Hạ Thiên oi bức đi qua, mùa thu lại tới, ngày thi Hương từng ngày từng ngày đến gần.
Hành trình từ huyện Đinh Giang đến phủ Tỉnh tham gia thi Hương rất xa, Hà Hoa đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm. Mặc dù đã biết ba đợt thi liên tiếp diễn ra, một mình thí sinh phải ở trong một cái phòng nhỏ xíu giống như chuồng chim bồ câu, nhưng gần đến phải chuẩn bị, lại cảm thấy làm sao cũng không thể mạch lạc. Thiếu chút nữa đưa đến hai cái bô cho Quý Quân mang đi theo.
Lúc này đột nhiên nhớ tới chuyện Từ Thư Viện đã từng ảo tưởng nữ giả nam trang tham gia khoa khảo, trong lòng Hà Hoa liền nói thầm, nghe nói lúc vào trường thi cũng phải lục soát có gian lận bí mật mang theo tài liệu sao chép hay không, cái này không bị tra ra còn chưa tính, đến trong chuồng chim bồ câu, lúc muốn lấy ra cái đó chẳng lẽ sẽ không bị lộ tẩy sao? Chỉ có điều, cái được kêu là chuồng chim bồ câu kia hẳn là có cửa, bình phong hoặc là những vật khác che lại? Nhưng, có vật che đậy cũng không dễ dàng gian lận á. . . . . .
Suy nghĩ ngổn ngang vừa thông suốt, Quý Quân thấy nàng mặt ủ mày ê liền nói: “Phương tú tài đã từng tham gia thi Hương, ca đã hỏi thăm hắn qua rồi, muội cũng đừng sốt ruột.”
Đàn ông bao giờ cũng tuỳ tiện, thậm chí bừa bãi, Hà Hoa cũng không dám để cho một mình hắn qua quýt chuẩn bị hành lý. Còn nữa, lúc trước nhà Phương tú tài nghèo, sau đó không có thi đậu, không chừng cũng là bởi vì chuẩn bị không đầy đủ mà làm hại đến cuộc thi. Hà Hoa cũng từng gặp qua không ít những tình huống xảy ra trong cuộc thi như không có cục gôm, thiếu lọ mực, ngòi bút bị nghẹt ngoài ý muốn. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn muốn Quý Quân mời một người đã từng tham gia thi Hương đến nhà làm khách.
Ngày này Tiểu Xảo lại đột nhiên nâng cao bụng bự cầm ít thứ tới đây.
Không hổ là đi theo Hà Hoa lâu như vậy, biết nàng lúc này đang phiền cái gì. Tiểu Xảo đã hỏi Phương tú tài rõ ràng tất cả những thứ cần thiết, xách hai tờ giấy, phía trên chằng chịt chi chít viết đầy đồ cần chuẩn bị, từ quan trọng nhất như văn phòng tứ bảo đến những thứ tầm thường như giấy nháp khăn tay, từ lớn nhất như chăn bông đệm giường đến nhỏ nhất như bạc, ăn, mặc, dùng. . . . . . Toàn bộ đều được viết lên, thậm chí ngay cả trong trường thi hạng người gì cần đút lót, bao nhiêu kỷ xảo đút lót đều có.
Tiểu Xảo thở dài nói: “Vị kia nhà em, lúc trước huynh ấy không có tiền, cũng chưa từng nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, đần độn u mê liền thi xong rồi. Đây là em bảo huynh ấy viết xuống hết những điều đã nghe qua và nhìn thấy, hẳn là không thiếu cái gì. Đến lúc đó mang nhiều bạc một chút cũng sẽ không sai biệt lắm.”
Hà Hoa cẩn thận thu lại hai trang giấy kia, cảm ơn một tiếng, sai người ta đỡ Tiểu Xảo, đấm vai đấm chân cho nàng, bản thân cũng không dừng càu nhàu: “Ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng cũng có thể cho người chuyển lời tới đây không được sao. Bây giờ thân thể ngươi nặng như vậy, thế nào còn có thể ra ngoài chạy loạn?”
Tiểu Xảo hơi duỗi duỗi chân có chút phù: “Không có dễ hỏng như vậy, ở nhà em còn làm việc đấy. Đến nơi này của tiểu thư ngược lại có thể hưởng phúc.”
Hà Hoa cau mày: “Cái này không thể được! Trong nhà có chuyện gì, ngươi vẫn nên mua nha đầu làm đi. Chẳng lẽ bây giờ công công bà bà ngươi còn mặt nặng mặt nhẹ với ngươi?”
Tiểu Xảo lắc đầu: “Nhà chúng em như vậy, làm sao mà mua nha hoàn được? Nhiều thêm một người ngược lại còn phải tốn thêm nhiều lương thực. Bây giờ công công bà bà đối với em tốt vô cùng, việc nặng một chút đều không cho em làm rồi.”
Hà Hoa há miệng còn muốn nói cái gì, Tiểu Xảo lại vội vàng nói tiếp: “Không phải ở trước mặt tiểu thư khóc than. Một năm này trôi qua trong cửa hàng buôn bán cũng khá chút, đã có chút lợi nhuận rồi. Nhưng tiểu thư cũng biết tính tình của huynh ấy, ngày trước bằng hữu của huynh ấy đi đến cửa hàng đả thu phong (ý nói vờ vịt mua không trả tiền), em nói mấy lần, về sau tốt một chút. Mấy ngày trước lại có người tìm huynh ấy, nói là trong nhà đột nhiên bị biến cố, sợ năm nay không có cách nào xoay sở ra bạc đi tham gia thi Hương. Huynh ấy lấy toàn bộ bạc tự mình để dành không nói, còn lấy đồ trong cửa hàng đi ra ngoài cầm đổi tiền, đều đưa cho người kia! Em thật sự tức giận đến. . . . . .”
Hà Hoa nhìn dáng vẻ thở phì phò của Tiểu Xảo, khuyên lơn: “Nếu trước kia hắn chịu nghe ngươi khuyên, đã nói lên vẫn coi trọng ngươi. Còn như bây giờ chuyện của người này, chỉ sợ là bởi vì hắn nhớ tới lúc trước bản thân mình đã từng trải qua khốn cùng, vì vậy đồng cảm, lúc này mới dốc toàn lực giúp người. Nếu người nọ cuối cùng có thể đậu, hẳn là không đến nổi để các ngươi thua thiệt số bạc kia, ngộ nhỡ không đậu, cũng xem như trong lòng hắn không để lại một đoạn tiếc nuối. Không chừng từ đó thật sự hoàn toàn nghĩ thông suốt ra đó?”
Tiểu Xảo thở dài: “Em biết huynh ấy sĩ diện, nói một chút huynh ấy có thể nghe vào, ở trước mặt bằng hữu phải có chút mặt mũi, em cũng thấy đủ, chung quy cũng không thể nói quá nhiều. Thế nhưng sau chuyện người đó, người đến tìm huynh ấy lại bắt đầu nhiều hơn, coi như không đề cập tới bạc, cũng muốn ‘ nợ ’ nghiên mực uống chút rượu và thức ăn mới đi. Lúc trước tiểu thư thương em, dù về mặt đồ cưới cũng làm nở mày nở mặt, lúc này chúng em mà mua nha đầu nữa, chỉ sợ liền giống như nhà tiểu thư năm đó, có người dụ dỗ huynh ấy nạp tiểu thiếp rồi !”
Hà Hoa cùng Tiểu Thư Tiểu Oản bên cạnh đều cười lên, Hà Hoa suy tính một lát nói: “Thường ngày ở nhà công công bà bà ngươi cũng không ăn thịt cá hả?”
Tiểu Xảo lắc đầu: “Bọn họ đều là người tiết kiệm, mỗi ngày đều ăn chay, rất ít thấy thức ăn mặn. Nhưng hiện tại nếu em muốn ăn cái gì, bọn họ vẫn không dám nói không.”
Hà Hoa liền cười nói: “Mặc dù Phương tú tài có lòng, nhưng không chịu nổi kẻ khác da mặt dày. Những thứ kia đều là kẻ sĩ diện lại muốn chiếm món lợi nhỏ, ngươi đã nói mấy ngày nay đều có người tới nơi đó, tạm thời ta cho ngươi một phương pháp, linh hay không linh bữa khác bàn tiếp.”
Tiểu Xảo mừng rỡ, bốn người nói nhỏ một hồi, cuối cùng Tiểu Xảo cười nói: “Vẫn là tiểu thư có biện pháp, có thể dùng như vậy.”
Hà Hoa liền phân phó phòng bếp dùng chút rau héo và già, làm ba món thức ăn chay, dùng chén đĩa cũ kỹ phai màu để đựng, ngay cả hai chén cơm cũng là gạo chưa xay kỹ, lấy cái hộp đựng thức ăn hơi cũ bỏ tất cả vào, ở ngăn phía dưới cho vào chút điểm tâm tinh xảo. Bảo Tiểu Xảo tháo hết đồ trang sức lẻ tẻ ở trên người xuống gói lại bỏ vào trong ngực, sai người khiêng kiệu đưa nàng đi.
Đến chỗ ngoặc cách cửa hàng của Phương tú tài khoảng chừng trăm bước, Tiểu Xảo xuống kiệu, từng bước từng bước tập tễnh đi tới. Thời gian vừa vặn gần giữa trưa không sai biệt lắm, Phương tú tài ở trong cửa hàng thấy thê tử nâng cao bụng bự đến, vội vàng đứng dậy đỡ nàng ngồi xuống.
Trong cửa hàng còn có ba bốn người, trong đó hai tú tài có quen biết, cuống quít chắp tay thi lễ gọi tẩu tử, mắt nhìn thấy hộp đựng thức ăn cười nói: “Phương huynh mới nói muốn mời chúng ta đi quán ăn, tẩu tử đưa cái này tới đây, thật đúng là tâm ý tương thông.”
Tiểu Xảo ấp úng cúi đầu không nói lời nào, Phương tú tài chỉ nói da mặt nàng mỏng, liền đỡ nàng đến bên trong ngồi xuống, tự mình mở hộp đựng thức ăn ra, nhìn mấy đĩa thức ăn thê thê thảm thảm, sắc mặt liền cứng ngắc. Lúc này Tiểu Xảo mới u oán nói: “Thiếp vô năng, quản gia vô phương, ở nhà nhìn công công bà bà mỗi ngày ăn những thứ gạo chưa xay kỹ và đồ ăn chay này, trong lòng khó chịu, đành phải lấy ra ăn cùng với quan nhân (vợ gọi chồng). . . . . .”
Hai tú tài kia định ghé đầu nhìn thức ăn trong hộp đựng thức ăn lại nghe thấy lời nói của Tiểu Xảo, trên mặt cũng không nhịn được. Có chút lanh trí, cầm tranh chữ trong tay vừa nhanh chóng đi về phía cửa vừa nói: “Phương huynh, tẩu tử đã đến như vậy rồi, ta sẽ không làm phiền. Hôm nay vội ra ngoài, quên mang túi tiền, buổi chiều sẽ đưa bạc tới đây cho huynh.”
Đây là kỹ xảo bọn hắn thường dùng, hôm nay nói không mang túi tiền, ngày mai nói bạc không đủ, sau đó không tới nữa, tiếp qua mười ngày nửa tháng lúc gặp phải, liền làm bộ như quên mất. Năm lần có ít nhất hai ba lần như thế này, hơn nữa, cố tình chính là đồ có giá trị bọn họ sẽ quên, đồ bình thường không đáng giá thì thỉnh thoảng có thể nhớ được.
Phương tú tài ăn qua không ít đành phải ngậm bồ hòn, lúc Tiểu Xảo cằn nhằn cũng hiểu sơ sơ ý định của bọn họ. Cha nương cần kiệm hắn đều biết, nhìn thấy những thức ăn này cũng không có lòng sinh nghi, ngược lại bản thân đối với những bằng hữu đó sinh ra thất vọng.
Nhưng mà vừa nghĩ lại, mấy tú tài kia cũng đã tới cửa. Đang muốn mở miệng gọi hắn, cửa cửa hàng đã bị ngăn chận lại.
Đưa Tiểu Xảo tới chính là nhi tử của Vượng Tài thẩm tên là Lý Đại Lang, năng lực võ mồm của hắn cùng nương của mình một dạng. Vào lúc này Lý Đại Lang làm theo kế, cũng giả dạng làm khách quen ngăn ở cửa lớn tiếng nói: “Phương lão bản ở đây cùng phụ mẫu thê nhi của hắn đều ăn rau thối nát, các ngươi những người này ngày xưa đều là bằng hữu đồng môn ăn mặc đoan đoan chánh chánh thế kia mà còn muốn thiếu nợ bạc của hắn? Còn không biết xấu hổ muốn Phương lão bản lấy đồ nhà mình đi cầm mời các ngươi uống rượu à? Ta nghĩ người đọc sách không ăn của bố thí, không vì năm đấu gạo mà khom lưng. Nếu như thật sự có khí tiết ngạo cốt, không bằng học Phương lão bản buông tha thể diện của người đọc sách tìm nghề nghiệp nuôi sống mình. Chứ không phải không biết xấu hổ tới nơi này lừa bịp, thật là thẹn chết Khổng Thánh Nhân rồi !”
Trên đường cũng có một vài người đi qua đi lại, trong cửa hàng vốn cũng có khách hàng khác, nghe được lời này, không khỏi khinh thường ồ ồ cười vang. Hai người kia là tham món lợi nhỏ, nhưng chưa bao giờ có người hạ bệ bọn họ như vậy, dù là chính bản thân Phương tú tài, cũng tao nhã lễ độ với bọn họ.
Hôm nay bị Lý Đại Lang mỉa mai như vậy, trên mặt không khỏi biến đổi trắng xanh, đỏ tím một trận, một người khác trong đó mặc đồ trắng liền cứng cổ nói: “Chúng ta cũng chỉ là nhất thời quên mang theo bạc, lại sợ người khác mua tranh chữ mình thích mất, thế này mới nghĩ tới lấy đồ về trước, sau đó đưa tiền tới đây. Với giao tình giữa Phương lão bản cùng chúng ta, chút tiện nghi này chẳng lẽ không thể cho sao? Huống chi Thánh Nhân cũng có nói, bằng hữu có thông tài chi nghĩa (giàu có thông qua bạn bè). . . . . .”
Lý Đại Lang cười nhạo một tiếng: “Bằng hữu có thông tài chi nghĩa, tại sao lại không thấy các ngươi thông cho Phương lão bản vậy? Thích tranh chữ này, thì bảo Phương lão bản cất vào, chờ các ngươi cầm bạc tới thì lấy tranh chữ về cũng không phải giống nhau sao? Nếu không nữa thì, ta nhìn chất lượng quần áo trên người các ngươi cũng không kém, thế chấp ở đây rồi lấy tranh chữ thôi.”
Lý Đại Lang vừa nói vừa sờ thắt lưng của hắn, người nọ vội vàng né tránh, lôi lôi kéo kéo một hồi không nghĩ tới cái hà bao bên trong rơi xuống đất, vừa vặn một nén bạc từ bên trong lăn ra ngoài.
“Hà bao của ta rớt!” Lý Đại Lang a ối một tiếng đi tới lượm hà bao, người nọ càng thêm lanh tay lẹ mắt, ngồi chồm hổm trên đất nắm chặt hà bao, ngước đầu kêu to: “Đây là của ta! Của ta!”
“Không phải ngươi không mang hà bao sao? Không phải không có bạc sao? Nhiều người nghe rõ ràng như thế, giữa ban ngày ban mặt, chẳng lẽ ngươi còn muốn cướp bạc của ta hay sao?”
Lý Đại Lang làm bộ muốn đánh người, tú tài kia hoảng sợ đến nỗi vừa lăn vừa bò tránh về phía sau, đụng thẳng vào chân bàn một cái thật mạnh, cái trán lập tức u lên một cục. Cái khay để trên bàn cũng bật lên, rau cải héo và nước canh cũng bắn đầy trên mặt cùng quần áo hắn, ngay lập tức quần áo trắng phiêu phiêu của hắn liền dính đầy màu xanh, dưới lỗ mũi còn treo hai cọng rau xanh.
Tú Tài nọ chật vật không chịu nổi, mắt nhìn thấy đồng bọn thừa dịp lộn xộn định chuồng đi, vội từ trong đám người nhào qua nắm lấy vạt áo hắn: “Ta không có lấy đồ! Là hắn lấy, là hắn!”
Người nọ mắt thấy sắp có thể lấy đồ đi ra ngoài, bị lôi kéo, nhất thời không đi được. Thậm chí có người vây xem nhiệt tâm cuộn tay áo lên nói muốn bắt hắn đưa đi huyện nha. Hai người này vô cùng sĩ diện, vừa nghe phải gặp quan, hoảng sợ để đồ xuống, còn khai cái người đang kéo chân sau của hắn từng ở chỗ Phương tú tài chiếm tiện nghi ra sao.
Vị kia cũng không kém cõi, quệt lau lá rau trên mặt, một năm một mười thêm mắm dặm muối kể ra hết những chuyện xấu của người nọ, còn chỉ ra trên người hắn còn có một ngọc bội thượng hạng.
Hai người chó cắn chó, lông mao đều kể hết ra, lần này, Phương tú tài dưới sự thôi thúc của mọi người liền thu nén bạc và ngọc bội vào tay.
Từ đó đám bằng hữu của Phương tú tài cũng không dám đến nhờ hắn “Thông tài” nữa.
Lại nói Phương tú tài muốn trịnh trọng cảm tạ Lý Đại Lang đã trượng nghĩa tương trợ, Lý Đại Lang chùi chùi mồ hôi trên trán nói: “Vẫn là Xưng Đà ca nói rất có lý, đối phó với tiểu nhân thì phải dùng biện pháp tiểu nhân. Đáng tiếc hôm nay hắn có chuyện không tới, bằng không nhất định có thể đòi lại nhiều hơn.”
Phương tú tài nghe lời này, lại thấy Tiểu Xảo lấy điểm tâm tinh xảo từ trong hộp đựng thức ăn ra, thế mới biết, đây tất cả đều là chủ ý của Tiểu Xảo. Đại Cữu Tử kia của hắn cũng không phải là có chuyện không thể tới, mà bởi vì cha nương và bằng hữu của mình ghét bỏ hắn làm hạ nhân cho người khác, vì giữ thể diện cho mình, hắn mới không có ra mặt.
Phương tú tài nghĩ tới đây, không khỏi lại thêm mấy phần hối hận, về sau cũng càng ngày càng coi trọng Tiểu Xảo hơn.
Hà Hoa biết Tiểu Xảo “Tu được chính quả” , trong lòng cũng mừng thay cho nàng. Căn cứ theo danh sách nàng cho, chuẩn bị cho Quý Quân một rương hành lý thật lớn. Trước khi đi, còn đặc biệt dặn dò hắn lúc đi thi không cần khăng khăng khí phách thư sinh, đụng phải khảo quan (giám khảo) nhìn không vừa mắt cũng phải chuẩn bị bạc, phải ăn ngon, mặc ấm, ngủ ngon, ở trên đường phải cẩn thận, bạc tách ra cất kỹ. . . . . .
Quý Quân cười hì hì đều đáp được, dẫn theo Xưng Đà cùng Lý Đại Lang, A Tề ý chí chiến đấu sục sôi cùng Từ đại thiếu tinh thần uể oải lên đường.
Từ đại thiếu bởi vì bằng mặt không bằng lòng sau khi bị cha hắn - Từ Nhị gia phát hiện, Từ Nhị gia giận dữ, uy hiếp nói này lần chỉ cho hắn năm mươi lượng bạc để đi thi, thi không đậu liền đánh gãy chân hắn. Từ đại thiếu hết cách rồi, dưới sự giám sát của người nhà, treo tóc lên xà nhà, lấy kim đâm bắp đùi, bộc phát sức lực cõng mấy ngày sách, hốc mắt đều thâm hết luôn rồi.
Sau khi thi xong trở về, Quý Quân có chút lo được lo mất, làm người cả nhà tâm thần thấp thỏm theo đợi tin tức, rốt cuộc cũng có tin tới nói, Quý Quân đậu được một vị trí gần cuối. Nhưng cũng làm cho hắn vui sướng đến phát rồ rồi, Quý Đồng càng không ngừng bái lạy bài vị tổ tông.
Đồng thời lấy được tin tức tốt còn có A Tề cùng Từ đại thiếu. A Tề cầm cờ đi đầu, Từ đại thiếu gặp chuyện thì lại ôm chân phật nên thuận lợi leo lên, thứ hạng còn đứng trước Quý Quân! Nghe nói lúc Từ Nhị gia nhận được tin tức đang ở bờ hồ, kích động rơi thẳng vào trong nước, sau khi được người cứu lên nằm ở trên giường ba ngày đều là vừa khóc vừa cười.