Cuộc Sống Hàng Ngày Của Một Tên Lười Không Thiết Sống

Chương 64: Chương 64: Cho cơ thể vô dụng này về với cõi chết đi thôi




Edit: Ryal

Lúc đi, Khương Ngộ không quay đầu lại.

Nhưng y cảm nhận được ánh mắt của Ân Vô Chấp dõi theo như hình với bóng tới tận khi y rẽ vào góc khuất.

Khương Ngộ hỏi Tề Hãn Miểu: “Ngươi có từng nghe lời đồn bóng gió nào chưa“.

Tề Hãn Miểu chần chừ: “Ý bệ hạ là...“.

“Trẫm và Ân Vô Chấp“.

Tề Hãn Miểu nhìn vẻ mặt y. Lão không phải Ân Vô Chấp, khó mà đoán được Khương Ngộ đang nghĩ gì nếu chỉ nhìn cặp mắt tĩnh lặng kia, có thể y chỉ thuận miệng nhắc tới, mà cũng có thể y đang sắp sửa hỏi tội.

“Có đôi điều ạ“.

“Nói ta nghe“.

Thực ra cũng chẳng khác mấy so với những gì Ân Vô Chấp đã kể. Họ cười nhạo hắn đường đường là một thiếu tướng quân mà bị hoàng thất gọi đi giải Quý Phi Kiều, trong lời nói ít nhiều gì cũng có ý xem thường và chế giễu.

Đại ý là rồi hắn cũng sẽ bị vứt bỏ.

Dù sao Khương Ngộ cũng là thiên tử, bên cạnh y thiếu gì nam nữ đủ loại, còn cần đến Ân Vô Chấp hay sao? Nếu hắn cũng yên ổn lấy võ nghệ để khiến kẻ khác phục như một võ tướng bình thường thì thôi đi, đằng này lại khiến bản thân lưu lạc tới bước đường phải lấy sắc hầu người, quả là không có tiền đồ.

“Nghe nói Ưng Quân cũng khá bất mãn với hành vi của Thế tử, hành vi của chủ tướng ảnh hưởng tới thể diện của toàn quân, tất cả mọi người đều thấy hổ thẹn“.

“.“.

Bao giờ con người mới hiểu rõ – cái thứ mang tên hổ thẹn cũng chỉ là lo sợ không đâu.

Chẳng có lợi ích thực tế nào ngoài việc hạ thấp bản thân trước mắt những kẻ lắm lời.

Cũng có thể đó mới là con người. Vì là người nên khó tránh khỏi việc bận tâm đến những điều ấy, dù là Hoàng đế tương lai như Ân Vô Chấp thì cũng phải bận tâm.

Khương Ngộ nhắm mắt lại, không nói gì thêm nữa.

Y không thể thay đổi thế giới này, cũng lười không muốn cố thay đổi cái nhìn của bất cứ ai, chỉ đành hi vọng Ân Vô Chấp có thể tự ngộ ra mà thôi.

Đây có lẽ sẽ là một dấu ấn nổi bật trong quá trình trưởng thành của hắn.

“Đi gặp Diêu Thái hậu“.

Tề Hãn Miểu nghe câu ấy mà kinh ngạc nhìn Khương Ngộ vài lần, thấy y chỉ ủ rũ ngồi đó chứ chẳng ra lệnh thêm thì mới yên lặng đẩy y tới viện của Diêu Cơ.

Nghe thông báo của kẻ hầu, Diêu Cơ buông cuốn kinh thư mình đang bị phạt chép, nhanh chóng bước ra ngoài. Có lẽ là để che đi vết thương kia nên thị đeo dây buộc trán, quần áo cũng rất mộc mạc giản đơn.

Thị tự tay đẩy Khương Ngộ vào phòng trong, bảo hạ nhân lui hết rồi vui vẻ nói: “Ngộ Nhi, con tới thăm mẹ sao?“.

“Đừng động tay vào Ân Vô Chấp“.

Gương mặt mừng rỡ của Diêu Cơ cứng lại: “Con tới thăm mẹ chỉ vì chuyện này?“.

Khương Ngộ thản nhiên nhìn thị: “Trẫm không muốn thấy Ân Vô Chấp gặp chuyện“.

Diêu Cơ mím môi thật chặt, nắm lấy chén trà: “Ân Vô Chấp là kẻ thù của mẹ. Con che chở hắn trước mặt mẹ như thế, con có từng nghĩ mẹ sẽ có cảm giác ra sao chưa?“.

“Nếu mẫu thân không ra tay thì bí mật kia sẽ chỉ có mình trẫm và Ân Vô Chấp biết, nếu mẫu thân lại tiếp tục ra tay, trẫm sẽ cho tất cả mọi người biết chuyện“.

Diêu Cơ nở nụ cười kì dị: “Con muốn cho tất cả mọi người biết chuyện? Ngộ Nhi à, mẹ không nghe nhầm đấy chứ, con muốn cho tất cả mọi người biết chuyện thật sao?“.

“Tất cả mọi người biết chuyện, trẫm sẽ chết“.

Gương mặt của Diêu Cơ lại trở nên đau khổ: “Con không sợ chết, lẽ nào cũng không sợ phải gánh chịu tiếng xấu muôn đời? Không sợ bị người người thóa mạ, không sợ khiến hoàng tổ mẫu con đau lòng, cả Thường Cẩm Văn nữa, cô ta tốt với con đến thế nhưng con cũng chẳng bận tâm đến cô ta sao, Ngộ Nhi?“.

Đây chính là những gì Diêu Cơ bấu víu vào.

Có lẽ dù nguyên chủ có thể buông bỏ bản thân, nhưng lại không thể buông bỏ trách nhiệm và chữ hiếu. Thì ra trong mắt tất thảy những nhân vật xung quanh thì nguyên chủ lại là một người như thế, có thể nhượng bộ nhiều lần, có thể chịu thiệt vì kẻ khác.

Khương Ngộ không biết phải làm thế nào để thể hiện rằng mình có bận tâm. Y thoáng nghĩ ngợi rồi nói: “Trẫm chỉ bận tâm đến Ân Vô Chấp“.

Biểu cảm trên mặt Diêu Cơ vặn vẹo, thị đứng phắt dậy, đi qua đi lại trong phòng, một lúc sau mới lên tiếng: “Chỉ vì Ân Vô Chấp mà con không để tâm tới mẹ ruột, không để tâm tới mẹ nuôi, cũng không để tâm tới hoàng tổ mẫu? Thậm chí không để tâm tới chuyện bị người người thóa mạ, phải gánh chịu tiếng xấu muôn đời...“.

Khương Ngộ im lặng chốc lát, đáp: “Đúng thế“.

Chính sự im lặng ấy, dù chỉ là trong khoảnh khắc, đã giúp Diêu Cơ vực dậy quyết tâm. Thị biết ngay mà, sao con trai thị có thể không bận tâm tới những chuyện này cơ chứ? Thị cố ý nói: “Thế thì con cứ làm đi“.

Khương Ngộ không nhúc nhích.

Theo như những gì y đoán, tiếp theo chắc chắn Diêu Cơ sẽ nhấn mạnh và phóng đại hậu quả để đe dọa y.

Quả nhiên.

“Con cho tất cả mọi người biết đi, con không phải con trai của thiên tử, cha con chính là Văn Vương nước Triệu – cũng chính là thiên tử nước Triệu hiện nay, con hãy cho tất cả mọi người biết đi, mẹ con đây, mẹ con không tiếc tốn hơn hai mươi năm để sinh hạ một Hoàng đế cho địch quốc!“.

Thị bước tới trước mặt Khương Ngộ, đứng im đó nhìn y: “Thế rồi mẹ sẽ không về nhà được, còn con, ở Đại Hạ này, con sẽ bị người người thóa mạ. Khi ấy con sẽ hiểu cái gì được gọi là tường sụp người lại đẩy thêm, những trưởng bối ngày xưa yêu thương con, đệ đệ kính trọng con, cả đám bách tính tôn sùng con như thần thánh kia nữa...“.

Vạt váy bị thổi tung, cơn gió lướt qua tai Khương Ngộ.

“Họ sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để giết chết con“.

“Thanh danh tốt đẹp của con trước nay, tất cả, đều sẽ biến thành tro bụi“.

Bên tai y bỗng có tiếng ồn ào.

Vô số những lời mắng chửi đầy giận dữ vang lên.

“Giết y!“.

“Y không xứng làm thiên tử của Đại Hạ!“.

“Cút mau, cút khỏi Đại Hạ...“.

Bàn tay Khương Ngộ bị nắm chặt lấy. Hai đôi mắt cực kì tương đồng đối diện với nhau: “Ngộ Nhi à, mẹ biết con sẽ không làm thế“.

“Chỉ cần con nghe mẹ, diệt trừ Đại Hạ, giúp phụ hoàng con thống nhất thiên hạ này, chúng ta sẽ được về nhà. Mẹ biết điều ấy là rất khó khăn, con đã lớn lên ở nơi đây từ nhỏ và cũng có rất tình cảm với đám người kia, nhưng phụ hoàng đã nói sẽ cho con thời gian, sau này mẹ cũng sẽ cầu xin chàng tha cho họ Khương một con đường sống...“.

Đúng là rất khó khăn.

Với nguyên chủ mà nói, chuyện này quả thực không thua gì sấm sét giữa trời quang.

“Ân Vô Chấp rất thích con“. Diêu Cơ nói. “Mẹ hiểu rồi, hắn sẽ không tiết lộ bí mật của chúng ta cho bất kì ai, mẹ có thể không ra tay với hắn nữa, sau này hắn vẫn sẽ là món đồ của con, để lại cho con chơi đùa“.

Hôm sau, Khương Ngộ lại tắm rửa xông hương rồi tới nghe lão hòa thượng già tụng kinh.

Lần này y không lăn ra ngủ, mà ngắt ngang những câu nói thao thao bất tuyệt của lão: “Trẫm tìm được lí do để sống rồi“.

Không Văn: “?“.

“Trẫm có người thương, muốn ra ngoài đi dạo cùng người đó“.

Không Văn liên tục niệm mấy tiếng a di đà phật. Sau đó lão bước ra khỏi thiện phòng, vui mừng truyền đạt tin tức cho Thái hoàng thái hậu: “Bệ hạ đã lấy lại ý chí sống rồi“.

“Đương nhiên mọi chuyện vẫn phải từ từ mới được“.

“Nếu người muốn thì cứ để người ra ngoài một chút, thả lỏng một chút“.

“A di đà phật, thiện tai thiện tai. Lão nạp không dám nhận đâu“.

Sau một khoảng thời gian suy nghĩ, cuối cùng Thái hoàng thái hậu vẫn thả Ân Vô Chấp ra. Tới khi hai người gặp lại Ân Vô Chấp đã sửa soạn chỉnh tề, trừ vết thương trên mặt vẫn chưa lành hẳn thì về cơ bản đã quay lại với vẻ hào hoa khi trước.

Tề Hãn Miểu vui vẻ cầm một con diều lớn: “Thưa điện hạ, bệ hạ nói muốn đi thả diều cùng ngài“.

Khương Ngộ cũng đang vui. Đúng, y đang vui, Ân Vô Chấp nhận ra được, y có vẻ rất vui – tuy người ngoài trông vào thì vẫn chẳng thấy biểu cảm gì. Đam Mỹ H Văn

Vậy là Ân Vô Chấp cũng vui.

Khương Ngộ chủ động giơ hai tay ra với hắn: “Lưng“.

Y nhanh chóng nằm rạp lên tấm lưng dày rộng của Ân Vô Chấp, vòng tay qua cổ hắn, nói với những người xung quanh: “Không được đi theo“.

Ân Vô Chấp vô thức nhắc nhở: “Nên để họ theo chứ“.

“Trẫm chỉ muốn đi cùng Ân ái khanh thôi“.

“...“. Nhịp tim Ân Vô Chấp tăng nhanh trong im lặng, hắn ho nhẹ một tiếng, nói với Thái hoàng thái hậu đang nửa vui nửa âu sầu: “Thần sẽ bảo vệ bệ hạ thật tốt“.

Dĩ nhiên Khương Ngộ không muốn hắn bảo vệ mình.

Y đã dụ được Diêu Cơ nói ra bí mật, y phải kể cho Ân Vô Chấp. Ân Vô Chấp giết nhiều người Triệu như thế, bao nhiêu huynh đệ cùng vào sinh ra tử với hắn lại chết trong tay người Triệu như thế, nhất định là hắn hận người Triệu thấu xương.

Khương Ngộ sắp ngất vì vui rồi, y sắp chết.

Không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định Ân Vô Chấp chỉ muốn giết y ngay lập tức.

Y bảo tất cả mọi người lui xuống là để tiện cho Ân Vô Chấp ra tay, đến khi họ lên cao hơn chút nữa thì ngay cả Thập Lục cũng bị xua đi nốt.

Trên đỉnh núi vẫn còn chút tuyết đọng, nhưng hai bên chân núi thì đã mọc cỏ xanh.

Cảnh xuân hôm nay vừa đẹp vừa ấm áp, từng bước chân của Ân Vô Chấp cũng theo đó trở nên thoải mái tung tăng. Hắn đưa Khương Ngộ sang một sườn núi gần ngôi chùa, đặt y xuống một tảng đá lớn dưới ánh nắng ấm áp, ấy thế mà y lại ngoan ngoãn ngồi đó chứ không ngả người về sau.

“Hôm nay bệ hạ vui đến thế ư?“.

Khương Ngộ khẽ nheo mắt vì nắng chói, y nhìn những áng mây trôi trên trời, thở dài một tiếng thật nhẹ. Nét tử khí âm u khi trước đã thay đổi hẳn, từng chi tiết dù là bé nhỏ nhất trên người y cũng toát lên vẻ bình an và viên mãn.

“Hôm nay thời tiết rất đẹp“.

“Đúng thế“. Ân Vô Chấp không hề dời mắt khỏi y. “Mặt trời ấm áp, nắng xuân sáng ngời“.

Cơn gió thổi qua lọn tóc dài bên má Khương Ngộ, Ân Vô Chấp bèn giơ tay vuốt lại cho y.

“Ngươi đã bao giờ muốn biến thành mây trên trời hay chưa“.

“Cũng từng có lúc“. Ân Vô Chấp vẫn nhìn y. “Khi thần không vui“.

“Trẫm thì luôn muốn thế“.

Ân Vô Chấp hơi khựng lại, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn trời.

Rồi hắn lại cúi xuống, bắt đầu điều khiển cho con diều bay lên: “Đây là lần thứ nhất bệ hạ thả diều nhỉ? Lát nữa người có muốn tự cầm không?“.

“Được thôi“.

Được thôi. Y còn thêm chữ “thôi” vào nữa.

Ân Vô Chấp cười thầm vì chữ ấy, lại quay sang nhìn y: “Thế bây giờ bệ hạ có muốn biến thành mây không?“.

“Không“. Không cần muốn, bởi chẳng mấy chốc nó sẽ thành sự thật.

Vài câu nói ngắn ngủn của y cũng khiến Ân Vô Chấp từ ủ rũ thành vui vẻ.

Hắn nhanh chóng giơ diều lên: “Người bắt gió [1] hay để thần bắt gió đây?“.

[1] Bắt gió: Cầm dây diều chạy một đoạn để giúp diều được gió nâng lên.

“Trẫm muốn diều“.

Con diều này có hình ưng đen, Ân Vô Chấp vừa cầm dây diều lùi ra sau vừa không nhịn được mà lớn tiếng hỏi: “Bệ hạ chọn chim ưng cho thần sao?“.

Khương Ngộ cũng lớn tiếng đáp: “Ừm!“.

Ân Vô Chấp bật cười thành tiếng.

Khương Ngộ gian nan nâng con diều lớn kia lên, hắn lại nói: “Chừng nào thần bảo thả thì người thả nhé, nghe thần đếm này, ba, hai...“.

Khương Ngộ đứng dậy.

Y mặc quần áo rất dày, trên cổ quàng khăn lông, bên ngoài còn khoác thêm một lớp áo choàng nữa, lúc dùng cả hai tay giơ diều lên thì trông rõ ngốc.

Gió nổi, mái tóc dài và vạt áo choàng cùng bay về một phía.

“Một. Thả đi!“.

Những ngón tay trắng nõn buông chú ưng đen.

Con diều bay vút lên trời xanh trong nháy mắt.

Khương Ngộ nhìn chú ưng đen ấy.

Trong lịch sử, Ưng Quân đã lật đổ sự thống trị của Khương Ngộ, cũng từ đó mà Ân Vô Chấp trở thành vị Hoàng đế ngàn năm có một.

Y thích dòng lịch sử đó.

Thích việc hôn quân Khương Ngộ bị lật đổ.

Khương Ngộ cụp mắt, khẽ khàng xòe tay, một cục đá trên đất bị nội công hút vào lòng bàn tay.

Vì thế, hãy để dòng lịch sử y thích diễn ra đi.

Cục đá bắn đứt dây diều.

Con diều ưng đen lập tức bị gió thổi bay sang một hướng nào đó.

Ân Vô Chấp cũng buông tay, trơ mắt nhìn sợi dây rơi xuống theo hòn đá, vô thức quay qua nhìn Khương Ngộ.

Hắn bước sang: “Chắc bay đến phía kia rồi, thần đưa bệ hạ đi tìm nhé“.

“Không cần tìm“.

Đôi tay đang chuẩn bị ôm lấy y bỗng khựng lại, Khương Ngộ nói tiếp: “Thả diều, chỉ là tín hiệu“.

“Bệ hạ muốn nói...“.

“Trẫm là con của Văn Vương nước Triệu“. Khương Ngộ thản nhiên đáp. “Mẫu thân trẫm là gian tế của địch quốc“.

“Đây chính là những gì trẫm nghe được đêm đó, mẫu thân đã tiết lộ bí mật về thân thế của trẫm“.

Ánh mắt Ân Vô Chấp tối sầm, nhưng không hề có vẻ ngạc nhiên: “Sao mà người biết được?“.

“Trẫm đi tìm mẫu thân, mẫu thân bảo thế“.

“Bà ta nói dối“.

“...“.

Ân Vô Chấp giơ tay xoay mặt y sang phía khác: “Đúng là nhìn từ phía chính diện thì người rất giống Diêu Thái hậu, nhưng gò má của người lại y hệt tiên đế. Thần từng hỏi những ngỗ tác có kinh nghiệm phong phú, Diêu Cơ và Văn Vương không thể sinh ra một đứa trẻ có phần xương như người“.

Khương Ngộ: “...“.

“Có lẽ bà ta thực sự là gian tế địch quốc, nhưng người thì chắc chắn là Hoàng tử của Đại Hạ“.

“Người tưởng thần ngốc hay sao?“. Ân Vô Chấp nói. “Nước Triệu giỏi dùng kiếm, Đại Hạ chúng ta lại giỏi dùng đao. Những kẻ do bà ta phái tới đã cố dùng đao nhưng một khi cuống lên thì sẽ đổi thành kiếm pháp, thần đã chiến đấu với vô số người nước Triệu, chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra được“.

“Kiếm là đâm, hai bên lưỡi sắc bén, thông thường dùng để đâm, múa, hệt như nước chảy mây trôi“. Ân Vô Chấp khua tay minh họa. “Đao là chém, chỉ có một bên lưỡi sắc, thông thường dùng để chém, bổ, hệt như sấm dậy ngàn quân“.

“Thấy không... À, người cũng từng luyện đao kiếm, hẳn người sẽ hiểu“.

Một khoảng lặng ngắn trôi qua.

“Bệ hạ nói rất đúng“. Ân Vô Chấp lại đứng thẳng dậy. “Hôm qua thần đã gạt bệ hạ, đúng là thần có điều tra ra vài chuyện“.

“Hôm qua thần không báo lại là bởi thần nghĩ bệ hạ quên thì cứ quên đi, thần vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết Diêu Thái hậu mà không phải phiền đến bệ hạ“.

Khương Ngộ đã ngớ ra, y nói: “Trẫm đáng chết“.

“Không“. Ân Vô Chấp đáp. “Bà ta chỉ lừa người thôi, đừng tin“.

“Trẫm là tội nhân của Đại Hạ“.

“Không phải“.

Khương Ngộ cố thuyết phục hắn: “Mẫu thân là gian tế, trẫm sinh ra đã mang tội“.

Trong mắt Ân Vô Chấp hiện vẻ đau lòng: “Người chưa từng tổn thương ai, thậm chí còn làm rất nhiều điều cho Đại Hạ, người không có tội“.

“Trẫm có“. Khương Ngộ bất lực, cảm giác không cam lòng và ấm ức bắt đầu nảy sinh.

Tang Phê chỉ muốn chết thôi mà, sao lại khó khăn đến thế.

Y rầu rĩ quay đi, ánh mắt bỗng rơi vào một bia đá ở cách đó không xa: Vách Cuồng Phong.

Khương Ngộ bèn đứng dậy bước tới. Ân Vô Chấp không giết y thì y tự làm.

“Trẫm là một kẻ tàn ác, sự tồn tại của trẫm chỉ khiến những người xung quanh gặp bất hạnh“. Y bước thật nhanh, hệt như một kẻ điên, tốc độ nói cũng nhanh vô cùng. “Trẫm căn bản không xứng được sống trên cõi đời này, mẫu thân trẫm căm hận phụ thân, cũng căm hận quốc gia này, trên đời trẫm chẳng tìm được chỗ dung thân, chỉ có cái chết là chốn về duy nhất...“.

Y băng qua bia đá kia, nhảy xuống.

Gió trên trời thổi mây bay.

Gió dưới vực thổi tung quần áo.

Tay áo y phồng to, áo choàng phấp phới, y rơi giữa không trung, cơn gió lớn tới mức dường như có thể nâng y lên một cách dễ dàng.

Vực sâu không thấy đáy, chỉ có làn sương mờ mờ và thi thoảng có vài ngọn cây cao.

Rơi xuống, thịt nát xương tan, cho cơ thể vô dụng này về với cõi chết đi thôi.

Lời tác giả:

Tang Phê: Cái chết ơi, trẫm tới đây.

A Chấp:.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.