Cuộc Sống Đơn Gỉản

Chương 64: Chương 64




Edit: Huong August

Cả đêm liều chết triền miên, ngày hôm sau, tỉnh lại nhìn thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ, bóng ma trong lòng cũng vì thế mà biến mất không còn dấu vết, một lần nữa, Trương Thiến kích động muốn cắn chết Tôn Đông Mặc.

Trương Thiến đỡ thắt lưng, trong lòng chửi bới một trận, nhưng cái tên đầu sỏ Tôn Đông Mặc lại không có ở đây.

Liếc mắt nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi, biệt thự to như vậy lại không một bóng người, không gian quá mức yên tĩnh, Trương Thiến ngắm nhìn bốn phía, cảm thấy không được thoải mái. Hôm qua không mang điện thoại di động, bây giờ chẳng liên lạc được với ai, trở lại phòng ngủ cũng không thay áo ngủ, trực tiếp vùi mình trong chăn lẳng lặng xuất thần.

Dường như cảm thấy có gì đó không đúng, Trương Thiến xê dịch gối đầu lại phát hiện bên gối có một mảnh giấy nhỏ, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, lập tức mở ra xem.

Anh đưa ba mẹ về nhà trước, đồ ăn anh đã làm xong, để trong tủ lạnh, hâm nóng lại là có thể ăn. Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về, yêu em – Tôn Đông Mặc.

Trương Thiến nắm tờ giấy trước ngực, miệng nở nụ cười, bỗng nhiên tâm tình tốt hẳn lên, lăn lộn trên giường một lát rồi lập tức đứng dậy, rửa mặt, mở tủ chọn một bộ váy thoải mái màu đen mặc vào.

Thu thập xong xuôi, Trương Thiến xuống lầu ăn bữa sáng tình yêu của Tôn Đông Mặc, cười ngọt ngào.

Ăn cơm xong đã là 11 giờ, Trương Thiến nhìn sắc trời bên ngoài, vén ống tay áo lên đi tới phòng bếp, cô vừa từ tốn vừa lưu loát rửa rau nấu ăn, ở trong phòng bếp vội tới vội đi, như con bướm nhẹ nhàng bay múa.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh trong suốt hắt lên người cô một tầng sáng nhàn nhạt, chim nhỏ bên ngoài cửa sổ ríu rít hót ca, nhưng âm thanh trong vắt kia lại không truyền vào được trong tai người đẹp. Huong August

12 giờ, không ai trở lại.

13 giờ, Trương Thiến đứng ngồi không yên, món ăn cũng đã nguội.

14 giờ, Trương Thiến phụng phịu cất thức ăn chưa hề động đũa vào tủ lạnh.

Lúc 12 giờ, Trương Thiến đã thử gọi điện thoại cho Tôn Đông Mặc và ba mẹ, nhưng dây điện thoại trong biệt thự bị đứt.

Trương Thiến ngồi trong biệt thự không có được bất kỳ tin tức gì, hôm nay vốn cô có chút nghi thần sợ quỷ, gặp chuyện này, đương nhiên sẽ nghĩ ngợi lung tung, cuối cùng cũng đứng ngồi không yên, đóng cửa lớn của biệt thự lại, Trương Thiến thả bộ trên con đường trống trải, nhìn bầu trời xanh biếc kia, không hiểu vì sao thân thể bỗng dưng cảm thấy hơi lạnh.

Kiếp trước, cô chết vào buổi sáng hôm nay, hiện tại, chắc chắn không có chuyện gì đâu.

Nghĩ như vậy, Trương Thiến cất bước đi về phía trước.

Tôn Đông Mặc đưa cho Trương Thiến một chiếc xe cùng chìa khóa, cô cầm chìa khóa đi xuống gara, khó nhọc lái xe ra ngoài. Dọc đường đi Trương Thiến cẩn thận giữ tay lái, lần này không có Tôn Đông Mặc ở bên cạnh, tất cả phải thật cẩn thận.

Cẩn thận lái xe đến dưới nhà ba mẹ, Trương Thiến gõ cửa hồi lâu, cũng không thấy có người ra mở cửa, mặc dù gấp, nhưng Trương Thiến cũng không đánh mất lý trí.

Cô lại gõ cửa nhà hàng xóm muốn mượn điện thoại dùng một chút, nhấn số điện thoại đã sớm thuộc lòng, âm thanh kết nối vang lên, bóp chặt tim Trương Thiến.

“Đô…” điện thoại bị cắt, Trương Thiến ngây người, mẹ nó, anh chàng này lại dám ngắt điện thoại của cô.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Trương Thiến cảm thấy yên tâm hơn, cúp điện thoại có nghĩa là người đối diện không có chuyện gì.

Bác hàng xóm nhìn dáng vẻ nóng nảy lo lắng của Trương Thiến, hỏi cô: “Thiến Thiến, con không sao chứ, có chuyện gì mà gấp như vậy, không phải hôm qua các con đi chơi sao?”

Trương Thiến mỉm cười với bác gái: “Vâng, vốn là mọi người phải về nhà rồi, nhưng đến bây giờ còn chưa có trở lại, con cảm thấy lo lắng.”

Bác gái bừng tỉnh hiểu ra gật đầu: “Vậy con nhanh gọi điện thoại đi. Còn đứng thất thần ở đó làm gì.”

Trương Thiến gật đầu, dời lực chú ý lên trên điện thoại, nhấn số, cô đang chờ đối phương nhận điện, đây là lần thứ ba, Tôn Đông Mặc đã cúp máy hai lần, lần này chắc sẽ nhận máy thôi. Huong August

“A lô, xin chào, tôi là Tôn Đông Mặc.”

“Đông Mặc, anh đang ở đâu?” Trương Thiến vội vàng hỏi.

“Ơ kìa? Thiến Thiến, sao lại là em?” Giọng nói Tôn Đông Mặc rõ ràng hiện vẻ nghi vấn “Đây là điện thoại nhà ai?”

“Khoan nhắc tới chuyện này, bây giờ anh đang ở đâu, ba mẹ đâu?” Trương Thiến gấp gáp hỏi.

“À, ba mẹ đang ở trung tâm thương mại.” Tôn Đông Mặc mỉm cười ở đầu kia điện thoại: “Bọn họ nhất định phải mua cho chúng ta vài món đồ, nói là nhất định phải sử dụng trong tuần trăng mật, hơn nữa, chị gái, anh rể cũng nói là phải mua vài món đồ cho cháu, con bé lớn nhanh quá.”

“Vậy sao.” Trương Thiến thở phào nhẹ nhõm, biết bọn họ không xảy ra chuyện gì, cô cũng có tâm tư trêu ghẹo Tôn Đông Mặc, cô mỉm cười nói: “Thế nào, anh cũng muốn một?”

“A, xem ra anh cần phải thật cố gắng rồi.”

“Anh nói bừa cái gì vậy.” Trương Thiến đỏ mặt nhìn bác gái đang vểnh tai bên cạnh. Cô che ống nói, sau đó lại phản ứng kịp, mình phải che ống nghe. (*Editor: Điện thoại bàn.)

“Tốt lắm, em cũng không nói nhiều nữa, mọi người phải nhanh chóng trở lại đó.” Dứt lời, cũng không chờ Tôn Đông Mặc đáp lời bèn ngắt điện thoại.

Nói cám ơn với bác gái, Trương Thiến đi ra cửa, nhẹ nhàng thở ra một hơi, ai, cử chỉ có phần điên rồ quá rồi, dù kiếp trước cô chết đi, nhưng thời gian đã qua lâu như thế, dù có hoang đường thế nào, tai họa của cô cũng không thể giáng lên người nhà được.

Trương Thiến liếc nhìn chung quanh, hiện tại chung cư rất an tĩnh, trên quảng trường nơi xa truyền đến tiếng nói của trẻ con, khiến Trương Thiến hơi động lòng, liếc mắt nhìn xa xa, Trương Thiến xoay người đi tới, tính đến nhà bà nội thăm cháu gái nhỏ một chút.

Nhà bà nội không xa, chỉ cách 3 tòa nhà, Trương Thiến nhảy nhót như đứa bé chạy tới nhà bà.

Tâm tình buông lỏng, hành động tự nhiên cũng biến thành ngây thơ, dù sao chỉ mới vừa tốt nghiệp đại học, còn chưa kịp lăn lộn ngoài xã hội, trong lòng không có nhiều phiền não.

Trương Thiến chỉ cần nghĩ đến đứa bé mềm mại đáng yêu, tâm cũng mềm theo, thực ra cô rất nguyện ý bị tôn Đông Mặc bao nuôi, cái gì cũng không cần làm, mỗi ngày đều là những ngày nhàn nhã như thần tiên. Huong August

Nhưng nếu cái gì vẫn không làm, trong thời gian ngắn cũng được, thời gian dài, chắc chắn sẽ có chút nhàm chán. Cô thích trẻ con, nói thật Trương Thiến thật sự muốn chăm sóc trẻ con, mấy tháng nay, từ khi cháu gái nhỏ ra đời, nếu không có chuyện gì, cô đều chạy đi thăm cháu gái nhỏ.

Trong lòng nghĩ tới cháu gái nhỏ, Trương Thiến ngâm nga bài hát, tốc độ cực nhanh đi bộ qua các toàn nhà, khi qua một khúc ngoặt, nhà bà nội đã xuất hiện trong tầm mắt Trương Thiến, cô cong khóe môi, lần nữa đẩy nhanh tốc độ…

Không đợi Trương Thiến tiến vào cổng, đã nghe thấy tiếng thét chói ttai truyền đến.

“Cẩn thận!!!”

Trương Thiến nghi ngờ quay đầu lại.

Một chiếc xe hơi màu đen từ đàng xa lái tới, tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mắt, trải qua mấy năm được đá tinh lọc cải tạo, cơ thể Trương Thiến không khỏi thay đổi, lực lượng, tốc độ, nhãn lực cũng trở nên mạnh hơn người thường rất nhiều.

Nhưng ngay cả như vậy, Trương Thiến cũng chỉ tránh sang bên cạnh được một chút, vẫn bị xe đụng vào nửa người.

Thì ra Trương Thiến muốn đi thẳng sang đường, bởi vì chỗ này chỉ có nhà bà nội, nên phải băng qua đường, trong ngắn ngủi mấy giây, vừa rồi còn hoạt bát nhí nhảnh, chớp mắt đã nằm ven đường không biết sống chết, dần dần, chất lỏng màu đỏ chảy dọc theo trán Trương Thiến.

Trước mắt Trương Thiến mơ hồ, đầu cô giờ đây đã chảy đầy máu tươi, cô đưa mắt nhìn chiếc xe hơi màu đen kia biến mất trong tầm mắt, cứ ngơ ngác nhìn mãi.

Vẫn không thể tránh khỏi sao?

Trương Thiến cảm thấy sức lực bản thân đang từ từ biến mất, nháy mắt một cái cũng phải gắng hết sức toàn thân, rốt cuộc cô không chống cự được nữa, mệt mỏi chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Giọng nữ vừa hét to “Cẩn thận” lại vang lên, lần này giọng nói càng trở nên chói tai, cho thấy sự sợ hãi của chủ nhân.

“Giết người, chết người rồi…”

Khi người xung quanh không chú ý, ở giữa trán Trương Thiến, một vệt sáng màu xanh chợt lóe lên rồi biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.