........
Lâm Thiền Yên bị tiếng điện thoại đánh thức, Tống Tích đè cô xoay người với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, cô không mở mắt dù chỉ một chút, ôm chặt anh cọ đầu ngủ tiếp.
Anh tận lực nhỏ giọng nhận điện thoại, nhưng vẫn làm ồn đến người trong lòng, Lâm Thiền Yên lẩm bẩm thì thầm đẩy anh trút giận.
“Ngoan, ngủ tiếp đi.” Tống Tích vỗ lưng dỗ cô, cũng không nói chuyện điện thoại nữa. . Được copy tại || Tгù мTruyện.о г g ||
Mở mắt dậy lần nữa đã sắp tám giờ, trong phòng chỉ còn mình cô, cô kêu hai tiếng nhưng không ai đáp lại, đành mặc đồ rồi xuống lầu tìm anh. Đúng lúc gặp mẹ Tống, bà thấy cô thì cười từ ái kéo cô đi rửa mặt, Lâm Thiền Yên đi sau bà xấu hổ đến nỗi luống cuống tay chân, nếu là cô dâu mới cưới có lẽ cô sẽ thấy vui vẻ, nhưng giờ cô chỉ thấy rất lúng túng.
Hèn chi ba luôn muốn cô phải dè dặt, giây phút này cô đã hiểu rõ ý của ba.
Lâm Thiền Yên rửa mặt súc miệng xong thì chào hỏi bà ngoại, rồi đi ăn sáng với mẹ Tống, dọc đường cũng không thấy Tống Tích.
Mẹ Tống thấy cô nhìn đông nhìn tây, bèn chủ động nói với cô, “Thằng bé đang nói chuyện điện thoại ở ngoài, bảo là có chuyện gì đó, đã nói hơn nửa ngày trời rồi.”
Lâm Thiền Yên ăn một cái bánh bao, rồi ăn thêm quả trứng gà, trong lòng lo cho Tống Tích, nên mang bữa sáng ra ngoài tìm anh.
Tống Tích đứng ở ngoài cửa hút thuốc gọi điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, thấy cô thì dập thuốc cười với cô, Lâm Thiền Yên đi tới đợi một lúc, trông anh còn phải gọi thêm một lát, cô bèn chỉ bữa sáng trong tay dùng khẩu hình miệng hỏi anh có ăn không, anh lắc đầu nói chuyện điện thoại tiếp, cô đành vào nhà.
Mẹ Tống đang dọn dẹp bàn, bỏ bữa sáng để lại cho anh vào nồi hâm nóng, Lâm Thiền Yên đi nói chuyện với bà ngoại, một lúc lâu sau anh mới đi vào nói phải về trước.
“Không phải mai mới về sao? Giờ đi vậy dì về thế nào?” Lâm Thiền Yên hỏi.
“Mẹ anh sẽ ở thêm một ngày, mai ngồi xe về với mợ là được.” Tống Tích nói rồi bảo cô đi thu dọn đồ đạc.
Lúc đi bà ngoại rất không nỡ, Lâm Thiền Yên luôn miệng đồng ý sau này sẽ về thường xuyên, rồi bịn rịn quyến luyến lên xe.
Xe lái đi xa rồi Lâm Thiền Yên mới hỏi anh có phải xảy ra chuyện gì không.
“Chuyện của công ty Bàng Hạ, nhờ anh giúp một chút về vấn đề kỹ thuật.” Tống Tích đáp.
“Bàng Hạ gọi cho anh hả? Nói lâu thế vậy vấn đề rất nghiêm trọng sao?” Cô hỏi tiếp, ít nhiều gì cũng có chút lo lắng.
“Hứa Tuệ Sam gọi điện cho anh, tình hình cụ thể thì họ đã gửi tài liệu cho anh, anh xem rồi mới biết có thể giúp gì được không.” Tống Tích nói.
“Oh.” Lâm Thiền Yên càng không thoái mái khi biết được anh và Hứa Tuệ Sam trò chuyện cả sáng.
Thật ra tình hình bên Bàng Hạ rất nghiêm trọng, bên đầu tư xảy ra vấn đề, giờ nguồn vốn bị đứt đoạn, không trả được tiền lương, Hứa Tuệ Sam gọi điện bảo khuya hôm qua người đứng đầu phòng kỹ thuật đòi bỏ đi, chỉ còn lại đám sinh viên mới ra trường không có kinh nghiệm, trong tình hình hiện nay muốn tuyển một trưởng phòng mới cũng khó khăn chồng chất.
Bàng Hạ cứ không cho Hứa Tuệ Sam tìm anh, bạn gái của anh ấy lại đang ầm ĩ đòi chia tay, kế hoạch kết hôn vào cuối năm cũng bị huỷ bỏ.
Tống Tích nghe vậy thấy rất khó chịu, mấy năm nay tuy không bên nhau, nhưng Bàng Hạ là anh em tốt nhất của anh, lúc tình hình tốt thì luôn muốn kéo anh làm chung, giờ gặp khó khăn lại không nói với anh.
Nhìn Lâm Thiền Yên ở bên cạnh, Tống Tích cảm thấy rất khó xử, Hứa Tuệ Sam nói qua điện thoại rằng công ty này chính là tâm huyết của bọn họ, dù có thất bại cũng muốn gắng sức lần cuối, anh có thể hiểu được, đổi lại là anh của trước kia nhất định sẽ bay qua giúp họ ngay, nhưng bây giờ, anh không thể cứ thế rời đi, thời gian ngắn còn dễ nói, nhưng chuyện gây dựng sự nghiệp này không ai nói trước được gì, đừng nói tới việc cô có thể chấp nhận được chuyện yêu xa không, mà chính anh cũng không muốn.
Tống Tích cân nhắc việc hai ngày nay cứ đến Bắc Kinh trước xem tình hình thế nào rồi lại quyết định.
Lâm Thiền Yên ngủ thiếp đi, xe chạy đến dưới lầu nhà cô, Tống Tích giúp mang rau quả tươi lên, chào hỏi với mẹ Lâm rồi rời đi.
Mẹ Lâm thu dọn đồ ăn thì thấy con gái cứ đứng trước cửa sổ nhìn mãi, rồi xoay người lại với vẻ mặt không vui.
“Sao vậy? Hai đứa cãi nhau à?” Mẹ Lâm hỏi.
“Không phải, mệt thôi.” Lâm Thiền Yên xoay người về phòng.
Mãi đến tối Tống Tích cũng không tìm cô, buổi chiều cô không nhịn được bèn gọi điện cho anh, nhưng đường dây bên kia vẫn luôn bận, lần này Lâm Thiền Yên giận thật.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ cô có làm nũng với anh bảo sáng thức dậy nhất định phải gọi cô cùng rời giường, anh cũng luôn miệng đồng ý.
Bọn họ bên nhau lâu như vậy đó là lần đầu tiên qua đêm cùng nhau, đặc biệt đó còn là lần đầu cô ở nhà bà ngoại anh, người lớn trong nhà cũng ở đó, tuy anh có chuyện quan trọng, nhưng cô vẫn ghen ghét.
Rõ ràng xảy ra chuyện, nhưng anh lại không muốn chia sẻ với cô, tuy cô không hiểu mấy chuyện gây dựng sự nghiệp thành lập công ty đó, nhưng cô cũng muốn đồng hành bên anh, không lâu trước đây còn hứa sau này có bất cứ chuyện gì cũng chia sẻ với nhau, kết quả lại qua loa lấy lệ với cô như vậy.
Không có gì muốn nói với cô, nhưng lại trò chuyện hăng say với Hứa Tuệ Sam!
Lâm Thiền Yên càng nghĩ càng giận, dứt khoát tắt máy luôn.