.......
Trong lòng cô luôn có chút vướng mắc nhỏ, lúc anh đau và yếu ớt nhất thì cô lại không thể ở bên, ngẫm lại cứ cảm thấy mình vô dụng, nhất là mỗi lần cô có chuyện gì, Tống Tích đều giải quyết trước cho cô.
“Tống Tích, anh biết đó, suốt ngày ba em cứ cãi nhau với mẹ em, nhưng thật ra ông ấy rất là ỷ lại bà, xa mẹ em thì cơm cũng ăn không vô, lúc bị bệnh lại giống con nít quấn lấy mẹ em, em vẫn luôn vô cùng hâm mộ tình cảm của ba mẹ, nếu có một ngày em kết hôn, em cũng muốn đằm thắm được như ba mẹ.” Lâm Thiền Yên ngồi bên cạnh anh nghiêm túc nói.
Tống Tích nhìn cô hồi lâu, hiểu được đại khái ý của cô, “Em đang trách anh không gọi điện cho em trước phải không? Anh không muốn khiến em lo lắng sợ hãi.”
“Em biết anh rất tốt với em, nhưng em cũng muốn đối xử tốt với anh, nếu lúc anh bị bệnh em cũng không thể ở bên chăm sóc anh, vậy em được tính là bạn gái gì.” Lâm Thiền Yên mím miệng tủi thân nhìn anh.