị trước đồ cưới cho muội đi.”
Da mặt của Hà Hoa không mỏng như Phùng di nương, cười hì hì nói: “Không phải đồ cưới của muội, mà là sính lễ để ca ca về sau dùng cưới vợ.”
Lần này đến phiên Quý Quân đỏ mặt, Hà Hoa nhìn hắn chạy trối chết, sau khi cười một trận không khỏi thở dài một cái. Phùng di nương tốt thế, ít nhất phải ở chung một năm, có Quý Đồng ở đây, nháo ở riêng hẳn là không có khả năng. Nhưng cuối cùng mình cũng phải gả ra ngoài, ai biết về sau sẽ phát sinh chuyện gì?
Cha và ca ca đều là người thật thà, mặc dù Quý Quân lanh lợi một chút, nhưng suy cho cùng vẫn còn trẻ, nếu về sau cãi nhau đến phải chia gia sản không chừng sẽ thua thiệt. Mặc dù đến lúc đó sẽ không có chuyện liên quan đến một nữ nhi đã xuất giá như nàng, nhưng so với đệ muội Phùng di nương sinh ra sau này, hiển nhiên nàng vẫn thân thiết với Quý Quân hơn, thay ca ấy lo liệu trước một chút cũng sẽ không sai. Truyện của Diễn Đàn Lê Qúy Đôn các trang web khác đều là ăn cắp.
Chờ đến lúc Tiểu Xảo đi vào, thì nhìn thấy Hà Hoa nhìn ba đồng tiền được xâu bằng dây chỉ đỏ nói thầm, cầu nguyện cho người một nhà nàng luôn gặp may mắn, tốt nhất là có thể có thêm nhiều bạc . . . . .
Hai trăm mẫu đất, cũng đủ để Phùng di nương bận rộn, huống chi bây giờ nàng cũng tham gia một phần đương nhiên sẽ càng để tâm hơn. Quý Đồng không nỡ để nàng chịu khổ, cũng không tránh được phải tham gia vào phụ giúp.
Tiểu Xảo báo cáo với Hà Hoa, Phùng di nương tìm người nhà mẹ đẻ của nàng ta đến, một người trong đó được làm quả sự, Quý Đồng cũng giúp nàng tìm hiểu ở đâu có người thạo công việc, sang năm tới chỗ nào mua dâu tằm, cá con ....
Sớm lên kế hoạch luôn không sai, Phùng di nương muốn tìm người nhà mẹ đẻ cũng có thể lý giải, bây giờ nhà ai cũng đều như vậy. Dù sao Phùng di nương cũng không biết chữ, chỉ cần sổ sách vững vàng ở trong tay mình, Hà Hoa cũng không sợ nàng giở trò, vì vậy cũng không có nói gì.
Chỉ là tin tức chuyện này đã làm cho người trong nhà đều biết, trượng phu Tiết Tú Nương biết được chút chuyện ghi chép sổ sách, Hà Hoa liền hứa với nàng đợi sức khỏe trượng phu nàng tốt lên, có thể tới làm việc. Đến sang năm nữ công của nàng có tiến bộ, Tiết Tú Nương cũng có thể đi Tang Viên làm việc. Phùng di nương đã thích tú công của Tiết Tú Nương từ lâu, chỉ mong có thể làm cho tú nương đi theo mình. Hà Hoa nhắc tới chuyện này với nàng, hiển nhiên nàng đồng ý liền.
Thêm một người động tâm nữa, chính là Vương bà tử. Mặc dù không biết rõ chủ nhà tại sao muốn trồng dâu trên đất trũng, nhưng nàng biết công việc tơ sống tơ lụa càng ngày càng kiếm ra tiền, liền tính toán đến trang viên làm việc, Hà Hoa đối xử lạnh nhạt với những người chủ nhân trước lưu lại như các nàng, quản cũng chặt, rất khó tìm được cái cớ nhưng cũng không chiếm được chỗ tốt, còn không bằng đi theo bột nhão di nương kia. Có tâm tư này, nàng liền hành động.
Hà Hoa nghe nói Vương bà tử ở trước mặt Phùng di nương xum xoe, suy nghĩ một chút liền biết, vì sao Vương bà tử ở sau lưng mình chỉ nói những bà tử kia bất kính với nàng, thừa dịp nàng không có ở nhà liền đánh bạc, thoái thác cũng như cường điệu việc những người đó bất kính với Phùng di nương cho Tiểu Xảo nghe. Thì ra nàng ở trước mặt Tiểu Xảo đâm thọc không phải là vì truyền lời cho mình, mà là muốn thông qua Tiểu Xảo báo cho Xưng Đà, lại thông qua Xưng Đà truyền lời đến trong tai Quý Đồng!
Người này thật là hao tổn tâm cơ! Nhưng nàng sao có thể dự đoán được, coi như Tiểu Xảo cho là mình cùng Phùng di nương có chút không hòa hợp, cũng sẽ không lặng lẽ truyền lời cho Xưng Đà.
Phùng di nương biết Vương bà tử là người đã cáo mật cho Hà Hoa biết trong nhà có người đánh bạc, nhưng bởi vì Hà Hoa lại bảo nàng xử lý chuyện này, không biết Hà Hoa tính để cho nàng lập uy trong nhà, còn tưởng rằng Hà Hoa trách nàng chỉ có nửa ngày mà trông nom nhà không được, trong lòng liền không thích Vương bà tử miệng rộng này, sau đó lại dò la được tình hình Vương bà tử thường ngày cùng với người bất kính với nàng có mâu thuẫn với nhau, nên luôn đồng ý với câu nói: “Vương bà tử không phải là người tốt gì” của Hà Hoa. Lúc này Vương bà tử tới bên người nàng đi lanh quanh biểu lộ trung thành, vừa đúng chưa có người đào ao ở khu đất kia, vậy có thể điều bà ta đến đó. Nàng liền thuận tay đẩy Vương bà tử đi Tang Viên mới.
Trong lòng Vương bà tử rất vui mừng, còn tưởng rằng có thể trở thành tâm phúc của di nương, có thể sống thoải mái, tới đó lại phát hiện phòng ở đều rách nát, chẳng có cái gì cả. Phùng di nương cũng chỉ coi nàng như bà tử thô sử, còn phải cùng một vài hán tử cao lớn thô kệch cùng nhau đào đất chọn bùn. Một ngày qua đi, trên tay nổi lên bọng nước, bả vai bị đòn gánh cọ lên xưng vù, trên chân còn bị côn trùng cắn, toàn thân vừa mệt vừa đau vừa thối, vất vả hơn quét dọn ở viện trước kia không biết bao nhiêu lần. Nàng lại nghĩ biện pháp làm cho người ở bên cạnh Hà Hoa nói khoác muốn trở lại quét sân. Ai ngờ Hà Hoa nói đã đưa người cho di nương dùng, di nương không lên tiếng nàng làm sao không biết xấu hổ thu hồi lại?
Phùng di nương lại sai người đến nói với Vương bà tử rằng ngươi không phải nói là biết bên cạnh ta không có người đắc lực, nguyện ý đi theo ta làm tùy tùng, lên núi đao xuống vạc dầu cũng không sợ sao? Lúc này mới mấy ngày lại thay đổi rồi à? Kén cá chọn canh như vậy, hạ nhân mà còn khó chiều chuộng hơn một di nương như nàng, hạ nhân như vậy nàng cũng không dám sai sử, cũng không dám cho nàng trở về. Tránh cho về sau tiểu thư Hà Hoa có cái gì không tốt, người khác nói Phùng di nương là một mẹ kế lòng dạ hiểm độc, biết rõ hạ nhân không dùng được còn cho đi qua gieo họa cho cô nương yểu điệu người ta.
Vương bà tử lòng đầy hối hận, lại nghe người khác chê cười nàng không biết tự lượng sức mình càng già càng không biết xẩu hổ, càng thêm phẫn hận. Ngày ngày làm bộ như bị trượt chân, ngã cả người đều là bùn, sau đó kêu trời trách đất nói người Quý gia không có lương tâm, sai khiến bà lão như nàng làm loại công việc nặng nhọc này, bây giờ nàng bị thương, sắp chết, cũng không muốn sống nữa, đáng thương cho nhi tử của nàng vẫn chờ nàng kiếm tiền về cưới vợ cho. . . . . .
Nhi tử của nàng cũng là người thành thật, ôm lão nương bẩn thỉu, quyệt nước bùn lên toàn thân mình, khóc lên, kêu gào nói lão tử ngươi chết ta làm sao bây giờ? Ngươi chết ta cũng không sống được, ta muốn liều mạng với đông gia lòng dạ hiểm độc kia!
Vương bà tử liền cùng nhi tử ôm nhau khóc rống: “Con a, ngươi còn trẻ, còn có ngày lành phải trải qua. Vi nương già rồi, không còn dùng được, hiện tại lại bị chủ nhà liên lụy thành ra như vậy. . . . . . Vi nương có lỗi với ngươi cùng cha ngươi a! Dù sao vi nương cược một cái mạng, ngươi ôm thi thể của ta đi tới Quý gia, bọn họ thế nào cũng cho chút bạc mua quan tài. Đến lúc đó ngươi tùy tiện cho ta một cái chiếu cuốn xuống mồ, còn bạc ngươi liền giữ lại để ngươi và cha ngươi sống qua ngày và cưới vợ. . . . . .”
Phùng di nương kêu quản sự thân thích kia đến sai người kêu trượng phu què của Vương bà tử đến, lại tìm một người hơn bốn mươi tuổi cô độc, cũng ở đó làm công, cho hắn một chút bạc vụn. Người đó ở trước mặt một nhà ba người Vương bà tử và mọi người, nói là Vương bà tử coi trọng hắn, nghe được hắn đang làm việc bênTang Viên này, thiên tân vạn khổ cầu xin di nương cùng đi theo.
Nơi này cũng có mấy chục người làm việc chung với nhau, người vây xem cùng rộ lên, Vương bà tử lúc trước còn nói “Sái chân, đau eo, không thể nhúc nhích, muốn chết”, bây giờ lại nhảy lên cao ba thước, rơi xuống đất bùn, không bò dậy nổi, miệng còn uống đầy nước bùn. Đầy bụng oan khuất không biết nói thế nào!
Người đó lại lấy ra một cái khăn Vương bà tử trong lúc dọn phòng trộm được, ném lên trên người Vương bà tử, nói: “Vương đại ca ta nói với ngươi, cái mụ này vừa rồi lúc đang chọn bùn muốn nhét khăn này cho ta. Mặc dù ta độc thân nhưng nếu muốn tìm nữ nhân, cũng sẽ không phải loại bẩn thỉu như thế này, nên đẩy nàng ra.”
Lại xì một tiếng khinh miệt nói: “Quý gia đối đãi với người làm rất tốt, cho tiền công cũng cao, ta còn chút bạc có thể đi mua một nha đầu như hoa như ngọc làm bà nương. Lão Bà Tử này thật không biết xấu hổ, một gương mặt già nua còn muốn học kỹ nữ quyến rũ ta. . . . . .”
“Ta đánh chết ngươi cái dâm phụ này!” Người đó chưa nói hết, mặt Vương thọt liền biến thành màu đỏ tía, bảy lần quặt tám lần rẽ đi tới, giơ gậy liền đánh xuống người Vương bà tử.
Vương bà tử chân tay nhũng ra, không đứng dậy được, trong miệng toàn bùn y y nha nha nói không rõ ràng, ở trong đất bò thật nhanh, đảo mắt liền lên bờ ruộng, chỉ trong chớp mắt, mọi người liền thấy được một bóng lưng bùn đất không ngừng rơi xuống . . . . . .
Phùng quản sự vội gọi hai người một trái một phải đến đỡ Vương thọt dậy, mọi người ba chân bốn cẳng, hi hi ha ha đưa phụ tử bọn họ về nhà.
Trải qua chuyện này, Vương thọt cho là cỏ trên đỉnh đầu của mình dài xanh mơn mởn, cũng không dám để lão bà ra ngoài làm việc. Phùng di nương móc một phần tiền tháng của mình ra, sai người kết sổ một tháng tiền công và một đấu gạo, cùng văn khế thuê Vương bà tử đã ký đưa cho Vương thọt, chỉ nói là Quý gia đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Vương bà tử rồi, nhưng tiểu môn tiểu hộ thật sự không nuôi nổi người như vậy, kính xin nàng tự đi tìm một nhà phú quý khác sống an nhàn đi.
Hà Hoa nghe xong đoạn sự cố này, chậc chậc nói: “Nếu Phùng quản sự kia tâm tư ngay thẳng, về sau còn có thể trọng dụng.”
Tiểu Xảo xốc rèm từ bên ngoài đi vào nói: “Sau này vẫn còn khó nói, nhưng nếu bây giờ Phùng quản sự có ở đây thì tốt hơn.”
Hà Hoa vừa hỏi mới biết được, cực phẩm Nhị cữu mẫu kia lại tới cửa rồi!