Lâm Dương vốn đã
suy nghĩ xong, đang định mở miệng trả lời, lại thấy Tôn Đông Mặc quay
đầu lại, hắn lẩm bẩm lại nói ra một câu: “Anh nói xem, Trương Thiến đang nghĩ gì đây.”
Nói xong Tôn Đông Mặc lại bắt đầu nhìn chằm chằm Lâm Dương.
Lâm Dương nhìn người anh em mình, khóe miệng co quắp: Cậu chọc anh đúng không, cậu vốn không cần người khác trả lời.
Nhưng Tôn Đông Mặc vẫn không dời đi tầm mắt của hắn, giống như thật sự hi vọng lấy được đáp án từ Lâm Dương.
Bất đắc dĩ, Lâm Dương buông tay ra: “Người anh em, cậu không biết thì làm sao anh biết.”
“…”
“Chớ nhìn anh như vậy, anh sẽ không khuất phục .”
“…”
“Anh em, anh thật sự không biết mà, anh cũng đâu phải là nữ giới.”
“…”
“Được rồi được rồi, anh phục cậu rồi, anh giúp cậu hỏi thăm một chút, được chưa?”
Lâm Dương nói xong xoay người muốn đi, lúc này lại nghe thấy phía sau
truyền đến giọng nói Tôn Đông Mặc: “Cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ lưu lại đồ vật gì không hữu ích…”
Lâm Dương ngừng bước chân.
“Nói thí dụ như cái gì mà Lamborghini kia.”
Lâm Dương xoay người: “Cậu lợi hại!” Nói xong, anh gia tăng lực độ dưới chân, xoải bước lớn chạy bộ ra khỏi phòng bệnh.
Lâm Dương dựa vào tường ở ngoài cửa, thở ra một hơi thật sâu, cái này gọi là chuyện gì đây.
Anh hung hăng trợn mắt nhìn biển số phòng, vốn là chỉ nói cho có mà thôi,
hiện tại Tôn Đông Mặc dùng ‘Tiểu Lan’ tới uy hiếp anh, chuyện này anh
muốn không làm cũng không được rồi. Nghĩ như vậy, anh lại trợn mắt
nhìn cửa chính phòng bệnh số 109.
Rốt cuộc như thế nào mới có
thể biết Trương Thiến nghĩ gì đây, ừ, tâm tư của nữ giới chỉ có nữ giới
mới biết, nghĩ đến đồng học ban đầu anh cố ý phân cô đến cùng một trong
túc xá. Anh nâng khóe miệng, hẳn là cô gái Lữ Nhất Y biết ít nhiều đây,
nghĩ như vậy, Lâm Dương xoay người rời đi.
Trương Thiến không
nghĩ tới, bởi vì nguyên nhân ở cô, lại tạo cơ hội cho Lữ Nhất Y, khiến
con đường theo đuổi bạn trai của cô ấy thuận lợi hơn rất nhiều.
Chưa cho Tôn Đông Mặc quá nhiều thời gian phản ứng, mấy ngày sau Trương Thiến xin bệnh viện cho nghỉ.
Thực tế bệnh viện tư nhân này là sản nghiệp của công ty nhà Lâm Dương, Lâm
Dương là một phú nhị đại có bản lĩnh. Trẻ tuổi đã bắt đầu quản lý một
vài sản nghiệp trong gia tộc, cái bệnh viện này là anh đặc biệt vì Tôn
Đông Mặc mà lấy từ tay ba Tôn.
Mặc dù Trương Thiến không biết
điều này, nhưng cái này cũng không làm trở ngại cô biết phía trên mình
có người, một ngày nghỉ nho nhỏ dĩ nhiên rất nhanh được phê chuẩn, ngay
tiếp đó Tôn Đông Mặc cũng biết tin tức này.
Buổi tối, Trương
Thiến làm xong thức ăn, bưng tới đặt ở bên người Tôn Đông Mặc, kể từ khi biết vết thương Tôn Đông Mặc đã tốt lên nhiều, Trương Thiến không đút
Tôn Đông Mặc ăn cơm nữa.
Thật ra bệnh chứng Tôn Đông Mặc mặc dù
không hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng ít nhất coi như tốt hơn phân nửa, ngoại
trừ tứ chi thỉnh thoảng còn run rẩy co giật, nhưng tình huống này bây
giờ cũng khá hơn trước.
Tay hắn cầm chiếc đũa coi như ổn định,
nhưng chiếc đũa đặt ở trên món ăn lại chậm chạp không hề cử động, Trương Thiến kỳ quái nhìn hắn, không biết vị đại gia này bị làm sao.
“Em phải đi ư?” Tôn Đông Mặc buông đũa xuống, nhìn về phía Trương Thiến, kể từ khi hắn cầu hôn, hắn biết cô được tự nhiên, hắn nghĩ qua một thời
gian ngắn sẽ tốt, bình thường Trương Thiến đều là kiểu tính tình này,
con gái mà, có quyền được đùa giỡn.
Nhưng hắn không nghĩ đến, cô sẽ xin nghỉ lúc này để rời đi, rời khỏi hắn. Kết hôn với hắn, thật sự khó tiếp thụ như vậy sao.
Tôn Đông Mặc khó có khi thương cảm, Trương Thiến có phải đã thật sự thất
vọng đối với hắn hay không, phải chăng không bao giờ cô nguyện ý nhìn
đến hắn nữa, nghĩ tới đây, trái tim Tôn Đông Mặc bắt đầu đau, âm ỉ lan
tràn.
Tôn Đông Mặc nhìn sâu vào mắt Trương Thiến, nồng đậm khó
hiểu và thương cảm, nhìn Trương Thiến kỳ quái, cô không biết mình làm
chuyện gì khiến cảm xúc Tôn Đông Mặc thay đổi lớn như vậy.
Nhưng cô vẫn trả lời vấn đề Tôn Đông Mặc: “Ừ, em muốn về nhà.”
Trương Thiến trả lời rất khẳng định, bởi vì chị Tú Tú sắp sinh, tuy nói còn
thời gian chừng một tháng nữa, chỉ là ai cũng không thể dự đoán chính
xác sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, dù sao kiếp trước, cô cháu gái
nhỏ một tuần sau sẽ ra đời.
Tuy nói cô trở về không nhất định sẽ hữu dụng, nhưng Trương Thiến vẫn suy nghĩ muốn trở về một chuyến, dầu
gì mình có thể an tâm, nếu như đủ tháng sinh tự nhiên thì càng tốt hơn,
không phải sao.
Tôn Đông Mặc cũng không biết lý do này, hắn chỉ biết Trương Thiến xin nghỉ, cô muốn rời khỏi đây!
Hắn nhíu mày, nhìn Trương Thiến, lại hỏi một lần: “Nhất định phải rời anh sao.”
“Dĩ nhiên.” Trương Thiến không chút nghĩ ngợi trả lời, đây là khẳng định
nha, bệnh Tôn Đông Mặc còn không hoàn toàn tốt lên, chắc chắn bệnh viện
sẽ không để hắn rời đi, cho nên, mình về nhà Tôn Đông Mặc không thể nào
đi theo.
Trương Thiến nghĩ như vậy, trong đôi mắt hiện dòng chữ ‘điều này còn cần hỏi sao’.
Hai tay Tôn Đông Mặc đặt ở trên đệm nắm lại thật chặt, gân xanh lộ ra, theo ý hắn, đây là lời ngụ ý Trương Thiến chuẩn bị rời khỏi hắn.
Từ
từ, hắn buông tay ra, xốc chăn đi xuống giường, lúc này thân thể hắn đã
tốt hơn phân nửa, dĩ nhiên có thể xuống đất đi lại, nằm ở trên giường
chỉ vì muốn lấy được sự chăm sóc của Trương Thiến, để cô thương tiếc
thôi.
Hiện tại, Trương Thiến như đã tính toán rời khỏi mình, làm những động tác nhỏ này còn có công dụng gì đâu.
Mặc dù Trương Thiến biết bệnh của hắn đã thật ra thì không có gì đáng ngại, nhưng theo thói quen còn lo lắng, vừa định tiến lên đỡ, Tôn Đông Mặc
lại dùng tốc độ rất nhanh tiến tới, lại gần Trương Thiến.
Lúc
này Trương Thiến mới chú ý tới Tôn Đông Mặc biểu lộ gì đó không đúng,
khí thế cũng khiến người ta sợ hãi, theo Tôn Đông Mặc tiến tới càng gần, Trương Thiến càng một mực lui về phía sau, cô chưa kịp nói gì, Tôn Đông Mặc đã dồn cô đến góc tường.
Lúc này lưng Trương Thiến đã dựa
vào trên tường, mắt trợn trừng nhìn Tôn Đông Mặc, Tôn Đông Mặc vẻ mặt
không chút thay đổi, hắn chống một tay lên vách tường, cúi đầu nhìn
Trương Thiến, vì nguyên nhân chiều cao, lúc này Tôn Đông Mặc hơi cúi đầu đưa mắt nhìn xuống Trương Thiến.
Hai người cự ly gần như vậy,
Tôn Đông Mặc hô hấp nhẹ nhàng phả vào khuôn mặt Trương Thiến, Trương
Thiến nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác tim mình đang đập rất nhanh, làn
da giống như đang thiêu đốt.
Tôn Đông Mặc bá đạo như vậy, số lần Trương Thiến nhìn thấy cũng không nhiều, nhưng mỗi một lần cảm nhận
được loại khí thế này, Trương Thiến điều cảm thấy hít thở không thông.
“Em nói, em phải rời đi.” Tôn Đông Mặc mỉm cười nói ra những lời này, hắn
đưa ra một tay khác từ trên xuống dưới nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt của
Trương Thiến.
Trương Thiến cảm thấy nhất định là Tôn Đông Mặc
hiểu lầm, nhưng cô vừa định nói, tay Tôn Đông Mặc đã di chuyển đến khóe
miệng Trương Thiến.
“Hư~ không cần nói.” Tôn Đông Mặc vừa nói
chuyện, khuôn mặt nở một nụ cười dịu dàng. Nhìn Trương Thiến càng sợ
hơn, đây rốt cuộc là thế nào, sao sự tình lại biến thành dạng này?!
Trương Thiến dựa vào tường, thân thể run rẩy, Tôn Đông Mặc như vậy thật là
đáng sợ, sao lại biến thành như vậy, phải hay không, nguyên nhân ở đâu,
nguyên nhân ở nơi nào chứ?!
Tay Tôn Đông Mặc đã dời đến trên cằm Trương Thiến, hắn đưa ngón trỏ ra hơi cọ xát làn da tựa tơ lụa, có chút hưởng thụ lại gần hôn một cái.