.......
Tống Tích bay vào chiều ngày hôm sau, sáng sớm đã phải ra sân bay, Lâm Thiền Yên ra ngoài tìm anh từ sớm, đưa lại thẻ ngân hàng anh để ở chỗ cô cho anh, anh vẫn còn thẻ để chi tiêu hằng ngày, đi hai ngày cũng đủ dùng.
“Anh cứ cầm đi, lỡ cần dùng tiền thì sao.” Ý của cô rất rõ, Tống Tích trầm mặc nhận thẻ rồi ôm cô, đồ ngốc này, tiền tiết kiệm của anh đối với một công ty mà nói hoàn toàn như muối bỏ biển, Bàng Hạ cũng không thiếu mười mấy vạn này, đây là hứa hẹn mà anh cho cô.
Lần trước lúc trò chuyện với ba Lâm anh đã nói, một năm sau sẽ kết hôn với Tiểu Yên, giá nhà ở thành phố nhỏ cũng không cao, nhà cũ của gia đình cô anh bị phá dỡ và được bồi thường hai căn hộ khác, sẽ giao nhà vào năm tới, chú đã nói sẽ bán một căn trong đó cho anh, và nới thời hạn thanh toán tiền nhà để anh từ từ trả, tích góp tiền đặt cọc với anh không thành vấn đề.
Kế hoạch tương lai của anh là cho cô một cuộc sống an ổn, nhưng cô bàn giao hết cho anh mà không giữ lại chút nào, Tống Tích cảm thấy cổ họng khô rát đến nỗi không nói nên lời.
Anh đi Bắc Kinh hai ngày. Bên Bàng Hạ chủ yếu là 2 năm nay doanh nghiệp kiểu này mọc lên như nấm, đa số là có chỗ dựa vững chắc, mạnh tay chi tiền quảng cáo, thời gian trước anh ấy cũng chi không ít tiền, sau này vốn xoay vòng không trụ nổi, khách hàng cứ mất dần, số liệu rõ ràng trên giấy, nhà đầu tư cũng có tính toán trong lòng.
Giờ Bàng Hạ dự định bắt đầu với các phương tiện truyền thông để thu hút lượng truy cập. Công ty đã cố gắng giảm bớt chi phí hết mức có thể, giảm hai phần ba biên chế, từ trên xuống dưới cả công ty toàn là nhân viên chăm sóc khách hàng, tình trạng một đầu người nhiều đầu việc.
Bây giờ chức năng mới được phát triển nửa vời, chẳng tiến chẳng lùi, hai người nghiên cứu mất hai hôm bất kể ngày đêm, cuối cùng Tống Tích quyết định bất chấp thiếu sót về mặt kỹ thuật, thế nhưng cũng không thể bỏ mặc gia đình, đành phải chạy qua chạy lại hai đầu, bình thường dùng video call để liên lạc.
Bàng Hạ rao bán căn nhà của mình ở Bắc Kinh, định chống chọi một thời gian, hiện giờ đã dọn hẳn vào công ty ở. Đêm trước ngày Tống Tích đi, hai người mua một đống bia, nhớ lại quãng thời gian trước khi tốt nghiệp, cảm khái những ngày thức đêm cùng nhau làm dự án ở căn phòng nhỏ thuê bên ngoài trường học.
Hứa Tuệ Sam tới đưa đồ ăn khuya cho bọn họ, nhìn hai người kề vai sát cánh mà cứ ngỡ đã qua mấy đời. Dường như trở về thuở ban đầu, Tống Tích và Bàng Hạ lúc thì nô đùa lúc thì thảo luận dự án, Hứa Tuệ Sam nhìn anh không nói gì, đây mới là dáng vẻ Tống Tích nên có, phấn chấn, trổ tài, chứ không phải núp ở một thành phố rất nhỏ làm ông chủ quán đồ nướng gì đó.
Lúc bình minh, Bàng Hạ nằm liệt trên sô pha không nhúc nhích, Tống Tích ngồi trên ghế lướt điện thoại, Hứa Tuệ Sam ngồi đối diện anh, mở miệng hỏi, “Tống Tích, cậu không hối hận sao?”
Tống Tích giống như không nghe thấy vẫn chuyên chú xem điện thoại, lúc cô định nói tiếp, thì thấy anh ngẩng đầu nhìn về phía mình.
“Đã từng hối hận, cho đến năm trước, hiện giờ những gì tớ muốn đều đang ở nhà chờ tớ.” Tống Tích nói.
“Tớ không tin, hai hôm nay nhìn dáng vẻ cùng nhau phấn đấu của cậu và Bàng Hạ, tớ không tin cậu cứ an tâm ở lại nơi nhỏ bé kia, cậu luôn là người xuất sắc nhất, cậu từ bỏ hết hoài bão và khát vọng của cậu sao? Chỉ vì cô ta?” Hứa Tuệ Sam nói một cách kích động, Bàng Hạ nằm trên sô pha xoay người ngủ tiếp.
Tống Tích cười nhạt, “Cậu cho rằng tớ có hoài bão gì? Vĩnh viễn chỉ có số ít nhân tài mới thay đổi được thế giới, còn lại toàn là người bình thường mà thôi, tớ không có lý tưởng cao xa gì, cố gắng đến cuối cùng cũng vì một gia đình nhỏ, tớ không từ bỏ bất cứ thứ gì vì cô ấy, là cô ấy đã cho tớ cuộc sống tớ mong muốn trước.”
Đồng hồ chỉ đến 7 giờ rưỡi, Tống Tích đứng dậy cầm điện thoại ra ngoài, trong khoảnh khắc cửa đóng lại, Hứa Tuệ Sam nghe thấy anh dịu dàng nói, “Bé cưng, nên dậy rồi.”
Giọng điệu như vậy khiến Hứa Tuệ Sam lập tức rơi lệ.
“Chị Tuệ, đã tới lúc ngắm nhìn thế giới bằng đôi mắt khác rồi.” Bàng Hạ vẫn nằm hướng mặt về phía lưng sô pha, lời nói ra như đang nói mớ.
- -----