Một ngày nọ, chị đồng nghiệp sau khi biết được “gian tình” của hai người âm thầm hỏi Phùng Tiểu Vũ một vấn đề: “Cậu cùng vị người mẫu kia nhà cậu làm sao quen biết nhau?”
Mặt Phùng Tiểu Vũ đỏ lên một chút, rất ngại ngùng nha.
Cậu nói hai người quen biết nhau là vào một buổi chiều ba năm trước.
Ngày đó Phùng Tiểu Vũ đến trung tâm thương mại mua quần áo, lúc đi ngang qua một cửa hàng liền bị hấp dẫn bởi người mẫu trên biển quảng cáo, không nhịnđược nhìn nhiều thêm vài lần.
Có lẽ do lực hấp dẫn lẫn nhau, Phùng Tiểu Vũ nhìn một chút, bảng quảng cáo liền đập xuống, Phùng Tiểu Vũ bất hạnh bị thương được mang đến bệnh viện.
Cửa hàng tương đối coi trọng sự cố này, đặc cử người đến bệnh viện xin lỗi, đi cùng còn có tiểu người mẫu trên bảng quảng cáo kia.
Kể ra cũng trùng hợp, bảng quảng cáo đập trúng Phùng Tiểu Vũ chính là quảng cáo đầu tiên mà tiểu người mẫu nhận được. Tiểu người mẫu rất áy náy, tự dưng cảm giác mình cũng có một phần trách nhiệm nên thuận tiện ghé qua thăm hỏi.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên hai người liền nhìn trúng đối phương, tay nắm tay rời khỏi bệnh viện.
Chị đồng nghiệp có chút cảm khái, đồng thời cũng rất đau lòng hỏi: “Tiểu Vũ cậu lúc đó bị thương có nặng hay không a?”
“Trên người thực ra không có thương tích gì, chỉ là máu mũi cứ chảy mãi không ngừng.”
“A, vì sao a?”
“Bởi vì...... Quảng cáo đó chính là quảng cáo quần lót a.”