Edit: Ryal
Đôi mắt kia quá sạch sẽ, sạch sẽ tới mức chẳng vương lấy một hạt bụi, như thể không một ai có khả năng để lại dấu vết bên trong.
Diêu Cơ nhớ lại đứa bé ôn hòa, yên tĩnh, ngoan ngoãn và hiểu chuyện trước kia. Thực ra từ bé Khương Ngộ đã rất hiểu chuyện, tuy tính cách hơi cứng đầu nên khi giận cũng biết hếch mặt lên cãi người lớn, cãi không lại thì sẽ bĩu môi đập phá đồ đạc.
Nhưng chỉ cần thấy mẫu phi khóc, y sẽ lập tức giơ bàn tay bé nhỏ và mềm mại ra lau nước mắt cho thị.
Dù y thấy ấm ức, nhưng vẫn sẽ dỗ dành thị.
Xưa nay Diêu Cơ vẫn rất quan trọng với y, trên đời không có ai là quan trọng hơn thị.
Trước giờ thị chưa từng nghĩ... sẽ có một ngày Khương Ngộ nói thị xấu, nói giọng thị khó nghe, nói thị đáng ghét.
Rõ ràng trước đây chỉ cần thị khóc là y sẽ mềm lòng, để mặc cho thị muốn làm gì thì làm.
Diêu Cơ càng nghĩ lại càng không kiềm chế được, nỗi khổ sở và cả sự sợ hãi bao vây lấy thị, thị nói: “Khương Ngộ, rốt cuộc con có biết con đang nói chuyện với ai không? Mẹ là mẹ con, là người đã khổ sở hoài thai con chín tháng mười ngày! Trên đời không có ai gần gũi với con hơn mẹ! Kể cả phụ hoàng con!!“.
Thị nhắc cho Khương Ngộ nhớ về cái ân tình của thị, rằng nếu không nhờ sinh mệnh mà thị ban cho thì y chẳng là cái thá gì.
“Trẫm chính là thiên tử Đại Hạ, từ đọc sách tới viết chữ, võ công, mưu lược, không gì là không biết, chẳng lẽ tất cả những thứ đó là từ trên trời rơi xuống hay sao“. Khương Ngộ nói chậm rì rì, hoàn toàn không tuân theo ý thị. “Mẫu thân hoài thai chín tháng mười ngày, trẫm khổ cực học hành hai mươi năm, trên đời này không ai có thể cho mẫu thân cuộc sống tốt đẹp hơn trẫm cho...“.
Y mệt, bèn hơi dừng lại rồi mới nói tiếp: “Kể cả phụ hoàng quá cố“. ngôn tình hoàn
Diêu Cơ vừa đau đớn vừa phẫn nộ: “Con vẫn trách mẹ sao? Nhưng nếu không phải mẹ ép con đọc sách, ép con học võ, sao con có thể ngồi vào vị trí này? Bây giờ con đủ lông đủ cánh rồi thì muốn bỏ rơi mẹ ư?“.
“Ngươi vẫn chưa thấy đủ“. Khương Ngộ lười thừa nhận mà cũng lười phủ nhận, y uể oải đáp. “Nếu trẫm không ngồi trên vị trí này thì sao ngươi có thể trở thành Thái hậu cao quý. Chuyện đã đến nước này, ngươi vốn có thể thoải mái an hưởng tuổi già nhưng lại cứ xen vào cuộc đời của trẫm hết lần này tới lần khác, trẫm dung túng cho ngươi, ngươi lại nghĩ mình không cần sợ trời sợ đất“.
Diêu Cơ không ngờ Khương Ngộ có thể phản bác từng câu một, thị nói: “Ai gia là mẹ con, đã sống hơn con cả một đời người“.
“Trẫm là chủ thiên hạ, mai sau lúc nào cũng quyền lực hơn ngươi“.
“...“. Diêu Cơ mà có ria mép thì giờ chúng đã vểnh hết lên rồi.
Từ lâu thị đã mặc định rằng Khương Ngộ sẽ nghe theo mình cả đời, nhưng tại sao, đúng vào lúc này, y lại như biến thành người khác? Như thể mọi phản nghịch bị dồn nén năm xưa đều đã vỡ ra vậy.
Thị run rẩy: “Ai gia, ai gia là mẹ con, là mẹ ruột của con, sao con có thể...“.
Khương Ngộ mệt rồi, y không thích nói chuyện nhưng bao giờ cũng có kẻ thích. Không ảnh hưởng tới y thì thôi, giờ ảnh hưởng tới y rồi, muốn hai tai được yên thì không thể câm như hến được.
“Con người là loài động vật sống dựa vào cảm xúc, tình cảm chính là yếu tố quan trọng nhất để tạo nên một con người. Đây cũng chính là lí do có vài kẻ không xứng được làm người“.
Diêu Cơ nhìn y. Trong khoảnh khắc ấy, dường như kẻ thị nhìn không phải con trai thị mà là một người xa lạ.
“Trừ việc dùng thân phận để ra lệnh cho trẫm, mẫu thân chẳng còn thứ gì khác để thuyết phục trẫm cả. Nghĩa là mẫu thân nên buông tay đi“. Vì mệt mỏi nên giọng y vừa nhẹ vừa nhạt nhẽo, trong mắt Diêu Cơ thì chẳng khác nào một bậc trưởng bối đang thuyết giáo thị. “Cuộc đời của mẫu thân đã sắp đến hồi kết, nhưng cuộc đời của trẫm thì chỉ mới bắt đầu. Dù trẫm có làm theo hết thảy những gì mẫu thân nói thì cùng lắm cũng chỉ đạt được những thứ mẫu thân đã đạt được mà thôi“.
“Lẽ nào mẫu thân hi vọng con trai ngươi cả đời sẽ giống ngươi, mãi mãi không thể đột phá?“.
Nước mắt Diêu Cơ lăn qua hai gò má.
“Còn nữa, trẫm vừa nhắc đến tình cảm“. Khương Ngộ tiếp tục. “Nó là thứ nòng cốt nhất, tối thiểu nhất, nên cũng rẻ tiền nhất“.
“Chắc mẫu thân muốn vì mẫu thân mà trẫm biến thành một kẻ chỉ biết hành xử theo cảm tính, không nỡ khiến mẫu thân tổn thương nên lại lần nữa hạ thấp ranh giới cuối cùng của chính bản thân mình nhỉ. Nhưng mẫu thân à, nếu trẫm có thể hành xử theo cảm tính vì mẫu thân thì cũng có thể hành xử theo cảm tính vì người khác“.
“Dù sao loài người cũng là sinh vật có thể dễ dàng nảy sinh tình cảm với thậm chí là một con chó“. Y liếc thoáng qua A Quế đang nằm trong góc tường, tai nó khẽ giật, vô thức ngồi thẳng lên. Khương Ngộ lại nói: “Mẫu thân muốn được đối xử như một con chó à?“.
Diêu Cơ há miệng, nhất thời chẳng rõ mình đang giận nhiều hơn hay tỉnh ngộ nhiều hơn. “Ngộ Nhi...“.
“Nghe nói trẫm có thể liều cả mạng sống để cứu bất kì ai, e là sẽ có ngày trẫm cũng sẽ liều cả mạng sống chỉ vì một con chó“. Y nhìn Diêu Cơ với đôi mắt thản nhiên. “Đây cũng là mong muốn của mẫu thân sao?“.
Dĩ nhiên là không!
Nhưng Diêu Cơ chẳng tìm được lí do nào để phản bác Khương Ngộ.
Thị mong với Khương Ngộ thì mình là đặc biệt, mong mình mãi mãi được thông cảm và tha thứ. Trên đời này chẳng một ai khiến thị bận tâm hơn Khương Ngộ, chẳng một ai khiến thị dốc lòng dốc sức như Khương Ngộ.
Nhưng thị bỗng ý thức được rằng Khương Ngộ nói rất đúng. Khi y chẳng màng mọi thứ mà cứu Tương Vương, cứu Thái hoàng thái hậu, thậm chí cả trẻ con dân thường, thị từng phát rồ phát dại, cũng từng mắng y. Ấy thế mà giờ thị mới phát hiện vì mình mà Khương Ngộ mới thành ra như thế.
Vì thị nên y mới lại lần nữa hạ thấp ranh giới cuối cùng.
Nhưng thị lại muốn y vẫn phải vui, chỉ vì thị là mẹ ruột y.
Diêu Cơ cứ thế ngồi bên Khương Ngộ, im lặng rơi nước mắt một lúc lâu: “Nhưng, nhưng con vẫn không thể tiết lộ chuyện của mẹ con ta cho Ân Vô Chấp được... Cái tên Ân Vô Chấp đó, hắn nói hắn sẽ giữ kín bí mật nhưng chắc chắn chỉ để lừa con thôi“.
Cuối cùng cũng quay lại chủ đề chính rồi. Khương Ngộ vốn ôm tâm thế hỏi được thì tốt nhất, không hỏi được thì thôi, tóm lại phải dẫn nguy hiểm về phía Ân Vô Chấp – chắc chắn hắn sẽ có cách điều tra rõ ngọn nguồn.
Nếu y thể hiện mục đích quá rõ ràng thì có thể Diêu Cơ sẽ cảnh giác.
Y muốn chết, còn thị thì chưa chắc.
“Trẫm tin hắn“.
“Con tin hắn? Lẽ nào con đã quên mất lời mẹ dặn rồi hay sao, rằng gia đình Định Nam Vương có danh vọng cao đến mấy trong quân đội, đến cả ả Định Nam Vương phi kia cũng rất được tôn kính? Cha con Ân Thú công cao át chủ, bây giờ con tiết lộ chuyện của hai ta cho hắn, nếu hắn muốn hạ bệ con thì phải làm sao đây? Nếu hắn muốn thay thế vị trí của con thì phải làm sao bây giờ? Nếu hắn dùng nó để uy hiếp con đòi nhiếp chính thì sao nữa?“.
Nói tới đây, từng câu từng chữ của Diêu Cơ thấm đẫm máu và nước mắt cùng nỗi hận ngút trời: “Chưa hết, còn mối thù của mẹ thì sao đây? Con đã quên những gì mẹ kể về cha con Ân Chính và Ân Thú rồi ư, họ...“.
Những tiếng động ồn ào và hỗn loạn vang lên bên ngoài, ngắt lời Diêu Cơ.
“Có chuyện gì mà Cốc Thái y vội vã thế?“.
“Ban nãy tại hạ ở ngự hoa viên, nghe nói có người trượt chân chết đuối... Hình như là cung nữ trong điện Thái Cực, chẳng hay công công có nhớ gương mặt này chăng?“.
Khương Ngộ sai người đưa mình ra, nhưng còn chưa tới cửa điện đã bị Ân Vô Chấp bước tới che tầm mắt lại. Hắn thấp giọng: “Đừng nhìn“.
Diêu Cơ đứng bên cạnh, mặt không đổi sắc mà nhìn Cốc Yến.
Ân Vô Chấp đã ôm Khương Ngộ vào lại bên trong, y dò hỏi bằng ánh mắt.
Ân Vô Chấp: “Công công sẽ xử lí, bệ hạ đừng lo“.
Vì bị ngắt lời nên Diêu Cơ chẳng nói thêm gì nữa, chỉ là trước khi đi, thị để lại một tỳ nữ cho điện Thái Cực dưới danh nghĩa: “Nếu điện Thái Cực thiếu cung nữ thì ai gia tặng Hoàng đế một ả vậy“.
Tề Hãn Miểu cẩn thận lên tiếng: “Không biết bệ hạ...“.
“Đương nhiên bệ hạ sẽ đồng ý“. Đôi mắt Diêu Cơ vẫn còn ươn ướt, thị liếc Tề Hãn Miểu một cái, lão chỉ đành cúi đầu tuân mệnh.
Cốc Yến cung kính tiễn Diêu Cơ đi, Tề Hãn Miểu bèn nhân đó gọi hắn ta lại: “Nếu Thái y đã tới đây thì tiện thể chẩn mạch bình an cho bệ hạ đã“.
Cốc Yến gật đầu, vào trong bắt mạch cho thiên tử. Trong suốt quá trình ấy Ân Vô Chấp cứ lạnh mặt nhìn tay hắn ta chằm chằm, tới khi hắn ta cầm tay Khương Ngộ đặt về chỗ cũ, hắn vội vàng bước lên kéo chăn che tay y lại.
“Bệ hạ không sao, chỉ là vẫn còn triệu chứng mệt mỏi suy nhược, thần kiến nghị dùng nhiều dược thiện hoặc ra ngoài thường xuyên một chút“.
Câu này thì Ân Vô Chấp thích nghe: “Lát nữa thần đưa bệ hạ đi chơi nhé?“.
Khương Ngộ: “.“.
“Thôi được rồi, không đi“. Ân Vô Chấp nói. “Thần biết bệ hạ mệt lắm rồi, cứ ngủ một lúc trước đã“.
Hắn tự mình đi tiễn Cốc Yến: “Thái y rảnh rỗi quá nhỉ, còn lo chuyện cung nữ chết đuối nữa cơ“.
Cốc Yến khẽ thở dài: “Vi thần chỉ đúng lúc đi ngang qua, thấy người ta vớt lên thì thử nhìn một cái mà thôi, ai ngờ đó thực sự là cung nữ dâng trà cho bệ hạ trong điện Thái Cực“.
“Phiền Cốc Thái y phải tự ra mặt rồi“.
Dường như Cốc Yến cũng cảm nhận được địch ý, hắn ta thức thời đáp: “Kính mong điện hạ hãy tiễn tới đây thôi, vi thần xin cáo lui“.
Ân Vô Chấp đứng nhìn theo bóng lưng Cốc Yến, tới khi hắn ta đã khuất tầm mắt mới quay về điện Thái Cực. Ở phía kia, trên đường về viện Thái y, Cốc Yến bỗng bị một cung nữ chặn đường: “Cốc Thái y, Diêu Thái hậu cho mời ngài“.
Cốc Yến cụp mắt, cung kính làm động tác mời.
Khương Ngộ được ôm lên giường, hôm nay y đã nói quá nhiều với Diêu Cơ rồi, mệt chết mất.
Ân Vô Chấp cũng nằm xuống bên cạnh: “Bệ hạ, thần cảm thấy Cốc Yến có vấn đề“.
“.“.
“Có thể hắn ta cùng phe với Diêu Thái hậu, biết bệ hạ định lừa bà ta“.
“.“.
“Bệ hạ, ban nãy Thái hậu đã nói gì?“.
Khương Ngộ mở một mắt nhìn hắn.
“Ánh mắt này đúng là ẩn chứa vô số hàm nghĩa trí tuệ, tựa thiên thư...“.
Khương Ngộ: “.“.
Ân Vô Chấp bỏ cuộc: “Đáp án phức tạp quá, thần không đoán được“.
“Thập Lục“.
Một bóng người đáp xuống, Ân Vô Chấp vô thức quay lại nhìn. Thập Lục gật đầu với hắn rồi bắt đầu thuật lại: “Thế tử đi ra ngoài, bệ hạ nói: Chẳng phải mẫu thân cũng thế hay sao. Diêu Thái hậu hỏi: Gì cơ? Bệ hạ đáp: Cũng chỉ là thứ lấy sắc hầu người. Diêu Thái hậu nói...“.
Ân Vô Chấp đỏ mặt tưởng tượng cảnh ấy, bỗng Thập Lục lại im bặt: “Bệ hạ, thuộc hạ sắp phải gọi tục danh của người“.
Khương Ngộ: “.“.
Ân Vô Chấp nói: “Thay bằng bệ hạ đi“.
Thập Lục bèn tiếp tục thuật lại: “Bệ hạ, sao con dám nói chuyện với mẹ con như thế. Bệ hạ nói: Mẫu thân cũng chỉ là công cụ thai nghén để trẫm chào đời, ngược lại, với mẫu thân thì trẫm cũng chỉ là công cụ để mẫu thân lên làm Thái hậu, giữa công cụ và công cụ thì sao phải chia thứ bậc làm gì? Thái hậu tức giận nắm chân mèo, con mèo chạy ra ngoài“.
Ân Vô Chấp: “Ta có thấy“.
“Thái hậu hỏi: Con đã oán hận mẹ tới mức không để tâm tới tình cảm giữa hai ta nữa hay sao? Bệ hạ nói: Tình cảm? Giờ trẫm chỉ...“. Gã hơi dừng lại, sửa miệng. “Bệ hạ nói: Tình cảm. Giờ trẫm chỉ có tình cảm với một người duy nhất“.
“Thái hậu hỏi: Ai? Bệ hạ đáp... Thuộc hạ sắp phải gọi thẳng tên húy của điện hạ“.
Ân Vô Chấp không đợi được nữa: “Được được được, nói mau đi“.
Khương Ngộ: “Bỏ qua“.
Thập Lục: “Thái hậu nói: Đúng là con đã bị thứ khốn kiếp kia mê hoặc tới mức điên đảo rồi. Bệ hạ nói...“.
“Bỏ qua“.
Ân Vô Chấp hỏi: “Bệ hạ nói gì?“.
Thập Lục ngoan ngoãn bỏ qua: “Thái hậu nói: Con có biết lòng dạ hắn sâu tới mức nào không, có biết hắn xảo quyệt tới mức nào không? Trước đây hắn từng xoay quân Triệu như dế, vậy mà con thực sự tin hắn?“.
Ân Vô Chấp: “Rốt cuộc bệ hạ... Khoan, Diêu Thái hậu nói ta từng xoay đội quân nước Triệu như dế? Bà ta nói là đội quân nước Triệu, chứ không phải đội quân nước địch?“.
Thập Lục: “Vâng“.
Hắn lại hỏi: “Sau đó thì sao?“.
“Bỏ qua“.
Ân Vô Chấp không chịu được nữa, quay người bóp mỏ Khương Ngộ, một thanh nhuyễn kiếm đen tuyền ngay lập tức kề lên cổ hắn.
Hắn không thể làm gì hơn là buông tha cho cái mỏ vịt kia: “Bệ hạ, thần và Thập Lục ra ngoài nói chuyện nhé, không quấy rầy tới việc nghỉ ngơi của bệ hạ đâu, được không?“.
Khương Ngộ mở một mắt ra nhìn hắn. Ban nãy y thực sự đã tốn quá nhiều thời gian cho Diêu Cơ, bèn ủ rũ đáp: “Cút“.
Thập Lục cất kiếm, theo Ân Vô Chấp ra ngoài rồi tiếp tục thuật lại mọi chuyện khi trước.
Khi tỉnh giấc, Khương Ngộ vừa liếc mắt một cái đã thấy hai cái đầu đang nằm mong ngóng bên giường mình, một A Quế một Ân Vô Chấp, một đen một trắng, song song mà đối lập.
Đôi tai đen đang cụp xuống, thấy y thì vểnh lên ngay lập tức; gương mặt trắng trẻo thì đỏ ửng lên, đôi mắt cũng trong veo.
“Thì ra, trong mắt Diêu Thái hậu, thần là tình nhân của bệ hạ...“.
Khương Ngộ: “Tiểu tình nhân“.
“Thần không nhỏ“.
“Tiểu biểu đệ“.
“... Đã bảo là không nhỏ“.
“Nhỏ“. Khương Ngộ nói. “Nhỏ hơn trẫm“.
Ân Vô Chấp không cam lòng, gọi: “Tề công công!“.
Tề Hãn Miểu: “?“.
“Ông đi lấy thước đo mau, ta muốn so xem ta và bệ hạ ai lớn hơn“.
Tề Hãn Miểu im lặng, rồi nói: “Thế tử điện hạ, ngài đừng làm nhục nhau như thế chứ“.
Ân Vô Chấp: “?“.
Tề Hãn Miểu: “Tuy, tuy bây giờ nô tài không còn nữa, nhưng ngày trước cũng có mà, to hay nhỏ thì vẫn là đàn ông thôi, điện hạ, sao ngài có thể khiến trái tim nô tài tổn thương như thế“.
“...“. Ân Vô Chấp nghẹn họng mãi mới thốt nên lời. “Cái ta định đo là chiều cao và chiều rộng của vai“.
Sao, sao lại nghĩ sang phương diện kia cơ chứ.
Lời tác giả:
A Chấp: Kiến thức kì quái này đã được tiếp thu.jpg
Tang Phê:.