Edit: Ryal
Ân Vô Chấp nói mà không giữ lời.
Hắn bảo nếu chọn để lại tiếng xấu muôn đời thì tùy y, nhưng Tang Phê chọn rồi mà vẫn không được tha nữa.
Từ xế chiều đến tối khuya, y bị Ân Vô Chấp ép ngồi trước bàn xử lí văn kiện.
Tang Phê định quăng bút đi mấy lần nhưng không được, y tựa vào ngực Ân Vô Chấp, cụp mi nhìn bàn tay bị nắm lấy: “Chắc ngươi mệt lắm nhỉ“.
“Người còn biết thần mệt cơ à“. Ân Vô Chấp cau mày, thấp giọng. “Viết cũng không viết được tử tế, cứ nhất định phải được cầm tay như trẻ con học viết cơ“.
“Ngươi có thể bắt chước nét chữ của trẫm mà“.
“Sao thần phải làm thế“.
“Thì làm thế ngươi có thể tự phê tấu chương“.
Thực ra đó cũng là một cách cho Ân Vô Chấp cơ hội.
Để hắn đi trên con đường lúc trước, trừ việc bắt nạt hắn để ép hắn hận mình, y còn phải cho hắn biết mình rất dễ bị đạp đổ. Nếu Ân Vô Chấp đã học được nét chữ của hôn quân, sau này khi sinh lòng riêng muốn làm phản thì hắn có thể dễ dàng biến Khương Ngộ thành bù nhìn, giết đi mà chẳng ai hay biết.
Ân Vô Chấp hạ một nét bút, chợt bừng tỉnh.
Trước đây hắn không biết tại sao hôn quân vừa hạ nhục mình lại vừa bắt mình ghi chép mọi sự, còn cho mình vào ngự thư phòng học cách phê duyệt tấu chương với các đại thần già.
Giờ có Văn Thái hậu báo cho những chuyện trước đó, hắn mới dần dò ra được động cơ phía sau những hành vi đầy mâu thuẫn của Khương Ngộ.
Hôn quân hạ nhục hắn, vì muốn hắn hận y.
Hôn quân cho hắn quyền thế, bởi y lo sau khi hắn bị ép giết mình thì không có chốn dung thân.
Khương Ngộ ép hắn vào cung, đúng là vì lòng riêng mới làm vậy, nhưng đằng sau đó y đã sắp xếp xong xuôi tất cả mọi điều cho hắn.
Cánh tay Ân Vô Chấp vòng qua eo Khương Ngộ khẽ siết, hắn nói: “Đừng quậy, viết ngoan nào“.
Hắn sẽ không giết y, cũng sẽ không nhận quyền thế và địa vị y tặng cho mình.
Nếu y thực sự có khúc mắc, Ân Vô Chấp nguyện lòng giúp y thoát khỏi nó. Ngày trước hắn cứ nghĩ y mang ý xấu – nhưng những đại thần đã làm việc với hắn, và cả hai người đàn bà quyền thế ngập trời trong hậu cung, nhất định có mắt nhìn người không tệ.
Khương Ngộ chắc chắn là một vị Hoàng đế tốt, chỉ là giờ y đang gặp trắc trở, giúp y chịu đựng nó là được rồi.
Đầu tiên, không thể để y tiếp tục sa đọa thế này được.
Ân Vô Chấp mím môi: “Viết xong chỗ này thì người đi ngủ sớm đi“.
Nhắc đến ngủ cái là Tang Phê ngay lập tức nhìn hắn: “Bây giờ ngủ“.
“Bây giờ thì không được, nhất định phải viết cho xong“.
Tang Phê: “.“.
Ân Vô Chấp là người xấu.
Khí đen lởn vởn quanh người y, đáy mắt vốn trong trẻo cũng tối lại, y nhìn Ân Vô Chấp với vẻ sâu xa: “Hôn trẫm đi rồi trẫm viết“.
Lúc trước hắn thân bất do kỷ, giờ Ân Vô Chấp đã hiểu lòng y rồi, dĩ nhiên hắn sẽ không để y nắm trong lòng bàn tay nữa.
“Không hôn“.
Tay Tang Phê bị hắn nắm, eo bị hắn ôm, Ân Vô Chấp thò tay từ dưới lên mà nắm cằm y bắt cúi xuống bàn: “Viết đi“.
Tang Phê nhắm hai mắt lại, Ân Vô Chấp mở mắt y ra.
Tang Phê kệ cho hắn đỡ, trong mắt chẳng có lấy một tia sáng.
Chỉ tiếc y đang trong thể xác con người, đôi mắt bị ép mở nhanh chóng có cảm giác mát lạnh, nước mắt sinh lí dần rưng rưng.
Ân Vô Chấp vẫn chưa chịu buông tha: “Không viết là thần cứ mở thế này đấy nhé“.
Tang Phê quyết định ghét Ân Vô Chấp.
Nhưng y sẽ không bị khuất phục trước Ân Vô Chấp.
Phong, ấn, năm, giác, quan.
Ý thức trôi về nơi xa, mọi thứ đều trở nên yên ắng.
Chỉ có vành mắt bị ép mở, nước mắt rơi như hỏng van.
Ân Vô Chấp: “...“.
Hắn bỗng buông tay, Tang Phê được nhắm mắt lại như ý nguyện nhưng con ngươi vẫn nhạy cảm và đau xót, tuyến lệ bị kích thích không ngừng tiết nước ra ngoài.
“Người...“. Ân Vô Chấp luống cuống lau nước mắt cho y. “Được rồi, thế viết cho xong rồi thần hôn người, nhé?“.
Ai thèm ngươi hôn, Tang Phê chỉ không muốn bị ép làm việc thôi, ai ép y làm việc là y giả chết cho xem.
“Thế, thế thì làm theo lời người nhé, chúng ta giao dịch“. Ân Vô Chấp nói mà thấy như đầu lưỡi nóng bừng. “Hôn, hôn người một cái, rồi người viết đi“.
Thời gian giao dịch đã hết rồi, Tang Phê đâu có dễ dỗ vậy.
“...“. Lại còn bắt đầu dỗi cơ đấy. Có lẽ vì điều kiện hắn đã đánh đổi bằng lòng tự trọng lại bị người ta chê, nên Ân Vô Chấp trông hơi lúng túng: “Người mà không đồng ý là thần rời khỏi cung, đi về nhà nhé“.
Dĩ nhiên Tang Phê có thể uy hiếp để hắn ở lại, nhưng uy hiếp mãi rồi cũng phải mệt chứ.
Dù sao y vẫn phải giữ Ân Vô Chấp lại để xử lí ngự thư phòng.
Đành lùi một bước vậy.
Nhưng Tang Phê không dễ chịu thì Ân Vô Chấp đừng hòng được dễ chịu.
Y mở mắt, nhìn Ân Vô Chấp với vành mắt đỏ ửng: “Hôn“.
“...“. Ghét thật, lại để y đạt được mục đích rồi.
Môi Tang Phê bị mút mạnh một cái.
Sắc mặt Ân Vô Chấp rất đáng sợ, đằng đằng sát khí.
Tang Phê lại bị dục vọng muốn chết mạnh mẽ chi phối, y chủ động cầm bút, nói với Ân Vô Chấp: “Hôn một cái, viết một chữ“.
“...“. Hôn quân!
Thích hắn đến thế cơ à? Muốn chiếm hời của hắn từng giây từng phút một.
Tâm trạng Ân Vô Chấp phức tạp, nên biểu cảm cũng chẳng ôn hòa.
Tang Phê bắt đầu nghiêm túc viết chữ, viết một chữ lại đòi hôn một lần, viết thêm chữ nữa, đòi hôn thêm cái nữa.
Ân Vô Chấp ôm lấy y, mày nhíu chặt tới nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.
Hắn mới mười chín tuổi đã bị ép vào thâm cung, làm chuyện lấy sắc hầu người – rõ ràng hắn có thể sải bước khắp đất trời rộng lớn, thực hiện biết bao hoài bão lớn nhỏ.
Nhưng hôm nay, hắn lại chẳng khác nào một cái máy phát nụ hôn.
Ân Vô Chấp không khỏi sinh ra nỗi nghi ngờ nghiêm trọng với sự tồn tại của chính mình.
Nhưng tên hôn quân này dù có hoang đường và sa đọa, thì khi nghiêm túc lên thì cũng thực sự có vài phần phong độ thuộc về thiên tử.
Hàng mi dài nhẹ buông trông hết sức chăm chú, tay cầm bút tương đối vững vàng, ngòi bút lông sói lướt trên mặt giấy, những con chữ hiện ra ngay ngắn và xinh đẹp.
Ân Vô Chấp cũng từng luyện chữ rất khắc khổ, đặc biệt là sau khi quay về kinh thành rồi bị gọi là Nam Man ngày bé. Hắn biết rõ, chỉ cần Nam Cương được bình định là mình sẽ lại về kinh, nên sau này có tiếp tục tới Nam Cương thì vẫn dành sự cố gắng đặc biệt cho ngôn ngữ và chữ viết.
Tất cả là để mình trông giống người kinh thành.
Nhưng chỉ là giống thôi, chứ so với kiểu từ bé đã cầm bút như Khương Ngộ thì vẫn có chút chênh lệch.
Có câu nét chữ nết người, giờ hắn nhìn đương kim thiên tử, lại thấy thêm đôi phần tuấn tú đoan trang, phong tư tao nhã.
Người đang viết chữ bỗng dừng động tác: “Hôn“.
Tang Phê bị ép làm việc, dĩ nhiên Ân Vô Chấp sẽ bị ép hôn y. Không được bỏ qua bất kì cơ hội nào hạ nhục Ân Vô Chấp.
Những dòng suy nghĩ của Ân Vô Chấp tắt ngấm, mặt hắn sầm lại, hôn một cái lên khóe miệng y.
Tuy đã hiểu ẩn tình nhưng Ân Vô Chấp vẫn khó mà thản nhiên đối mặt với chuyện thế này, với hắn, những động tác thân mật thế này nên xảy ra một cách tự nhiên giữa hai người có lòng thương nhau.
Chứ không phải trong một cuộc giao dịch ngả ngớn.
... Thôi, ai bảo đầu óc thiên tử có vấn đề, tạm thời hắn nhịn vậy.
Ân Vô Chấp nhìn khóe miệng y một chốc: “Thế này thì chậm quá“.
Tang Phê: “?“.
Y còn chưa kịp phản ứng đã bị nắm cằm, nụ hôn nóng rực ép xuống bờ môi.
Ân Vô Chấp không muốn thừa nhận, nhưng hắn phát hiện thực ra hắn cũng không ghét việc hôn Khương Ngộ, môi y thực sự rất mềm, rất thơm, thậm chí là rất ngọt.
...Nhất định là tại hắn còn quá trẻ nên mới dễ dàng bị quyến rũ.
Ai bảo Khương Ngộ đẹp tới vậy cơ chứ.
Nụ hôn kết thúc, ánh mắt Khương Ngộ mông lung, hai má ửng đỏ, Ân Vô Chấp mở miệng y ra hít một hơi thổi vào.
Đừng quên thở chứ.
Được hắn hôn là cứ thế hưởng thụ thôi à?
Hầu kết Ân Vô Chấp chuyển động, từ mặt xuống cổ đỏ rực, hắn cố bình tĩnh lay cho Khương Ngộ tỉnh rồi nói: “Phần của một cuốn, viết xong một cuốn thì được một lần hôn dài nữa“.
Khương Ngộ nhìn hắn chằm chằm.
“...“. Giờ thì đến cả vành mắt Ân Vô Chấp cũng đỏ lên, hắn thẳng thừng xoay đầu y sang chỗ khác, giọng điệu âm u: “Mau viết đi“.
Xác định sát khí vẫn còn, Khương Ngộ mới bắt đầu viết.
Ban nãy, trong một nháy mắt, y nghi ngờ rằng Ân Vô Chấp không ghét phải hôn mình.
Cũng may chỉ là ảo giác thôi.
Ân Vô Chấp vẫn là Ân Vô Chấp đó.
Sau khi cuối cùng cũng xong hết đống văn kiện cần xử lí, Khương Ngộ thẳng thừng co người lại, mất ý thức.
Thực sự, mệt mỏi quá.
Nếu phải trả cái giá lớn tới vậy để hạ nhục Ân Vô Chấp thì thà y đi chết còn hơn.
Ân Vô Chấp kiểm tra lại tấu chương hết một lần, chia hai phần phải giữ lại và cần truyền xuống, tiện tay dọn dẹp mặt bàn, lúc cúi xuống mới phát hiện Khương Ngộ vẫn đang mở mắt nhìn mình.
“Không ngủ à?“.
Chẳng ai đáp lời.
Thứ trong lòng hắn không nhúc nhích, hơi thở cũng nhẹ như sắp đứt quãng, Ân Vô Chấp chậm rãi giơ tay lên khua qua khua lại trước mặt y.
Con. Ngươi. Không. Hề. Cử. Động.
Tim Ân Vô Chấp chệch hai nhịp, hắn cố bình tĩnh lại, nhưng vẫn không nhịn được mà ôm Khương Ngộ lên chạy ra khỏi ngự thư phòng thật nhanh.
Ở bên ngoài, Tề Hãn Miểu đang yên bình tận hưởng cơn gió khuya mát lạnh.
Sắc đẹp quả là thứ hữu dụng nhất trên đời.
Nếu không có Thế tử Ân Vương liều mình vì chuyện nghĩa thì sao bệ hạ có thể ở lại ngự thư phòng lâu tới vậy.
Vương triều này được phồn vinh, ít nhất nửa công lao trong số đó là nhờ nhan sắc của Thế tử Ân Vương.
Một cơn gió mạnh thổi sát bên người, Tề Hãn Miểu chưa kịp phản ứng lại đã thấy nó vèo một cái đi tới trước mặt.
Mặt Ân Vô Chấp trắng bệch, giọng lại rất nhẹ: “Công công thử nhìn xem, liệu bệ hạ có bị sao không?“.
Tề Hãn Miểu mỉm cười cúi xuống nhìn người Thế tử Ân Vương đang ôm trong tay, đối diện với đôi con ngươi không hề nhúc nhích của thiên tử.
Cả cơ thể y vắt vẻo trên người Ân Vô Chấp như mì sợi, đầu và tay đều rủ xuống, đôi mắt mở trừng trừng lại yên tĩnh và đáng sợ như thể chết không nhắm mắt.
Nụ cười tắt ngóm.
“Nô tài vừa mới phát hiện, có vẻ không ổn rồi“.
Giọng Ân Vô Chấp run run: “Đừng để lộ ra, đi mời Thái y trước đã“.
Khương Ngộ nhanh chóng được đặt lên long sàng, hai tay xếp trước ngực, tư thế rất an tường, biểu cảm rất an tĩnh, ánh mắt rất trống rỗng.
Một bàn tay vuốt mắt cho y.
Tề Hãn Miểu quỳ bên long sàng, khóc bù lu bù loa.
“Bệ hạ, bệ hạ, sao thế này? Trước giờ người chưa từng bị vậy“.
Cốc Thái y có vẻ xót xa: “Bệ hạ lâu lắm rồi không vận động, hôm nay lại tốn nhiều sức quá thành ra uể oải, nên mới thành ra thế này“.
Ân Vô Chấp đứng bên cạnh, trầm giọng: “Tất cả là tại ta“.
Cốc Yến vỗ vỗ vai hắn: “Đừng tự trách, cho bệ hạ nghỉ ngơi thật tốt trước đã“.
Ân Vô Chấp gật đầu, bước tới đắp chăn cho Khương Ngộ, ngồi xuống long sàng: “Không thể tiếp tục thế này được nữa“.
Cốc Yến nhìn hắn.
“Mới hoạt động có tí đã mệt tới độ trợn tròn mắt mà ngủ, rốt cuộc cơ thể này đã nát tới mức nào rồi“.
Cốc Yến có vẻ rất đồng cảm: “Điện hạ nói có lí, nhưng giờ bệ hạ không chịu cử động thì chúng ta cũng thực sự chẳng có cách nào“.
“Bệ hạ không cử động, lẽ nào chúng ta cũng không biết cử động?“.
Tề Hãn Miểu lau nước mắt: “Trước đây ngày nào nô tài cũng xoa bóp chân cho bệ hạ“.
Cốc Yến: “Hiển nhiên thế là không đủ“.
Ân Vô Chấp lại nhìn Khương Ngộ.
“Bắt đầu từ đêm nay, bỏ hết bàn ghế và giường nhỏ trong điện Thái Cực, trước hết phải cho người không ngồi được mà cũng không nằm được đã“.
“Bệ hạ có thể nằm xuống đất mà“.
“... Nếu thực sự không được, thì phải dùng tới chiêu đó thôi“.
Tề Hãn Miểu nhớ tới những chiếc móc bạc ở long ỷ: “Ý điện hạ là lấy sào tre dựng bệ hạ lên ư?“.
“Dốt nát, dựng lên thì liệu người có chịu cử động không?“.
Cốc Yến: “Thế tử có cao kiến gì xin cứ nói thẳng“.
“Sai người khâu hai cái tay áo, hai cái ống quần, một cái đai eo...“. Ân Vô Chấp nói bằng giọng nghiêm nghị. “Rồi tìm một người biết cử động, buộc lại với bệ hạ đi“.