CHƯƠNG 3 CẢM CÚM
Tui bị cảm cúm rồi.
Mơ màng nằm trên giường, ngắm cái mạng nhện trên trần nhà, não nhão thành tương.
Hôm qua lúc đi tắm kéo theo cục cưng đi tắm uyên ương, nhân tiện làm chút hoạt động thông máu giảm sưng, làm sắc xuân bắn đầy phòng. Nhìn vẻ mặt ngây ngất lẫn khó chịu của cục cưng, tui không kiềm chếđược làm thêm mấy lần nữa, tới lúc ra khỏi bồn tắm thì nước đã lạnh rồi.
Thế là, tui bị cảm.
Thế là, tui phát sốt.
.
.
Hiện tại, tui nằm trên giường, đầu nóng hôi hổi, hơi thở ra cũng nóng, cả người mềm nhũn, cảm giác nhưđụng vào đâu cũng thấy đau.
Cục cưng giáo huấn tui: “Bảo ngươi dừng ngươi cứ không chịu! Bây giờ thì hay rồi, bị phong hàn! Ngươi mà bệnh nặng hơn một chút là ta vứt ngươi ra ngoài!”
Tuy miệng nói vậy, nhưng mấy ngày nay em ấy không hề rời khỏi tui, luôn tay giúp tui lau người thay quần áo sắc thuốc.
Xem kìa, em ấy lại vừa sắc xong thuốc bưng tới trước giường tui.
Nhìn một chén thuốc lớn đen lạnh cả người , tui không khỏi hoài niệm thuốc viên thời hiện đại, cũng không khỏi ngậm ngùi: hết bệnh rồi nhất định phải học võ công! Sao cùng ngâm nước lạnh, tui bệnh mà cục cưng lại chẳng sao cả?!
Chén thuốc đen thui lắc lư trước mắt tui, thế là tui yếu ớt nói với cục cưng.
“Cục cưng à, em đi làm việc của em đi, một lát nữa anh sẽ tự uống.”
Cục cưng có vẻ rất nghi ngờ, nhìn tui từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên, vén vạt áo ngồi lên mép giường, bưng chén, nói với tui đúng một chữ: “Uống!”
…
“Anh nói cục cưng à, anh tự uống được mà, thiệt đó! Anh thề!”
Cục cưng híp mắt lại đầy nguy hiểm, “Nếu ngươi biết tự uống, vậy thì số thảo dược quý giá trong vườn của ta đâu có bị thứ lai lịch mờám nào đó tưới cho hỏng hết!”
Ớ… Cục cưng biết mau vậy sao…?!
Thấy cục cưng đã bắt đầu vén tay áo, tui lập tức dùng thái độ không gìđoan trang bằng nhận lấy chén thuốc, bóp mũi, chuẩn bị tâm lý, uống ực vào. Khụ khụ, nếu tui không tựđổ, thì lát nữa sẽ bị cục cưng bóp mũi đổ vào…
Tui là ai chứ?! Đàn ông đường đường như tui làm sao có thểđể cục cưng bóp mũi đổ thuốc như con nít?! Cho nên, tui tự ra tay vậy.
Mẹ nó! Thuốc này đắng thật!
Mặt mày nhăn nhó, trả chén cho cục cưng, hít hà hít hà bám lấy cục cưng, rất là bé ngoan.
Cục cưng nhìn tui đầy vô cảm, nhưng mà khóe miệng cong lên, đưa gìđó cho tui, tui lập tức cầm lấy bỏ vào mồm.
Ngọt quáđi~~~ Cục cưng của tui đúng là dịu dàng hiền lành nhất! Biết tui sợđắng, đã chuẩn bị sẵn kẹo~
Thế là, tui ôm trái tim kích động, biểu đạt tình cảm tha thiết chân thành nhất của tui với cục cưng đang đứng lên chuẩn bịđi rửa chén.
Chát!
Cục cưng đánh chát vào bàn tay tui đang mòđến mông em ấy.
“Đã bệnh còn không chịu yên, dám như thế nữa ta chặt tay ngươi!”
Xoa xoa bàn tay bịđánh đỏ, vừa suýt xoa bàn tay bịđánh, vừa cười híp mắt nhìn bóng lưng của cục cưng.
.
.
Uống thuốc xong rồi, tui bắt đầu cảm thấy mơ mơ màng màng, lim dim ngủ. Không biết bao lâu sau, đột nhiên cảm thấy bên cạnh mình lún xuống, một thứấm áp nằm xuống cạnh tui.
Là cục cưng.
Tuy biết là cục cưng, nhưng mi mắt rất nặng, cũng rất nóng, không muốn mở ra, thế là mò mòđến gần em ấy, đụng được cục cưng, liền đưa tay ôm eo cục cưng, dụi mặt vào ngực cục cưng. Cục cưng ngọ ngoạy vài cái rồi thôi, nhích người đổi tư thế, để tui thoải mái dựa vào em ấy.
Dựa dựa cọ cọ, tui không ngủđược nữa…………………………………… …
Mùi thảo dược trên người cục cưng thoảng vào mũi, tâm trạng trở nên rất yên bình ổn định. Dụi đầu trong ngực cục cưng, cố sức cảm nhận hơi thở của cục cưng. Lúc tìm một một chỗ mềm mịn thì tui dán chặt vào không nhúc nhích nữa, bắt đầu hưởng thụ hơi ấm dịu dàng đó.
“Ai da!”
Đầu tui bịđánh một cái thiệt đau, mơ màng mở mắt ra nhìn cục cưng, cục cưng đang giận dữ nhìn tui.
Tui không hiểu gì hết, sao vậy? Cúi đầu nhìn, hiểu rồi! Thì ra, khi nãy tui dụi dụi làm áo trong của cục cưng bung ra một mảng lớn, da thịt bên trong lộ ra ngoài, thứ mềm mịn ấm áp khi nãy chính là nó.
Cục cưng trừng tui, tui nhìn lại đầy vô tội, tui không cốý thiệt mà…
Một lúc lâu sau, cục cưng im lặng cới vạt áo trên ra, làn da trắng mịn lộ ra, sau đó gói tui lại, hai tay ôm đầu tui vào ngực, nói:
“Ngủđi, lần này tha cho ngươi, lần sau không được vậy nữa.”
Áp má trên làn da mềm mại của cục cưng, mũi thấm mùi dược thảo, đột nhiên cảm thấy, cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng.
Mọi tiếng động xung quanh như biến mất, như cả thế giới chỉ còn tui và cục cưng, nghe tiếng tim đập của cục cưng, tui chầm chậm đi vào giấc mộng…
.
.
“Ngươi vừa khỏi bệnh là muốn làm phản sao?!”
“Hì, cục cưng à, anh đã ngoan ngoãn lâu vậy rồi mà, nào~”
“Ngươi!”
“A!! Đau quá đi!!”
“A? Làm sao vậy? Ta nặng tay quá sao, xoa cho ngươi!… A! Ngươi! Ngươi! Ngươi hạ dược ta! Ngươi, ngươi buông tay… Không muốn!… Nếu ngươi dám đụng vào ta, ta, ta không thèm đểýđến ngươi nữa!… A, ngươi, ưm! Khốn kiếp…Ưm!… Mẹ nó! Ít nhất cũng phải lên giường chứ!!”