Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Chương 70: Chương 70: Bệ hạ muốn mua đồ Cho Thế tử




Edit: Ryal

Sau một trận mưa xuân thì hoa đào trong chùa đã nở, lễ hội hoa đào ở thị trấn dưới chân núi cũng chính thức bắt đầu.

Ân Vô Chấp nhận lệnh của Thái hoàng thái hậu, đưa Khương Ngộ xuống núi dạo chơi cho khuây khỏa.

Khi Khương Ngộ được đẩy ra ngoài, mặt đất vẫn còn hơi ướt, mấy cây đào trong sân đã kết đầy những nụ hoa hồng nhạt, có vài bông đã bung nở rực rỡ.

Thái hoàng thái hậu và Văn Thái hậu đều rất lo cho y, mấy ngày gần đây thường xuyên tới thăm và trò chuyện, Khương Ngộ nhận ra họ quan tâm mình nhưng cũng chẳng thấy lạ lẫm gì.

Y không phải nguyên chủ nên sẽ không lấy lòng những người xung quanh nguyên chủ.

Trước nay Khương Ngộ vẫn nhớ mình chỉ là một linh hồn, từ khi bắt đầu có nhận thức y đã phiêu du giữa đất trời, có thể thoải mái bay xuyên qua núi và thả mình trên mây.

Có thể làm một linh hồn bám theo con người, diễn vở kịch chỉ mình y biết đến, cũng có thể mặc kệ tất thảy ở bất cứ đâu và vào bất cứ lúc nào.

Đó mới đúng là cuộc đời thuộc về y.

Dc bị nhốt, mấy ngày gần đây Ân Vô Chấp thường xuyên gặp mặt Ẩn long vệ, hắn cử người đi gửi thư cho nước Triệu, đợi phía kia phản hồi rồi tính sau.

Khi cửa viện bật mở, Định Nam Vương cũng nhìn y rồi chào hỏi như một bậc trưởng bối: “Bệ hạ định ra ngoài sao?“.

“Ừm“.

“Được rồi, nhớ mặc dày vào nhé, đừng để bị lạnh“.

Tả Võ Hầu cạnh đó nói: “Bảo Ân Thú mua cho người mấy món ngon ngon, chơi mới thích“.

Khương Ngộ: “.“.

Sự kiện kia chẳng những không khiến mấy lão thần căm ghét y mà ngược lại, thái độ của họ còn trìu mến hơn nhiều. Trần Thừa tướng và Văn Thái sư nắm toàn quyền xử lí dc, nếu Khương Ngộ không hỏi thì họ còn chẳng định quấy rầy y.

Họ chỉ cần Khương Ngộ là con ruột tiên đế, sự tồn tại của mẹ đẻ y dường như cũng chẳng có bao nhiêu sức ảnh hưởng.

Ban đầu Khương Ngộ còn nghĩ nếu có người muốn làm chuyện lớn thì sẽ loan tin này khắp nơi, có lẽ kết cục rồi sẽ khác. Nhưng y phát hiện những lão thần của Đại Hạ rất trung thành, ngay cả gia đình Định Nam Vương đã lật đổ y trong lịch sử cũng không hề có ý soán vị cướp ngôi.

Lịch sử đã lừa Tang Phê, tới nay y vẫn chưa biết rốt cuộc tại sao Khương Ngộ lại bị Ân Vô Chấp giết chết.

Thậm chí, từ những thông tin trước mắt, có lẽ Ân Vô Chấp còn có tình cảm với nguyên chủ nữa kìa.

Ánh nắng xua tan làn mây đen, sưởi ấm cả thị trấn nhỏ nằm dưới chân ngọn núi. Khương Ngộ đi xuyên qua dòng người, bên tai là tiếng trò chuyện của các tiểu thương và người làm của những cửa hàng ven đường.

“Bệ hạ có muốn ăn món gì không?“.

“.“.

“Có muốn chơi gì không?“.

“.“. Thế mà cũng phải hỏi.

“Có muốn tới quán rượu nghe kể chuyện không? Hay đi xem xiếc? Ở bên này có một rạp hát, nghe nói cũng không tệ“.

Khương Ngộ lười trả lời.

Thị trấn này không lớn, nếu chỉ đi mà không dừng lại xem món đồ nào thì có thể di chuyển khắp thị trấn trong vòng chưa tới một canh giờ. Ân Vô Chấp đẩy y từ đầu này sang tới đầu bên kia, lại từ phố sang đường: “Không náo nhiệt bằng kinh thành, lúc về nhất định ta sẽ xin Thái hoàng thái hậu cho phép, thường xuyên đưa bệ hạ đi chơi“.

Khương Ngộ không đưa ra ý kiến gì.

Y nghĩ ngợi rồi nói với Ân Vô Chấp: “Thế giới mấy ngàn năm sau cũng rất náo nhiệt“.

Ân Vô Chấp không chịu nổi những lời này, hắn dừng lại trước một cửa hàng bán bánh bột nếp: “Chúng ta nếm thử xem sao nhé?“.

“Bánh bột nếp mới ra lò đây, vừa thơm vừa mềm, thích nhân vị nào cũng có, hai công tử mua nha?“.

“Cho mỗi vị một cái“. Ân Vô Chấp cụp mắt trả tiền, ông chủ nhanh chóng lấy giấy ra bọc bánh đưa sang. Hắn quay lại ngồi xổm cạnh Khương Ngộ, lấy một cái giơ bên miệng y: “Thử xem, người chưa ăn bao giờ mà, có nhân đậu, nhân vừng với nhân khoai lang này, nhé?“.

Khương Ngộ cực kì muốn từ chối.

Giọng Ân Vô Chấp rất nhẹ: “Ăn một chút thôi, được không?“.

“...“. Khương Ngộ há miệng cắn một miếng nhỏ. Y chỉ cắn được phần vỏ mềm mại, không thấy nhân bánh, chẳng có vị gì, chẳng muốn ăn thêm.

Ân Vô Chấp bèn xé cái bánh ra rồi đưa phần nhân tới bên miệng y: “Thử mỗi vị một miếng xem, còn thừa thì để ta ăn hết“.

Khương Ngộ lại há miệng cắn một miếng nhỏ. Rất thơm, vị cũng không tồi, hơi dính răng nhưng không đến nỗi thấy ghét.

Ân Vô Chấp lại đưa tới một cái bánh khác, Khương Ngộ nếm mỗi vị một miếng rồi nghe hắn hỏi: “Muốn ăn thêm nữa không?“.

Ăn cũng được, không ăn cũng chẳng sao.

Khương Ngộ nhìn cái bánh nhân vừng, Ân Vô Chấp bèn hài lòng ngổi xổm bên ven đường cho y ăn hết gần nửa.

Một đôi giày thêu xuất hiện, giọng con gái vang lên: “Bệ...“. Nhưng ý thức được nơi đây đang là giữa chợ, cô lại đổi sang gọi: “Công tử“.

Khương Ngộ nhai thật chậm, nuốt thật chậm, rồi ngước mắt nhìn.

Người tới là tỳ nữ Tiểu Hỉ của Thu Vô Trần, cô đang xách một cái làn đựng đồ ăn, vui vẻ nói: “Không ngờ có thể gặp được công tử ở đây. Tiểu thư nhà tôi vừa chuyển tới ngay gần chỗ này, hai người có muốn vào chơi một lúc không? Tôi còn đang chưng bánh hoa đào nữa“.

Họ đi vào một con hẻm hoang vu, vẫn là cánh cửa gỗ với màu sơn loang lổ, nhưng căn nhà này rách nát hơn căn nhà trước đó nhiều. Trên tường rào vẫn cắm đầy cờ, trong sân vẫn có một cây hòe già, nhưng gia chủ chưa kịp treo thứ gì lên trên.

Họ vừa đặt chân tới là Tiểu Hỉ đã xông vào bếp: “Bệ hạ đợi nhé, bánh hoa đào sắp chín rồi, ăn xong hẵng đi“.

Ân Vô Chấp nhìn quanh bốn phía, Thu Vô Trần đang ngồi trang điểm trước cái gương đồng cạnh cửa sổ.

Nàng cẩn thận đan những sợi tơ hồng lên mái tóc rồi búi lên thành kiểu của phụ nữ có chồng, lấy son phấn thoa lên, cuối cùng cầm một chiếc bút tinh xảo chấm vào chu sa, điểm lên khóe mắt phải.

Lúc nàng bước ra, vệt đỏ ấy hệt như vẽ rồng điểm mắt [1].

[1] Vẽ rồng điểm mắt: Chỉ thêm một nét, một yếu tố mà khiến cho toàn cảnh có thần.

Trông thấy Khương Ngộ, nàng phúc thân hành lễ: “Tham kiến bệ hạ“.

Ân Vô Chấp cau mày nhìn nốt đỏ như màu máu kia, Thu Vô Trần khẽ mỉm cười: “Sao Thế tử điện hạ nhìn ta chằm chằm vậy?“.

Hắn đáp chẳng hề khách khí: “Thấy cô còn điên hơn cả ngày xưa“.

Dường như Thu Vô Trần nghe được chuyện gì buồn cười lắm, nàng che miệng: “Điện hạ đừng gấp, nhỡ đâu sẽ có ngày ngươi điên hơn ta?“.

Ân Vô Chấp lạnh lùng ngồi xuống, giơ tay xách ấm trà lên định rót cho Khương Ngộ, phát hiện bên trong chẳng có lấy một giọt nước.

Hắn đặt cái ấm lại lên bàn, nghe y hỏi: “Đó là gì“.

Khóe mắt của Thu Vô Trần gợi cho y nhớ đến khóe mắt của Ân Vô Chấp. Đều là một chấm đỏ như máu, hơi lớn hơn đầu mũi kim, được điểm trên làn da trắng nõn và bên hàng mi đen nhánh thì lại khiến người ta phải giật mình.

“Cái này sao“. Thu Vô Trần khẽ chạm vào nó, chớp mắt: “Đây là cách thiếp mới vừa phát hiện, chấm một nốt thế này dưới mắt là có thể thay đổi tướng mạo, những người đáng thương như thiếp và...“. Nàng liếc nhìn Ân Vô Chấp, mỉm cười. “Những người đáng thương như thiếp ấy, nếu làm thế suốt đời thì kiếp sau sẽ mọc nốt ruồi thật, không cần chịu nỗi khổ biệt ly thêm nữa“.

Ân Vô Chấp nhìn nàng như phản xạ có điều kiện.

Thu Vô Trần tiện tay cầm cái ấm trà trống rỗng lên: “Thiếp đi pha trà, hai người cứ ngồi tự nhiên nhé“.

Sắc mặt Ân Vô Chấp đổi màu mấy lần, trong đầu chợt vang lên cái câu “đáng thương hệt như ta” mà Thu Vô Trần đã nói trong lần đầu gặp mặt.

Hắn nghẹn thở, cứng đờ ngồi đó chốc lát rồi nói với Khương Ngộ: “Để ta vào giúp nàng ta“.

Khương Ngộ ngước lên, thấy Ân Vô Chấp đã nhanh chân bước vào trong.

Bên trong không sáng sủa như bên ngoài, Thu Vô Trần bỏ lá trà vào ấm, nghiêng đầu, trông thấy hắn thì hỏi: “Điện hạ sao thế?“.

Khương Ngộ ngồi ngoài sân đã ngả người ra sau, nhắm mắt cảm nhận ánh nắng, làn da dưới nắng trong như ngọc. Ân Vô Chấp trong nhà thì lại nhìn Thu Vô Trần bằng đôi mắt u ám: “Vừa nãy cô có ý gì?“.

“Không có ý gì cả“.

“Cô đã nhìn ta, ngày trước cô từng nói ta cũng đáng thương hệt như cô“.

“Thế tử điện hạ vẫn tin lời ấy ư?“.

“Dĩ nhiên là không tin“. Hắn bật thốt, lại nhớ tới dáng dấp của Khương Ngộ những ngày gần đây thì nói bằng giọng khàn khàn: “Cô nói ta cũng đáng thương hệt như cô, nghĩa là, kiếp này ta cũng sẽ...“.

Hắn không nói tiếp nữa, cổ họng phút chốc nghẹn lại. Hắn không tin những điều ấy, nhưng trong giờ khắc này, nỗi sợ khó giải thích lại lan tràn khắp lồng ngực.

Ấm nước nóng trên bếp lò kêu lên, Thu Vô Trần bước tới nhấc nó dậy: “Thì ra Thế tử điện hạ đã có người trong lòng“.

Ân Vô Chấp bước theo sau nàng: “Làm sao để tránh được... chuyện như cô“.

Thu Vô Trần nở nụ cười, tiếng nước nóng được rót vào ấm trà vang lên, nàng khẽ thở dài một tiếng: “Nếu ta biết thì đã chẳng bị ngươi mắng là điên“.

Nháy mắt đầu óc Ân Vô Chấp trống rỗng, đến khi hắn bừng tỉnh thì Thu Vô Trần đã đậy nắp ấm trà. Hắn lập tức chặn trước mặt nàng: “Ta, ta phải làm gì“.

“Sao ta biết được“. Thu Vô Trần tỏ ra vô tội. “Nhưng Thế tử điện hạ có thể thử cách của ta xem“. Nàng nhìn gương mặt Ân Vô Chấp, dường như có điều suy nghĩ: “Nếu điện hạ muốn phá bỏ tướng mạo đáng thương thì có thể thử điểm một nốt ruồi ở đây xem“.

Ngón tay trắng mịn chạm vào khóe mắt trái của Ân Vô Chấp. Thu Vô Trần nói: “Phải dùng loại chu sa tốt nhất, nghe nói dùng máu thì khả năng thành công còn cao hơn nữa“.

Dứt lời, nàng nở nụ cười ranh mãnh, lướt qua Ân Vô Chấp mà đi thẳng ra ngoài.

Ân Vô Chấp sầm mặt xuống vì nụ cười, hắn hiểu nàng vẫn đang ghim vụ hắn nói nàng là người điên. Buồn cười. Nàng nghĩ hắn ngốc thật hay sao, dùng máu điểm nốt ruồi, ai lại dằn vặt bản thân đến thế chỉ vì kiếp sau mờ mịt?

Đúng là phải chọn lọc những điều mụ điên này nói thôi.

Trà trong chén của Khương Ngộ bị đổ đi rồi được đổi mới, Thu Vô Trần nhìn hắn một chốc, hỏi: “Dạo này bệ hạ có chuyện tốt gì hay sao?“.

“Không“.

Nàng sững cả người: “Lần trước thiếp thấy bệ hạ có vẻ sắp gặp kiếp nạn to lớn, giờ thì không thấy nữa rồi“.

Giọng nói của Ân Vô Chấp vang lên từ sau lưng: “Như thế nghĩa là tất thảy bình an vô sự đúng không?“.

“Cái này thì ta không rõ“. Thu Vô Trần đáp. “Đạo hạnh của ta còn nông, chưa thấy được“.

Ân Vô Chấp ngồi xuống cạnh Khương Ngộ, ánh mắt không tự chủ được mà trôi tới bàn trang điểm bên cửa sổ của Thu Vô Trần, vẫn còn đang băn khoăn liệu lời nàng đáng tin được bao nhiêu.

Bánh hoa đào do Tiểu Hỉ chưng đúng là không tệ. Khương Ngộ được Ân Vô Chấp đút cho hai miêng, Thu Vô Trần cũng ăn, nàng vừa chống cằm vừa nhìn họ: “Bệ hạ có Thế tử bên người, quả là như cá gặp nước“.

Thực ra hoàn toàn ngược lại mới đúng, Khương Ngộ thầm nhủ. Nếu không có Ân Vô Chấp bên người thì y đã vui vẻ đi chết từ lâu rồi.

Nhưng dưới ánh nhìn chằm chằm của Ân Vô Chấp, y vẫn nói: “Ừm“.

Nếu y thích làm người thì nói là như cá gặp nước cũng chẳng sai.

Ân Vô Chấp khẽ cong khóe miệng, nhưng con ngươi lại không có ý cười.

Họ ăn một ít bánh rồi mang về một ít, trước khi lên đường, Thu Vô Trần bỗng nói với Ân Vô Chấp: “Ta cho ngươi cái này“.

Ân Vô Chấp nhíu mày. Chỉ thấy nàng gỡ cây trâm gỗ mộc mạc trên đầu xuống, thiết kế khá cổ điển, cây trâm này hiển nhiên không quá xứng với thân phận võ tướng của hắn – mà huống chi nó còn được gỡ xuống từ mái tóc của một người con gái lạ. Hắn bèn nói ngay: “Không cần“.

“Đây là trâm Tam Sinh, rất giàu linh khí“.

“Thế sao cô phải đưa ta“.

“Ta lấy được cây trâm này từ một đạo sĩ, thấy nó giàu linh khí nên hỏi mua, không ngờ kẻ ấy hét giá rất cao. Ta nghe nói món đồ có linh khí thì phải đưa cho người hữu duyên, tên đạo sĩ đưa ra cái giá cao đến thế này thì hiển nhiên không phải chủ nhân chân chính của nó, nên không mua“.

“Không mua thì sao cô lại có?“.

“Ta bỏ một số tiền lớn ra mời thần trộm chôm nó về“.

Ân Vô Chấp: “...“. Hắn nhất thời chẳng rõ tại sao Thu Vô Trần phải vật vã thế.

Thu Vô Trần thì không thấy sai ở chỗ nào: “Có lẽ đây là đồ trộm nên chẳng có tác dụng gì với ta, ngươi đáng thương như thế, ta cho ngươi vậy“.

Ân Vô Chấp vẫn không muốn nhận cho lắm. Xưa giờ hắn vẫn đội mũ quan, quen mặc những bộ đồ tươi sáng, một vật thế này chắc chắn sẽ khiến người cài trâm trông có vẻ ảm đạm, không hợp với khí chất đeo đao bỗ bã quanh năm.

“Nhận rồi cất đi“. Khương Ngộ mở miệng, Ân Vô Chấp im lặng chốc lát rồi mới miễn cưỡng giơ tay nhận lấy, hỏi: “Cài nó lên, liệu bệ hạ có được trường thọ hay không?“.

“Không đâu“. Thu Vô Trần đáp. “Ta chỉ nghĩ rồi sẽ có một ngày ngươi cần dùng tới nó, cũng như ta, đau đớn vì mất đi tình yêu đời mình... tìm đến nào là cờ phướn, chỉ đỏ, rồi lại trâm cài Tam Sinh...“.

Ân Vô Chấp sầm mặt, thẳng tay đẩy Khương Ngộ ra ngoài, đi xa rồi còn mắng: “Mụ điên“.

Dám nguyền rủa hắn.

Thậm chí hắn còn có cảm giác Thu Vô Trần chỉ không tìm được chỗ vứt trâm nên mới quăng cho mình.

Thực ra suy đoán của hắn không phải giả. Tiểu Hỉ lưu luyến tiễn Khương Ngộ đi rồi quay lại, được đà hỏi: “Chẳng phải tiểu thư nói vật kia chẳng có tác dụng gì mà tên đạo sĩ thúi dám hét giá bừa bãi nên mới tìm người trộm nó về ư, sao tiểu thư lại lừa Thế tử gia?“.

“Cho hắn thấp thỏm nhiều vào, sau này còn bị lừa gạt dài dài“.

Tiểu Hỉ không hiểu, Thu Vô Trần quay về phòng thì chợt sững người: “Cao hương của ta đâu?“.

“A, ban nãy Thế tử điện hạ hỏi, em nghĩ tiểu thư vẫn còn một hộp khác mà hộp này chẳng còn bao nhiêu nên cho ngài ấy rồi“.

“Tên Ân Vô Chấp này...“. Thu Vô Trần bật cười, chốc lát sau lại lắc đầu mà nói: “Đáng tiếc thay“.

Ân Vô Chấp đẩy Khương Ngộ ra đầu hẻm, đường phố đã đông hơn một chút. Y ngẫm nghĩ rồi hỏi hắn: “Ân Vô Chấp, ngươi tin lời nàng nói ban nãy ư“.

“Câu nào?“.

“Nốt ruồi“.

“Kiếp này điểm nốt ruồi, kiếp sau sẽ mọc nốt ruồi thật?“. Ân Vô Chấp cứng cỏi đáp. “Làm gì có cái gọi là kiếp sau, thần không tin những thứ này“.

Cũng đúng thôi, kiếp sau gì cơ chứ. Nếu thảo luận về thoại bản thì may ra người ta còn hi vọng đôi chút, nhưng nếu nói về bản thân, cái gọi là kiếp sau cũng chỉ là tự dối gạt mà thôi.

Ngay lúc ấy, Khương Ngộ chợt cất lời: “Dừng lại“.

Ân Vô Chấp ngẩng đầu, phát hiện họ đang đứng trước một tiệm son phấn. Hắn lạnh mặt hỏi: “Mua cho ai?“.

“Ngươi“.

Ân Vô Chấp: “.“.

“Ban nãy trẫm thấy ngươi liên tục nhìn chằm chằm bàn trang điểm của Thu Vô Trần“.

“...“.

Hắn chỉ nhìn chu sa thôi.

Khương Ngộ thấy hắn đứng im thì hỏi: “Sao đấy?“.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Khương Ngộ muốn mua đồ cho hắn, Ân Vô Chấp nhíu mày, đẩy y qua thềm cửa.

Lời tác giả:

A Chấp: Mua về rồi phải nhét xuống đáy hòm mới được.

Tang Phê: Để trẫm thoa cho ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.