Edit: Ryal
Cả điện Thái Cực loạn tùng phèo.
Đám thái giám vội vã đi ra đi vào, có kẻ bưng chậu nước nóng, có kẻ cầm nệm êm, có kẻ xách khung giá bằng gỗ đàn hương, có kẻ nâng thùng gỗ, có kẻ cầm than, có kẻ đưa huân hương, vải mềm, quần áo mới.
Tổng cộng gần ba mươi người.
Một nén nhang sau, mọi người dồn dập tản đi.
Tề Hãn Miểu nâng Khương Ngộ đã thay quần áo bước ra ngoài bình phong, nói với Ân Vô Chấp: “Bệ hạ cần nghỉ ngơi một chốc“.
Dứt lời, lão quay sang dặn dò: “Dọn dẹp noãn các, chuẩn bị để người tắm rửa“.
Ân Vô Chấp: “Tắm rửa?“.
“Vâng“. Tề Hãn Miểu nói với vẻ cưng chiều. “Bệ hạ thích sạch sẽ, ngày xưa đi nhà xí xong người cũng muốn tắm“.
“Ban nãy có người bưng nước nóng rồi mà?“.
“Chỗ nước đó chỉ để rửa qua loa thôi, nếu bệ hạ đã đi ngoài thì phải ngâm mình trong noãn các cả một canh giờ“.
“...“.
Tên quỷ lười này đúng là không phải rách việc bình thường thôi đâu.
“Nô tài phải cầm quần áo tới cục Hoán y để các nữ quan giặt giũ, điện hạ còn gì sai bảo không ạ?“.
“Giặt?“. Ân Vô Chấp hoàn hồn. “Người có mặc lại quần áo đã giặt à?“.
“Có chứ ạ“. Tề Hãn Miểu có vẻ khá tự hào. “Bệ hạ vốn tiết kiệm, từ bé người đã mặc đi mặc lại rồi, dù bây giờ đã lên ngôi nhưng tính tình vẫn cần kiệm như trước, dù có là áo khoác khi xuất hành thì cũng phải giặt hai lần rồi mới vứt đi“.
Ân Vô Chấp nói: “Chuyện này ta chưa nghe bao giờ“.
“Bệ hạ mới lên ngôi được nửa năm, không ai chú ý đến chi tiết nhỏ thế này âu cũng là hợp lẽ. Sau này điện hạ theo hầu bệ hạ, ngài sẽ tự hiểu phẩm chất của người ra sao“.
Ân Vô Chấp gật đầu.
Tên hôn quân này không chỉ ăn uống tiết kiệm mà còn không lãng phí quần áo, không đến nỗi quá đáng ghét...
Nhận ra mình đang nghĩ điều gì, Ân Vô Chấp buồn bực quay mặt vào góc tối.
Tiết kiệm cái gì, chỉ là lười thôi, hơn nữa mặc lại quần áo đã giặt là đức tính tốt lắm à? Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn bách tính, mỗi món đồ phải giặt đi giặt lại cả trăm lần, vá chằng vá đụp đến mấy chục lần, y cùng lắm cũng chỉ mặc một hai lần rồi vứt, thế mà cũng gọi là ưu điểm?
“Ân Vô Chấp“.
Ân Vô Chấp vểnh tai, nhưng không thèm đáp.
“Ân Vô Chấp. Ân Vô Chấp. Ân Vô Chấp“.
Hắn ngồi dậy, bước ra sau bức bình phong.
Khương Ngộ mặc bộ quần áo mới, sạch sẽ tinh tươm, ngồi giữa tấm nệm êm được trải trên cái giá gỗ đàn hương, nói bằng giọng cũng sạch sẽ nốt: “Đi tắm“.
Ân Vô Chấp nhìn y một chốc rồi mới bước đến: “Người không thể dựa hết vào người khác được“.
“Ôm“.
Ân Vô Chấp thở ra một hơi, cúi người ôm y, vừa đi tới noãn các vừa nói: “Cứ thế này thì người sẽ yếu đi, ngày càng có cảm giác không tự mình làm được gì đấy“.
“Ừm“.
Hiểu rồi à?
Ân Vô Chấp dừng bước, hỏi: “Bệ hạ có muốn tự đi tới noãn các không?“.
“Không“.
“...“. Hắn lại đi tiếp. “Bây giờ bên cạnh người có nhiều kẻ hầu hạ, ăn sung mặc sướng. Nhưng nếu có một ngày người mất đi toàn bộ những thứ ấy, mất đi cả năng lực tự chăm sóc chính mình, thì phải làm sao đây?“.
Khương Ngộ ngẩng đầu lên.
Ân Vô Chấp nhìn thẳng vào mắt y: “Người biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào chưa?“.
“Ý ngươi là trẫm sẽ không làm Hoàng đế cả đời hay sao?“.
“... Thần không có ý đó“.
Khương Ngộ nghe ra ý này đấy.
Câu nói của Ân Vô Chấp như một lời cảnh cáo, một lời đe dọa, hắn mưu toan muốn lật đổ Khương Ngộ. Cũng giống như lúc y dọa hắn, có lẽ hắn cũng hi vọng Khương Ngộ sẽ thu tay lại, để hắn được sống khá hơn đôi chút.
Ân Vô Chấp vẫn không quyết tâm giết y, vẫn còn ôm hi vọng với một hôn quân.
Khương Ngộ ngẫm nghĩ, xem ra phải đốt cháy giai đoạn, tăng cường độ bắt nạt hắn thôi.
Một đoàn người bỗng xuất hiện phía trước. Ân Vô Chấp dừng chân, nhưng vì đang ôm Khương Ngộ không tiện hành lễ nên hắn chỉ cung kính cúi đầu: “Tham kiến Thái hậu“.
Diêu Thái hậu liếc nhìn người trong lòng hắn, cất bước đi tới, nói với Khương Ngộ: “Nghe nói con bị bệnh, mẫu hậu tới thăm con“.
Rõ là thị biết Khương Ngộ không chỉ mới bệnh ngày một ngày hai. Nhưng lúc trước y đã làm thị quá mất thể diện ở ngự hoa viên, ngọn lửa trong lòng thị cháy rừng rực, cố ý không thèm quan tâm con mình.
Đến khi mấy ngày đã trôi qua, nghe nói Khương Ngộ bệnh đến mức không dậy nổi, còn phải gọi một đám đại thần già tới giúp xử lí công vụ, thị mới thực sự đứng ngồi không yên.
“Trẫm muốn đi ngâm mình“. Khương Ngộ lẳng lặng vùi mặt vào lòng Ân Vô Chấp, không thèm nhìn Diêu Cơ. “Giờ không tiện“.
“Thằng bé này...“. Đôi mày nhỏ nhắn của Diêu Cơ nhíu lại, trong mắt đầy lo âu. “Rốt cuộc con bị làm sao thế?“.
Muốn đi lại thì phải đợi người ta ôm hoặc dùng xe lăn, lại còn gầy đi nhiều đến thế.
Diêu Cơ nói: “Nếu có chuyện gì, nhất định con phải bảo với mẫu hậu đấy“.
Với Tang Phê, Diêu Cơ chỉ là một nhân vật không cần thiết, bởi thị chẳng hề liên quan tới việc Ân Vô Chấp chém hôn quân theo trí nhớ của y. Một kẻ như thế thì không cần tốn sức đáp trả làm gì, y nhắm mắt, không hé răng.
Thái độ lười biếng mà chống cự ấy khiến gương mặt Diêu Cơ đượm vẻ u sầu, thị siết khăn đứng đó một chốc, cuối cùng miễn cưỡng dời bước nhường đường.
Ân Vô Chấp ôm Khương Ngộ, tiếp tục đi.
Diêu Cơ ở sau lưng còn nói với theo: “Mẫu hậu chờ con ở điện Thái Cực nhé“.
Đến khi bóng dáng Khương Ngộ đã biến mất, thị mới lầm lì quay lại, để người hầu dìu vào điện Thái Cực.
Thị ra lệnh cho tất thảy mọi người lui xuống, một mình ngồi trên ghế, ngắm nhìn cung điện rộng lớn.
“Có phải... hết thảy những người ngồi trên vị trí này, đều sẽ thay đổi hay chăng?“.
Một vệt cười mỉa mai xuất hiện bên khóe môi thắm sắc. Thị chầm chậm ngưỡng cái cổ mảnh khảnh và thẳng tắp, ngồi với tư thế tao nhã trang nghiêm: “Người đâu“.
“Có nô tài“.
“Gọi Cốc Thái y tới đây“.
Trong noãn các, Tang Phê được thả xuống nước. Y miễn cưỡng nhắm mắt lại, thả lỏng tứ chi, dần thấy yên lòng.
Chỉ sức nổi của nước mới có thể giải thoát y khỏi nỗi dằn vặt từ thể xác trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Ân Vô Chấp ngồi cạnh ao nước ngắm y, cũng chỉ có thời điểm này biểu cảm trên mặt Khương Ngộ mới thay đổi.
Rõ ràng y thích nước, không phải cái kiểu gì cũng được mà là thực sự yêu thích, y trông ngóng và chờ mong.
Ân Vô Chấp dội nước lên bả vai Khương Ngộ, hỏi: “Chắc bệ hạ biết bơi chứ nhỉ?“.
Tang Phê mở mắt ra, dường như nhớ tới điều gì.
Sau đó y chậm rãi ngửa ra sau, nằm xuống.
Ân Vô Chấp: “!“.
Hắn chưa kịp cản lại thì Tang Phê đã dang tay dang chân, nằm sải lai trên nước.
Bụng y ngửa lên trời, tứ chi thon dài, suối tóc tỏa ra như rong và rung rung nhè nhẹ theo từng gợn nước.
Trong hơi sương mịt mờ, nom y như giao nhân bằng ngọc đoạt hồn người trên biển.
Ánh nhìn Ân Vô Chấp như bị dính chặt vào người y, từ đôi má hồng hồng, dần dời xuống nơi mũi chân hơi nhếch.
Hắn gian nan quay mặt đi.
Tang Phê khẽ nhúc nhích.
Hai tay trắng mịn quạt nước như đôi cánh, cả người y bắt đầu di chuyển trong tĩnh lặng.
Cái ao không nhỏ mà cũng không quá lớn, chỉ cần cử động đôi chút thế thôi, đầu Tang Phê đã đụng trúng thành ao.
Y vẫn thở vững và chưa chìm xuống nước, nhưng đỉnh đầu thì không hề dễ chịu, đành mở miệng: “Ân Vô Chấp“.
Ân Vô Chấp kiềm chế quay người lại, khuôn mặt cứng đờ: “Sao ạ?“.
“Giúp ta đổi hướng“.
Ân Vô Chấp siết chặt gấu áo, một lúc lâu sau mới đứng dậy, giúp Tang Phê đang trôi bồng bềnh trên nước xoay đầu.
Y lại quạt tay, cái đầu nhanh chóng đụng vào chỗ khác: “Đổi hướng“.
Ân Vô Chấp mím môi, tới cạnh ao, xoay đầu giúp y.
Lúc đang bồng bềnh trôi, tay chân Tang Phê đều nhẹ nhàng lay động, từ góc nhìn chỗ Ân Vô Chấp ngồi xổm là vừa lúc thấy được vị trí nơi bụng dưới y.
Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm chỗ ấy, đợi đến khi Tang Phê đòi xoay đầu thêm lần nữa mới đứng lên, rồi lại ngồi xổm cạnh ao nhìn y trôi xa dần.
Cứ mấy lần như thế, Khương Ngộ dần bắt đầu thấy khó thở và chìm xuống, nước nóng xộc vào khắp xoang mũi trong nháy mắt.
Ân Vô Chấp, vẫn đang ngồi xổm ở phía đối diện nhìn chỗ nào đó: “?“.
Đến khi nơi kia cũng chìm nghỉm nốt hắn mới hoàn hồn, nhảy xuống vớt y lên.
“Bệ hạ, bệ hạ ơi?“.
Ân Vô Chấp vỗ vào mặt y, thấy vẫn không tỉnh thì túm chặt cánh mũi, hít sâu một hơi. Nhưng hắn chưa kịp môi kề môi với Khương Ngộ đã bị một ngụm nước phun thẳng vào mặt.
Thế là sặc nước.
Đến khổ.
Khương Ngộ ho khù khụ mấy tiếng, chết lặng tựa vào người Ân Vô Chấp.
Bao giờ Ân Vô Chấp mới giết y, bao giờ y mới được giải thoát vậy.
Trong dòng thời gian xa xôi ngày trước, rõ ràng y được tự do trôi lơ lửng. Nhưng hôm nay muốn trải nghiệm lại niềm vui ấy thì y lại phải trả một cái giá quá đắt.
Tang Phê muốn chết quá.
Ân Vô Chấp yên lòng, gạt sợi tóc dài dính trên trán y ra, thấp giọng: “Ổn cả rồi“.
Tang Phê chẳng hề thấy sung sướng vì thoát nạn, trên mặt toàn vẻ chán chường và tuyệt vọng.
Ân Vô Chấp sờ đôi vai lành lạnh của người ấy, lại dội nước lên người Khương Ngộ rồi mới ôm y lên bờ, gọi người dùng chăn bọc y lại, dịu dàng nói: “Được rồi, đừng sợ, người thả lỏng nhé“.
Hắn thay bộ đồ đã ướt đẫm kia ra, rồi mới quay về tiếp tục hầu hạ Khương Ngộ.
Khi họ rời khỏi noãn các, trời đã sẩm tối.
Điện Thái Cực chong đèn sáng trưng. Sắc mặt Diêu Thái hậu lạnh như băng, Cốc Yến bị hỏi chuyện xong thì đứng một bên, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Diêu Cơ bưng chén trà trong tay, nhấp một ngụm, rồi lại nặng nề đặt xuống.
Tề Hãn Miểu nhìn mặt đoán ý, bước lên: “Để nô tài đổi cho Thái hậu một chén trà nóng“.
Diêu Cơ ngồi thẳng lưng, hơi thở vừa chậm vừa ngột ngạt: “Bao giờ Ân Vô Chấp mới trả bệ hạ lại đây?“.
“Có điều này Thái hậu chưa biết, dạo gần đây bệ hạ rất thích ngâm nước nóng, mỗi lần ngâm là phải tầm hai canh giờ mới quay về ạ“.
“Sao ai gia chưa từng biết nó thích ngâm nước nóng?“.
“Dạ, hai tháng gần đây người mới bắt đầu thích“.
“Là hai tháng gần đây, hay là từ sau khi Ân Vô Chấp vào cung?“.
Cốc Yến vẫn rũ tay áo trong yên lặng, còn Tề Hãn Miểu hơi rùng mình.
Thái hậu đang hoài nghi Ân Vô Chấp mê hoặc quân vương ư?
Lão cố biện minh thay Ân Vô Chấp: “Tuyệt đối không phải đâu ạ, từ trước khi Thế tử điện hạ vào cung bệ hạ đã thích ngâm mình rồi, nếu Thái hậu không tin thì cứ hỏi người đi ạ“.
“Ngươi tưởng ai gia không biết gì à?“. Diêu Cơ lạnh nhạt nói. “Bệ hạ đã bị hắn quyến rũ tới mức mê mẩn tâm thần rồi, bây giờ ngự thư phòng cũng biến thành tẩm điện cho Thế tử Ân Vương của nó, mấy ngày trước bệ hạ cũng vì nó mà chống đối ai gia, chẳng phải ngươi đã thấy hết hay sao?“.
Tề Hãn Miểu run lên, quỳ xuống dập đầu: “Thái hậu bớt giận ạ. Nô tài không thấy gì hết, nô tài đảm bảo những người có mặt khi ấy cũng không thấy gì hết đâu ạ“.
Diêu Cơ không nhịn được mà đứng lên.
Khương Ngộ đã ngâm mình gần hai canh giờ rồi, Ân Vô Chấp cũng ở bên y suốt quãng thời gian ấy... Trong không gian như thế, một người là thánh thượng, một người là Thế tử điển trai, chuyện gì sẽ xảy ra thì không cần nói cũng biết.
Tên Ân Vô Chấp này đúng là lợi hại.
Vừa vào cung chưa được bao ngày đã mê hoặc được thiên tử, quả là đáng trách!
Diêu Cơ bấu ngón tay, sắc mặt ngày càng sầm xuống.
“Thưa Thái hậu“. Thị nâng mắt, cung nữ thiếp thân vội bước tới, thì thầm bên tai. “Bệ hạ ra ngoài rồi ạ“.
Diêu Cơ cố nén cơn giận, gương mặt thoáng dữ tợn cũng dịu xuống, ngồi xuống chiếc ghế chủ vị.
Ân Vô Chấp ôm Khương Ngộ bước vào.
Ánh mắt Diêu Cơ quả thực như muốn ăn tươi nuốt sống hắn: “Thả bệ hạ ra“.
Có lẽ vì đã ăn no nên Khương Ngộ thấy mơ màng buồn ngủ. Y không lên tiếng ngăn cản, Ân Vô Chấp chỉ đành tìm một cái ghế thả bệ hạ xuống dưới trước.
Cái ghế này hơi cứng, Khương Ngộ cố ngồi thẳng nhưng thực ra vẫn nghiêng ngả hết bên này đến bên kia.
Diêu Cơ cau mày bước tới cạnh y, phát hiện Ân Vô Chấp vẫn còn ở đây thì nói bằng giọng căm ghét: “Cút ra ngoài“.
Đuổi Ân Vô Chấp đi rồi, thị vẫn chưa thấy đủ: “Cút hết ra ngoài cho ta“.
Cứ tiếp tục thế này thì không ổn, thị phải nói chuyện tử tế với Khương Ngộ thôi.
Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con.
Diêu Cơ ngồi xổm xuống bên chân Khương Ngộ, nhẹ nhàng cầm tay y, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt có nhiều nét tương tự với mình: “Ngộ Nhi à, con cố tình không để ý tới mẹ sao?“.
Khương Ngộ miễn cưỡng nâng mi, chẳng hề quan tâm.
Đôi mắt Diêu Cơ dần sóng sánh nước: “Ngộ Nhi à, mẹ cũng không muốn ép buộc gì con, mẹ cũng có nỗi khổ riêng trong lòng mà“.
Khương Ngộ vẫn chỉ nhìn thị, trong con ngươi không hề có cảm xúc.
“Con, con đừng nhìn mẹ như thế chứ“. Diêu Cơ nói. “Ngộ Nhi, con nhớ lại xem, những năm qua mẹ đã dạy dỗ con thế nào? Con không được tiếp tục thế này nữa. Nếu những đại thần đó biết được bí mật của mẹ thì chúng cũng sẽ chẳng bỏ qua cho con đâu, chỉ khi đã thâu tóm tất thảy quyền lực trong lòng bàn tay, con mới bảo vệ được mẹ và cả chính mình“.
Khương Ngộ chỉ thấy thị rõ ồn: “Ngậm miệng“.
Diêu Cơ sửng sốt, một lúc lâu sau mới cất lời, gương mặt khiến người ta chỉ muốn mềm lòng: “Ngộ Nhi ơi... Con hận mẹ, đúng không?“.
“Ngậm miệng“.
Diêu Cơ bắt đầu rơi lệ: “Ngộ Nhi, dù con không lo cho mình, không quan tâm tới tính mạng mình, thì chẳng lẽ con cũng không quan tâm tới tính mạng mẹ hay sao?“.
“Đừng nói nữa“. Khương Ngộ nhắm hai mắt lại, mệt mỏi nói. “Đừng nói chuyện với trẫm nữa“.
Y thấy mệt quá, chỉ muốn ngủ thôi, nhưng người đàn bà này cứ nói mãi, nói mãi, còn không hiểu lời y ra lệnh.
Nghe đi, bà ta lại nói nữa kìa: “Còn cả tên Ân Vô Chấp nữa, nếu con chỉ muốn chơi đùa thì mẫu thân có thể bỏ qua, nhưng cha hắn tội ác tày trời, tuyệt đối không thể lưu lại được“.
“...“. Thôi không cản được thì cứ kệ bà ta vậy.
Thực ra cũng chẳng khó chịu đựng đến mức ấy.
“Ngộ Nhi ơi“. Diêu Cơ khóc nức nở. “Con đáp lại mẹ một câu tử tế đi, trước đây rõ ràng con đâu có thế này“.
“.“. Đúng là ồn kinh lên được.
Khương Ngộ nhớ lại năm ấy khi mình còn là du hồn, không cẩn thận bay tới vùng trời của một thành thị nào đó, gặp phải người hoặc việc quá ồn ào – gió không thổi và y cũng lười không muốn tự bay, nên đành để mặc chính mình lơ lửng ngay tại chỗ, rồi phong bế cả năm giác quan.
Thường thì khi sực tỉnh y đã thấy mình được gió đưa đi, hoặc những ồn ào kia đã kết thúc, mọi việc quay về tĩnh lặng.
Nhưng sau khi làm người thì Khương Ngộ chưa dùng chiêu này bao giờ, chẳng biết còn dùng được hay không, mà quan trọng nhất là chẳng biết dùng xong thì lần kế tiếp tỉnh dậy sẽ là lúc nào.
“Ngộ Nhi...“.
Khổ quá đi mất.
Tang Phê chậm rãi rủ đầu xuống.
Để y đi chết còn hơn.
“Ngộ Nhi?“. Diêu Cơ thấy con mình nhắm chặt hai mắt thì cấu vào tay y một cái theo bản năng: “Ngộ Nhi ơi? Con ngủ à?“.
Sâu trong tiềm thức đã hoàn toàn tĩnh lặng.
“Ngộ Nhi? Ngộ Nhi ơi, con đừng dọa mẫu hậu“. Diêu Cơ dùng tay đẩy y. “Con đã hiểu...“.
Cơ thể Tang Phê nặng nề rơi khỏi ghế.
Yên tĩnh, bình thản, an tường.
Đây mới thực sự là niềm hạnh phúc thuộc về Tang Phê.
Diêu Cơ: “... A a a a a!! Ngộ Nhi, con sao thế, a a a...“.
Lời tác giả:
Tang Phê: An giấc trong thức hải.
A Chấp:...!