Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Chương 4: Chương 4: Ân Vô Chấp, ngươi đúng là đồ DỐT NÁT




Edit: Ryal

Hôn quân sau khi tắm xong có mùi thơm hòa với hơi nước thật nhạt, man mát, như cơn mưa vừa tạnh tức thì.

Mấy tì nữ nâng đèn, Ân Vô Chấp ôm hôn quân, dọc theo hành lang uốn khúc mà quay về điện Thái Cực.

Theo lệnh Khương Ngộ, Ân Vô Chấp đặt y xuống long sàng rồi kéo chăn đắp tới ngang ngực.

Có lẽ vì vừa ngâm nước, thân thể còn đang trong trạng thái hoàn toàn thả lỏng, nên giờ đây hôn quân trông có đôi phần vô hại.

“Này Ân ái khanh“.

Ân Vô Chấp rút lại câu vừa rồi.

“Ngươi lấy dầu thuốc tới xoa tay cho trẫm đi“.

“Thần không biết xoa“.

“Học đi“.

Ân Vô Chấp tìm Tề Hãn Miểu lấy dầu thuốc.

Trong lúc chờ hắn quay về, Khương Ngộ buồn ngủ – đã quen làm du hồn nên y chẳng có khái niệm gì về thời gian, chỉ lờ mờ cảm thấy hình như Ân Vô Chấp đi lâu lắm.

Lúc sắp lim dim ngủ, bên ngoài mới có tiếng động vọng tới, Ân Vô Chấp nói: “Cốc Thái y tới rồi“.

Khương Ngộ cụp mắt, lòng thừa biết Ân Vô Chấp không muốn đối mặt với mình nên mới cố ý mượn cớ lấy dầu thuốc để đi mời Thái y, nhưng y cũng mệt rã cả người nên chẳng muốn cự cãi nhiều.

Cốc Yến hành lễ rồi tiến đến, hỏi: “Bệ hạ bị thương ở đâu ạ?“.

“Tay“.

Hôn quân lười khủng khiếp, miệng rầm rì thế chứ tay lại để im, Cốc Yến đành tự vén chăn nhấc tay y ra.

Ban nãy ở ngoài Tề Hãn Miểu đã nói cho hắn ta biết rằng trên người Khương Ngộ có vết bầm, Ân Vô Chấp còn hời hợt bồi thêm câu: “Rất nghiêm trọng“.

Nhìn chỗ ứ máu này, Cốc Yến nhìn sang chỗ Ân Vô Chấp theo bản năng, ánh mắt như muốn nói: “?“.

Hắn chẳng hề biến sắc, chỉ gật đầu: “Chính là chỗ đó“.

Cốc Yến: “... Nghiêm trọng thật“.

Hắn ta cũng mới chỉ được phái đến hầu hạ thiên tử từ tháng trước, có lẽ vì là người làm nghề thuốc nên không thấy kinh ngạc. Vết thương này trong mắt người khác đâu tính là gì, nhưng kẻ trước mắt dù sao cũng là con cưng của trời, yếu ớt chút cũng là chuyện bình thường.

Tề Hãn Miểu nghe thế thì mặt ủ mày chau: “Thái y có tay nghề tốt, ngài thử xem xem có chữa được không? Bệ hạ thế này trông đau lòng lắm“.

“Lát nữa là tan thôi“. Cốc Yến lại nhìn vết thương kia, đột nhiên cảm thấy đúng là rất nghiêm trọng – nó xuất hiện trên cổ tay trắng nõn nà của thiên tử, ảnh hưởng tới ngoại hình rất nhiều. “Giờ xoa chút dầu thuốc trước đã, từ từ rồi sẽ khỏi“.

Hắn ta lại bắt mạch, xác định thiên tử không có bệnh gì khác rồi mới lấy một cái lọ nhỏ trong hòm thuốc bên cạnh ra, dặn dò: “Thuốc này mỗi ngày xoa một lần trên vết thương, bảy ngày sau là khỏi hẳn“.

Cốc Yến cố gắng kéo dài thời gian ước lượng ra, dù sao thiên tử cũng thân kiều thịt quý chứ đâu có giống dân chúng bình thường. Người khác chỉ cần ba năm ngày, à không, họ thậm chí còn chẳng cần thuốc, để im cho tự lành là được.

Hắn ta giơ tay ra hiệu cho Ân Vô Chấp, kẻ kia lại nói: “Thái y làm mẫu đi“.

Cốc Yến hơi sượng mặt.

Khương Ngộ miễn cưỡng lên tiếng: “Cốc ái khanh à“.

“Thần đây ạ“.

“Hắn không biết, ngươi làm mẫu cho hắn đi“.

Cốc Yến chẳng thể làm gì ngoài đáp lại: “Thần quá phận, mong bệ hạ có thể nhẫn nhịn“.

Nếu muốn làm mẫu thì tất nhiên phải kèm lời thuyết minh, hắn ta nghiêm túc giảng giải cho Ân Vô Chấp: “Đầu tiên là đổ dầu thuốc ra lòng bàn tay, xoa thật nhanh cho nóng“.

Cốc Yến vừa nói vừa làm, vì đang phục vụ thiên tử nên cố nói thật tỉ mỉ: “Sau khi thấy lòng bàn tay nóng lên rồi thì có thể đặt trên vết thương, người bệnh có thể thấy hơi đau, nhưng cảm giác đau đớn sẽ nhanh chóng bị xua tan bởi nhiệt độ... Thưa bệ hạ, người thấy thế nào?“.

Khương Ngộ: “Ừm... Rất thoải mái“.

Y híp mắt như trăng lưỡi liềm, thấp giọng: “Tay Cốc ái khanh mềm nhỉ“.

“Là tác dụng của dầu thuốc đấy ạ, vì sợ bàn tay thô ráp sẽ khiến vết thương thêm đau nên trong đó có cả dược liệu giúp làm mềm da“. Thấy y thỏa mãn Cốc Yến cũng yên lòng, tiếp tục giảng giải: “Sau đó nhẹ nhàng xoa chỗ ứ máu thế này, phải biết kiềm chế, nặng tay quá thì người bệnh sẽ đau nhưng nhẹ quá thì có thể không có tác dụng...“.

Giọng hắn ta dần biến mất.

Lòng bàn tay Cốc Yến vì nóng lên mà ửng hồng, cổ tay Khương Ngộ lại trắng thon như một đoạn ngó sen bằng ngọc; làn da bị dầu thuốc thấm vào tỏa ánh sáng lộng lẫy, những ngón tay xoa ấn khiến nó lún qua lún lại, trông như món bánh nếp deo dẻo mềm mềm vừa được lấy khỏi lồng.

Cốc Yến nhìn thứ dưới tay mình, Ân Vô Chấp cũng nhìn thứ dưới tay Cốc Yến.

Khương Ngộ kêu hừ hừ, từng lần xoa bóp lại thành hưởng thụ, y nghiêng đầu nhìn gương mặt trẻ trung của Cốc Yến, bỗng nhớ rằng hắn ta cũng là kẻ khám cho mình lần cắt cổ tự tử khi trước.

“Cốc Thái y đúng là bề tôi trung thành, ngươi lại cứu trẫm thêm lần nữa“.

Cốc Yến lẳng lặng xoa vết thương giúp y, nhẹ giọng: “Mục đích sống của thần chính là phân ưu cùng bệ hạ“.

Khương Ngộ liếc Ân Vô Chấp qua khóe mắt: “Ân ái khanh đã học được chưa?“.

Hàng mi Ân Vô Chấp khẽ run run.

“Đúng lúc cẳng chân trẫm cũng hơi nhức, coi như để ngươi thử tài đi“. Cốc Thái y xoa bóp cho y khỏi rồi, y lại quay sang giày vò tinh thần hắn. “Ngươi dùng cách Cốc ái khanh vừa dạy, qua bóp cho trẫm đi“.

Cốc Yến hơi run run.

Thiên tử làm thế này, rốt cuộc là yêu chiều hay hạ nhục?

Hắn ta cụp mắt, cảm giác được rõ ràng nhiệt độ quanh người Thế tử Ân Vương đã hạ xuống, nhưng thiên tử đã có lệnh... hắn muốn chống cự đến đâu thì vẫn cất bước đi đến cuối giường.

Năm ngón tay xốc chăn, dưới ấy có giấu một cẳng chân thon dài. Ân Vô Chấp ngồi xuống, cầm cái chân kia đặt lên đùi mình.

Chân Khương Ngộ cũng có màu giống tay, Ân Vô Chấp thử ấn một cái, cảm giác mịn màng khá giống ngọc dương chi.

Đường cong nơi cẳng chân y rất mượt mà, bắp chân cũng đầy đặn hơn cánh tay nhiều... Nếu thoa dầu thuốc lên, thì chẳng còn là lún nữa mà thành sóng sánh mất rồi.

Khương Ngộ đạp cho hắn một cái: “Ngớ ra làm gì?“.

Ân Vô Chấp buông mi, năm ngón tay ôm lấy bắp chân y, im lặng bóp nhẹ một cái.

Vùng bắp chân lún xuống, vì làn da đàn hồi nên không tràn khỏi kẽ tay, nhưng chính vì thế mà lại như thiếu mất điều gì.

Khương Ngộ đạp cho hắn thêm một cái nữa: “Nhẹ thôi“.

Ân Vô Chấp vốn là võ tướng chứ chẳng phải người tinh tế gì, khó lắm mới tìm được độ lực vừa đủ để hôn quân thỏa mãn.

Tang Phê mệt rồi.

Y lại đạp hắn: “Nhẹ quá, ngứa, rốt cuộc ngươi có làm được không đây“.

Cốc Yến thở dài, tốt bụng nhắc nhở Ân Vô Chấp: “Nếu Thế tử thực sự không biết xoa bóp thì cứ dùng cả hai tay bao lấy phần bắp chân, chầm chậm đè xuống, cũng có tác dụng giảm đau nhức“.

Tên hôn quân này nằm ườn cả ngày, có đau nhức gì đâu mà giảm.

Ân Vô Chấp không hé răng.

“Thôi“. Tang Phê quyết định không dằn vặt bản thân nữa, thốt ra những lời hạ nhục: “Ân Vô Chấp, ngươi đúng là đồ dốt nát“.

Ân Vô Chấp buông tay, ánh mắt khiến người ta sợ hãi: “Thần là bề tôi, không phải nô tài“.

“Cốc Thái y cũng không phải nô tài“.

“Người trong nghề sẽ có chuyên môn hơn...“. Cốc Yến nhân cơ hội này mà đổi đề tài. “Bệ hạ, người để thần xem lại vết thương trên cổ nhé?“.

“Ừm“. Ừm thì ừm thế, nhưng cái cổ y chẳng thèm động đậy.

Cốc Yến im lặng một chốc, thấy mình nhất định phải tự tay làm từ đầu đến cuối thì đành tiến lên, nhẹ nhàng nâng cằm Tang Phê. Hắn ta tỉ mỉ quan sát một lần, chầm chậm rụt tay về, yên tâm nói: “Sắp bong vẩy rồi, bệ hạ nhớ thoa thuốc đúng giờ thì mới không để lại sẹo“.

“Được“. Khương Ngộ ngoan ngoãn đồng thuận, Cốc Yến yên tâm nhấc hòm thuốc lên: “Bệ hạ hãy nghỉ sớm, thần xin cáo lui“.

Cốc Yến đi rồi thì Tang Phê cũng mất hẳn hứng thú với Ân Vô Chấp, y ra lệnh cho hắn đặt chân mình lại vào trong chăn, nói: “Trẫm muốn ngủ, ngươi sang ngự thư phòng xử lí chút tấu chương đi“.

Cuối cùng cũng vứt được củ khoai lang bỏng tay này rồi. Lúc mới tới Khương Ngộ từng đọc thử tấu chương, cũng chính là lúc y hiểu được tại sao Hoàng đế sống trong cung mà lại biết hết chuyện xảy ra khắp thiên hạ, đồng thời hiểu rõ cái gì gọi là “Hoàng đế“.

Đó là cả một quy trình hoàn thiện nhưng phức tạp.

Đầu tiên là các quan lại nghe nhìn khắp nơi, họ thấy đại thần nào có quan hệ cá nhân tốt cũng viết trong tấu chương dâng lên – dĩ nhiên là trong vô thức, trong các văn bản toàn là nhà ai làm gì, ai đi đâu, có chuyện gì xảy ra.

Tấu chương được trình lên mỗi ngày có vô vàn cuốn, ngay cả việc chó nhà Định Nam Vương đi lạc cũng rất nhiều người báo cáo lại.

Lấy chuyện này làm ví dụ đi, là thiên tử thì phải nắm được trọng điểm trong những dòng chữ từ nhiều người khác nhau dâng lên: Chó nhà Định Nam Vương đi lạc rồi.

Ghi chú thêm: Đó là con chiến khuyển luôn làm bạn bên người Thế tử Định Nam Vương, từng bị thương vì chiến trận và được thưởng công huân.

Ừm, đó chính là một sự kiện.

Sau đó, Hoàng đế phải dựa vào từ ngữ và giọng điệu của những người này để đoán xem ông Định Nam Vương kia nhiều bạn bè hay nhiều kẻ địch.

Dĩ nhiên chỉ xét qua một cuốn tấu chương đơn thuần thì khó mà biết hết được, nhưng mỗi ngày gom góp chút thông tin, khi ghép lại sẽ biến thành đầu mối – các quan lại đối xử với người mình không thích ra sao, đối xử với người có giao tình thế nào. Sau đó lại phải thông qua giọng điệu, từ ngữ và thiên hướng ý kiến của tấu chương để xác định xem ai thực sự trung quân, ai đã bắt đầu lặng lẽ kết bè kéo cánh... Từ đó đưa ra các biện pháp có lợi, những phản ứng của y sẽ được biểu hiện trực tiếp thông qua các quyết định trên triều và cách phân phối chức quan.

Nghe thì thấy đơn giản, nhưng thông tin không chỉ nằm ở tấu chương mà còn phải tinh tế suy xét đến vẻ mặt và cách ăn nói của các quan để xem họ có đúng như những lời tâu hay không, nếu gặp phải kẻ cáo già quá mức kín đáo thì phải thường xuyên gọi vào cung đấu một chọi một... mà còn chưa chắc đã thắng được.

Đó chỉ là phần nhỏ của tảng băng chìm những thứ Hoàng đế phải động não chỉ trong một ngày. Còn chưa nhắc đến những khi chuyện lớn xảy ra thì đám người kia có thể có những ý kiến bất đồng, người này hăng hái hơn người kia, người này nhiều lí lẽ hơn người kia, mà Hoàng đế phải tìm được một quyết sách sắc bén không chút sơ hở giữa đống nước bọt văng tứ tung đầy kiến nghị của đủ kiểu quan lại, chỉ cần một kẽ hở nhỏ cũng đủ để quyết định sống chết và sự ấm no của người dân cả nước... Sai một cái là tiếng xấu còn lại muôn đời...

A.

Tang Phê kiểm kê hết những thứ này một lượt trong đầu, bèn nằm ườn ra đó.

Hoàng đế cái gì, thiên tử cái gì, tên lười như y không xứng.

Xin hãy để Tang Phê đi chết đi mà.

Khương Ngộ giao phó xong thì lòng nhẹ nhõm hơn hẳn, tuy y cũng không căng thẳng mấy nhưng vẫn là nhẹ nhõm hơn.

Còn Ân Vô Chấp thì không hiểu nổi.

Xem tấu chương cho Hoàng đế là biết hết chuyện trong thiên hạ, hôn quân không sợ hắn biết được điều gì cơ mật à?

Dù sao y cũng chỉ là một Thế tử nhỏ bé, dù đã nhậm chức ở bộ Binh thì hiển nhiên vẫn là chưa đủ tư cách.

Chẳng lẽ y... muốn thử thăm dò xem hắn có ý đồ gì không tốt hay chăng?

Ân Vô Chấp nói: “Thần học thuật không tinh, e là khó mà đảm nhiệm được“.

Khương Ngộ chẳng đáp.

Y nhẹ nhõm rồi, y đi ngủ.

Trời lạnh ngủ ngon, Khương Ngộ chẳng mấy chốc đã say giấc.

Cơn mưa kéo dài cả đêm, vừa sang rạng sáng hôm sau Khương Ngộ đã bị tiếng gọi nhẹ nhàng đánh thức.

Giọng Tề Hãn Miểu rất nhẹ, nhưng lại dài lê thê như tiếng gọi hồn: “Bệ hạ, bệ hạ, bệ hạ...“.

Khương Ngộ thấy tuyệt vọng.

Y ghét nhất là bị đánh thức trong lúc ngủ, đặc biệt là khi trời lạnh thế này, cái chăn ấm áp là thứ duy nhất Tang Phê không muốn rời xa trên thế gian.

Chỉ mình nó có thể cho Tang Phê cảm giác hạnh phúc không thể thay thế được.

Y rũ rượi hừ một tiếng: “Đi ra“.

Tề Hãn Miểu thở dài: “Bệ hạ, phải vào triều thôi“.

“Hôm nay không vào triều“.

“... Bệ hạ ơi, tháng này người mới thiết triều được ba buổi tử tế thôi đấy“. Hai buổi trong số đó còn ngồi ngủ trên ghế rồng. Tề Hãn Miểu nói: “Các quan đã chờ ở ngoài điện, người xem hôm nay mưa lạnh thế này, các đại thần đã già mà vẫn giữ kỉ cương mất bao năm, nếu họ nhiễm bệnh thì có phải tội nghiệp lắm không?“.

Khương Ngộ cực kì khổ sở: “Ngươi bảo họ về đi“.

“... Họ đã đến trước giờ Dần, giờ đã qua nửa giờ Mão rồi, xin bệ hạ hãy thương xót mà gặp họ một chút đi“.

Khương Ngộ khổ không chịu được: “Long thể trẫm bất an“.

“Bệ hạ không khỏe ở chỗ nào? Nô tài mời Cốc Thái y đến xem một chút nhé?“.

“... Hôm qua“. Khương Ngộ nhăn mặt. “Ân ái khanh làm trẫm bị thương“.

Tề Hãn Miểu: “...“.

Lão quay đầu, Thế tử Ân Vương thức trắng cả đêm đang ngồi trước bàn với khuôn mặt không hề đổi sắc, trước mắt ẩn hiện màu xanh xanh.

“Khụ“. Tề Hãn Miểu bước tới, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Ân Vô Chấp âm u cất lời: “Người không muốn dậy thì thôi“.

Giang sơn này cũng đâu phải của họ Ân nhà hắn.

Tề Hãn Miểu: “Thế tử điện hạ xuất chinh từ thuở bé, đã thấy bách tính sống khổ cực, lỡ như hôm nay triều đình có việc gì chậm trễ...“.

Ân Vô Chấp: “.“.

“Định Nam Vương cũng đã đến từ giờ Dần“.

Ân Vô Chấp liếc nhìn màn mưa bên ngoài, nghĩ đến cha và thầy đang bung dù đứng đợi thì đành nén lửa giận, bước nhanh tới đầu giường Khương Ngộ, giọng lạnh như băng: “Bệ hạ, phải vào triều thôi“.

“Không...“.

Ân Vô Chấp túm y dậy. Từ khi tới đây Khương Ngộ chưa bị đối xử thô bạo như thế bao giờ, cái khổ không được ngủ khiến y vặn vẹo hai vai.

Ân Vô Chấp buông tay theo bản năng, đồng tử hơi mở to: “Người...“.

Hôm qua Tang Phê vô cùng thản nhiên bình tĩnh, giờ lại đúng lúc lộ vẻ yếu đuối vô cùng, trông oan ức như trẻ con mất kẹo.

“Cho trẫm, ngủ tiếp, năm phút nữa thôi...“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.